Chương 5: Lạm phát (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hàn vừa định đi đến góc yên lặng, trước mặt lại đi tới một người đàn ông say, dùng sức đụng phải cô.

Người đàn ông say đặt mông ngồi xuống mặt đất, mắt say lờ đờ nhập nhèm, dường như không rõ ràng lắm đã xảy ra chuyện gì.

Sắc mặt Tô Hàn lại nghiêm túc, "Đừng giả vờ nữa, giao đồ vật trộm ra đây."

Vật tư trong kho hàng tùy thân vẫn còn nguyên, ba lô lại đột nhiên nhẹ vài phần, hiển nhiên gã trước mặt có vấn đề.

Người đàn ông say giống như không nghe thấy, tiếp tục biểu kỹ thuật diễn, uống say khướt.

"Có tin tôi ném anh vào trong sông, để anh tỉnh táo không?" Vẻ mặt Tô Hàn thờ ơ.

Người đàn ông say, "......"

Đậu má! Thoạt nhìn một cô gái rất văn tĩnh, sao lời nói ra lại hung tàn thế?

Đôi mắt anh ta khôi phục tỉnh táo, bất đắc dĩ hỏi, "Sao cô phát hiện?"

"Ba lô nhẹ đi rất nhiều, bị trộm hẳn là bi thép." Tô Hàn thản nhiên nói, "Nếu là cầm những thứ khác, tôi chư chắc có thể nhận ra."

Người đàn ông say bi phẫn không thôi vận khí, này đáng chết! Anh ta móc từ trong lòng ra một túi bi thép đã bóc, ném cho người mất của, "Này."

Tô Hàn tiếp lấy, rất tò mò dò hỏi, "Không sợ tôi đánh anh một trận à?"

Tên này bị bắt được trộm đồ vật, nhưng mà chẳng hề để ý?

Người đàn ông say cười nhạt một tiếng, "Đánh người mệt lắm? Mọi người đều ăn không đủ no, đừng lãng phí sức lực." Dù sao anh ta lăn lộn chẳng ra gì, đầu trọc đâu sợ bị nắm tóc.

Tô Hàn ước lượng bi thép, thình lình hỏi, "Người chơi?" Thủ pháp ăn cắp quá mức mơ hồ, cô hoài nghi là kỹ năng thiên phú.

Người đàn ông say ngừng lại, ngẩng đầu, nghiêm túc dò hỏi, "Có đồ uống không?"

"Có ý gì?" Tô Hàn khó hiểu.

"Có đồ uống, tôi chính là người chơi, có thể nói với cô dăm ba câu. Không đồ uống cô có thể đi rồi." Người đàn ông say lười biếng nói.

Tô Hàn nhủ thầm, đây chẳng phải biến tướng thừa nhận mình là người chơi à? Không có đồ uống thì không định phản ứng với cô.

Nghĩ vậy, cô lấy ra một chai sữa bò quơ quơ trước mặt gã say, "Trả lời tốt, nó chính là của anh."

Ánh mắt gã kia sáng lên, vui mừng khôn xiết, "Không ngờ cô lăn lộn tốt như vậy!" Có thể tùy tùy tiện tiện lấy ra sữa bò, có thể thấy được áo cơm không lo.

"Câm miệng." Tô Hàn lo lắng phía sau có NPC đi theo, cố tình đè thấp tiếng nói, lời nói vừa vội vừa nhanh, "Tìm một chỗ thuận tiện nói chuyện, đi với tôi."

Gã kia lộ ra vẻ mặt không cho là đúng. Chỉ là anh ta thèm nhỏ dãi sữa bò, cầm lòng không đậu đi theo.

Quẹo trái quẹo phải, thật vất vả ném đi các đối tượng theo dõi phía sau, Tô Hàn lúc này mới có rảnh đánh giá người đàn ông say. Mùi rượu trên người không giống giả vờ, tóc lộn xộn, gương mặt đỏ bừng, đôi mắt sưng vù, thoạt nhìn trôi qua thật sự không như ý, "Nói xem, anh biết cái gì?"

Người đàn ông say vươn tay, yêu cầu, "Trả trước."

Tô Hàn tùy tay ném sữa bò qua đi. có điều ngay sau đó, cô lại lấy ra một lọ, tùy ý nói, "Trả lời tốt, chai này cũng là của anh."

Sắc mặt người đàn ông say đỏ hơn, hiển nhiên vô cùng hưng phấn. Anh ta lập tức biết gì nói hết, không nửa lời giấu diếm, "Tôi tên Ngụy Dân Triết, nghề nghiệp ăn trộm, chỉ cần chạm vào mục tiêu sẽ có xác suất 30% trộm được đồ vật."

"Có phải cô lo lắng chúng ta nói chuyện sẽ bị dân bản xứ nghe thấy không? Thật ra không cần thiết. Tôi từng thử, sau khi nói ra hai chữ 'người chơi', hệ thống sẽ tự động che chắn. Cho dù chúng ta lớn tiếng nói chuyện với nhau nội dung trò chơi, NPC nghe thấy được chỉ cảm thấy chúng ta đang nói xằng nói bậy."

"Còn có kỹ năng thiên phú kia của tôi, đụng vào là có thể ăn cắp thành công, nghe không phải rất mơ hồ sao? Nhưng mà NPC bị trộm đồ vật không cảm thấy kỳ quái, ngược lại cho rằng rất bình thường. Tôi cảm thấy hẳn là hệ thống có chuyên môn xử lý, hợp lý hoá mọi thứ."

Thì ra là thế. Tô Hàn lộ ra biểu cảm đang suy tư gì đó. Ngay sau đó cô liếc nhìn người đàn ông say, vô cùng buồn bực, "Sao anh lăn lộn thảm như vậy?"

Cho dù đổi 100 tích phân toàn bộ thành đồ ăn vad vật dụng hàng ngày, cũng không đến mức như dáng vẻ anh ta hiện tại.

Ngụy Dân Triết phun nước đắng, "Tôi bị hệ thống hố thảm!"

"Có ý tứ gì?"

"Xem xong thuộc tính nhân vật, có phải cô cảm thấy chỉ cần tích trữ đủ đồ ăn và vật dụng hàng ngày là có thể vẫn luôn sống sót hay không?"

"Dù sao đồ ăn có thể đề cao độ chắc bụng, vật dụng hàng ngày có thể đề cao độ sạch sẽ, cho nên dùng một loại nào đều không sao cả?"

"Nước khoáng trong trò chơi không cần dùng, chi bằng cầm đi trao đổi vật tư khác?"

Ngụy Dân Triết cười ha hả, sau đó nghiêm mặt nói, "Nếu là ôm ý tưởng như trên, cô cách bị hố không xa."

Tô Hàn tỉnh bơ, "Sao thế?"

"Nước khoáng xác thực chỉ có thể đề cao một lượng nhỏ độ đói bụng, nhưng là một ngày hấp thụ ít hơn 500ml, hôm sau sẽ xuất hiện bệnh lý thiếu nước, không ngừng giảm giá trị thể lực. Nhưng mà tôi phát hiện, thật ra không nhất định phải là nước khoáng, Coca, sữa bò, rượu đều có thể thay thế. Nói đúng ra, hẳn là lượng chất lỏng hấp thu mỗi ngày không thể ít hơn 500ml."

"Dùng khăn lông, bàn chải đánh răng xác thực có thể đề cao độ sạch sẽ, nhưng nếu 72 giờ không dùng xà phòng hoặc sữa tắm, xuất hiện xác suất 'cảm nhiễm'sẽ tăng vọt."

"Tương tự, ăn chocolate, kẹo đều có thể đề cao độ chắc bụng, nhưng trong vòng 72 giờ cần ăn món chính, gạo, bột mì làm thành đều được. Cái này tôi chưa thử qua, không biết sẽ xuất hiện trạng thái xấu gì, nhưng mà người chơi nhận thức có người tài."

Ngụy Dân Triết chậm rãi nói, giọng điệu phá lệ tang thương. Cuối cùng đây đều là bài học bằng máu, phần lớn từ anh ta tự mình trải qua.

Tô Hàn không thể đồng cảm như bản thân mình cũng bị, nhưng thật ra tự dưng nhớ tới túi quà siêu giá trị.

Trong túi quà đựng xà phòng, nước khoáng (tài nguyên nước), bánh mì bơ ruốc (món chính), băng gạc y tế (đồ dùng chữa bệnh), mọi thứ đều là nhu yếu phẩm. Hiện giờ nghĩ đến, hóa ra hệ thống sớm có ám chỉ!

Bởi vì kho hàng tùy thân có thể tồn trữ chủng loại vật tư hữu hạn (mười ô), vì thế cô dựa theo túi quà để phân phối hàng tích trữ, không ngờ đánh bậy đánh bạ, ngược lại làm đúng rồi.

"Tại sao cô chẳng biết gì cả?" Ngụy Dân Triết rất buồn bực, "Tiến vào trò chơi bảy ngày, chẳng lẽ không bị trạng thái xấu nào?"

Tô Hàn lắc lắc đầu, sau đó mới nói, "Tôi ở quán mì, ăn cả mì và nước, bình thường thói quen mua xà phòng."

Ngụy Dân Triết hạn hán lời. Mì sợi là món chính, canh coi như tài nguyên nước, xà phòng cũng có, tên này chẳng thiếu gì cả, đương nhiên không trải qua gian khổ của dân chúng tầng dưới cùng!

Tô Hàn hỏi lại, "Anh không mua kho hàng tùy thân và túi quà siêu giá trị à?"

Ngụy Dân Triết lộ ra một tia thẹn thùng, "Tôi đổi toàn bộ tích phân thành tiền, khoảng tới tay một vạn bối. Nhưng vào trò chơi tôi mới phát hiện, tuy rằng mua được nhiều đồ vật, nhưng mà mang theo bất tiện. Sau đó tôi tích trữ hàng sai rồi......"

"Gần nhất tôi chỉ có thể dựa vào uống rượu coi thành tài nguyên nước, nhưng thật ra tôi không thích uống rượu. Càng xui xẻo chính là, uống một lượng nhất định, còn có 'say rượu', thậm chí trạng thái xấu'cồn trúng độc'."

"Cố tình đồ vật ở siêu thị bán rất nhanh, hiện giờ đã rất khó kiếm nước khoáng, đồ uống linh tinh."

Tô Hàn nghi ngờ, "Anh chưa từng nghĩ tới đun nước uống à?"

Ngụy Dân Triết bỗng nhiên cứng đờ.

Tô Hàn tiếp tục nói, "Tôi tích trữ nước khoáng là bởi vì lo lắng tương lai ngừng thủy cắt điện, cho nên trước tiên chuẩn bị. Tại sao anh không đun nước? Dùng nước máy, đun lên, không phải có thể uống sao?"

Nước lèo chính là nấu ra như vậy.

Ngụy Dân Triết cúi đầu nhìn chính mình, ngay lập tức lòng tràn đầy bi phẫn. Anh ta cảm thấy mình có tiền, cho nên một lòng nghĩ mua mua mua, căn bản không nghĩ tới còn có thể tự mình làm......

Trời mới biết, uống rượu nhiều quá chẳng những rớt giá trị thể lực, còn nhanh chóng tiêu hao độ sạch sẽ hơn!

Trong nháy mắt, Ngụy Dân Triết mất đi sức lực cả người, cảm thấy chính mình quả thực là tên ngốc, tay cầm cả bài tốt mà đập nát.

"Anh còn biết cái gì?" Tô Hàn kéo ra đề tài, tiếp tục dò hỏi. Thật ra cô đã vô cùng vừa lòng, cố ý hỏi như vậy, chẳng qua muốn thử xem, còn ép thêm được gì không.

Ngụy Dân Triết héo hon nói, "Bởi vì quan hệ đến thất nghiệp, rất nhiều người ăn không nổi cơm, ăn cắp, cướp bóc có khi phát sinh. Hiện tại còn đỡ, chỉ đoạt đồ không làm tổn thương người ta, quá khoảng thời gian thì khó nói."

"Dân chúng liều mạng lấy đồ vật đáng giá trong nhà ra trao đổi, cuối cùng có thể kiếm chút đồ ăn. Chính là đổi xong thì sao? Vì sống sót, có lẽ không gì không thể làm."

"Siêu thị mỗi ngày đúng 6 giờ bỏ thêm hàng vào kệ, nhưng mà có người 4, 5 giờ đã đi xếp mà vẫn khó mua. Trước 7 giờ sáng, kệ để hàng siêu thị sẽ bị càn quét không còn."

"Theo tôi được biết, những hộ của cải mỏng, đã có một số người đến chợ bán thức ăn đi nhặt rau dưa thối người ta không cần. Còn có một số người câu cá, ý đồ cải thiện thức ăn."

"Mặt khác tôi không rõ ràng lắm."

"Cảm tạ." Tô Hàn ném sữa bò cho Ngụy Dân Triết, sau đó phóng khoáng bỏ đi.

Ngụy Dân Triết không khỏi cười khổ. Biết được có thể tự mình nấu nước uống, sữa bò có lấy hay không thật ra đã không cần thiết.

**

Một giờ rưỡi chiều, ở công viên bốn mùa, vài người vây quanh hồ thả câu.

Bỗng nhiên, một người lộ vẻ vui mừng, kích động hô, "Cắn câu! Có cá cắn câu!" Sau đó nhanh chóng thu cần.

Kéo lên xem, quả nhiên là con cá béo.

Người này cười không khép miệng được, cố ý đáp lời với ông cụ bên cạnh, "Lão Hạ, ông thế nào, câu được mấy con?"

Trên thực tế ông ngồi ở bên cạnh, vô cùng rõ ràng chiến tích của ông bạn bên cạnh là con số không tròn trĩnh.

Ông Hạ ý đồ che giấu sự thật trình độ mình câu cá không tốt, rầm rì tỏ vẻ, "Họ Đinh, kêu cái rắm! Cá đều bị ông dọa chạy!"

Ông Đinh bĩu môi, "Mình câu không được, đừng có đổ tội chứ?"

Ông Hạ giận dữ.

Ông Đinh tiếp tục nói, "Aizz, ông nói xem ông không biết câu cá, làm gì lưu trữ hai cái cần câu chứ? Đổi cần câu cho người khác có yêu cầu không tốt hơn à?"

"Tôi vui!" Ông Hạ gân cổ, vô cùng cố chấp. Nhưng thật ra, trong lòng ông có chút chột dạ. Đã ba ngày, những người khác hoặc nhiều hoặc ít đều có thu hoạch, chỉ có ông ta, chưa bắt được gì cả.

Gạo trong nhà sắp ăn xong, thật sự nếu không được cái gì, người nhà phải chịu đói! Ông ta một đống tuổi không sao cả, chỉ là khác nhau sống lâu hoặc sống ít mấy ngày, nhưng cháu gái không giống, nó vẫn là trẻ con!

Nghĩ vậy, ông Hạ không ngăn được sầu não.

Đúng lúc này, một giọng nữ vui vẻ vang lên, "Xin hỏi cần câu này là của ai? Có chủ sao?"

"Không bán!" Ông Hạ rất bực bội.

"Thế có thể thuê không?" Giọng nữ tiếp tục hỏi.

Thuê? Ông Hạ ngạc nhiên ngẩng đầu, phát hiện là cô gái tóc ngắn đang nói chuyện, thoạt nhìn rất nhanh nhẹn.

Người tới đúng là Tô Hàn.

"Thuê như thế nào?" Ông Hạ lơi lỏng, thật sự là không có tin tưởng bởi vì đối với thực lực của câu cá chính mình.

"Cần câu cho cháu mượn dùng bốn giờ, đến lúc đó câu được cá chia đều." Tô Hàn tự tin cười.

Ông Hạ vừa định nói không câu thì làm sao bây giờ, nhưng lời nói đến bên miệng lại nuốt trở vào. Cần câu đặt bên cạnh cả ngày cũng không có thu hoạch, tình hình không có khả năng tệ hơn......

"Vậy được, cháu cứ ngồi bên cạnh ta câu cá đi." Ông Hạ thầm nghĩ, không có gì lo lắng, dù sao không còn gì để mất.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro