Chương 6: Lạm phát (5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tô Hàn lập tức ngồi xuống bên cạnh.

Ông Đinh không nhịn được tròn mắt. Hóa ra hỏi ông Hạ muốn cần câu đơn giản như vậy? Đừng nói mua, nói thẳng thuê là xong? Nghĩ vậy, ông ta hối hận, sớm biết thế nên thuê của ông Hạ cho xong.

"Người trẻ tuổi, câu cá không phải là một việc đơn giản." Ông Hạ than thở, giảng đều là bài học bằng máu của bản thân, "Ông nói với cháu, cá rất khôn ranh! Chúng nó......"

Buông cần câu không đến một phút đồng hồ, mặt nước nổi lên gợn sóng. Tô Hàn vội vàng thu hồi dây, trên móc câu treo một con cá trắm cỏ to.

Tô Hàn cởi cá trắm cỏ xuống, ném vào thùng sắt bên cạnh. Quay đầu, biểu cảm của cô thoạt nhìn cực kỳ vô tội, "Vừa rồi ông nói gì ạ? Cháu không nghe rõ."

Ông Hạ, "...... Ông không nói gì cả, cháu tiếp tục."

Nói cũng kỳ quái, ông Hạ đặt cần câu ở bên cạnh, ba ngày cũng chưa gặp được cá. Nhưng mà sau khi Tô Hàn ngồi xuống, chỉ một lúc lại có một con, nửa tiếng đã câu được bốn con.

Tâm trạng ông Hạ lẫn lộn. Nói vui mừng thì ông rất vui, hôm nay tốt xấu có thể mang về nhà hai con cá. Nhưng người này làm như thế nào nhỉ? Rõ ràng vẫn là cái cần câu kia, vẫn là vị trí kia mà!

Nhìn hồi lâu, ông Hạ cuối cùng không nhịn được, ông thử thương lượng, "Cái kia...... Chúng ta có thể đổi vị trí hay không?"

Được phân chia cá thì tốt thật, nhưng nếu mình có thể câu được thì càng tốt.

"Được ạ." Tô Hàn sảng khoái thay đổi vị trí.

Sau đó ông Hạ bi ai phát hiện, vị trí của mình ban đầu có vô số bầy cá, tốc độ cắn câu còn nhanh hơn trước khi đổi vị trí!

Tô Hàn chủ động dò hỏi, "Ông có muốn đổi cần câu không?"

Ông Hạ, "......"

Ông muốn đổi, nhưng ngượng ngùng nói.

Ngẫm lại cháu gái còn đói bụng ở nhà, ông thở dài, đơn giản đưa thêm một cần câu khác, "Cháu tự câu đi, ông không gây thêm phiền nữa."

Nói xong ông cũng lười tiếp tục chiếm vị trí, dứt khoát đi đến một bên, bắt đầu phân chia cá.

Tô Hàn bớt thời giờ nhìn lướt qua, phát hiện ông Hạ rất phúc hậu. Cá béo tốt đều ở trong thùng của cô, hơi gầy một chút thì mới bị cầm đi.

Gió nhẹ thổi hiu hiu, Tô Hàn đặt hai cái cần câu ở trước mặt chính mình, thường thường vung cần, thu dây, cực kỳ thích ý.

Những người khác ngẫu nhiên có thu hoạch, đến cùng xấu hổ kìm nén cơn hưng phấn la to —— người ta câu được hơn mười con cá ngồi ở bên cạnh vẻ mặt bình tĩnh, mình chẳng qua câu được một con cá, có cái gì mà kích động?

Vừa qua 4 giờ 30, nghe nói nơi này có người câu được không ít cá, dân chúng nghe tin vội vàng tới xin mua.

"Tôi muốn một con cá trắm cỏ, bốn gói mì ăn liền có đổi không?"

"Tôi yêu cầu cá trích nấu canh, dùng ba cân gạo đổi với cháu có được không?"

"Tôi cũng muốn cá trích, dùng hai cân đậu hũ làm trao đổi, thế nào?"

Tô Hàn nhìn thùng sắt, phát hiện bên trong vừa vặn có năm con cá, vì thế nhờ ông Hạ đi đổi mì ăn liền.

Ông Hạ nhỏ giọng khuyên nhủ, "Đừng để ý đến bọn họ. Ông nói với cháu, đi chợ đen có thể đổi nhiều hơn!"

Tô Hàn đồng dạng đè thấp tiếng nói, "Ông cảm thấy một người xách năm, sáu con cá có thể quay về không?"

Ông Hạ không nói. Ông nghe nói qua, có người không dễ dàng gì mới câu được cá, trên đường về nhà lại bị bọn cướp đoạt mất. Cái này còn đỡ, ít nhất người không có việc gì, có người xui xẻo không cẩn thận ngã trên mặt đất, không thể động đậy một tuần.

Hiện giờ thời buổi gian nan. Vạn nhất nằm ở trên giường một tuần, người một nhà chẳng phải đói chết? Nghĩ vậy, ông cũng động lòng muốn trao đổi.

Vừa rồi ông hoàn toàn không nhớ tới điều này, đó là bởi vì ông chưa bao giờ có niềm hạnh phúc phiền não chuyện này, ngày nào ông cũng xách thùng không trở về......

Tô Hàn tiếp tục câu cá ở bên cạnh, ông Hạ giống như giao tế hoa bắt chuyện với người ta, "Không được không được, hai cân đậu hũ làm sao no, bà thêm chút đi."

"Ba cân gạo quá ít, bốn cân tôi sẽ đổi. Trong nhà không có bốn cân? Hắc, nói giỡn à! Bỏ được ăn cá trích, làm sao là nhà nghèo?"

"Có sữa tắm? Đổi đổi đổi, hai con cá cầm đi!"

Bản thân ông Hạ không thích cãi cọ với người khác. Nhưng mà tưởng tượng có thể mang thêm chút đồ ăn về cho cháu gái, ông bèn cảm thấy cả người tràn trề sức lực.

Đến nỗi năm con cá của Tô Hàn, đổi thành 12 gói mì ăn liền, cộng thêm 4 bánh xà phòng.

Sau đó Tô Hàn ngạc nhiên phát hiện, trước mắt người có của cải trôi qua không tồi, ít nhất không tới nông nỗi sơn cùng thủy tận. Nhưng mà ác tính lạm phát tiếp tục đi xuống, sau đó như thế nào thì khó nói.

Ông Hạ đổi được không ít đồ ăn, ngay lập tức vui mừng không khép miệng được.

Tô Hàn không nhịn được nháy nháy mắt với ông, sau đó nhàn nhạt nói, "Hôm nay vận khí không tệ, câu được 11 con, chi bằng nấu nồi canh cho mọi người nếm thử?"

Ông Hạ vừa định nói tại sao phải nấu canh cho những người đến câu cá, bỗng nhiên ý thức được cái gì, lập tức sửa miệng, "Hẳn là, hẳn là."

Giây tiếp theo, ông lộ ra vẻ buồn rầu, "Nhưng mà không có nồi, không có củi, không nấu được."

Lập tức có người giúp đỡ bày mưu tính kế, "Có kẻ lưu lạc thường trú ở công viên, hỏi mượn bọn họ cái nồi."

"Không chỉ nồi, còn có bếp lò!"

"Thuận tiện lấy ít đồ gia vị lại đây."

Một đám người trình độ không cao nghe nói có canh cá uống, cũng không màng việc câu cá mà bận bịu tay chân.

Đợi đến khi canh cá nấu xong, mùi hương đó khoảng bay xa cả mười mét!

Một vài người khác lập tức cũng không nhịn được, nhanh chóng đi tới, gào lên, "Thơm quá, mau để tôi uống một ngụm!"

Một đống người vây quanh nồi. Hơn nửa ngày sau, mới có người phúc hậu nhớ tới chính chủ, "Ông Hạ, hai người cũng tới nếm một ngụm đi?"

Người đó quay đầu lại xem, ngây ngẩn cả người —— không biết ông Hạ và cô bé đeo ba lô đã đi mất từ khi nào.

Ông Đinh cười lạnh một tiếng, "Hiện tại không đi, sau đó có đi nổi không? Thật sự coi người ta là đồ ngốc à?"

Mọi người đều im lặng.

**

Bên kia, Tô Hàn cõng ba lô, xách theo cần câu, thật vất vả chạy xa.

Bên cạnh Ông Hạ cầm không ít đồ vật, còn xách theo thùng sắt, khỏi phải nói tốn sức cỡ nào.

"Tại sao ông không mang theo túi đựng?" Tô Hàn nhanh chóng hỗ trợ xách thùng.

Biểu cảm ông Hạ cực kỳ vô tội, "Trước kia...... Không cần phải mang túi đựng......"

Ông xách thùng còn cảm thấy không tốn sức mà.

Tô Hàn cạn lời.

"Cháu tên gì? Đang ở đâu? Ngày mai còn tới nữa không?" Ông Hạ mắt trông mong nhìn.

Tô Hàn buồn bã, "Cháu tên Tô Hàn, tạm thời không có chỗ đặt chân."

Ông Hạ lập tức lên tinh thần, "Cháu đến nhà ông ngủ một đêm thì sao? Ngày mai hai chúng ta lại hợp tác câu cá?"

Tuy rằng là đối phương chuyên tâm câu cá, ông phụ trách trao đổi, nhưng...... đó cũng là hợp tác mà.

Rõ ràng Tô Hàn động tâm, nhưng cô vẫn khách sáo dò hỏi, "Vậy có bất tiện không ạ?"

"Không sao, trong nhà ông có phòng trống, nếu cháu không ở cũng bỏ không mà." Ông Hạ đặc biệt nhiệt tình, "Hơn nữa, ông còn chưa cảm ơn cháu đâu. Ít nhiều có cháu hỗ trợ, ông mới đổi được không ít đồ ăn."

Về phần dẫn sói vào nhà gì đó, ông Hạ cũng không lo lắng. Bởi vì đó là một cô gái, còn là cô gái có kỹ thuật. Ông cảm thấy người ta còn có tiền nhiều hơn ông, nếu có lo lắng cũng là người ta cần cân nhắc.

"Vậy cháu quấy rầy." Tô Hàn nghĩ thầm, có nơi đặt chân ít nhất buổi tối đi ngủ không cần lo lắng vấn đề an toàn. Ông Hạ hy vọng ngày mai tiếp tục cùng nhau câu cá, không có lý nào sẽ gây bất lợi với cô.

Bởi vì trước đó từng được nhắc nhở, ông Hạ chuyên môn đi con đường nhỏ hẻo lánh. Thế nên khi về đến nhà, chẳng hề gặp ai đi trên đường.

"Bà nó ơi, mau ra đây hỗ trợ, có khách tới." Vừa vào cửa, ông Hạ đã cao giọng nói.

Trong lòng bà Khương nghi ngờ. Với tình hình hiện tại trong nhà còn tiếp khách gì nữa? Ông già này có phải điên rồi không?!

Vội vàng đi ra xem, Bà Khương lập tức hoảng sợ, "Gạo, đậu hũ, cá, sữa tắm...... Ông nó à, ông đi cướp à?"

Hiển nhiên với trình độ câu cá của ông bạn già nhà mình thế nào, bà cũng biết rõ.

"Nói bậy gì đó? Mau tới đây hỗ trợ dỡ hàng." Ông Hạ xấu hổ cười.

"Tại sao đậu hũ nát cả rồi?" Bà Khương không nhịn được đau lòng.

Ông Hạ nhìn trời, "Có thể mang về đã không tệ rồi, quản nó nát hay không nát chứ."

Hai người làu bàu, động tác trên tay lại không chậm, đồ vật nhanh chóng được sắp xếp gọn gàng.

"Aizz, cháu đứng làm gì? Mau ngồi đi." Ông Hạ hô.

Tô Hàn nói cảm ơn,  ngồi xuống ghế. Vừa ngẩng đầu, cô phát hiện một cô bé 6, 7 tuổi ló đầu ra quan sát phía sau cánh cửa phòng ngủ.

"Bé à, mau tới đây, hôm nay có cá ăn." Ông Hạ vui mừng hớn hở nói.

Cá? Ánh mắt cô bé sáng lên, trong miệng lập tức ứa nước miếng.

"Ông nó, mau vào phụ tôi một tay." Bà Khương bỗng nhiên nói.

Ông Hạ ngẩn ra, sau đó vào phòng bếp.

Tuy rằng âm thanh cố tình bị đè thấp, nhưng Tô Hàn thính tai vẫn nghe rõ ràng.

Bà Khương nói, "Hôm nay tôi đi chợ rau nhặt rau úa nát, thứ này không thể để khách ăn. Nhưng không có lá cải, tôi biết dùng cái gì nấu canh đây?"

Ông Hạ nói, "Dùng đậu hũ hầm canh, bà nhớ nấu thêm cơm."

"Cơm?" Bà Khương có phần chần chờ, "Nhưng bằng đó gạo hầm thành cháo, có thể húp vài ngày đấy......"

"Nếu không có người ta, bà có gạo làm cháo chắc?" Ông Hạ hơi bất mãn.

"Cũng đúng." Bà Khương thở dài.

Kế tiếp trong phòng bếp không còn tiếng nói chuyện.

Tô Hàn giả vờ như không biết. Cô quay đầu chơi đùa với cô bé, "Ba ba ma ma em đâu?"

"Đi làm công ở nơi khác." Cô bé nói lí nhí.

"Em thích sữa bò không?" Tô Hàn vừa nói vừa lục ba lô.

Giả vờ giả vịt tí thôi......

"Thích, nhưng mà không thể lấy." Cô bé có vẻ rất muốn, nhưng ra sức kiềm chế.

"Không sao mà, chị tặng cho em."

Tô Hàn muốn mạnh mẽ nhét cho, ai ngờ cô bé chạy nhanh như chớp về phòng ngủ, kiên quyết tỏ vẻ, "Ông nội từng nói, em không thể tùy tiện lấy đồ vật của người ta."

Tô Hàn dừng tay. Có thể dạy dỗ trẻ con gia giáo như vậy, người trong gia đình này không phải là người xấu.

Rất nhanh, cơm chiều chuẩn bị tốt.

"Lại đây ăn cơm đi." Bà Khương cười gọi.

"Đừng khách sáo, cháu ăn cá đi." Ông Hạ ân cần khuyên nhủ.

Tô Hàn cười, xới cho mình non nửa chén cơm, sau đó múc ít canh cá, gắp hai miếng đậu hũ, tiếp theo nói, "Mọi người ăn đi, không cần lo cho cháu. Giữa trưa cháu ăn mì quá no, bây giờ vẫn còn căng bụng này."

Ông Hạ và bà Khương liếc nhau, hai người đều hiểu.

Tô Hàn lại lo lắng nói đến chuyện câu cá ngày mai, "Ông còn có chỗ câu cá nào khác không? Công viên hôm nay sợ là không tiện đi nữa."

"Có có, ngày mai ông dẫn cháu đi." Ông Hạ vỗ ngực bảo đảm, "Ông biết một chỗ, người đi câu rất ít, bình thường cũng không người qua lại."

Trải qua chuyến đi hôm nay, ông hoàn toàn hiểu rõ đạo lý tiền của không để lộ ra bên ngoài.

"Vậy là tốt rồi." Tô Hàn vừa lòng cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro