Chương 7, Lạm phát (6)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sau khi ăn xong cơm chiều, Tô Hàn cố ý nhấn mạnh, "Cháu chỉ ở lại đây một đêm, mọi thứ sẽ tự gánh vác, không cần chuẩn bị riêng cho cháu."

Ông Hạ còn muốn nói gì, lại bị Tô Hàn cắt ngang, "Nếu ông còn như vậy cháu không còn cách nào ở lại nữa."

Ông Hạ lúc này mới hậm hực im tiếng.

Vì tránh việc khiến những người khác bất tiện, ăn cơm xong, Tô Hàn khóa cửa nhốt mình ở trong phòng.

Một đêm ngủ ngon.

Sáng sớm hôm sau, ăn qua cháo loãng, ông Hạ đạp chiếc xe ba bánh ra khỏi cửa. Tô Hàn cưỡi xe đạp đi theo bên cạnh, hành động rất thuận tiện.

Trước khi đi, Bà Khương còn lải nhải, "Thím Vương ở sát vách thật thông minh! Vừa mới bắt đầu lạm phát, thím ấy tích trữ gạo và cải bẹ, chắc là có thể ăn hơn một năm! Hôm nay tôi tìm một cơ hội nói với thím ấy thử xem có thể dùng đậu hũ đổi một ít với thím ấy không."

Gạo và cải bẹ? Tô Hàn không nhịn được cảm thán, nó vừa dễ dàng bảo quản lại có thể lấp đầy bụng, quả nhiên cao thủ ở dân gian.

Hai người chạy xe trên đường, bỗng nhiên, ông Hạ thấy cái gì, lập tức ngạc nhiên dừng lại, lẩm bẩm nói, "Người nọ làm gì thế? Không muốn sống nữa à?"

Tô Hàn dừng lại, thuận theo hướng nhìn, thấy một người đi bộ ven cái lán trại chật hẹp định leo lên. Cô mơ hồ nhớ tới, "Nếu cháu nhớ không lầm, có chim chóc làm tổ phía bên trên, hình như họ định ấp trứng."

Sở dĩ cô chú ý tới có chim chóc, là bởi vì cô đã từng suy xét đến việc săn thú. Có điều sau đó cô lại tìm được công việc không tệ, tiếp theo câu cá thuận lợi, lúc này mới không lo lắng săn thú.

"Thế cũng quá nguy hiểm......" Nói đi nói lại, Ông Hạ tự động giảm bớt âm thanh. Nếu ông không gặp được Tô Hàn, trong nhà không có cái ăn, vì cháu gái, bức bách thì ông cũng dám bò lên trên đó! Hiện tại ông cảm thấy không thể tưởng tượng được, chỉ là vì ông chưa bị bắt buộc đến tình cảnh đó.

Sau khi suy nghĩ cẩn thận, ông Hạ lộ ra vẻ bi thương. Lắc lắc đầu, ông nhẹ giọng nói, "Đừng để ý nữa, chúng ta đi thôi."

Trước khi đi, Tô Hàn ngoái đầu nhìn người đàn ông không hề có đồ bảo hộ, mạo hiểm nguy hiểm đến tính mạng trèo lên hái trứng chim, trong lòng lại nghĩ, tình nguyện liều mạng vì kiếm chút đồ ăn, thói đời này cách loạn lạc không xa.

Đi một lúc lâu, cuối cùng họ trông thấy nơi tuyệt hảo mà ông Hạ nói. Đó là Khê Cốc, ở vùng ngoại thành, quả nhiên hoang tàn vắng vẻ. Tô Hàn yên tâm thả câu ở đây.

Cá ở Khê Cốc ít hơn hồ nước ở công viên, một ngày câu được đúng 14 con. Tô Hàn vô cùng vừa lòng, tuy rằng thu hoạch ít một chút, nhưng bốn phía không người, thắng ở an toàn.

Ông Hạ vui vô cùng. Ông nhấc thùng sắt chứa đầy cá lên đằng sau xe ba bánh, vui vẻ nói, "Nếu có thể đưa chúng tới giao dịch ở chợ đen, vậy thì không lo cái ăn nữa rồi!"

Hôm nay ông đặc biệt cưỡi xe ba bánh ra ngoài chính là vì phương tiện vận chuyển.

Có ăn có uống là có thể kiên trì đến cùng ư? Tô Hàn không cảm thấy như vậy. Nhưng cô không nghĩ đả kích lòng tự tin của ông Hạ, nên chuyển hướng đề tài, "Chúng ta trở về đi."

"Đi thôi." Ông Hạ hưng phấn.

Lên đường bình an. Lúc về đến nhà, bà Khương đã chuẩn bị sẵn chậu, thả riêng mấy con cá vào trong nước.

Ông Hạ chủ động nói, "Chắc là cháu đã biết đường đi đến Khê Cốc đúng không? Chiều mai ông đi đón cháu, buổi sáng đi chợ đen đổi chút nhu yếu phẩm sinh hoạt. Phần của cháu vẫn đổi mì ăn liền, không sai chứ?"

"Đúng vậy ạ." Tô Hàn gật gật đầu.

Ngày thứ 9 lại được mùa, tổng cộng câu được 10 con cá. Giữa lúc ông Hạ cảm thấy sinh hoạt sắp tốt đẹp lên thì biến cố tới bất ngờ —— Khê Cốc mà hai người thả câu bị phát hiện. Buổi sáng đi đến, có hơn trăm người tụ tập câu cá.

Ông Hạ biết được thì bực bội dậm dậm chân, "Tại sao lại như vậy? Tại sao họ lại biết chỗ này? Rõ ràng rất bí mật!"

Tô Hàn im lặng nửa ngày, bỗng nhiên mở miệng, "Đến chợ đen rồi lại đi đón cháu, ông xác định không có ai theo dõi sao?"

Nhất thời, lòng ông Hạ lạnh đi một nửa.

Tô Hàn nhún nhún vai, "Chắc là bị phát hiện như vậy."

Ông Hạ thất vọng, "Ông nên cẩn thận hơn mới phải, haizz."

"Thôi." Tô Hàn thật ra không để ý lắm, "Có thể giấu ba ngày đã không dễ dàng. Cá trong hồ nước công viên ở nội thành sắp bị câu hết, người không nghĩ chờ chết đương nhiên sẽ đổi nơi khác. Nói cách khác, bị phát hiện là chuyện sớm hay muộn."

"Có thể trễ một ngày là một ngày." Ông Hạ còn đang tự trách.

Tô Hàn cười bất đắc dĩ. Khê Cốc đã bị phát hiện, ngoại trừ nhìn thoáng đi, còn có thể làm sao bây giờ?

Ngày thứ 8, giá hàng tăng lên 100%.

Ngày thứ 9, giá hàng tăng lên 100%.

Ngày thứ 10, giá hàng tăng lên 100%.

Giá hàng tăng cao còn nhanh hơn tốc độ của hỏa tiễn.

Một bát mì bình thường hiện giờ yêu cầu 3000 bối mới mua được.

Dân chúng đói khát đã dần dần mất đi lý trí. Theo báo chí đưa tin, động vật ở vườn bách thú đều bị phần tử phi pháp săn giết hết! Khoảng cách trật tự hỏng mất, đã không xa.

Dưới sự kiên trì của Tô Hàn, hai người về nhà sớm.

Bà Khương thấy hai người, vô cùng buồn bực, "Sao hai ông cháu về sớm thế?"

"Đừng nói nữa." Ông Hạ thở dài một tiếng, một năm một mười nói ra chuyện Khê Cốc đã bị chiếm.

Bà Khương hận sắt không thành thép, "Tại sao ông, ông không cẩn thận như vậy!"

"Tôi...... Tôi......" Ông Hạ nửa ngày nói không nên lời.

Tô Hàn ước lượng cần câu, dò hỏi, "Cháu phải đi. Cần câu có thể bán cho cháu không?"

Bà Khương vội vàng xin lỗi, "Ông ấy không phải cố ý, cháu đừng nóng giận."

Tô Hàn lắc lắc đầu, thuận miệng nói, "Cháu muốn đi không phải bởi vì Khê Cốc bị người ta phát hiện, mà là bởi vì thời gian đã đến lúc. Biết trong nước có cá, đương nhiên mọi người sẽ ào đến như một tổ ong, nhưng nếu cá bị bắt hết rồi thì sao?"

Không đợi hai người phản ứng kịp, cô tiếp tục nói, "Chờ gặm xong vỏ cây, cỏ dại, vì kiếm miếng ăn, người bên ngoài có lẽ sẽ làm được mọi chuyện, cháu phải đi tìm nơi trú ẩn bí mật."

"Vì sao cháu không ở lại?" Ông Hạ hết sức khó hiểu.

Tô Hàn bất đắc dĩ cười. Nếu ở lại, một khi bọn họ có việc, có lẽ cô sẽ không nhịn được giúp đỡ. Nhưng đây là loạn thế, rõ ràng cô ốc còn không mang nổi mình ốc, đâu còn dư sức chiếu cố những người khác?

Vẫn là khách qua đường trong sinh mệnh của nhau thì tương đối tốt. Vốn dĩ, chẳng ai phải có trách nhiệm với ai cả.

Mắt thấy ý Tô Hàn đi đã quyết, ông Hạ thở dài, "Đừng nói gì mà mua nữa, cần câu đưa cho cháu. Trong khoảng thời gian này, cháu đã giúp hai ông bà già này rất nhiều, ông vô cùng cảm kích."

Tô Hàn ngẫm nghĩ, "Cũng được ạ."

Bàn bạc xong, ông Hạ nhiệt tình giữ lại, "Cháu ở một đêm, sáng mai hẵng đi."

Tô Hàn cười đồng ý.

Sáng sớm ngày thứ 11, bà Khương thấy Tô Hàn đã lâu không ra phòng ngủ, không nhịn được gõ gõ cửa.

Thật lâu sau, không ai trả lời.

"Có ai không? Bà vào đây." Đợi trong chốc lát vẫn không ai trả lời, bà Khương mở cửa phòng ngủ.

Lúc này bà mới phát hiện, trong phòng sớm đã người đi nhà trống. Trên bàn đặt mấy miếng bánh mì đen, sữa bò, xà phòng, mì ăn liền, giá trị rất cao, cao hơn nhiều so với cái cần câu mà Tô Hàn mang đi.

"Cho nên nói, trên thế giới vẫn có người tốt." Bà Khương không khỏi cảm thán.

**

Tô Hàn ngồi trên ghế dài rơi vào trầm tư. Tiền đã giống như giấy lộn, hành vi ăn cắp, cướp bóc càng ngày càng phổ biến, cô nên bảo đảm an toàn cho bản thân như thế nào?

Đúng 9 giờ, tiếng máy móc của hệ thống lần thứ hai vang lên, "Ngày thứ 11, giá hàng dâng lên 100%."

Nhưng lúc này tuyên bố xong giá hàng tăng lên, nó không dừng lại mà tiếp tục nói, "Hàng dự trữ ở siêu thị đã không còn nhiều. Trong hôm nay, chính phủ thực hành chính sách giới hạn mua sắm."

Bỗng nhiên, một người lặng lẽ tới gần.

Tô Hàn như có cảm giác, kéo cây súng cao su nhắm ngay người tới.

"Đừng xúc động! Là tôi!" Ngụy Dân Triết nhanh chóng lên tiếng.

Tư thế của Tô Hàn vẫn giữ nguyên, chỉ là nhíu mày, "Đã ngày thứ 11, vì sao anh không đi?"

Sinh tồn trong phó bản 10 ngày được tính là thông quan, có thể tự do truyền tống rời đi, tại sao anh chàng này còn ở trong phó bản?

Ngụy Dân Triết hiên ngang lẫm liệt, "Số ngày sinh tồn càng nhiều, cấp bậc tăng lên càng nhanh, đương nhiên không thể dễ dàng từ bỏ! Hơn nữa, sinh tồn đủ 20 ngày có khen thưởng thêm, dù sao cũng nên thử một lần."

Tô Hàn giả vờ định thả tay.

Ngụy Dân Triết khẩn trương, "Có chuyện từ từ nói!!"

"Cơ hội cuối cùng." Tô Hàn mơ hồ cảm thấy Ngụy Dân Triết có chút kỳ lạ.

Ngụy Dân Triết đành thẳng thắn nói hết, "Đương nhiên là vì khen thưởng cho người sống sót. Chẳng phải viết rất rõ ràng sao? Người xếp hạng từ 1000 đến 10,000 có một vạn nguyên khen thưởng, người sống sót xếp hạng từ 100 đến 1000 có mười vạn nguyên khen thưởng, xếp hạng trước 100 có một trăm vạn nguyên khen thưởng. Cho dù không vớt vát được top 100, ít nhất tôi cũng phải trà trộn vào trước 10,000!"

Tô Hàn thả tay, thu hồi súng cao su, "Thì ra là thế."

Cô biết một nhóm người chơi sống sót đến cùng sẽ có tiền mặt khen thưởng phong phú, nhưng mà không để ở trong lòng.

Ngụy Dân Triết tỉ mỉ đánh giá người trước mặt, đột nhiên hỏi, "Có phải cô từng bị cướp không? Tại sao nhìn có vẻ nghèo đi thế?"

Tô Hàn tùy ý lừa gạt nói, "Trò chơi càng ngày càng khó, không gọn gàng được nữa."

Trên thực tế, người đi đường đều là quần áo tả tơi, bẩn thỉu. Cô cảm thấy nếu chính mình sạch sẽ, trắng trẻo mập mạp có vẻ không hợp với quần thể. Dường như ám chỉ cho người khác, cô là con dê béo, hoan nghênh tới xẻo thịt đi.

Vì thế Tô Hàn cũng biến mình thành dáng vẻ dơ dáy, hoàn toàn dung nhập vào bên trong quần chúng.

Ngụy Dân Triết chỉ cảm thấy câu "Trò chơi càng ngày càng khó" rất hợp ý của anh ta! Từ lúc bước vào trò chơi tới nay, anh ta suốt ngày bị hố, chẳng qua được ngày lành.

Trong lúc nhất thời, nhiệt huyết Ngụy Dân Triết tăng lên, dõng dạc hùng hồn nói, "Đừng nói người anh em đây không chiếu cố cô. Gần đây có một vụ mua bán lớn, cô có dám tới không?"

Tô Hàn, "......"

Giọng điệu này như kiểu muốn kéo cô vào hang ổ của thổ phỉ vậy nhỉ?

"Vụ mua bán gì?" Tô Hàn tò mò dò hỏi.

Ngụy Dân Triết tỏ vẻ thâm trầm, chậm rãi nói, "Cướp của người giàu chia cho người nghèo."

Tô Hàn tự nhủ, có tiền thì sao? Trêu anh chọc anh chắc? Nếu của cải của cô bị người ta biết, có phải cũng có anh hùng hảo hán muốn tới cướp phú tế bần không?

Trên mặt, cô tỏ vẻ bình tĩnh, "Cướp ở đâu?"

"Siêu thị, bệnh viện, quán ăn!" Ngụy Dân Triết một hơi báo ra ba danh từ.

Tô Hàn không chút do dự từ chối, "Muốn đi thì anh đi đi, dù sao tôi không đi." Trong kế hoạch của cô không có từ cướp bóc này.

Ngụy Dân Triết vô cùng bất đắc dĩ, chơi trò chơi mà thôi, cần gì nghiêm túc như vậy? Đâu phải ăn cướp ở hiện thực.

Bởi vì ý kiến bất hòa, hai người đường ai nấy đi. Tô Hàn tiếp tục ngồi trong chốc lát, sau đó đi đến rừng cây ở công viên trung tâm thành phố, tính toán săn thú.

Lúc mới vào trò chơi, cô đi qua công viên, chim chóc ríu rít không ngừng, dáng vẻ rất có sức sống. Chỉ là lúc này đến công viên, Tô Hàn không có gì bất ngờ phát hiện, trong rừng tĩnh mịch, như là chim chóc đã tuyệt chủng.

"Sợ là trứng chim cũng chẳng còn dư lại." Lẩm bẩm một câu, Tô Hàn lắc đầu rời đi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro