Chương 8, Lạm phát (7)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Buổi tối ngày thứ 11, toàn bộ thành trấn bạo phát các vụ cướp bóc! Siêu thị, quán ăn, tiệm thuốc, cửa hàng tiện lợi, cửa hàng bánh mì ...... Phàm là cửa hàng còn mở cửa làm ăn buôn bán, gần như đều bị cướp sạch.

Nguyên một buổi tối, Tô Hàn ẩn mình trong căn phòng xây thô của một khu chung cư sắp hoàn công (không có cửa sổ, nhưng tùy ý ra vào), nghe thấy tiếng quỷ khóc sói gào bên ngoài. Phá phách, cướp bóc, thiêu cháy, loại âm thanh nào cũng có.

Mà việc Tô Hàn có thể làm, chẳng qua là đổi một tư thế, tiếp tục ngủ.

Sáng sớm ngày thứ 12, Tô Hàn đứng ở cửa sổ nhìn ra bên ngoài, mới biết tình hình tối hôm qua thảm thiết cỡ nào —— số lượng cửa hàng còn mở cửa không nhiều lắm đã biến thành phế tích, chủ tiệm chẳng biết đi đâu; trên đường có vài người nằm sõng soài, đa số bị trọng thương, số ít rơi vào trạng thái gần chết, người có giá trị thể lực bằng 0 có lẽ đã bị đổi mới hết. Điểm tiếp tế quan trọng như siêu thị tuyệt đối không thể xảy ra chuyện, trong một đêm ngoài cửa mọc ra 40,50 gã bảo vệ đứng canh gác.

"Rõ ràng không chỉ có một đám người phạm tội." Tô Hàn tự mình lẩm bẩm, "Không ngừng gia tăng những người dân không còn chống đỡ được."

Dưới tình hình giới hạn mua sắm, chịu khó tốn thời gian xếp hàng vẫn có khả năng mua được đồ vật. Trong lòng cô tình nguyện đi xếp hàng ở siêu thị để tranh mua đồ, đáng tiếc trong túi rỗng tuếch, trên người chẳng còn một bối, cô đành từ bỏ.

Lấy ra một miếng bánh mì bơ ruốc để gặm, Tô Hàn thuận tiện kiểm kê hàng tồn kho.

Kho hàng tùy thân có 100 bánh xà phòng, 14 bánh xà phòng (tách ra chiếm hai ô), 100 chai nước khoáng, 9 miếng bánh mì bơ ruốc, 60 gói mì ăn liền, 10 cuộn băng gạc y tế, 5 hộp thuốc hạ sốt, 69 túi bi thép, 2 súng cao su, 1 cái cần câu.

Ba lô có 1 túi bi thép đã mở, 5 cây nến đốt, 5 cái bật lửa, 1 thanh Magie, 1 hòn đá đánh lửa.

Nêu trên chính là toàn bộ gia tài của cô.

Tô Hàn thầm nghĩ, "Có phải mình nên dự trữ đồ ăn liền nhiều hơn không nhỉ?"

Giống như mì ăn liền, tuy rằng cũng có thể ăn sống, nhưng mà nó gia tăng độ chắc bụng khoảng bằng một nửa so với việc nấu lên, bởi vậy nếu để ăn sống thì không có lời. Mà hiện tại, đồ ăn liền trong tay cô chỉ còn lại 9 miếng bánh mì bơ ruốc.

"Lúc vừa bước vào trò chơi, tính toán bánh mì bơ ruốc quá quý, tiền không đủ tiêu nên mới không tích trữ hàng. Số lượng sữa bò, bánh mì đen ít, lại chiếm nhiều ô vuông, cho nên ưu tiên tiêu hao trước." Tô Hàn cẩn thận tính toán, "Hiện tại đi đâu kiếm được bánh mì bơ ruốc đây?"

Kỹ năng thiên phú có xác suất 5% đạt được phần ăn xa hoa "ba chai sữa bò + một miếng bánh mì bơ ruốc + một miếng bánh kem chocolate". Xác suất rất thấp, gần như bằng không.

Tô Hàn chống cằm, "Mình có nên tiêu hao bánh mì bơ ruốc, đổi sang dự trữ bánh mì đen không?"

Bởi vì thu hoạch bánh mì đen tương đối ổn định, có lợi cho tích trữ hàng. Còn bánh mì bơ ruốc...... Cô một mực cảm thấy rằng cho dù phó bản đi đến hậu kỳ cũng chưa chắc có mặt hàng này.

Một bên rửa sạch tồn kho, một bên nghĩ tổng kết. Rất nhanh, đã đến 9 giờ sáng.

Tiếng máy móc của hệ thống giống như chuông báo tang, "Ngày thứ 12, giá hàng tăng lên 100%."

"Điện không đủ. Ngay trong ngày, điện cung cấp theo hạn mức. Nơi ở của người dân mỗi ngày cắt điện 2 giờ, buổi tối sau 8 giờ cắt điện hoàn toàn."

"Bởi vì đường ống nước không được duy tu bảo dưỡng, số lượng vi sinh vật trong nước máy tăng lên đáng sợ. Ngay trong ngày, nước máy không thể dùng để uống. (mạnh mẽ dùng để uống, rất dễ dính vào trạng thái xấu)"

Trong lòng Tô Hàn bỗng nhiên trầm xuống. Điện cung cấp theo hạn mức còn đỡ, cô chỉ hành động vào ban ngày, ba lô cũng có ngọn nến để chiếu sáng. Nước máy không thể dùng để uống thì quá độc ác! Con người làm sao có thể sống thiếu nước? Từ nay về sau, mọi người chắc chắn càng thêm khủng hoảng.

Tin tức tốt đuy nhất là, cô phát hiện 4 chai sữa bò, 1 miếng bánh mì đen, 1 miếng bánh mì bơ ruốc, 1 miếng bánh kem chocolate ở trong ba lô, hiển nhiên là xác suất thiên phú đồng thời kích hoạt, cô nhận được 2 phần ăn.

Bánh kem chocolate: Sau khi sử dụng độ chắc bụng +40.

Tô Hàn chưa bao giờ may mắn nghề nghiệp của mình là "Chuyên gia dinh dưỡng" như thế.

Mặc dù có thể tìm một chỗ im lặng để ngẩn ngơ, có điều suy nghĩ kĩ, Tô Hàn vẫn quyết định đi ra ngoài dạo một vòng, xem có thể kiếm chác được gì hay không, cuối cùng vật tư không bao giờ chê nhiều.

Kết quả mới bước ra khỏi chung cư, cô đã thấy bên cạnh siêu thị có người bày quán trên vỉa hè, chung quanh vây quanh một đám người.

Tô Hàn tò mò đến gần.

Quán vỉa hè bày cơ man là hộp que diêm, từng cây nến cán dài xếp thành hàng, từng chai nước khoáng, số lượng không ít. Bên cạnh có cái ba lô siêu lớn, hiển nhiên dùng để đựng hàng hoá.

Bên trái sạp bày tấm biển, bên trên viết, "Một khi bị cướp, sẽ không bày quán nữa." Không biết mang tính cảnh cáo hay uy hiếp.

Phía bên phải cũng có tấm biển, bên trên viết, "Lấy vật đổi vật, chỉ nhận châu báu và thuốc men. Nếu có vật phẩm thực dụng khác, có thể hỏi chủ quán có thu mua không."

"Tới tới tới, xếp thành hàng. Từng bước từng bước hỏi, không nên vội vàng." Chủ quán là thanh niên tầm 25 tuổi. Vóc dáng anh ta rất cao, hẳn là 1m85. Dáng người cân xứng, rất mạnh mẽ, thoạt nhìn chăm chỉ rèn luyện.

Tô Hàn cảm thấy, chủ quán này là một nhân tài —— bày quán vỉa hè ngay bên cạnh, chung quanh có 40, 50 cảnh vệ nhìn chằm chằm, người bình thường tuyệt đối sẽ không có lá gan cướp bóc.

Tàn nhẫn nhất chính là dòng chữ trên tấm biển, "Một khi bị cướp, sẽ không bày quán nữa."

Theo thời gian trôi đi, mọi người dần dần phát hiện, so với sức mua của tiền giảm xuống, điều làm cho người ta hoảng sợ chính là có tiền cũng không mua được đồ mình muốn.

Có một nơi cung cấp hàng hóa ổn định tại đây, tuy rằng không dễ dàng, nhưng ít nhất có hy vọng được trao đổi. Nhưng nếu người ta không bày quán, vậy họ không biết đi nơi nào mua ngọn nến và nước uống.

Cho nên đám người tương đương phối hợp, rất mau xếp thành hàng dài.

Tô Hàn không thiếu nước uống và ngọn nến, vì thế yên lặng đứng xung quanh xem.

Vị khách hàng đầu tiên xòe tay, nhẫn vàng, vòng cổ bằng vàng, hoa tai bằng vàng trong lòng bàn tay gần như lóe mù đôi mắt người đời.

"Đổi cái gì?" Thanh niên chủ quán vô cùng bình tĩnh.

"Ngọn nến và nước khoáng đều muốn." Khách hàng có chút lo lắng.

"Một vật trang sức bằng vàng đổi hai cây nến, hoặc một lọ nước khoáng." Thanh niên trấn định báo giá.

Khách hàng ngạc nhiên hô to, "Quá đen tối!"

"Cảm thấy thua thiệt chị có thể không đổi, đâu ai ép mua ép bán." Thanh niên không sao cả nói, "Có điều nên nhớ nắm chặt cơ hội, mấy thứ này tôi không có hàng dự trữ quá nhiều."

Nói cách khác, về sau cho dù tình nguyện đổi chưa chắc đã đổi được.

Khách hàng khẽ cắn môi, "Cho tôi đổi hai ngọn nến, một lọ nước khoáng." Nói xong, chị thu lại chiếc nhẫn vàng —— chung quy là luyến tiếc đổi toàn bộ.

Giao dịch đầu tiên thuận lợi hoàn thành.

Tô Hàn ở bên cạnh nhìn, phát hiện sau khi chọn đánh giá nhẫn vàng sẽ thấy hàng chữ "Nhẫn vàng, vàng nguyên chất, 4.8g". Cô nhủ thầm, như vậy rất thuận tiện, không cần lo lắng bị người ta lừa.

Vị thứ hai khách hàng cầm một tượng Phật nhỏ bằng vàng, nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, "Bảo bối này của tôi khoảng 50g! Không thể coi như một vật trang sức bằng vàng chứ?"

"Tính của anh bằng mười vật, muốn đổi cái gì?" Thanh niên dò hỏi.

Vị thứ hai khách hàng còn muốn cò kè mặc cả, vẻ mặt thanh niên lạnh nhạt, "Loại đồ chơi này của anh mang theo không thuận tiện, cũng không dễ chia cắt, chỉ tính giá này."

Khách hàng đành phải thành thành thật thật ngậm miệng, an tĩnh chọn mua.

Vị thứ ba khách hàng lấy ra chiếc vòng tay ngọc bích, màu sắc xanh biếc nhìn xuyên thấu, nom bề ngoài không tệ.

Tô Hàn không nhịn được suy tư, nếu không cô cũng đổi ít vàng bạc gì đó? Tuy rằng lần này phó bản không cần sử dụng đến, nhưng đi đến phó bản khác chưa biết chừng hữu dụng!

Nhưng mà cẩn thận suy xét xong, cô từ bỏ ý tưởng này —— sau khi đổi được vàng bạc mang đi không thuận tiện. Còn nữa, trước khi bắt đầu trò chơi cô chỉ đổi ít tiền, vật tư dự trữ cũng không sung túc đến mức tùy tiện mang ra trao đổi.

Lắc lắc đầu, Tô Hàn tiếc nuối rời đi.

Thanh niên chủ quán nghiêng nghiêng đầu, nhìn theo Tô Hàn đi xa, lộ ra vẻ mặt suy tư.

**

Rảnh rỗi không có việc gì, Tô Hàn đơn giản đi dạo chợ.

Cái gọi là chợ, thật ra không có địa điểm cố định. Người bày quán nhiều, người đi dạo nhiều, tự nhiên tụ tập nổi lên nhân khí, sau đó sẽ có càng nhiều người nguyện ý đến xem thử.

Chợ dưới chân cầu vượt chính là hình thành như vậy.

Tô Hàn chậm chạp lê bước, vừa đi vừa nhìn. Cũng không biết có phải liên quan đến trận cướp bóc tối hôm qua hay không, chủng loại trao đổi ở chợ rất phong phú, đồ hộp, dầu gội, băng gạc y tế, cái gì cũng có.

Một người đi lướt ngang qua cô, đồng thời khẽ lẩm bẩm một câu, "Người chơi?"

Hơi không lưu ý sẽ bị xem nhẹ.

Trong lòng Tô Hàn vừa động, theo tiếng nhìn lại. Đứng ở phía sau cô chính là một cô gái trẻ, có lẽ mười bảy, mười tám tuổi.

Đối phương đè thấp tiếng nói, "Tôi có tin tức, chị có vật dụng hàng ngày không?"

"Đi đến chỗ nào ẩn nấp nói chuyện, đi theo tôi." Tô Hàn đi trước dẫn đường.

Cô gái trẻ tuổi mím môi đi theo.

Chờ đi đến một góc, xác định khi chỉ có hai người, Tô Hàn đưa ra nghi vấn, "Làm sao tôi biết tin tức của bạn có đáng giá tiền hay không? Tôi cũng không nghĩ tiêu tiền mua tin tức mình đã biết."

Cô gái trẻ tuổi nói, "Tôi nói nửa câu đầu, chị có thể lựa chọn muốn nghe nửa câu sau không."

Tô Hàn nhướng mày, "Ví dụ?"

"Tất cả vật dụng hàng ngày đều có thể tăng lên độ sạch sẽ, nhưng mà......" Cô gái trẻ tuổi muốn nói lại thôi, ý bảo khách hàng trả tiền nghe nốt nửa câu.

Nhưng mà Tô Hàn lại nói, "Cái này tôi biết."

"Tất cả đồ ăn đều có thể......"

Tô Hàn vô tình cắt ngang, "Tôi biết, cái tiếp theo."

Cô gái trẻ nhìn chằm chằm Tô Hàn một hồi lâu, câu nói lại là, "Chị có vật dụng hàng ngày không?"

"Xà phòng, mười mấy bánh." Tô Hàn báo ra con số lẻ của hàng dự trữ.

Cô gái trẻ suy xét hồi lâu, cuối cùng hạ quyết tâm, "Kinh nghiệm sửa sang lại kho hàng tùy thân, kinh nghiệm tôi chính mình tổng kết ra. Nhưng giá cả hơi quý, 10 bánh xà phòng."

Tô Hàn lộ ra biểu cảm cười như không cười, "Ví dụ?" Nếu là cô gái này dám nói với cô cố gắng dự trữ mặt hàng nào đó, đừng trách cô trở mặt.

Cô gái trẻ không thể không để lộ vài điều, để bày tỏ thành ý, "Muốn dự trữ đồ ăn duy trì độ chắc bụng cao thì chọn thực phẩm ăn liền, như vậy không những có thể chống đỡ thời gian càng dài ở phó bản, hơn nữa khi ăn rất tiện. Nếu là dùng loại đồ ăn khác, một khi cắt nước cắt điện hết khí thiên nhiên, nấu nướng sẽ rất khó khăn."

"Nói không tồi. Nhưng điều bạn nhắc tới, tôi đều nghĩ tới." Tô Hàn ném ra một bánh xà phòng đương phí vất vả, tiếp theo định xoay người rời đi.

"5 bánh xà phòng! Tôi sẽ nói hết toàn bộ!" Cô gái trẻ vội vàng hô to, "Không thể nào những điều tôi biết chị đã biết hết rồi đúng không??"

Cô không thể không nóng nảy, bởi vì độ sạch sẽ của cô đã giảm sút gần chạm ngưỡng đỏ 25%. Mặt khác bởi vì trường kỳ không tìm được xà phòng và sữa tắm, giá trị thể lực của cô thong thả mà kiên định rớt xuống, mắt thấy sắp qua 50!

Còn nữa, người chơi có kho hàng tùy thân không nhiều, có thể gặp gỡ càng thiếu, lên giá gần như không có. Bởi vậy, trên thực tế cô cũng không có đường lựa chọn.

Tô Hàn dừng lại bước chân, 5 bánh xà phòng, giá cả không coi là quý, nghe một chút cũng không sao. Vì thế cô xoay người, thanh toán nốt tiền, dù bận vẫn ung dung nói, "Nói đi."

Cô gái trẻ lấy lại bình tĩnh, chậm rãi mở miệng, "Kho hàng tùy thân có tất cả 10 ô. Ô thứ nhất đặt 100 chai nước khoáng, hoặc là sữa bò, hoặc là đồ uống, hoặc là tùy ý cái gì cũng được, dù sao là nước sạch sẽ dùng để uống."

"Ô thứ hai đặt 100 bánh xà phòng, đảm bảo độ sạch sẽ. Ô thứ ba đặt thực phẩm ăn liền độ chắc bụng cao, vì độ chắc bụng."

"Có 3 ô này, tôi cho rằng có thể không cần tích trữ thêm hàng, 7 ô vuông khác có thể đặt công cụ sinh tồn."

Tô Hàn mặt không biểu cảm, "Một ô vuông đặt 1 dụng cụ à?"

Vừa nói cô vừa suy nghĩ, cô nhóc này đúng là lừa gạt! Cô mãnh liệt yêu cầu trả hàng!

Cô gái trẻ cười thần bí, "Không, 7 ô vuông khác thì mỗi ô đặt một cái ba lô, trong đó đựng dụng cụ."

Nghe vậy, Tô Hàn lập tức ngạc nhiên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro