Chương 11 : Hôn tôi (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu

Hai ngày liền đều tỉnh dậy trong ngực một người đàn ông, nhưng cảm xúc sao lại không giống nhau.

Bùi Thất Thất nhạy cảm phát hiện hắn đang nắm tay mình, có chút thong thả ung dung, không chút để ý.

Nàng nhắm hai mắt định cứ như vậy giả bộ ngủ, nhưng bên tai vang lên một giọng mát lạnh: "Tỉnh rồi sao?"

Diễn còn bị bắt bài, Bùi Thất Thất ngừng thở nghiêng đầu quay lại, chạm vào ánh mắt hắn.

Cũng may, hắn vẫn đang mặc áo tắm.

Nàng nhẹ nhõm thở phào, nhưng ngay sau đó liền nhận ra có gì đó sai sai, váy trên người nàng không thấy đâu.

Nàng giữ nguyên như vậy không động đậy, mãi đến khi hắn đem ngón tay rời khỏi, mới chớp mắt một cái, thái độ trên gương mặt hắn cũng thay đổi chút.

Lúc đầu nàng chỉ cảm thấy hắn lúc nào cũng lạnh nhạt thôi, bây giờ lại thấy khó gần nữa..

Bùi Thất Thất khó khăn gật đầu, nàng vừa động đậy chân một chút chợt kêu lên một tiếng.

Đã qua một ngày rồi nhưng tỉnh lại như vậy, vẫn rất đau.

Thấy nàng phản ứng khó chịu như vậy, ánh mắt hắn đi xuống, dừng ở trên chăn của nàng......

Nàng khẳng định hắn đang nhìn vào... chỗ đó.

"Đêm đó, chúng ta đã làm năm lần!" Hắn nhẹ nhàng bâng quơ nói, cũng coi như giải thích với nàng tại sao lại đau như vậy.

Bùi Thất Thất hiểu rõ ý hắn, nàng vẫn chưa quên đêm đó là ai chủ động.

Nàng cũng trộm nhìn hắn... Hôm đó nàng cắn hắn một cái, không biết còn chảy máu không?

Nhưng Bùi Thất Thất còn chưa thấy cổ hắn, cũng không dám kiểm tra lung tung.

Đường Dục liếc nàng, mỉm cười, đại khái cũng đoán được nàng đang nghĩ gì.

Tiểu nữ sinh! Đúng là cô gái nhỏ.

Nhưng kỳ thật, tuổi trẻ của nàng làm hắn ngoài ý muốn làm như vậy.

Mới hai mươi tuổi!

Hắn biết nàng còn đang đi học. Trong lòng khe khẽ thở dài!

"Em từng có bạn trai sao?" Đường Dục bỗng mở miệng, nửa nằm dựa vào đầu giường, tùy tiện đưa tay tìm ở mép giường, ngón tay thon dài nhanh chóng tìm thấy một điếu thuốc, nhưng hắn vẫn chưa châm thuốc.

Dáng vẻ đó làm nàng chợt có chút thất thần.

Bùi Thất Thất nghiêng đầu nhìn hắn, lắc đầu.

Nàng ngạc nhiên khi hắn dịu dàng với nàng như vậy, Đường Dục cong môi cười, rồi ôm Bùi Thất Thất vào lòng ngực mình.

Động chạm sát vào nhau như vậy làm nàng có chút xấu hổ.

Cái cằm tinh xảo bị hắn nắm lấy, con ngươi sâu thẳm khóa lấy nàng, toàn thân Bùi Thất Thất run rẩy, cảm giác cả người đều bị hắn nắm trong lòng bàn tay.

"Ta yêu cầu em phải chung thủy." Hắn đem nàng giam trong ngực, sau đó cúi người hôn nàng.

Nụ hôn này không phải chỉ là nụ hôn thông thường, mà còn mang ý cảnh cáo...

Tay nàng bất lực bám lên vai hắn, không biết phải làm sao.

Nàng hiểu rõ lúc này nàng nên đáp lại hắn, làm hắn sung sướng, nhưng nàng sẽ không làm vậy.

Nàng chỉ có thể nhận lấy và theo nụ hôn của hắn, thân thể của nàng trở nên cứng đờ.

"Thả lỏng!" Hắn dán môi ở khóe miệng nàng nỉ non, trấn an nàng, nhưng hoàn toàn không có ý định dừng lại nụ hôn này.

Nàng run rẩy đến kỳ cục, hắn vẫn cứ thế mà kiên định......

Đột nhiên, hắn ngừng lại, ánh mắt sáng quắc nhìn chằm chằm nàng.

Bùi Thất Thất một lúc sau mới mở mắt ra, con ngươi mờ mịt, như là nhiễm một tầng hơi nước, xinh đẹp vô cùng.

Nàng ngơ ngẩn nhìn hắn, gương mặt ửng hồng, môi đỏ hồng căng mọng... Bộ dáng đó làm người ta chỉ muốn lập tức ăn nàng.

Ngón tay thon dài nhẹ nhàng vỗ về gương mặt đỏ bừng kia, giọng hắn trở nên trầm lại: "Hôn tôi!"

Nàng nhìn chằm chằm vào mắt hắn, ánh mắt đi xuống, dừng trên môi hắn.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro