Chương 2: Muốn Sạch Sẽ Mà Đi Sao? (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Hằng Dâu

Sáng sớm, Bùi Thất Thất mở to mắt, cảm giác toàn thân như bị xe cán qua, đặc biệt là yết hầu khô nóng như thiêu như đốt.

Cúi đầu, lại chứng kiến một cánh tay vắt ngang hông mình.

Cánh tay kia, sạch sẽ, khớp xương rõ ràng... Cực kỳ nguy hiểm nắm chặt eo nàng.

Nàng nghiêng mặt qua, nhìn thấy gương mặt đẹp quý nhân sang chảnh, người đàn ông đó vẫn chưa đang ngủ say, chưa tỉnh... Đại khái là vì tiêu hao nhiều tinh lực.

Sợ run người một lúc, mới cẩn thận đem người chuyển qua cạnh giường, lúc chạm được chân xuống đất, trong nháy mắt, cả người đau như bị đánh, đau đến nỗi trán toát mồ hôi lạnh.

Nhìn một chút xung quanh, không có quần áo của nàng, nàng đành phải đi vào phòng ngủ kiêm phòng thay quần áo.

Ánh nắng sáng sớm xuyên qua bức màn, chiếu vào trên cơ thể, cũng chiếu ra cả một thân đầy dấu vết ửng đỏ. Ám muội mà dụ dỗ mê hoặc.

Bùi Thất Thất tiện tay rút ra một bộ quần áo nam trong số quần áo một kiểu duy nhất, run rẩy mặc lên người, quần áo rất rộng, mặc lên người có chút buồn cười, nhưng mà nàng đành vậy.

Lúc đi ra ngoài, cũng không dám nhìn người trên giường, vội vàng cầm túi xách nhỏ rơi tán loạn trên mặt đất.

Bỗng dưng, một bàn tay bắt được cánh tay của nàng, đầu hơi dùng sức kéo một phát, nàng liền té nhào vào trong một lồng ngực ấm áp.

Người đàn ông một tay giữ chặt nàng, tay kia, chậm rãi xoa xoa khuôn mặt nhỏ nhắn, nắm lấy cái cằm tinh xảo, mạnh mẽ bắt nàng ngẩng đầu.

Bốn mắt nhìn nhau, Bùi Thất Thất tim run rẩy.

Người đàn ông bị nàng ngủ đã... Tỉnh!

Đẹp trai đến nhức mắt, nhưng toàn thân đều tản ra khí tức nguy hiểm.

Đường Dục ánh mắt sâu thẳm, khóa chặt tại khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng, thanh âm trầm chậm chạp mở miệng: "Cô tên gì?"

Hắn tối hôm qua có uống chút rượu, nhưng cũng không say đến mức quên hết chuyện tối qua.

Thân thể lần đầu tiên cảm thấy có loại cảm giác thỏa mãn chưa từng có trước đó, tỉnh lại thấy được giữa gối nhàn nhạt mùi thơm.

Đó là mùi vị riêng trên người cô gái đó, hắn nhớ kỹ, tối hôm qua lúc hắn và cô bé kia làm, mặt của hắn lúc nào cũng chôn ở cổ của nàng bên trong, tóc của nàng tản ra tại chóp mũi hắn...

Đương nhiên, trừ lúc hắn ra vào từ phía sau lưng.

Hiển nhiên, hiện tại nàng muốn chạy trốn!

Bùi Thất Thất cắn môi, cả người đều chật vật nằm ở trên người hắn, hai thân thể xô vào nhau, chăn mền trượt xuống...

Thân thể của hắn, tựu như dán vào khuôn mặt nhỏ nhắn của nàng!

Nàng thậm chí có thể thấy được trên người hắn tư mật mùi vị...

Bùi Thất Thất cố thoát ra, nhưng hắn thoải mái mà vững vàng giữ chặt nàng.

Nàng có chút nóng nảy, thấp đầu, loạn xạ ở trên người hắn cắn một cái...

Dấu răng nhỏ, vừa vặn cắn được chỗ yếu ớt của hắn, Đường Dục kêu lên một tiếng buồn bực, buông lỏng tay.

Bùi Thất Thất chạy trối chết...

Đường Dục thở dài một hơi, cúi đầu nhìn vết thương trên người mình.

Lần đầu tiên có một cô gái lưu dấu vết trên người hắn... Vừa rồi hắn nhất thời động tình, vậy mà làm người ta chạy mất.

Đúng lúc này, cửa phòng ngủ được mở ra, trợ lý đặc biệt kiêm bạn tốt của hắn Mạnh Thanh Thành cầm trong tay một phần tài liệu, đẩy cửa vào, "Đường Dục..."

Một giây sau, Mạnh Thanh Thành ánh mắt dừng lại, bởi vì thấy được cái không nên thấy.

Cổ Đường Dục, còn có trên miệng, tràn đầy... Dấu hôn?

Đường Dục, dấu hôn?

"Nhìn đủ chưa?" Một đường thanh âm lạnh lùng vang lên.

Mạnh Thanh Thành tự nhiên không dám nhìn nữa.

Đường Dục vén chăn đứng dậy, thẳng tắp đi về phía phòng tắm.

Mạnh Thanh Thành nhìn một thân đầu tinh lực kia, quả thực là muốn huýt gió.

Nhưng, hắn rất nhanh liền thấy trên giường trắng như tuyết, lại có một vòng vết máu màu đỏ...

Ho nhẹ một tiếng, hỏi cái tên đang muốn đi vào phòng tắm: "Lạc hồng này của cậu hay nữ nhân kia?"

Trả lời hắn là một cái khăn tắm lớn đập vào mặt.

Mạnh Thanh Thành kéo khăn xuống, thiệt là, cũng không biết sát qua cỗ P không. (*Trẻ con k nên hiểu a.)

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro