🍓 Chương 1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

edit + beta : Radio 148


Khẩn Đinh ——

Một người đàn ông khuôn mặt anh tuấn đang vẽ tranh, bộ dáng chăm chú hấp dẫn không ít mỹ nữ ở trên bờ biển, nhưng vừa nhìn thấy anh ngồi trên xe lăn lại không khỏi tiếc nuối.

Nên họ chuyển hướng sang người đàn ông có khuôn mặt tương tự bên cạnh, đôi mắt đều lóe sáng.

Vì thế không ngừng có người đến gần.

Tống Sở Kha ngừng bút vẽ, nhìn người đàn ông trêu hoa ghẹo nguyệt bên cạnh, bất đắc dĩ mà mở miệng, "Đại ca, anh muốn trêu chọc em gái nào cũng đừng lôi kéo em, rất bất tiện."

Tống Sở Phong tháo kính râm xuống, trêu chọc anh : "Thôi nào, em sắp tự làm cho mình buồn đến thành bệnh rồi đấy. Nhìn qua ngài là đại ca mới đúng."

Tống Sở Kha không nói tiếp, cầm bút vẽ, chấmmàu nước tiếp tục tô vẽ phần chưa hoàn thành.

Từ khi chân anh bị thương, liền tới Khẩn Đinh tĩnh dưỡng, trước mắt còn đang ở giai đoạn khôi phục, thấy anh bộ dáng thanh tâm quả dục, vô dục vô cầu, người làm anh trai như anh ta không thể không thay anh sốt ruột.

Không uổng công mình nơi nơi phái người hỏi thăm hành trình của Tô Duyệt, nghe nói cô sẽ đến nơi này trong thời gian ngắn, không chừng lại có thể gặp được cô gái mà em mình đặt trên đầu quả tim.

Anh ta tự khen chính mình, nhưng em anh căn bản không thèm giương mắt lên nhìn, như thế mà có thể nhìn thấy người thì đúng là có quỷ.

Nắng chiều ở Khẩn Đinh rất đẹp, Tống Sở Phong nhìn thấy bóng người bên bờ biển cách đó không xa, cuối cùng cũng đợi được người.

Khóe miệng câu lên một nụ cười xấu xa, nhân lúc anh không chú ý, lặng lẽ chạy đi chỗ khác tìm mỹ nữ chơi.

Tống Sở Kha không nghĩ nhiều, nhìn bức tranh của mình cuối cùng đã phủ một lớp màu nước hoàn hảo, thở phào nhẹ nhõm, khóe miệng nở một nụ cười nhạt, như có như không.

Ngẩng đầu thưởng thức ánh nắng chiều, đẹp đến mức làm cho anh cảm thấy cứ sinh hoạt như này cũng thật tốt. Tùy ý nhìn quanh bãi biển, ánh mắt anh chạm đến một bóng lưng quen thuộc, khóe miệng đang cười dần dần đọng lại.

Đó là người con gái anh ngày đêm nhớ thương phải không?

Hô hấp của anh có chút không thuận, gắt gao nhìn chằm chằm bóng dáng đang mặc váy trắng dài kia, không chớp mắt lấy một lần.

Giống như có cảm ứng, bóng dáng kia chậm rãi quay lại, hai ánh mắt giao nhau, anh bất giác nín thở.

Đúng là người con gái anh mong nhớ ngày đêm !

Tô Duyệt cảm giác sau lưng có một đôi mắt nóng rát đang nhìn chằm chằm mình, tuy rằng bãi biển rộng, có rất nhiều người nhìn chằm chằm cô, nhưng đều chỉ nhìn qua vài lần, dù sao trên bãi biển còn nhiều người ăn mặc gợi cảm hơn so với cô.

Tô Duyệt quay lại, thấy một chiếc giá vẽ, một người đàn ông ngồi trên xe lăn, còn có ánh mắt không kịp che dấu hoảng loạn của anh.

Tô Duyệt nhẹ nhàng cười, không biết ở Đài Loan mình có bao nhiêu fans, nhưng trông thấy người đàn ông kia cô lại cảm thấy có chút quen mắt.

Dùng ngón tay đặt lên miệng làm động tác im lặng, thấy anh gật gật đầu, cô càng xác định thân phận fan của anh.

Dẫm lên những hạt cát mềm mại đi đến bên cạnh anh, Tô Duyệt chào hỏi.

"Chào anh !"

" Chào cô !" Cơn hoảng loạn qua đi, Tống Sở Kha thẳng sống lưng gật gật đầu.

Nhìn Tô Duyệt trước mắt da trắng môi đỏ, vừa gợi cảm vừa nghịch ngợm, lòng anh như sắp bay lên.

Đây là nữ thần của anh đó nha !

Tô Duyệt xì một tiếng bật cười : "Hình như anh có chút khẩn trương, anh biết tôi phải không ?."

"Tôi là fan của cô." Nhìn cô dùng tiếng Đài Loan cùng anh chào hỏi, thanh âm Tống Sở Kha có chút khàn, tăng thêm vài phần ngây ngô.

"Từ ánh mắt của anh có thể nhìn ra được." Tô Duyệt nghịch ngợm cùng anh bắt đầu câu chuyện, "Cứ coi tôi như người thường là được, anh là họa sĩ sao?"

"Tôi chỉ tùy tiện vẽ một chút."

"Anh thật lợi hại, tôi học lâu như vậy mà vẫn không thể vẽ được như vậy." Tô Duyệt nhìn trình độ vẽ tranh của anh, tuy rằng không phải quá hiểu, nhưng cô cảm giác anh nhất định không phải người thường.

"Cô còn biết vẽ tranh ?" Tống Sở Kha có chút kinh ngạc, chính mình lại có thể không biết sở thích này của cô.

"Không có gì, chỉ là tùy tiện vẽ linh tinh thôi."

Mặt trời lặn trong ánh chiều tà, bất tri bất giác trời đã tối. Người ở bờ biển bơi lội đã dần tản đi hết, chỉ có tốp năm tốp ba cặp đôi nũng nịu cùng vài du khách tản bộ.

"Trời tối rồi." Tô Duyệt híp mắt nhìn người đàn ông này, mang theo giá vẽ, cát xốp mềm làm cho chiếc xe lăn trở nên khó di chuyển, lại không biết người đàn ông này có nhận trợ giúp của người khác không. Chỉ có thể uyển chuyển mà mở miệng, "Tống tiên sinh, tôi phải đi rồi."

Tống Sở Kha biểu tình cứng đờ, làm sao anh có thể quên, cô tốt đẹp như vậy, mà anh lại tàn tật, có thể nói với nhau vài lời cũng đã không tồi, còn trông cậy thêm gì nữa......

"Tống tiên sinh?" Trên mặt Tô Duyệt lộ ra nghi hoặc nhè nhẹ.

"...... Ngượng ngùng, hôm nay đã làm phiền cô, theo tôi lâu như vậy."Thanh âm của Tống Sở Kha không còn trầm ổn như vừa rồi, ngược lại mơ hồ mang theo chút mất mát.

Tô Duyệt cười khẽ, làm sao cô lại có thể thấy ý ủy khuất từ lời nói của anh. "Không đâu, Tống tiên sinh rất thú vị."

Đang lúc Tô Duyệt định nhấc chân rời đi, khuôn mặt tương tự với người trên xe lăn xuất hiện, đó là một người đàn ông lớn lên vô cùng đẹp mắt, mà cô rốt cuộc hiểu vì sao mình lại thấy người trên xe lăn rất quen mắt.
"Tô tiểu thư, xin chào." Tống Sở Phong đến gần bọn họ, khóe mắt mang ý cười, vươn tay mình. Giống như thời gian vừa đúng lúc.

Tô Duyệt gật đầu, lễ phép đưa tay ra bắt. "Chào Tống tổng."

"Anh còn đang nghĩ sao em chưa gọi điện cho anh, hóa ra là gặp được đại mỹ nữ liền không dứt được chân ra." Tống Sở Phong bắt đầu bông đùa, buông tay Tô Duyệt, đương nhiên cũng không bỏ qua ánh mắt bất mãn của em trai mình.

Trái lại Tô Duyệt lại có vẻ tự nhiên hào phóng, "Tôi cũng không nghĩ tới, hẳn là trùng hợp. Nếu Tống tổng tới rồi, tôi nên trở về thôi."

Nhìn ánh mắt em trai dù không muốn cũng không dám giữ lại, Tống Sở Phong cũng không tiện nói gì, "Cảm ơn."

Tô Duyệt híp mắt cười cười nói câu không khách khí liền xoay người đi.

Tống Sở Kha ngồi ở trên xe lăn, ôm tranh vẽ có chút nặng, nhìn bóng hình dần khuất sau đêm đen.

Tống Sở Phong trêu ghẹo : "Thế nào ? Vẫn còn nghĩ đến Tô Duyệt ?."

Sau khi cô đi, tia ánh sáng cuối cùng trong mắt Tống Sở Kha cũng dần biến mất. "Hiện tại em không xứng với cô ấy."

Nhìn em trai nhà mình hiếm khi trở nên không tự tin, Tống Sở Phong cảm thấy rất hiếm lạ. "Này, em mới có bao lớn, nói cái gì mà xứng với không xứng, thích thì mau chóng theo đuổi."

"Anh, anh không hiểu. Thích thì có ích gì, em lại không thể cho cô ấy một tương lai, em chỉ là một tên họa sĩ. Người cô ấy cần lại không giống em."

Tống Sở Phong vừa nghe liền không vui. "Tống Sở Kha em nghe cho rõ. Thích cô ấy thì mau chạy nhanh mà đuổi theo, đừng để đến lúc đó hối hận anh cũng không cho em cơ hội đâu. Chân thì chúng ta có thể chậm rãi trị, em xem em còn không chịu phối hợp trị liệu. Em nghĩ hay nhỉ ? Hơn nữa, bác sĩ cũng không nói sẽ không trị khỏi."

Tuy là nói như vậy, Tống Sở Kha vẫn là bộ dáng cúi thấp đầu uể oải.

Tống Sở Phong vừa thấy anh như vậy, xem ra không tàn nhẫn không được, lớn giọng nói, "Tống Sở Phong, nếu em không muốn theo đuổi, anh sẽ đem cô ấy về làm chị dâu em."

"Anh dám !" Tống Sở Kha đỏ hốc mắt trừng anh ta, giống như vừa bị đoạt mất bảo bối của mình.

Thế mà Tống Sở Phong lại bị dọa, anh chưa từng nhìn thấy em trai mình hung dữ như vậy. Vì thế nhẹ giọng, "Được rồi được rồi, không dám không dám. Vậy em phải cố lên!"

Vừa nghe thấy anh nói như vậy, suy nghĩ muốn hồi phục của Tống Sở Kha càng trở nên mãnh liệt. "Anh, anh mau tìm bác sĩ giúp em hồi phục đến đây đi."
"Được rồi, buổi tối anh sẽ gọi ngay !" Tống Sở Phong cười tủm tỉm nhìn anh, đưa ra nhận lấy bức tranh, đẩy xe lăn, một đường vui vẻ, "Đi thôi, trở về nướng BBQ!"

Trở lại khách sạn, tâm tình của Tô Duyệt dường như rất không tồi, trong bồn tắm ấm nóng cùng vô vàn cánh hoa hồng, hơi nước bốc lên, khuôn mặt cô lại càng trở nên xinh xắn, lanh lợi.

Ngày hôm nay bất ngờ gặp được một người đàn ông rất thú vị.

Hóa ra lại là em trai của Tống tổng, lần đầu tiên cô thấy một người đàn ông chỉ nhìn mình mà cũng thẹn thùng.

Trước kia những người đàn ông xung quanh cô không chân chó thì cũng là thành thục. Anh lại hài hước, bề ngoài lại rất có lực hấp dẫn, điều đáng tiếc duy nhất lại là đôi chân.

Đột nhiên nghĩ lại, mẹ cô lại luôn giục cô mau có bạn trai. Đối với chuyến đi này, dường như cô lại rất mong đợi.

Nhưng không biết có phải ông trời luôn không chiều lòng người hay không, liên tiếp mấy ngày này trời đều mưa, cô ngồi ngốc trong phòng đến mốc meo.

Cuối cùng cũng chờ được đến khi trời quang mây tạnh, Tô Duyệt ăn mặc tỉ mỉ rồi ra ngoài.
Trên đường không nhiều người, cô cũng không lo lắng sẽ bị nhận ra. Mà đội mũ đeo kính râm lại càng có vẻ kỳ quái.

Cùng đứng bên đường cầm cây kem ăn, vì thế lúc Tống Sở Phong nhìn thấy Tô Duyệt thì sợ tới mức hai mắt muốn rớt xuống.

Hai người mắt đối mắt, Tô Duyệt nhìn Tống Sở Phong trong tay cầm kem cười đến mức eo đều cong.

Tống Sở Phong làm bộ ho khan một tiếng, đi đến bên người cô, tức giận mà nói, "Cười gì chứ, cô còn không biết xấu hổ mà cười tôi, một đại minh tinh lại ăn kem trước mặt mọi người."

"Tống tổng anh cũng không kém, kem của anh cũng đã quẹt đến râu rồi." Tô Duyệt tuy rằng nhìn thành thục, nhưng lại có tâm tính ham chơi như đứa trẻ con chưa lớn. "Tống tổng, sao anh lại chỉ có một mình ?"

Tống Sở Phong nhướng mày, "Thế nào, coi trọng em trai nhà tôi?" Ăn xong kem còn dư, Tống Sở Phong giải thích, "Nó đang làm hồi phục chấn thương, đóng cửa trong nhà."

Tô Duyệt đang ăn kem sặc một chút : "Hồi phục ?" Nhận được ánh mắt nghi hoặc của Tống Sở Phong, Tô Duyệt ngượng ngùng mà nhìn anh, "Tôi cho rằng anh ấy là bệnh tật bẩm sinh."

Tống Sở Phong trầm ngâm, một lát sau mới hỏi một đằng trả lời một nẻo. "Tô Duyệt, cô biết nó thích cô sao?"

Tô Duyệt gật đầu, lại múc một miếng kem ngọt ngào.

"Vậy còn cô ?" Anh chần chờ một hồi, vẫn phải hỏi ra vấn đề này.

"Tống tiên sinh quả thật là một người rất thú vị."

Tống Sở Phong nhìn bộ dáng của cô, đoán không ra ý tứ.

"Tô Duyệt, lời nói của tôi hiện tại có lẽ cô sẽ không tin. Nhưng nó thật sự đã thích cô từ rất lâu rồi. Không phải tình cảm giữa fan với thần tượng, mà là tình cảm thuần túy của người đàn ông với một người phụ nữ."

Tô Duyệt cười khẽ, dường như không quá để ý.

"Khắp phòng nó đều là tranh của cô, không biết cô có thấy phiền không ?" Thấy cô không dao động, Tống Sở Phong lấy ra đòn sát thủ cuối cùng, anh ta không tin cô sẽ không có phản ứng gì.

"Tranh của tôi ?" Tô Duyệt nửa tin nửa ngờ. "Tống tổng anh đùa tôi đấy à ?"

Tống Sở Phong nhướng mày, "Muốn đi xem cùng tôi hay không?"

Tô Duyệt do dự một chút, nhanh chóng đối phó với phần kem tươi còn lại, đi theo anh. Tên Tống Sở Phong này, tuy rằng rất đào hoa, nhưng đối xử với em trai không tồi. Nếu bọn họ không phải ruột thịt, có lẽ cô sẽ phải hoài nghi quan hệ của bọn họ.

- Hết chương 1 - 
<hmu bao giờ mới có người đoái hoài đến truyện của tôiii>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro