🍓 Mở đầu

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

editor + beta : Radio 148

.

.

Tống gia ——

Lầu hai bắt đầu một ngày mới bằng âm thanh không ngừng của một người đàn ông.

"Dì Xuyên, dì cảm thấy tóc cháu thế nào?"

"Dì Xuyên, tây trang của cháu có nếp nhăn phải không ?"

"Dì Xuyên, cà vạt của cháu có phải có chút lệch không ?!"

"Ai ! Giày da của cháu sao lại không thấy ?!"

"Dì Xuyên ......"

Thanh âm lải nhải của anh làm dì Xuyền cười không dứt được miệng, giúp anh sửa sang lại cà vạt, vỗ vỗ tây trang, trấn an tâm tư đang xao động của anh.
" Được rồi thiếu gia, kiểu tóc của cậu rất ổn, tây trang hay cà vạt đều rất tuyệt, giày thì ở đằng kia, đợi lát nữa tôi sẽ mang lên cho cậu."

Nghe dì Xuyên nói xong, anh hưng phấn cả ngày cuối cùng cũng an tĩnh lại, sờ sờ mũi, thẹn thùng cười, " Ngại quá dì Xuyên, cứ tưởng tượng đến đêm nay sẽ gặp lại cô ấy là cháu lại thấy kích động."

Dì Xuyên đương nhiên hiểu cô ấy trong miệng tiểu thiếu gia nhà mình là ai, hiền từ mà cười, gật đầu.

"Thiếu gia phải biểu hiện thật tốt, mang cô ấy về đây, dì Xuyên sẽ làm đồ ngon cho cô ấy."

Tống Sở Kha gật đầu, ôm bà một chút, "Cảm ơn dì Xuyên."

"Đứa nhỏ ngốc, cảm ơn cái gì. Mau đi đi, nhớ chú ý an toàn."

Nhìn bóng dáng Tống Sở Kha ra cửa phảng phất đều mang theo ý cười, dì Xuyên có cảm giác đứa trẻ ngô nghê trong nhà đã trưởng thành.

Ở trên xe, khuôn mặt tinh xảo của Tô Duyệt rõ ràng có chút mỏi mệt. Vừa đọc tóm tắt kịch bản tạp kỹ, cô vừa đặt chuyến bay nhanh nhất đến Đài Bắc, chuẩn bị tham gia chương trình văn nghệ tạp kỹ ngày mai.

"Tiểu tổ tông, biểu hiện của em quá tuyệt vời, chờ quay xong ngày mai chúng ta có thể nghỉ ngơi một ngày, vui mừng không, bất ngờ không ?!" Người đại diện Úc Nam nỗ lực dùng hoạt bát của mình khơi ra sự tích cực của cô.

"Nam tỷ, em mệt muốn chết, em phải ngủ đến thiên hoang địa lão mới đủ."

"Được rồi! Đến khách sạn rồi, đi thôi!"

Tống Sở Kha đối với bộ dạng của bản thân ngày hôm nay cảm thấy vô cùng hài lòng, tây trang màu trắng, dì Xuyên đã tỉ mỉ chuẩn bị cho anh cà vạt cùng nút tay áo.

Vừa nghĩ tới ngay lập tức có thể nhìn thấy người mình tâm tâm niệm niệm, anh kích động đến chờ không nổi, chờ ở khách sạn Tô Duyệt lập tức sẽ tới, khuôn mặt lại vui mừng không thể che giấu được.

Ngay lúc thấy Tô Duyệt xuống xe, hướng đến chỗ anh đi đến, anh hưng phấn đi qua. Nhưng bất ngờ một chiếc xe không khống chế được tốc độ đâm lung tung, cũng hướng đến đây phóng tới, âm thanh bánh xe và mặt đất cọ xát vô cùng chói tai, đợi đến lúc anh kịp phản ứng đã không còn kịp, xe nặng nề đụng phải anh.

Khung cảnh cuối cùng anh nhìn thấy, là Tô Duyệt được vệ sĩ bảo vệ chặt chẽ, không bị thương.

Tô Duyệt hoảng sợ, nhìn người mặc tây trang trắng tinh, trong phút chốc nhiễm màu đỏ......

Tiếng thét chói tai cùng âm thanh chuông cảnh báo của khách sạn vang lên, một đám người xông tới, Úc Nam lập tức trấn định lại, che lại đôi mắt của Tô Duyệt, "Tô Duyệt, hiện tại có rất nhiều người, chúng ta phải lập tức đi vào, nếu không rất có khả năng sẽ bị nhận ra."

Tô Duyệt gật đầu, quay đầu nhìn thoáng qua người đàn ông đang nằm trong vũng máu, thúc giục vệ sĩ gọi xe cứu thương.

Úc Nam hiểu cô, tuy rằng nhìn qua xử sự bình tĩnh, nhưng nội tâm vô cùng thiện lương, không ngăn cản cô.

Mà Tô Duyệt lại không biết, chỉ một cái liếc mắt, duyên phận của cô và Tống Sở Kha lại cứ như thế chậm rãi bắt đầu. 

- Hết chương Mở đầu -
<Bình luận để tớ thấy cánh tay của các cậu nhé ^^>

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro