Sắc lệnh trí hôn [Hạ]

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc lệnh trí hôn

Tác giả: LuJiu.

Tướng quân Kỷ x Hoàng thượng Tiện.

========= 

[4]

Vượt qua ngạch cửa màu son, lọt vào trong tầm mắt là mặt đất trơn bóng gạch vàng.

Ngụy Vô Tiện quả thực cho toàn bộ cung nhân lui đi, giờ phút này tẩm điện to như vậy chỉ có thể nghe thấy tiếng bước chân của một mình hắn. Hắn bước đi ba bước, liền có hai mảnh rèm trướng hắc sa buông xuống sau lưng, ngọn nến cũng tắt theo. Thẳng đến lúc đi tới trước rèm trướng tuyết trắng hắn mới dừng bước chân.

Sau màn lụa mềm mại, mơ hồ có thể nhìn thấy thân ảnh người kia. Lam Vong Cơ lẳng lặng không nói, chỉ xuất thần mà nhìn bóng dáng kia, thật lâu sau mới chậm rãi duỗi tay xốc mành.

Tay còn chưa chạm đến giao sa, trong hai mảnh rèm lại đột nhiên vươn ra tay của một con tích bạch lạnh lẽo, một tay đem hắn kéo vào một thế giới khác.

Trong phút chốc bờ môi thấm lạnh cùng cái lưỡi nóng bỏng chân thật đáng tin cuốn lấy nhau. Thậm chí không cho Ngụy Vô Tiện một chút khiêu khích dư thừa nào, vừa lên tới liền trực tiếp hành động. Lam Vong Cơ ở Tây Bắc lâu ngày, môi có chút khô nứt, vào lúc này cảnh tượng như lấy đá đánh lửa, hỏa tinh bùng lên đem lý trí đốt lên tinh quang.

Trên bàn một lư hương thanh hoa đang đốt đàn hương, khói mờ nhẹ thẳng tắp bay lên, giường phát ra một tiếng vang nhỏ, sương mù kia liền tản ra, nhanh chóng tan biến.

Ngụy Vô Tiện hơi hé mắt, ngẩng cằm, cả người lạnh, đầu ngón tay quấn quanh tóc mái rũ xuống bên má Lam Vong Cơ. Màn lụa minh hoàng sắc đằng theo lay động kịch liệt trên giường thỉnh thoảng lại tản ra một trận sóng gợn nhỏ vụn.

Ngón tay Ngụy Vô Tiện gắt gao nắm lấy một góc màn lụa, đốt ngón tay cuộn tròn, nhưng ngay sau đó bị một bàn tay hữu lực khác nắm lấy, mở bàn tay hắn ra, mười ngón đan vào nhau, kéo hắn trở về một lần nữa.

Bữa khuya hôm nay hắn uống hoa quế mật lộ, quá ngọt, tiếng rên rỉ cũng trở nên ngọt nị, khiến cho tướng quân như mao đầu tiểu tử mới nếm thử tình yêu say mê.

Lam Vong Cơ không nghĩ ra vì sao Ngụy Vô Tiện nhiều nước như vậy, mồ hôi trên trán, hốc mắt không giữ được nước mắt, áo gối cùng chăn gấm thượng hạng đều có dấu răng ướt dầm dề, còn có bắp đùi trơn trượt, mỗi lần đi vào đều làm y nhớ tới lúc nhỏ thấy những cung nữ ép nước hoa quả, y làm từ bên trong hắn bắt đầu tan vỡ, lại ở nơi giao hợp lưu lại chất lỏng ngọt lành. Y đem không khí trong phổi hắn chiếm làm của riêng, sau đó lại rưới một thân nước sốt lên người hắn, chờ đợi hắn như một món ngon thơm ngọt.

Mặt sau của Ngụy Vô Tiện lâu lắm không ai chạm qua, lần giao hợp này từ lúc bắt đầu đã không thuận lợi, làm được một nửa sắc mặt Ngụy Vô Tiện đã trắng bệch. Y cố ý thoái nhượng, nhưng Ngụy Vô Tiện không cảm kích chút nào, đôi tay vòng lấy cổ y liên tiếp gọi tên y.

"Lam Trạm..... Lam tướng quân....." Hắn thở phì phò dâng mình lên, "Ca ca tốt, ta còn chưa có no."

Ngụy Vô Tiện dùng đầu lưỡi câu lấy vành tai Lam Vong Cơ: "Dù sao gân ta mềm mại lại thích thao, nếu ngươi không toàn lực, trẫm sẽ nhốt ngươi lại, bắt ngươi hầu hạ hằng đêm đến khi trẫm vừa lòng mới thôi."

Lời nói thô tục nóng bỏng không biết là câu từ nào vừa vặn chạm vào đầu quả tim của Lam Vong Cơ, làm y trong nháy mắt mãnh liệt, hung hăng sáp vào mông thịt đẫy đà co dãn của Ngụy Vô Tiện, dương vật thô to trùng trùng điệp điệp đâm vào rút ra mang theo thịt huyệt đỏ hồng mềm mại, chỗ kia vốn đã liên tục chảy nước nay lại càng gấp gáp mà chảy nhiều nước hơn, lại bị Lam Vong Cơ không cho chảy ra, chỉ có thể phát ra âm thanh dính nị ám muội.

Ngụy Vô Tiện nhịn không được phát ra một tiếng kêu sợ hãi, vòng eo sụp đến chăn gấm, muốn cách xa côn thịt một chút, lại bị Lam Vong Cơ ấn lại trong ngực chuẩn bị tàn nhẫn làm mấy chục lần, trong đầu tức khắc lâm vào một mảnh không mang, chỉ có thể theo bản năng hầu hạ dưới thân người ta, dần dần động tác đâm vào rút ra trở nên thông thuận liền được hưởng thụ khoái cảm, Lam Vong Cơ ở trên người hắn phát tiết tinh phong huyết vũ như chinh chiến sa trường lâu ngày đọng lại buồn bực, đối với hắn luôn là một người gần như thô bạo, có dục vọng độc chiếm.

Thô bạo mới tốt, đau đớn mới tốt. Đau này làm người thanh tỉnh, làm người thực tủy biết vị, làm người nhớ rõ ràng chính xác. Cho dù là Lam Vong Cơ ở ngoài xa ngàn dặm, hắn vẫn có thể nhớ rõ đau đớn hàng đêm tham hoan điên cuồng mê loạn.

Sau nửa đêm, Ngụy Vô Tiện mơ mơ màng màng tỉnh lại, đau đớn trong thân thể vẫn chưa tan hết, mới vừa chống giường ngồi dậy, nam nhân bên cạnh đã nhanh tay lẹ mắt ôm lấy bờ vai của hắn, kê sau lưng hắn một cái gối mềm.

"Ngủ không tốt?"

Ngụy Vô Tiện lắc lắc đầu, nhìn chằm chằm đôi nến đỏ ngoài mành trướng trong chốc lát, ánh nến lay động chiếu lên khuôn mặt không cảm xúc của hắn một tia nhu hòa.

Hắn xoay người lại, dùng tay chọc chọc mặt Lam Vong Cơ, chọc ra một cái lúm đồng tiền nhợt nhạt trên mặt người ta.

"Buổi sáng còn nghe tin ở Bắc Cương thời tiết quá lạnh, không biết Lam đại nhân có nhiễm bệnh hay không, buổi tối người này liền nằm trên long sàn của ta." Hắn chỉ chỉ những vệt đỏ trên xương quai xanh của mình, "Nếu không phải răng của Lam tướng quân sắc bén như vậy, lưu lại dấu vết khắp nơi ở trên người ta như cẩu giương oai, ta sẽ nghi ngờ đây là mộng."

Ngụy Vô Tiện nắm cằm Lam Vong Cơ, khóe miệng hơi nhếch lên: "Ai tiết lộ tin tức cho ngươi?"

Lam Vong Cơ chậm rãi nói: "Ôn Ninh."

"Ta biết mà." Ngụy Vô Tiện nhìn chằm chằm vào mắt Lam Vong Cơ: "Hay cho ngươi a Lam Trạm, đã học được cách để tai mắt bên cạnh ta?"

"Không phải như thế, lúc Ôn Ninh xuôi nam, trong lòng không yên tâm. Vì thế liền mật tin báo cho ta việc Ôn Triều gần đây chuẩn bị động thủ với ngươi."

Ngụy Vô Tiện lười biếng mà thu tay: "Chờ hắn trở về ta lại thu thập hắn."

"Việc này liên lụy tới người trong triều, trong lòng ngươi hiểu rõ?"

Yển sư nuôi dưỡng con rối không phải việc nhỏ, yêu cầu tài lực không nhỏ và phương pháp, lúc trước con rối của Đông Doanh nhập cảnh đã bị giam lại. Ôn Triều đã như chó nhà có tang, thế lực của người Nhật Bản cũng không ở đây, trong triều nhất định có người quyền cao chức trọng cấu kết với hắn.

Ngụy Vô Tiện tùy tay mặc kiện áo ngủ, xoay người xuống giường, từ trong ngăn kéo tìm ra một phần sao chép danh sách quan viên ném cho Lam Vong Cơ.

"Đây chỉ là bề nổi của tảng băng, còn lại phải cạy từ trong miệng Ôn Triều ra."

"Ta đã nói với ngươi, Trần Tình Các không phải tổ chức, cũng không có thế lực, lúc trước ta lập ra chỉ là muốn cho những người đó một chỗ dung thân."

"Nhưng luôn có người nhìn chằm chằm khối thịt mỡ này, vậy cho nên trẫm không khách khí."

Lam Vong Cơ ngưng thần nhìn Ngụy Vô Tiện, cảm xúc trong mắt không rõ.

Ngụy Vô Tiện tiếp nhận danh sách trong tay y: "Những người trên này, lúc nào cũng rêu rao mình là trung thần, dập đầu vang hơn so với người ta, trẫm nhìn cũng thấy đau."

Ngụy Vô Tiện lấy từ trên giá bút một cây bút lông sói, lười mài mực nên chấm rượu trong chén, viết một chữ to xuống giấy tuyên thành.

"Ngươi nhìn chữ 'trung' này xem, trên là trung dưới là tâm, trung với cha mẹ trung với quân trung với quốc, nói đến cùng là vì danh lợi vì tính mạng, vì chính mình mà hết lòng tuân thủ, đây đều là vì trung với tâm của mình."

Hắn lại lấy một tờ giấy khác, chấm rượu viết. Chữ hắn viết có thể nhìn ra hành vi phóng đãng, tiêu sái không kiềm chế được, rượu tuy nhạt màu so nhưng cũng không mất đi linh động.

"Chi bằng nhìn chữ 'nghĩa' này, trên là thiện dưới là ta, nhân tâm có thiện ý này, mới là đại nghĩa." Hắn hít sâu một hơi, vung bút đi.

"Ta đã quên Lam ái khanh am hiểu kinh thư, còn ở trước mặt ngươi hoa văn múa bút, làm ngươi chê cười."

Lam Vong Cơ nhặt hai tờ giấy kia đặt lên bàn, dùng cái chặn giấy áp lại, sau đó ôm lấy Ngụy Vô Tiện từ phía sau.

Một cái ôm ấm áp này vượt qua cả thiên ngôn vạn ngữ, da thịt tương dán ôn nhu như vậy khiến Ngụy Vô Tiện bỗng nhiên cảm thấy lòng mình bình tĩnh hơn rất nhiều.

Lam Vong Cơ không nói chữ nào, nhưng cái gì hắn cũng đều hiểu được.

Ngụy Vô Tiện vỗ vỗ cánh tay Lam Vong Cơ ở bên hông hắn: "Lam Trạm, văn võ trong triều đều nói ngươi trung nghĩa vô song. Ngươi nói cho trẫm xem, trung của ngươi là như thế nào?"

Thanh âm của Lam Vong Cơ ở bên tai hắn, một thân da thịt ấm áp dán lên càng chặt: "Bệ hạ đã quên sao, ngày người đăng cơ, ta đã nói với người."

"Vô luận thân phận của người ra sao, ta chỉ trung với một người là bệ hạ."

"Vô luận người giữ đạo nghĩa nào, ta cũng chỉ bồi bên cạnh người."

"Đường ta đi, đều là hiểm lộ."

"Núi đao biển lửa, thần cũng cảm thấy như dẫm trên đất bằng."

"Nếu trẫm phải đi về hướng vực sâu thì sao?"

"Vui vẻ chịu đựng."

Qua một hồi lâu, Ngụy Vô Tiện mới quay đầu nhìn về phía y, trong mắt đã có lệ quang.

"Lúc ta đăng cơ ngươi cũng không phải nói như vậy, ngươi dâng tấu sớ bảo trẫm sớm ngày từ bỏ việc điều khiển con rối, so với ai cũng đều khẩn hơn. Ra ngoài đánh trận mấy năm bị người ta đánh đả thông rồi sao, hay là học từ ai nói mấy lời âu yếm này?"

Ngụy Vô Tiện nhặt bút trên mặt đất lên.

"Không được, Nhị ca ca, ngươi đem lời hôm nay ngươi nói viết xuống, giấy trắng mực đen, không được quỵt nợ."

Lam Vong Cơ chặn ngang bế hắn ném lên giường, cúi người cắn dây lưng được buộc lỏng lẻo trên eo hắn, đem tất cả y phục vướng bận đều ném qua một bên.

Sau đó đoạt bút trong tay Ngụy Vô Tiện, từng nét từng nét đoan chính viết xuống ba chữ trên lưng hắn.

Trong phút chốc thế gian hỗn loạn ở bên tai hắn đều như thủy triều rút đi, máu toàn thân ầm vang mà qua, ba chữ trên lưng nóng bỏng hòa cùng nhịp đập với con tim Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện bị y khiến cho muốn điên rồi, kích động khó nhịn mà ngồi dậy, nặng nề dùng một cái hôn đáp lại y.

Lúc này cẩm tiêu la trướng thậm chí không kịp kéo lên, ánh trăng trong trẻo như nước, bầu bạn với ánh nến, tất cả chiếu rọi hai thân ảnh kịch liệt giao triền.

"Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi, tòng thử*...... Ngô ngô..... a!" Âm cuối của Ngụy Vô Tiện bị một cỗ lực đạo mạnh mẽ đâm tán toàn bộ, tay hắn run run rẩy rẩy bám vào lưng Lam Vong Cơ, móng tay cũng sắp bấm vào lưng y.

(*Hai câu trong bài thơ "Trường hận ca" của Bạch Cư Dị. Xuân tiêu khổ đoản nhật cao khởi; Tòng thử quân vương bất tảo triều.)

"Ngươi ngăn ta làm gì, ta không thượng triều được không phải đều tại ngươi sao? Ngươi an tâm làm hồng nhan họa thủy đi." Hắn liếm liếm vành tai đỏ lên của Lam Vong Cơ: "Được không? Lam mỹ nhân....."

Đôi môi Lam Vong Cơ hơi hé, không chút do dự lại đỉnh mạnh vào, bức cho cả người Ngụy Vô Tiện run lên, ngẩng cổ chịu đựng phát ra một tiếng kêu sợ hãi.

"Lúc ta không ở đây, nghe nói Hoàng Thượng cũng không thường lâm triều."

Ngụy Vô Tiện đắm chìm trong dư vị cao trào thất thần run rẩy một trận, thở dài nhẹ nhõm mà nằm trong ngực y, dùng khí âm khàn khàn quát qua màng nhĩ của Lam Vong Cơ.

"Đó là bởi vì mỹ nhân không ở bên cạnh, trẫm chăn đơn gối chiếc. Ngày hôm sau mở mắt, nghĩ đến lên triều cũng không thấy Lam ái khanh, còn phải nghe mấy lão thần đó lải nha lải nhải, không chịu để trẫm yên."

Ngụy Vô Tiện lau lau bạch trọc trên bụng nhỏ, giọng mũi mang theo tình dục chưa lui, dính nhớp bất kham, nghe còn có chút ủy khuất.

"Bọn họ khuyên trẫm nên lập hậu tuyển phi, còn một hai phải bắt trẫm đính ước cho ngươi một hôn sự."

Lam Vong Cơ đã bắn một lần, Ngụy Vô Tiện kẹp chặt không cho y lui ra, y chỉ có thể gắt gao ôm hắn vào lòng, nhẹ nhàng xoa nhẹ tấm lưng ướt đẫm của hắn.

Tình dục càng trái với luân thường càng khiến người sa vào, bên trong rèm sa chính là mối quan hệ bí mật này. Ban đêm y ở trên người hắn tuyên thệ chủ quyền, ban ngày phải mặc triều phục, che lấp ái ngân, mỗi người đều hối hả.

"Ta thật sự muốn làm hôn quân, triều chính gì đó không muốn quản, ta chỉ muốn đem ngươi nhốt trong phòng, để ngươi làm ta, đem ta thao khóc mới thôi. Từ đêm khuya tĩnh lặng, làm đến khi mặt trời tảng sáng, sau đó ôm nhau mà ngủ."

Hắn nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, sắp tới ngày rằm, ánh trăng đã gần tròn, mái ngói lưu li cong cong của cung điện vẫn chói mắt như vậy.

"Ngươi nhìn ánh trăng này xem, tuy rằng trời rất lạnh, nhưng chỉ có ở trên trời, ánh trăng mới là ánh trăng."

"Nói ta tham lam cũng được, ích kỷ cũng được." Đôi mắt hắn cong lên, biến thành hai sóng nước lấp lánh, nhẹ nhàng hôn lên trán Lam Vong Cơ.

"Tối nay ta chỉ muốn đem ánh trăng nhốt trong trướng của mình."

[5]

Lần đầu tiên Lam Vong Cơ leo cửa sổ vào phòng người khác, là ở đại điển đăng cơ của tân hoàng.

Lúc ấy trời còn sớm, Ngụy Vô Tiện đã rửa mặt chải đầu thỏa đáng, giờ lành vừa đến, hắn liền theo Thừa Vân Dư ra cửa, hôm nay còn có nghi thức dài dòng đang chờ đợi hắn.

Bước lên bậc thang cẩm thạch không đếm hết, đi qua thảm hồng cẩm trải đầy trời, thân phận bọn họ khác nhau như trời với đất.

Để lại cho cố nhân, chỉ có một sáng sớm.

"Ta thật không nghĩ tới ngươi cũng sẽ làm chuyện trèo cửa sổ này." Ngụy Vô Tiện tấm tắc bảo lạ, "Vừa đúng lúc, ta có chuyện muốn nói với ngươi."

Hắn kéo tay Lam Vong Cơ, sắc mặt nghiêm nghị mà trịnh trọng.

"Sau khi ta đăng cơ, sẽ tự mình sắc phong ngươi làm Đại tướng quân. Trừ lần đó ra, sở hữu hết thảy, chỉ cần ngươi mở miệng, hái sao hay hái trăng chỉ cần một câu của ngươi."

"Ta biết, quốc thổ giang sơn, quyền lực tài phú, đều có thể chướng mắt ngươi."

"Nhưng đây là quân vương cho thần tử hắn tín nhiệm nhất, đặc quyền độc nhất vô nhị."

Ngụy Vô Tiện an tĩnh đứng đó trong chốc lát, Lam Vong Cơ có thể thấy được mặt trời chiếu lên người hắn tỏa ra một vòng ánh sáng, sau đó hắn lộ ra lúm đồng tiền xinh đẹp, hôn nhẹ một cái lên khóe môi y.

"Mà cái này là Ngụy Vô Tiện cho người hắn thích nhất, nụ hôn đầu tiên độc nhất vô nhị."

Hết.

Editor: Ngáo

Đã đăng: 20:44 - 29/04/2020

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro