Chương 130: Vong Tiện lại lần nữa giao chiến, lưỡi đao ảnh kiếm 2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện không nói hai lời, trực tiếp rút kiếm nhắm thẳng về phía Lam Vong Cơ.

Lam Vong Cơ thấy vậy cũng không hề do dự nữa, nếu người nọ muốn thống thống khoái khoái đánh một trận, vậy nhất định sẽ bồi hắn, vì vậy y cũng dùng Tị Trần trong tay nghênh chiến.

Tùy Tiện cùng Tị Trần tản ra hai luồng hào quang, chớp mắt hỗn độn mà đan xen ở bên nhau, tất cả mọi người trong võ đài đều xem đến mắt trợn miệng ngậm. 

Ánh mắt Lam Vong Cơ như điện xuyên phá hư không, màu lam kiếm khí giống như là được giao cho sinh mạng, hoàn quanh thân y tự tại du tẩu.

Đó chính là kiếm pháp Lam thị, dày công tôi luyện, ổn trọng mà nhanh.

Giỏi giang nhanh nhẹn, không có nửa điểm do dự, nhìn giống như là thủ nhưng thật ra là công, Tị Trần chớp động nhanh chóng giống như tia chớp, kiếm quang lấp lánh, thế như chẻ tre.

Trong tay Ngụy Vô Tiện một tia hồng quang lóng lánh chiếu vào nút thắt lụa đỏ, thân ảnh uyển chuyển nhẹ nhàng giống như con chim yến.

Kiếm dài lụa đỏ có cương có nhu, mũi kiếm khi thì mơ hồ, khi thì cô đọng, nước chảy mây trôi, nối liền tiêu sái.

Bởi vì kiếm pháp phức tạp, cảm giác mỗi một chiêu đều có mấy chục lần biến hóa, giữa những chiêu đánh nhau đều có thay đổi, biến hóa cực kỳ phức tạp.

Hai người Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đem kiếm pháp đánh đến xuất thần nhập hóa, thế lực ngang nhau, đã so hơn 500 chiêu vẫn chưa phân thắng bại.

Giữa công và thủ đều không ngừng thay đổi, hai người giống như là rồng bay ra khỏi mặt nước, khi thì nhanh như điện chớp, khi thì bình lưu trì hoãn, khi thì thẳng lên tận trời, khi thì lẻn vào vực sâu, thế lực ngang nhau.

Người trên võ đài càng ngày càng nhiều, hình ảnh ngàn năm một thuở như vậy, ai cũng muốn nhìn thấy phong thái đó một lần. 

Vẻ mặt của những môn sinh đệ tử đó đều là không thể tưởng tượng nổi, một mặt là bởi vì Lam Vong Cơ, bọn họ chưa từng gặp qua Hàm Quang Quân như vậy. 

Bọn họ cũng đều biết Lam Vong Cơ tu vi cùng kiếm thuật cao, nhưng cầm kỹ của y cũng rất cao. Ra ngoài săn đêm, bình thường lúc ra tay đều là dùng Vong Cơ cầm. Rất ít khi thấy Tị Trần ra khỏi vỏ chứ đừng nói là giống như bây giờ vui sướng tràn trề sử dụng kiếm thuật.

Hơn nữa lúc săn đêm, Tị Trần ra khỏi vỏ là vào thời điểm tương đối nguy cấp, nhiều khi đám tiểu bối kia cũng chưa kịp nhìn thấy rõ ràng liền kết thúc.

Đây vẫn là lần đầu tiên bọn họ có thể xem Lam Vong Cơ dùng kiếm rõ ràng như thế. 

Về mặt còn lại là bởi vì Ngụy Vô Tiện, đối với tất cả về hắn, bọn họ càng là biết nhiều từ trong miệng đồng lứa.

Đều biết Di Lăng lão tổ là người đầu tiên tu luyện quỷ đạo, quỷ sáo Trần Tình có thể điều khiển vạn hung thi, chỉ thổi một khúc có thể khiến cho xương trắng nảy hoa.

Nhưng ai cũng không nghĩ tới kiếm thuật của người này vậy mà cũng xuất sắc như thế.

“Không nghĩ tới, kiếm thuật của Ngụy tiền bối tốt như vậy.”

Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy vốn dĩ là ở võ đài bên kia, nhìn thấy Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi vào bọn họ cũng theo sau đi theo tới, nhìn thấy một màn như vậy, Cảnh Nghi kinh ngạc cảm thán nói.

“Kiếm thuật của Vô Tiện trước kia chính là cùng Vong Cơ không phân cao thấp, không nghĩ rằng hắn nhiều năm như vậy không cầm kiếm, kiếm thuật lại vẫn như cũ.” Lam Hi Thần đáp trả.

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện gây ra động tĩnh lớn như vậy, đương nhiên là cũng làm kinh động đến Lam Hi Thần cùng Lam Khải Nhân.

Lam Hi Thần ở Hàn thất xử lý hồ sơ, nhìn thấy trên bầu trời xuất hiện hai luồng ánh sáng hồng lam, phát hiện ra là hướng võ đài liền lập tức đi qua, Tinh Lam cũng tò mò đi theo.

Lam Khải Nhân vừa ra khỏi Nhã thất, nhìn thấy bầu trời biến hóa cũng đuổi theo đi qua.

Đối với ánh sáng màu lam, hắn cơ bản có thể xác định là ai, nhưng cái ánh sáng màu đỏ kia, trong lòng dường như cũng đã có đáp án. Nhưng vẫn không chắc chắn như cũ, rốt cuộc bọn họ ai cũng chưa có gặp qua lúc Ngụy Vô Tiện động kiếm.

Lúc ba người bọn họ đi đến võ đài, hai luồng ánh sáng trên không trung sớm đã dây dưa ở bên nhau.

Nghe thấy giọng của Lam Hi Thần, Lam Cảnh Nghi cùng Lam Tư Truy mới phát hiện ra hắn cùng Lam Khải Nhân và Tinh Lam đều đang đứng ở bên cạnh. 

Hai người lập tức hành lễ, đồng thanh nói: “Tông chủ, Lam tiên sinh, tông chủ phu nhân.”

Ba người nhìn bọn họ gật gật đầu, sau đó tiếp tục ngẩng đầu xem hai người đang quyết đấu ở phía trước.

Lại nhìn một hồi, Cảnh Nghi nhịn không được tiếp tục nói: “Kiếm thuật của Vân Mộng Giang thị phức tạp như vậy sao?”

Tư Truy nói: “Ngụy tiền bối dùng không chỉ là kiếm thuật của Giang thị, ta còn nhìn ra được của Lam thị”

Cảnh Nghi gật gật đầu nói: “Ta còn tưởng rằng là ta nhìn lầm rồi, nói như vậy, ta còn nhìn ra được của Kim thị.”

Tinh Lam tiếp tục bổ sung: “Còn có sư phụ ta đã dạy hắn.”

Lam Hi Thần nghe được lời này liền nói: “Trước đó Vô Tiện có nói với ta, kiếm thuật hắn học tương đối hỗn tạp, lại chưa từng nghĩ rằng hắn có thể sử dụng cùng nhau được.”

Nghe Lam Hi Thần khẳng định, Lam Cảnh Nghi càng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, nói:

“Đúng vậy, nhiều kiếm pháp như vậy, Ngụy tiền bối sao có thể làm được.”

Lam Hi Thần trả lời: “Thông hiểu đạo lý, tự nhiên có thể, Tùy Tiện của Vô Tiện là một thanh kiếm nhẹ, cộng thêm hắn thân pháp linh hoạt cùng kiếm thuật lý giải thông thấu mới có thể tự nhiên hoán đổi như thế.”

Nghe vậy, Tư Truy không nhịn được mà hỏi: “Vậy có phải là muốn nói, chúng ta cũng có thể học nhiều loại kiếm pháp hay không?”

Cảnh Nghi kích động nói: “Đúng vậy, đúng vậy.”

Tinh Lam lắc đầu: “Dục tốc bất đạt*, tham thì thâm, tinh hoa của kiếm thuật vẫn là thích hợp hơn, không nên quá nhiều.

Hơn nữa, không phải thanh kiếm nào cũng là Tùy Tiện, không phải ai cũng đều là Ngụy Vô Tiện, các ngươi, vẫn là nên học kiếm pháp Lam thị cho thông thấu rồi hẵng nói!”

*Nóng vội thì không thành công.

Lam Hi Thần tiếp lời: “Đúng vậy! Đôi lúc học quá nhiều kiếm thuật cũng không phải là tốt, nếu vô ý, thậm chí có thể tẩu hỏa nhập ma!”

Lam Khải Nhân nghe bọn hắn nói chuyện, cảm thấy những người này có phải là chú ý sai chỗ rồi không, cho nên hắn có chút không vui nói:

“Trước tiên để cho ta nghiêm túc xem một chút, những thứ khác sau đó lại nói.”

Nghe thấy Lam Khải Nhân lên tiếng, những người khác cũng không dám nói thêm cái gì nữa, mau chóng đem lực chú ý một lần nữa đặt ở trên người Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện.

Nhưng cảm giác phong thái giống như có chút biến hóa, thanh kiếm của hai người rõ ràng là đang chậm lại.

Hình ảnh quang kiếm vừa rồi, nơi chốn ép sát, nay biến thành ngươi tới ta đi, kết hợp cương nhu, thoắt ẩn thoắt hiện, lúc nhanh lúc chậm, giống như tùy tâm vung kiếm, thân theo kiếm vũ, ảnh tùy thân phiêu.*

*thân thể múa theo kiếm, bóng theo thân thể tung bay.

Lam Hi Thần thấy vậy, cảm giác được hai người này không giống như là đang luận bàn, càng giống như là đang múa kiếm.

Đó là bởi vì Lam Vong Cơ rốt cuộc vẫn là bận tâm tới linh lực của Ngụy Vô Tiện, ngàn chiêu qua đi liền bắt đầu chậm rãi thu hồi linh lực, đồng thời càng thêm đón ý, hùa theo tiết tấu cùng Ngụy Vô Tiện.

Cùng y đối chiến, Ngụy Vô Tiện lập tức cũng cảm giác được, nhưng hiếm khi được đánh một trận thoải mái như vậy, còn chưa muốn dừng lại, một khi đã như vậy chi bằng tiếp tục so chiêu.

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro