Chương 142:Tránh cũng không thể tránh, Tiện Tiện cuối cùng vẫn phải đi ...

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

142— Tránh cũng không thể tránh, Tiện Tiện cuối cùng vẫn phải đi Lan thất giảng bài [1]
(vì tiêu đề quá dài nên tôi viết ở dưới này nhé)

—————————

Ngụy Vô Tiện đứng ở giữa Lan thất nhìn môn sinh đệ tử ngồi phía dưới. Nghĩ đến giờ Mẹo sáng nay hắn đã bị Lam Vong Cơ kéo dậy, nói rằng hôm nay là ngày đầu tiên hắn đến Lan thất giảng bài, tuyệt không có đạo lý nào lão sư lại đến trễ.

Lúc Lam Vong Cơ giúp Ngụy Vô Tiện mặc y phục, hắn có chút ảo não về chuyện đồng ý đi giảng bài, vậy chẳng phải sau này đều phải dậy sớm sao?! Đây là muốn mạng hắn mà.

Hiện tại thấy một đám người trước mắt cực kỳ chăm chú nhìn vào mình, trong lòng càng thêm hối hận bản thân mình lúc trước vì sao lại dễ dàng đồng ý như vậy chứ!

Từ ngày Lam Khải Nhân nói mặc kệ về sau, đối với chuyện Ngụy Vô Tiện đi Lan thất giảng bà, Lam Hi Thần lại tìm hắn và Lam Vong Cơ một lần nữa. Ngụy Vô Tiện nghĩ, đại ca cũng đã tìm tới mình nhiều lần như vậy, nếu không đồng ý, có phải là có hơi làm kiêu quá mức hay không?! Bởi thế hắn mới đồng ý với Lam Hi Thần rằng mình sẽ đi Lan thất giảng bài, chính là dạy bùa chú, suy cho cùng những thứ cổ văn điển tịch đó, hắn thật sự là bất lực.

Hơn nữa, có Lam Vong Cơ ở đây, những thứ cổ văn điển tịch đó cũng không tới lượt hắn đến dạy, chẳng lẽ muốn hắn dạy gia quy, chính hắn cũng nhìn thấy phiền.

Ngụy Vô Tiện ngồi xuống, nhìn bản kế hoạch lên lớp trong tay mình mà chính hắn viết vào ngày hôm qua. Dù sao đây cũng là lần đầu tiên mình giảng bài, hơn nữa còn dạy một loại đồ vật nhạy cảm như vậy, vì muốn giữ đúng nguyên trạng, hắn vẫn viết ra một bản kế hoạch lên lớp cùng Lam Vong Cơ thương thảo một phen. Nhưng mà kế hoạch chung quy cũng không đuổi kịp những thay đổi biến hóa, lớp học của hắn không có sách vở, thậm chí Ngụy Vô Tiện còn không biết lời đầu tiên nên nói cái gì. Mà sở dĩ Ngụy Vô Tiện khẩn trương như thế ngoại trừ đây là lần đầu tiên ở Lan thất giảng bài ra thì còn có một nguyên nhân khác nữa, chính là số người ngồi ở bên dưới đã phá vỡ kỷ lục xưa nay ở Lan thất.

Từ khi biết Ngụy Vô Tiện muốn đến Lan thất giảng bài, hơn nữa còn là dạy bùa chú, không chỉ có con cháu môn sinh không đi săn đêm toàn bộ đều kéo đến đây, ngoài ra còn có một vài khách khanh bởi vì ngưỡng mộ thanh danh mà cũng lui tới.

Suy cho cùng, trình độ chế tạo bùa chú của Ngụy Vô Tiện chính là vô cùng cao, đều muốn mở mang kiến thức một phen, trong số đó có không ít người còn lớn hơn Ngụy Vô Tiện một chút. 

Người ngồi bên dưới thấy đã vào học được một lúc lâu rồi nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn chưa nói một câu nào như cũ, bắt đầu có hơi rầm rì nói nhỏ.

Nhìn phản ứng phía dưới, Ngụy Vô Tiện lại càng khẩn trương hơn nhưng hắn cũng biết mình phải bắt đầu ngay bây giờ. Hắn ngẩng đầu hít vào một hơi thật sâu, còn đang muốn mở miệng thì nhìn thấy bên ngoài Lan thất có một người đang đi tới. Người tới một thân bạch y, đeo mạt ngạch, dải lụa ở sau người ngẫu nhiên sẽ bay nhẹ, khuôn mặt trắng nõn như ngọc, tuấn nhã vô cùng.

Nhìn thấy bóng dáng làm cho hắn có cảm giác an tâm, trái tim rối loạn của Ngụy Vô Tiện lập tức an ổn, bình tĩnh lại.

Hắn đứng lên gọi: “Lam Trạm.”

Những người khác trong Lan thất đương nhiên cũng nhìn thấy Lam Vong Cơ tiến vào, tất cả đều đứng dậy hành lễ, hô: “Hàm Quang Quân.”

Lam Vong Cơ thấy từ đêm hôm qua cho tới sáng nay lúc bước ra cửa, Ngụy Vô Tiện vẫn luôn khẩn trương lo âu, không yên lòng, cho nên đành giao hài tử cho Tinh Lam và Lam Hi Thần, sau đó mới tới Lan thất xem một chút, nhưng lại không nghĩ rằng sẽ nhìn thấy một màn này trước mắt. 

Ngụy Vô Tiện ở phía trên Lan thất rõ ràng là có điểm hoảng loạn, số người ngồi bên dưới đông vô cùng, sớm đã vượt qua số người vốn phải đi học ở đây, hơn nữa còn rất ồn ào.

Lam Vong Cơ nhíu mày, vốn cũng là vô tình quấy rầy hắn, bèn đi đến bên cạnh Ngụy Vô Tiện, dùng lời lẽ nghiêm khắc tàn khốc nói: 

“Người muốn ở chỗ này nghe giảng thì lưu lại, còn những người khác thỉnh rời đi.”

Ánh mắt Lam Vong Cơ lạnh lùng nhìn đám người phía dưới, trong lòng những người đó chủ ý gì, trong lòng y còn không rõ ràng sao?!

Vốn dĩ để cho Ngụy Vô Tiện giảng bài, Lam Vong Cơ đã là ngàn lần không muốn, ngoại trừ lo sợ sau khi dạy, có khả năng bị người truyền ra bắt được nhược điểm; còn có một nguyên nhân nữa, chính là từ đầu đến cuối y đều cảm thấy bùa chú là kỹ năng độc môn của Ngụy Vô Tiện, rất nhiều thứ đều là chính hắn tự nghĩ ra. Ngay cả khi hắn đã vào Lam gia cũng không có nghĩa vụ phải đem một thân tuyệt kỹ của mình dạy cho người Lam gia.

Cho ngươi là ân huệ, không cho ngươi cũng là đạo lý. 

Nếu không phải thấy những tiểu bối kia đều là từ trong lòng tiếp thu tán thành Ngụy Vô Tiện, còn Ngụy Vô Tiện cũng có ý nguyện dạy bọn họ, cho dù là bất chấp khả năng sẽ trở mặt với huynh trưởng, Lam Vong Cơ cũng sẽ không để cho Ngụy Vô Tiện đi giảng bài.

Nhưng mà hiện tại ở bên dưới có một số người, đặc biệt là những vị khách khanh đó nhìn qua thì đối với Ngụy Vô Tiện cung cung kính kính, nhưng trong mắt lại không có một tia tán thành. Lúc này đến đây, đơn giản là cảm thấy bùa chú của Ngụy Vô Tiện lợi hại, muốn học mà thôi. Đối với những người trong lòng không có chút nào cảm kích, hơn nữa còn có thể  đánh ngược lại hắn bất cứ lúc nào.

Vì sao Ngụy Vô Tiện vẫn muốn đem một thân tuyệt kỹ này dạy cho những người đó?! Bởi vậy, Lam Vong Cơ đến đây chính là muốn mời người rời khỏi.

Hàm Quang Quân mặt lạnh lên tiếng, người phía dưới không thể không nghe theo, dù trong lòng không muốn cũng không dám nói gì, chỉ có thể mau chóng rời đi.

Ngụy Vô Tiện thấy bên dưới chỉ còn lại bọn tiểu bối mà ngày thường hắn hay dạy mới nhẹ nhàng thở ra, nhìn sang Lam Vong Cơ nói:

“Lam Trạm, bằng không… ngươi đến đây đi, dù sao thì kế hoạch lên lớp của ta, ngươi cũng biết rồi mà.”

Lam Vong Cơ lắc lắc đầu, nói: “Ngụy Anh, ngươi có thể.”

Ngụy Vô Tiện đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, nhỏ giọng nói: “Nhưng mà… Lam Trạm, hình như ta không dạy được đâu.”

Lam Vong Cơ không tán đồng nói: “Lớp bắn kỹ, ngươi dạy rất tốt.”

“Cái đó không giống nhau, ta chỉ để cho bọn họ bắn diều thôi mà, cũng không cần ngồi đoan chính như thế này mà dạy.”

“Ngụy Anh, huynh trưởng đã cho phép, ngươi có thể dạy theo phương pháp của mình.”

“Có ý gì, cho dù lớp học bùa chú cũng có thể không dạy ở Lan thất, hoặc là nói không cần bảo đảm Lan thất an tĩnh?”

Lam Vong Cơ gật đầu, nói: “Ngươi cho rằng là đúng, đều có thể.”

“Được thôi, vậy ta thử xem.”

“Ừm, Ngụy Anh, ta đi trước.”

“A! Lam Trạm, ngươi đến rồi, ngươi cũng không có lên lớp, ở lại đây bồi ta cũng được mà!”

“Lớp của ngươi, ta ở đây không thích hợp.” 

Sau khi Lam Vong Cơ nói xong liền chậm rãi ra khỏi Lan thất. Lam Vong Cơ tới cũng vội vàng, đi cũng vội vàng.

Nhưng sau khi Lam Vong Cơ đi rồi, Ngụy Vô Tiện nhìn xuống đám tiểu bối bên dưới liền nhẹ nhàng thở ra, trong lòng nghĩ, vẫn là Lam Trạm suy nghĩ chu đáo. Nếu tùy tiện đi học theo ý hắn, như vậy lớp học của hắn khẳng định sẽ không thể nào quy quy củ củ, an an tĩnh tĩnh.

Lam Vong Cơ ở đây, bọn tiểu bối bên dưới cũng không thoải mái được, hơn nữa chính hắn giảng bài, khả năng cũng sẽ trói tay trói chân.

Sự xuất hiện của Lam Vong Cơ không chỉ đuổi đi một bộ phận người, không thể nghi ngờ, đây cũng là một viên thuốc an thần cho Ngụy Vô Tiện.

Ngụy Vô Tiện chỉnh đốn lại tâm tình của mình một chút, đối với con cháu môn sinh phía dưới cười nói:

“Việc này, hiện tại chúng ta bắt đầu học đi!”

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro