Chương 159: Tiểu Lam nhị công tử sinh bệnh, Vong Tiện lo lắng (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

C159- Tiểu Lam nhị công tử sinh bệnh, Vong Tiện lo lắng (2)

***

Sau khi Giang Trừng đi rồi, hai người Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ khẩn trương mà đứng ở bên giường nhỏ.

Ôn Tình nhìn nhìn hai người, đứng thẳng người nói:

"Lam Sâm là bị cảm lạnh, nhưng phát sốt xác thật có hơi cao, còn bé tí thế này vẫn là không nên hạ châm. Ta cùng Ôn Ninh đi sắc thuốc cho nó, uống xong xem hiệu quả như thế nào lại nói tiếp."

Ngụy Vô Tiện đáp: "Được."

"Ngụy Vô Tiện, à mà thôi, Hàm Quang Quân, hài tử chắc là vẫn chưa ăn gì đi, thử cho nó uống chút sữa. Nếu thật sự không được thì cho uống nhiều nước ấm, còn có dùng khăn lông ấm lau tay chân, lau trán cho nó nhiều một chút."

"Được, cảm ơn Ôn cô nương!"

"Hàm Quang Quân không cần khách khí với ta, hai tiểu gia hỏa này cũng là ta nhìn lớn lên, đều muốn thấy bọn nhỏ thật khỏe mạnh."

Ôn Tình nói xong liền cùng Ôn Ninh đi ra ngoài, Ngụy Vô Tiện thấy Lam Sâm ở trên giường vẫn luôn nhíu mày lại lần nữa hắn bé lên.

Vừa rồi định cho Lam Cẩn uống sữa thì lại thấy nó đang, cho nên vẫn chưa cho uống. Hiện tại nếu Ôn Tình đã nói như vậy, hai người liền thử cho nhóc con uống một chút.

Lam Vong Cơ lấy một ít sữa ấm từ phòng bếp đút cho Lam Sâm, tiểu oa nhi có lẽ là khó chịu nên cũng chỉ nể tình uống vào mấy ngụm, lúc sau lại dỗ như thế nào cũng không uống. Ngụy Vô Tiện thấy vậy mới sốt ruột hỏi:

"Lam Trạm, làm sao bây giờ? Nó ngay cả sữa cũng không muốn uống."

Trong lòng Lam Vong Cơ cũng rất lo lắng, nhưng y biết trong lòng Ngụy Vô Tiện lại càng lo lắng hơn, kiên định nói:

"Ngụy Anh, chúng ta đều ở đây, con sẽ không sao."

"Lam Trạm, về sau chuyện liên quan đến hai đứa nhỏ này ta vẫn là nghe ngươi đi!! Mà không được, việc này ta cũng không thể cứ ỷ lại ngươi, nhỡ đâu ngày nào đó không có ngươi ở bên thì làm thế nào. Lam Trạm, sau khi trở về, ngươi cho ta xem nhiều sách tương quan một chút, ta cũng muốn xem."

Lam Vong Cơ buông chén, vòng tay ôm lấy thắt lưng Ngụy Vô Tiện, nói:

"Ta vẫn luôn ở đây, ngươi muốn xem thì cứ xem."

Nói xong, một bàn tay khác dịu dàng xoa đầu Lam Sâm. Ngụy Vô Tiện bế Lam Sâm lên cũng không có đặt xuống nữa, mà Lam Vong Cơ cũng không ngăn cản. Một lát sau lại bưng về một chậu nước, dùng linh làm ấm rồi dùng khăn lông lau tay chân cho bé. Qua một thời gian, Ôn Tình bưng chén thuốc tiến vào, hỏi:

"Nó hiện tại như thế nào?"

Ngụy Vô Tiện thấy Ôn Tình đã trở lại, vội vàng nói:

"Tình tỷ, sốt vẫn chưa có giảm, nhưng cũng không tiếp tục tăng cao."

Ôn Tình bưng chén thuốc đưa cho Lam Vong Cơ, lại bắt mạch cho hài tử một chút, nói:

"Không thể không nói, không hổ là em bé của Hàm Quang Quân."

"Tình tỷ, lời này của ngươi là có ý gì?"

"Thể chất cùng Hàm Quang Quân giống nhau như đúc. Ngày thường không sinh bệnh, nhưng cả đời vẫn sẽ có một lần bị bệnh đặc biệt nặng."

"Vậy... vậy làm sao bây giờ?"

"Đừng nóng vội, chẳng phải ta đã sắc thuốc rồi à, mau cho nó uống đi, cẩn thận bỏng."

Ngụy Vô Tiện nhìn chén thuốc đen sì sì lại nhìn Ôn Tình hỏi:

"Thuốc đắng như vậy nó chịu uống sao? Vừa nãy uống sữa cũng không chịu uống."

"Không chịu uống cũng phải uống, bằng không khỏi bệnh thế nào được. Lại nói tiếp, ta đã cố gắng dùng dược liệu không đắng rồi, mau đi đút cho nó uống."

Lam Vong Cơ cầm lấy chén thuốc, dùng muỗng múc một ít cẩn thận thổi nguội rồi mới đưa đến bên miệng Lam Sâm. Tiểu oa nhi không cần nếm, ngửi thấy mùi có chút không đúng liền quay đầu đi.

"Nhìn đi, Tình tỷ, ta đã nói nó sẽ không uống."

Ôn Tình lắc lắc đầu, nói: "Đó là vì Hàm Quang Quân quá ôn nhu, thuốc đắng, tiểu hài tử nhất định sẽ không uống. Trước kia ta thấy bà bà cho A Uyển uống thuốc đều là trực tiếp đút vào trong miệng nó. Có thời điểm thật sự không được còn bảo Tứ thúc dùng chút lực giữ chặt má tiểu hài tử, để miệng nó hơi hơi mở ra sau đó đút vào."

Lam Vong Cơ sau khi nghe được đã ngây ngẩn cả người, này là bón thuốc chỗ nào? Khác là ở chỗ rót thuốc, chỉ là muốn tiểu hài tử uống thuốc mà phải tàn nhẫn như vậy sao?

Ngụy Vô Tiện thì nói thẳng ra luôn: "Tình tỷ, thế này cũng quá tàn nhẫn đi!!"

"Tàn nhẫn? Chẳng lẽ ngươi muốn nó cứ bệnh mãi như vậy? Các ngươi cũng đừng có lề mề nữa, nếu thật sự không đành lòng thì để ta và Ôn Ninh tới."

Thời điểm Ngụy Vô Tiện còn đang do dự, Lam Vong Cơ đã kiên định nói:

"Không cần, ta tự mình làm."

Đối với việc chăm sóc hài tử, Lam Vong Cơ chưa bao giờ mượn tay người khác. Nếu đây là một quá trình nhất định phải trải qua, vậy thì cứ hảo hảo học tập một phen. Ngụy Vô Tiện liếc mắt nhìn Lam Vong Cơ một cái, giống như được uống một viên thuốc an thần, khẽ cắn môi nói:

"Được, Lam Trạm ngươi đút cho con đi, lát nữa ta sẽ giữ chặt tay chân nó, không cho nó lộn xộn."

Ôn Tình thấy bộ dạng hai người bọn họ giống như đối mặt với kẻ địch, nói:

"Còn nữa, nhắc nhở một câu, cho dù nó có khóc, các ngươi cũng đừng do dự, tiếp tục đút. Nhưng phải chú ý nhịp nhàng, ngàn vạn lần đừng có đưa thuốc đưa vào lỗ mũi."

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, sau đó dùng hai tay giữ chặt tay chân của Lam Sâm. Lam Vong Cơ nhanh chóng quyết định, múc một muỗng thuốc, khéo léo trực tiếp đưa vào trong miệng Lam Sâm. Mới một ngụm, Lam Sâm đã oa oa khóc rống lên, thân thể còn không ngừng giãy giụa. Hài tử khóc, miệng liền mở ra, Lam Vong Cơ kìm nén cảm giác không nỡ trong lòng, xem chuẩn thời cơ bón thuốc cho tiểu hài tử.

Ngụy Vô Tiện nhìn khuôn mặt nhỏ của Lam Sâm khóc đến nhăn lại, nước mắt tràn đầy trên khuôn mặt nhỏ đỏ bừng, từng giọt nước mắt lần lượt rơi xuống. Ngụy Vô Tiện đau lòng mà quay đầu đi.

Sau khi đút được nửa chén, Ôn Tình bèn nói:

"Được rồi, có lẽ là đã đủ, không cần đút hết."

Nghe được Ôn Tình nói, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện sớm đã mồ hôi đầy đầu đều nhẹ nhàng thở ra. Rốt cuộc cũng kết thúc, quá trình này tiểu hài tử khó chịu, đối với bọn họ mà nói cũng là một loại giày vò.

Lam Vong Cơ dừng tay, Ngụy Vô Tiện cũng thả lỏng lực độ trong tay, nhỏ giọng dỗ Lam Sâm. Lam Vong Cơ nhìn thấy dáng vẻ của Lam Sâm, nhịn không được mà duỗi tay qua muốn ôm bé, nhưng tiểu oa nhi giống như sợ y mà vùi đầu vào trong ngực Ngụy Vô Tiện. Lam Vong Cơ nhìn thấy phản ứng này của Lam Sâm, trái tim y như đao cắt. Đây là sợ mình hay là hận mình?

Ngụy Vô Tiện nhìn thấy cũng không chịu nổi, nói:

"Lam Trạm, con chỉ là bị dọa thôi, qua một lát sẽ không sao nữa."

Lam Vong Cơ không nói gì, chỉ cho Ngụy Vô Tiện một ánh mắt để hắn yên tâm. Chỉ cần Lam Sâm có thể khỏe lại, tiểu oa nhi muốn hận thì cứ hận đi!

Nhìn ánh mắt Lam Vong Cơ, Ngụy Vô Tiện cũng không dám nói gì, vẫn là dỗ oa oa trong ngực ngủ trước!

Ôn Tình thấy vậy cũng nhịn không được mà an ủi một câu:

"Không sao đâu, tiểu hài tử ngủ một giấc dậy sẽ quên thôi."

Lam Vong Cơ nhìn Ôn Tình gật đầu một cái, nhưng ánh mắt vẫn không rời khỏi Lam Sâm trong ngực Ngụy Vô Tiện.

Ôn Tình đợi sau khi Ngụy Vô Tiện dỗ Lam Sâm ngủ, đặt lại trên giường nhỏ rồi mới đi. Chừa chút không gian để cho một nhà ba người bọn họ tự mình tiêu hóa một chút!

TBC.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro