Cùng Kỳ Đạo cuối cùng cũng buông bỏ

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người trở lại khách điếm, xem xét lại Tầm hồn bàn xác định nơi kế tiếp là Kim Lân Đài.

Kể từ khi biết nơi kế tiếp, Ngụy Vô Tiện luôn trầm tư, nếu như việc tìm kiếm ở Kim Lân Đài không có bất ngờ gì xảy ra đoán chừng có thể phục sinh sư tỷ, như vậy người kế tiếp chính là Kim Tử Hiên.

"Lam Trạm, trước khi đi Kim Lân Đài, chúng ta còn phải đi một chỗ"

"Cùng Kỳ đạo"

"Đúng vậy, nơi chúng ta lúc trước tìm được mảnh vỡ linh hồn, có lẽ Cùng Kỳ đạo sẽ có mảnh vỡ linh hồn của Kim Tử Hiên."

"Ngụy Anh, ngươi có thể chứ? "

"Bất Dạ Thiên đều đi, Cùng Kỳ đạo còn có cái gì không đi được. "

"Ta cùng ngươi"

"Đương nhiên, Lam Trạm, có ngươi đang ở đây ta giống như có thể bình tĩnh đối mặt với tất cả. Có lẽ trải qua chuyến này, ta không chỉ có thể đem bọn họ phục sinh mà cũng có thể triệt để buông bỏ quá khứ. "

"Ta cũng vậy."

"Thật vậy chăng? Như thế chúng ta mới có thể an tâm vượt qua khoảng thời gian đó. "

"Ừ"

Hai người hạ quyết tâm liền lên đường đi Cùng Kỳ đạo, nếu như nói Bất Dạ Thiên là nơi kết thúc những chuyện năm đó thì Cùng Kỳ đạo chính là nơi tất cả mọi chuyện bắt đầu.

Cùng Kỳ đạo đối với hai người đều có nhiều thứ để nhớ lại, nhưng hai người là cỡi ngựa chầm chậm đi tới.

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện, mặc dù không có phát giác được người nọ lại vì cái gì mà tâm tình chấn động, nhưng vẫn là nhịn không được hô to:

"Ngụy Anh"

Cùng Kỳ đạo đối với Lam Vong Cơ mà nói cũng là nơi mà y không muốn đến nhất, bởi vì nơi này là y cùng Ngụy Vô Tiện mỗi người một ngả.

Ngày đó, Ngụy Vô Tiện từ nơi này đưa Ôn Tình, Ôn Ninh và một đám người cứu đi, lúc ấy y bất lực thuyết phục hắn, chỉ có thể để hắn đi xa, cũng bởi vậy đã thành kẻ phản bội đạo trong miệng thế nhân, triệt để không cách nào quay đầu lại.

Giống như vậy, nơi này đem Ngụy Vô Tiện đẩy xuống tận cùng vực sâu, nếu như ngày đó Kim Tử Hiên không chết thì cũng không xảy ra tất cả sự tình ở Bất Dạ Thiên.

Mỗi lần nghĩ vậy, Lam Vong Cơ luôn tự trách, ban đầu là y cố gắng muốn mời Ngụy Anh tham gia tiệc đầy tháng của Kim Lăng, nếu không mời Ngụy Anh cũng sẽ không rời khỏi bãi tha ma, cũng sẽ không có sự tình phía sau.

"Sao đâu, Lam Trạm, ta không sao"

Để cho Ngụy Vô Tiện cùng mình thật không ngờ, vốn cho là mình cũng sợ hãi đối mặt nơi đây, nhưng từ lúc vừa đi vào đến một khắc này, y phát hiện mình vô cùng bình tĩnh, cũng không có ảnh hưởng gì.

"Ừ"

"Lam Trạm, nói thật, ta trước khi đến đây ta nghĩ mình có thể hay không lại rơi vào trong thống khổ, nhưng hiển nhiên là ta cũng không có. "

Lam Vong Cơ đưa tay tới nắm tay Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngươi không có gì không ổn"

Ngụy Vô Tiện nhìn cái chỗ này đã từng xuất hiện ở trong đầu hắn đã qua một lần, ở chính giữa từng vòng lượn quanh, hôm nay thoạt nhìn lại có một loại buồn cười không thể hiểu được, đơn giản như cạm bẫy chính mình rõ ràng cũng giẫm vào, nhưng lại không thoát ra nổi.

Ngụy Vô Tiện nhìn nhìn bên cạnh Lam Vong Cơ ánh mắt mang một ít bất an lại làm cho hắn không hiểu ở trên đời này lại có một người như vậy, trong lòng của y muốn lấy hắn, mọi chuyện về hắn đều ưu tiên đầu tiên, yên lặng trả giá tất cả cho hắn, giống như chỉ cần có y ở đây liền vĩnh viễn sẽ cảm thấy yên ổn, cảm thấy an tâm, cảm thấy trong nội tâm vững chắc.

Ngụy Vô Tiện hít sâu một hơi, tâm ma tại tâm, thoải mái hay không tất cả nhất niệm, tất cả sớm đã đi qua, hà tất phải chấp niệm.

Triệt để nghĩ thông suốt, Ngụy Vô Tiện chăm chú nhìn Lam Vong Cơ nói:

"Lam Trạm, ta cảm thấy ta buông xuống được, cũng bình thường trở lại, lần này là thật sự"

Lam Vong Cơ nhìn thấy sắc mặt của Ngụy Vô Tiện, nói: "Ta tin ngươi"

"Cho nên Lam Trạm, ngươi cũng đừng có lại để tâm vào chuyện vụn vặt, ngược lại năm đó Kim Quang Dao có một câu nói rất đúng, dù cho không có hắn sắp đặt những chuyện kia ta sớm muộn cũng sẽ vì nguyên nhân khác mà bị tiễu trừ, bởi vì năm đó ta đây quá nóng tính, hơn nữa Âm Hổ Phù có quá nhiều người ngấp nghé. "

"Lam Trạm, đáp ứng ta, buông xuống đi, những gì đã qua hãy để nó qua đi, quan trọng nhất là hiện tại chúng ta ở cùng một chỗ."

"Ừ"

"Lam Trạm, ngươi nói ngựa của chúng ta một con có thể chịu nổi sức nặng của hai người không."

"Vì sao hỏi như thế"

"Bởi vì ta muốn ôm ngươi rồi"

Lam Vong Cơ không có trả lời hắn mà là tự mình nhảy xuống ngựa sau đó đi đến bên cạnh hắn, duỗi ra hai tay nói:

"Xuống, ta ôm ngươi"

Ngụy Vô Tiện cười cười, nhảy xuống ngựa, được đưa vào bên trong một cái ôm ấp hoài bão kiên cố.

Hai người sau khi vuốt ve an ủi, liền tiếp tục đi về phía trước, đi đến nơi lúc trước Kim Tử Hiên chết tìm được mảnh vỡ linh hồn của hắn thu vào trong khóa linh túi, sau đó rời đi.

--------------------🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro