Hồi Bất Dạ Thiên cũng không còn là ác mộng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện cùng Lam Vong Cơ lần này đi Bất Dạ Thiên, trên đường được đi một chút lại ngừng, thỉnh thoảng còn đi săn đêm một chút, nói là du sơn ngoạn thủy cũng không sai, hai người đến được Bất Dạ Thiên đã là gần nửa tháng sau. 

Từ lúc bắt đầu xuất phát đi Bất Dạ Thiên, Lam Vong Cơ mỗi khắc đều luôn chú ý đến tâm tình Ngụy Vô Tiện, thấy kia người luôn cười cười, ăn rồi lại uống, trên đường đi bày đủ trò đùa, cũng không có lại mơ thấy ác mộng y mới buông lỏng chút ít. 

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người từng bước một đi đến Bất Dạ Thiên, trong nội tâm như là sóng cả mãnh liệt, ngũ vị tạp trần (ngọt chua cay đắng mặn). 

Lam Vong Cơ nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, Bất Dạ Thiên này không chỉ là ác mộng của Ngụy Vô Tiện mà cũng là ác mộng của Lam Vong Cơ. Lam Vong Cơ vĩnh viễn cũng không quên được đêm hôm đó tại chỗ này phát sinh chuyện gì. 

Đêm đó y và Ngụy Anh đao kiếm đối hướng, Ngụy Anh cùng y nói ‘ ta biết ngay, cuối cùng có một ngày chúng ta sẽ như vậy đao thương mà chém giết lẫn nhau. Dù sao ngươi cho tới bây giờ đều xem ta không vừa mắt, đến đi...! ’

Khi đó y thầm nghĩ khuyên nhủ Ngụy Anh thu tay lại, cũng không phải thật sự muốn cùng hắn động thủ thế nhưng hôm nay xem ra hành vi của y lúc đó thật là buồn cười, cho tới bây giờ cũng không phải Ngụy Anh khơi mào sự cố, y chỉ là bị ép phải động thủ làm cho hắn thu tay lại. 

Lúc ấy y đã phát giác được một chút gì đó, chạy đến là vì nói cho Ngụy Anh sự tình tuyệt không có đơn giản như vậy, nhưng tất cả đã xảy ra, đã không còn kịp nữa. 

Ngụy Anh từng bước một bị đẩy xuống đáy vực sâu, y vĩnh viễn nhớ rõ Ngụy Anh chạy bại, liên tục cười khổ, một bộ dạng 'sinh không thể luyến'.*

*Sinh không thể luyến: không thiết sống, nhân sinh không còn gì luyến tiếc,.. :))

Ngụy Vô Tiện từ khi đi vào Bất Dạ Thiên, tâm thần có chút rối loạn, tình hình đêm đó vẫn là rõ ràng như vậy. 

' Đem Ngụy Vô Tiện nghiền xương thành tro. '

' Hôm nay không thể lại để cho hắn còn sống rời khỏi nơi này.'

' Ngụy Vô Tiện gieo gió gặt bão, tội không thể tha thứ ! '

Đối mặt với tất cả những người ở đây, đối với hắn liên tục chửi rủa cùng trách cứ, lúc ấy đúng là cực đoan, đặc biệt là chứng kiến sư tỷ chết ở trước mắt mình, hắn nửa là thần trí mơ hồ, nửa là trạng thái điên cuồng. 

Tất cả ác ý đều bị hắn phóng đại vô hạn, chỉ cảm thấy trên thế gian này tất cả bọn họ đều hận hắn, hắn cũng hận tất cả bọn họ. 

Đặc biệt là chứng kiến những người gọi là danh sĩ chính phái kia, trong miệng buông lời nhục mạ hắn cũng không quên Âm Hổ Phù, trên mặt lộ rõ tham lam không bỏ sót, cho nên hắn mới quyết định phải hủy phù. 

Nhìn những người kia tranh đoạt Âm Hổ Phù vẻ mặt thật đáng ghê tởm, hắn lại cảm thấy buồn cười, thế gian này giống như đã tìm thứ đồ đáng giá, hắn không còn gì lưu luyến cho nên mới nhảy xuống vách núi, cứ như vậy chấm dứt. 

Bất Dạ Thiên đối với Ngụy Vô Tiện có thể nói là thành cũng Tiêu Hà bại cũng Tiêu Hà. 

Lần đầu tiên tới bởi vì Xạ Nhật chi chinh, cũng là Âm Hổ Phù, là một lần hắn thành anh hùng tiên môn Bách gia, trợ giúp bọn họ thắng lợi ở Xạ Nhật chi chinh. 

Lần thứ hai chính là bị vây quét tiêu diệt, hắn đã thành mục tiêu để tất cả bọn chúng phỉ nhổ.

Càng đến gần Bất Dạ Thiên, Ngụy Vô Tiện càng cảm thấy âm thanh bên tai càng rõ.

"Hảo hải…. (nhao nhao*)", hắn dùng hai tay che đi lỗ tai. 
*(nhao nhao): tiếng xì xào bàn tán,...nháo nhác

Tay trong tay đột nhiên rời đi, Lam Vong Cơ từ trong suy nghĩ của mình kéo trở về, nhìn thấy Ngụy Vô Tiện bộ dạng có chút thống khổ, y cũng đau lòng, hơn nữa cũng sốt ruột, trách cứ chính mình không nên đáp ứng để cho hắn cùng đi đến. 

Lam Vong Cơ đem người ôm vào trong ngực mình.

"Ngụy Anh, tĩnh tâm." 

"Ngụy Anh, ta ở đây, đều đã qua" 

"Ngụy Anh, đừng suy nghĩ, không phải lỗi của ngươi" 

"Ngụy Anh, hoàn hồn, chúng ta về Cô Tô. " 

"Ngụy Anh......"

"Phốc, ha ha, Lam Trạm, ngươi như thế nào lại biến thành dài dòng như vậy nha. " 

Ngụy Vô Tiện bị Lam Vong Cơ ôm vào trong ngực hắn liền thanh tỉnh không ít, giống như chỉ cần được mùi đàn hương trên người Lam Trạm bao bọc lòng của hắn liền có thể bình tĩnh, cho nên vừa rồi nghe được Lam Trạm nói nhiều lời như vậy, thật sự không nhịn được cười. 

Lam Vong Cơ thấy người trong ngực rốt cuộc có động tĩnh, cũng không giận hắn cười chính mình ngược lại nhẹ nhàng thở ra nói:

"Bởi vì ngươi. " 

Bởi vì ngươi mới có thể gấp gáp như vậy, mới có thể như vậy dài dòng; bởi vì ngươi mới có thể như vậy lo được lo mất, mới có thể như vậy không liệu. 

"Lam Trạm" 

Nội tâm Ngụy Vô Tiện như là được nằm trên một khối bông mềm mại. 

"Lam Trạm, ta không sao, thật sự, lại một lần nữa trở về chốn cũ, nhất định sẽ nhớ tới một ít sự tình, nhưng nếu thật sự nhớ lại ta cũng không có sợ hãi như vậy." 

"Vậy ngươi vừa mới là làm sao. " 

"Nguyên nhân bởi vì tu quỷ đạo, ta cuối cùng có thể nghe được rất nhiều âm thanh của cô hồn dã quỷ, Bất Dạ Thiên này oan hồn nhiều lắm, cho nên lỗ tai có chút chịu không được mà thôi."

"Chuyện này là thật. " 

"Thật sự, thật sự, ngươi nhìn ta cái dạng này giống như là xảy ra chuyện gì sao? " 

Lam Vong Cơ chăm chú nhìn xuống khuôn mặt Ngụy Vô Tiện đang cười với y, không có phát hiện một tia u ám, ngược lại là có một chút thoải mái. 

"Nếu có đáng ngại, cùng ta nói" 

"Đã biết, Lam Trạm, chúng ta mau tìm được mảnh vỡ linh hồn của sư tỷ, sau đó rời đi." 

"Được." 

"Thế nhưng là nơi đây tử hồn nhiều lắm, chúng ta thế nào mới có thể tìm được mảnh vỡ linh hồn của sư tỷ ta. " 

"Dùng máu huyết làm vật dẫn, vấn linh. " 

"Được." 

Lam Vong Cơ dùng máu của Ngụy Vô Tiện để vấn linh, quả nhiên tìm được linh hồn Giang Yếm Ly đưa tới, Ngụy Vô Tiện nhanh chóng dùng Hiển hồn phù để cho những mảnh vỡ linh hồn của Giang Yếm Ly hợp thành, sau đó thu vào trong khóa linh túi. 

Sau khi Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện đã đem linh hồn cất kỹ mới khảy đàn《An Tức*》một lần, sau đó mới mang Ngụy Vô Tiện rời đi. 

*安息 /An Tức/: an nghỉ, yên nghỉ, nghỉ ngơi,...

Thời điểm hai người ra khỏi Bất Dạ Thiên cũng không nhịn được mà quay đầu lại nhìn thoáng qua, trở lại Bất Dạ Thiên nơi đây giống như đã không còn là ác mộng.

--------------------🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro