Đó là hài tử của Nhị ca ca ngươi, vậy mà cũng không nhìn một cái (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Tuy Ngụy Vô Tiện cũng rất muốn cùng Lam Vong Cơ một mực lẳng lặng ôm như vậy, nhưng hắn thật sự rất muốn nhìn xem tiểu hài tử.

Vì vậy, hắn đẩy Lam Vong Cơ ra, hỏi:

"Lam Trạm, con của chúng ta đâu." 

Lam Vong Cơ một lần nữa ngồi trở lại bên giường, tay vẫn là nắm tay Ngụy Vô Tiện, nói:

"Huynh trưởng bọn hắn đã ôm ra ngoài." 

"Lam Trạm, hai tiểu bảo bảo là nam hay là nữ?" 

"........." =)))

"Nó có đẹp không?" 

"........." =)))

"Lam Trạm, ngươi nói chuyện đi…..không phải là hai tiểu hài tử rất xấu xí chứ?" 

"........." =)))

"Lam Trạm, ngươi có phải gạt ta hay không, hài tử đã xảy ra chuyện gì rồi đúng không?" 

"Không phải." 

"Vậy sao vừa rồi ngươi không trả lời câu hỏi của ta." 

"Ta cũng không biết" 

"Ngươi không biết?" 

"Ừ, tại huynh trưởng….cái kia" 

"Lam Trạm, ngươi đừng nói với ta đến bây giờ ngươi cũng chưa có nhìn hài tử một cái." 

"Đã xem qua." 

"Lúc nào?" 

"Vừa mới ra đến." 

"Về sau cũng chưa có nhìn?" 

"Ừ" 

"Nhị ca ca, đó là hài tử của ngươi, làm sao lại không xem qua." 

"Ngươi quan trọng hơn." 

"Lam Trạm.....Lam Trạm, ta nên với ngươi cái gì mới tốt đây." 

"Ta......" 

"Được rồi, ta biết rõ ngươi là đau lòng ta. Lam Trạm, ngươi đi gặp đại ca ôm hai tiểu hài tử trở về đây đi, chúng ta cùng nhau xem thật kỹ." 

"Được." 

Lam Vong Cơ đi ra ngoài tìm Lam Hi Thần. Điều mà Ngụy Vô Tiện không ngờ đến chính là hắn lại để cho Lam Vong Cơ đi ôm tiểu hài tử.

Kết quả Ôn Tình, Tinh Lam cùng Lam Hi Thần cũng đều theo tới đây, hai tiểu oa nhi ở trong tã lót nằm trong vòng tay Lam Vong Cơ và Tinh Lam. 

Ngụy Vô Tiện trông thấy hai tiểu oa nhi này có chút không thể chờ đợi được mà vươn tay muốn đi nhận lấy, không nghĩ rằng lại nhận lấy một chén thuốc. 

Ôn Tình đem chén thuốc đặt vào trong tay Ngụy Vô Tiện rồi cầm lấy một tay của hắn cẩn thận bắt mạch, một lát sau mới nói:

"Được rồi, không sao, kim đan vẫn còn, tuy nhiên linh lực tiêu hao nghiêm trọng, từ từ điều dưỡng lại thì tốt rồi." 

"Thật vậy ư? Thật tốt quá, ta có thể ôm bảo bảo không?" 

"Ngươi trước đem thuốc uống hết, bảo bảo sẽ cho ngươi, ngươi có thể ôm ư?" 

(Tinh Lam)

"Ai nói ta sẽ không, ta....... ta uống thuốc" 

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mà uống thuốc vào, tiểu hài tử thật sự là hắn chưa từng ôm, cho tới bây giờ cũng chưa có ôm qua, làm sao có thể sẽ ôm?

"Phốc........." 

"Được rồi, Lam Nhi, cũng đừng trêu chọc hắn." 

Tinh Lam vẫn là không yên lòng, chỉ là đem bảo bảo đặt ở bên giường của Ngụy Vô Tiện, sau đó cùng Lam Hi Thần, Ôn Tình cùng nhau rời khỏi.

Bọn hắn đến chính là vì muốn xác nhận một chút, tình trạng thân thể của Ngụy Vô Tiện, nhìn thấy người kia đã không có chuyện gì, thời gian còn lại liền trả cho một nhà bốn miệng người. 

Ngụy Vô Tiện nhìn xem hài nhi đang ngủ say ở bên cạnh, cảm thấy rất khó tin. 

Cái tiểu chút chít yếu ớt, đáng yêu này là mình tạo ra, trong lòng nảy sinh cảm giác thành tựu. 

Nhìn Lam Vong Cơ đang ôm một bảo bảo khác, một mực đứng ở đó, Ngụy Vô Tiện nhịn cười không được nói:

"Lam Trạm, đặt tiểu hài tử trong tay xuống đi, chúng ta cùng nhau xem thật kỹ." 

Lam Vong Cơ thật sự sốc khi lần đầu tiên nhìn thấy bảo bảo. Đây là hai tiểu sinh mạng cùng y máu mủ tình thâm, là hài tử của y cùng Ngụy Anh. 

Vừa mới ở gian phòng khác, Ôn Tình cùng Tinh Lam đã chỉ cho y cách ôm tiểu sinh mệnh, mềm mại khiến cho y càng yêu thương khôn xiết. 

Từ khoảnh khắc ôm lấy, thân thể y như là cứng đờ, không dám lộn xộn, sợ làm cho tên tiểu tử một điểm không thoải mái. 

Lam Vong Cơ đi đến bên giường, hết sức cẩn thận đem con đặt ở bên giường, nhìn xem ba người trên giường, Lam Vong Cơ nở một nụ cười ấm áp. 

Sự ấm áp trong lòng chưa bao giờ có, đây là người quan trọng nhất trong cuộc đời y, là người mà cả cuộc đời này y muốn bảo hộ, hạnh phúc lớn nhất trên đời cũng không có gì hơn lúc này! 

"Lam Trạm, ngươi mau nhìn, đứa nhỏ này béo ục, non mềm, mũm mĩm, thật đáng yêu."  (mlem mlem~~)

"Ừ" 

Ngụy Vô Tiện nhịn không được mà chạm vào hai tiểu hài tử, Lam Vong Cơ thấy vậy muốn đi ngăn cản, lại bị Ngụy Vô Tiện kéo tay cùng hắn cùng nhau hồ đồ. 

"Lam Trạm, thật tốt." 

"Ừ? " 

"Ngươi thấy hai tiểu bảo bảo này, một đứa lớn lên giống ngươi, một đứa lớn lên giống ta, nhất định là em bé của hai chúng ta, chạy không thoát." 

(ể, hông phải em bé của hai anh chẳng lẽ là của tuii :v) 

"Ừ, thật tốt." 

"Ha ha ha ha, Lam Trạm, lời này ngươi cũng đáp." 

Có lẽ là cảm giác được mình đang ở bên cạnh song thân, hoặc là bị tiếng cười của Ngụy Vô Tiện đánh thức. Hai tiểu oa nhi từ lúc sinh ra đến bây giờ, hai cặp mắt luôn đóng chặt lại, bây giờ rõ ràng lại mở to. 

Hai cặp mắt to, chuyển động như là đang dò xét cái người trước mặt này. 

Trong mắt dần dần đã rõ ràng hàm nghĩa hơn nữa, như là nói cho bọn hắn biết ta đã nhận thức được các ngươi, biết rõ các ngươi là người thân nhất của ta.

Hai người lớn vẫn chưa hết ngạc nhiên, hai hài tử không khóc cũng không làm khó, thậm chí nhìn hai người bọn họ cao hứng mà cười. 

"Lam Trạm, ngươi xem ánh mắt của bọn hắn." 

"Ừ, giống ngươi, cũng giống ta." 

"Đúng vậy, Lam Trạm, chúng ta thật lợi hại, hai hài tử quá giống, ha ha ha ha ha ha ha." 

Thời điểm hai tiểu hài tử nhắm mắt lại càng giống Ngụy Vô Tiện hơn sau khi mở mắt. 

Kết hợp với đôi mắt cùng Lam Vong Cơ giống nhau như đúc, hai con mắt sáng màu ngọc lưu ly ngược lại càng giống Lam Vong Cơ hơn.

Mà thời điểm từ từ nhắm hai mắt càng giống Lam Vong Cơ, lúc mở ra lại là một đôi mắt hoa đào, lung linh động lòng người, cùng Ngụy Vô Tiện lớn lên giống nhau như đúc. 

Nói quá về công trạng của song thân, thật sự là một chút cũng không có sai. Hơn mười năm sau, không biết sẽ khiến bao nhiêu tiên tử chết mê chết mệt. 

Lam Vong Cơ nhìn Ngụy Vô Tiện cười đến ba hoa chích choè, nhịn không được đi đến đầu giường ngồi xuống, đem người nọ ôm ở trong lồng ngực của mình nói:

"Ngụy Anh, cám ơn ngươi! " 

Ngụy Vô Tiện trở tay vuốt ve mặt Lam Vong Cơ.

"Nhị ca ca, ngươi tại sao lại nói cám ơn với ta." 

"Ta...... Ngụy Anh, cuộc đời này có ngươi là hạnh phúc lớn nhất của ta." 

"Lam Trạm, ngươi trêu chọc ta." 

"Không có, ăn ngay nói thật." 

Giờ phút này, trong lòng Ngụy Vô Tiện tràn đầy ấm áp, cũng chỉ có Lam Vong Cơ người này mới có thể nghiêm túc nói ra những lời tâm tình như vậy. Hơn nữa mỗi lần đều như vậy, vội vàng không kịp chuẩn bị mà cho hắn một chút điềm mật, ngọt ngào bất ngờ. 

Ngụy Vô Tiện quay đầu lại ở bên miệng Lam Vong Cơ trộm hôn một cái, nói:

"Lam Trạm, cuộc đời này có được ngươi là may mắn lớn nhất của ta." 

Ngụy Vô Tiện nói xong liền dựa ở trong ngực Lam Vong Cơ, một tay cùng Lam Vong Cơ mười ngón khấu chặt, tay kia kéo tay Lam Vong Cơ cùng nhau chơi đùa với hai tiểu oa nhi. 

Hình ảnh này có thể nói là hình ảnh đẹp nhất, ấm áp nhất trong tĩnh thất sau ngần ấy năm.

=============🌟 🌟 🌟

Hai đứa nó lại phát 'cơm chóa', mù mắt, điếc tai lại còn sâu răng :v

Hai đứa nhỏ mới vừa ra đời đã có số làm bóng đèn =)))))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro