Đó là hài tử của Nhị ca ca ngươi, vậy mà cũng không nhìn một cái (1)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một phen trắc trở, tĩnh thất rốt cuộc cũng khôi phục bình tĩnh, Ôn Tình cùng Tinh Lam giúp Ngụy Vô Tiện xử lý miệng vết thương xong rồi để cho Lam Vong Cơ ôm người đến trên giường nghỉ ngơi.

Mọi người nhìn thấy Lam Vong Cơ ôm người đến trên giường sau đó ở bên giường nắm thật chặt tay Ngụy Vô Tiện cũng không có chút ý định rời đi, hai mắt nhìn chằm chằm vào người nọ.

Lam Hi Thần nhìn thoáng qua ý bảo mọi người để cho hai vị nữ môn sinh ôm hài tử cùng nhau rời khỏi, trả lại không gian cho hai vị kia.

Lúc Tinh Lam cùng Ôn Tình một người ôm một hài tử đi ra, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi lập tức chạy đến.

"Bảo bảo thật là đáng yêu."

Lam Cảnh Nghi nói một câu lại khiến cho bốn người rốt cuộc cũng trầm tĩnh lại, cũng bắt đầu nhìn xem hai tiểu hài nhi.

Tĩnh thất vừa rồi, bầu không khí quá khẩn trương, ai cũng không có nhìn kỹ hai tiểu hài tử, bây giờ nhìn kỹ lại cực kỳ tuyệt vời.

Hai tiểu hài tử, phấn điêu ngọc mài, hai mắt đóng chặt, lông mi dài mật, lỗ tai trong trắng lộ hồng, khuôn mặt hồng hồng mà lóe ánh sáng, hai má đỏ rực như quả táo chín mọng vào tháng chín. (mlem mlem~)

Nhìn kỹ, hài tử mà Tinh Lam ôm quả thực là bản sao của Lam Vong Cơ, mà trên tay Ôn Tình lại cực kỳ giống Ngụy Vô Tiện.

Hai tiểu bảo bảo có thể nói là thừa hưởng hết ưu điểm của hai người phụ thân bọn họ.

"Hài tử thật là xinh đẹp." ( Lam Tư Truy)

"Hai tiểu hài tử này thực sự lớn." ( ôn nhu)

"Hai người cha đều đẹp như thế, tiểu hài tử khẳng định cũng không kém đâu." (Tinh Lam)

Lam Hi Thần nhìn xem hai tiểu hài tử, trong lòng kinh động không thôi, hắn đã trở thành bá phụ.

Đây là hai đứa cháu nhỏ của hắn, trắng trắng mềm mềm, thật khiến cho người khác ưa thích, thật muốn ôm một cái.

Giang Trừng cũng có cùng ý tưởng, nhưng cánh tay thủy chung vẫn không dám đưa tới.

Cái bảo bảo kia, một cục nho nhỏ, hơn nữa còn mềm mịn, vạn nhất ôm không tốt bị ngã phải làm sao bây giờ.

Lam Khải Nhân thấy một đám người vây quanh hai tiểu hài tử lại chậm chạp không có đưa tới trước mặt hắn, thật sự nhịn không được cũng vây lại.

Nhìn thấy hai tiểu hài tử trắng nõn, khóe miệng cũng nở một nụ cười vui vẻ, hỏi:

"Hi Thần, là nam hài hay là nữ hài."

"Cả hai đều là nam hài, trên tay của ta là đứa được sinh ra sau." ( Tinh Lam)

"Còn có danh tự?"

"Vong Cơ cũng không nói gì, vậy...thúc phụ là đã lấy tự rồi."

"Để cho bọn hắn tự mình lấy! ! ! Ngụy Vô Tiện, hắn sao rồi?"

"Thân thể tạm thời không có trở ngại, trước mắt vẫn còn hôn mê, {Ma Phí tán} công hiệu đã hết có lẽ đã tỉnh lại rồi." ( Ôn Tình)

"Vậy Vong Cơ đâu?"

"Tại tĩnh thất cùng Vô Tiện, thúc phụ có chuyện tìm hắn?" ( Lam Hi Thần)

"Cứ để cho hắn ở cùng, Ngụy Vô Tiện-cái đứa bé kia lần này đã chịu không ít khổ cực. Được rồi, nếu bọn hắn đều không có chuyện gì vậy ta đi trước, các ngươi chăm sóc tốt bọn hắn."

Lam Khải Nhân hài lòng rời đi, hắn đã có hai cái tiểu chất tôn, Lam gia đã có cậu ấm hậu bối.

Lam Khải Nhân chậm rãi trở về, trong đầu suy nghĩ hai tiểu hài tử này về sau như thế nào dạy dỗ, học cái gì, lúc nào vỡ lòng cũng đều nhất nhất nghĩ kỹ.

Đối với danh tự hài tử, Lam Khải Nhân cũng đã muốn lấy, nhưng là có một ngày Lam Vong Cơ bởi vì việc này mà cố ý đến tìm hắn một chuyến

Nói rằng danh tự hài tử đợi sau khi sinh, y và Ngụy Vô Tiện cùng nhau lấy, y còn muốn để một hài tử mang họ Ngụy, hy vọng hắn có thể thành toàn.

Dù sao Ngụy Vô Tiện vì Lam gia đã sinh hai cái tiểu hài tử, đã chịu bao nhiêu khổ, hắn đã chứng kiến điều đó, yêu cầu như vậy cũng không tính là quá phận, cho nên tùy ý bọn hắn làm.

Lam Khải Nhân vừa đi, Lam Cảnh Nghi kiềm nén không được, hắn cũng muốn làm như vậy, dùng ngón tay chọc chọc lên đôi má của hài tử trên tay Ôn Tình.

Lam Tư Truy cũng nhịn không được, lấy tay sờ lên mặt hài tử trên tay Tinh Lam.

Lam Hi Thần và Giang Trừng cũng nhịn không được nữa, tạm thời không dám ôm nhưng sờ sờ một chút cũng không tệ.

Hai cái đại tông chủ, cũng giơ móng vuốt với hai tiểu hài tử, cảm thụ làn da bóng loáng, non mịn của hài tử.

Hai tiểu hài tử cảm thấy không thoải mái, nhíu chặt lông mày lại, ở trên tay Ôn Tình hơi động.

"Oa a...! ! ! ! !" Khóc òa lên.

Đứa nhỏ trên tay Tinh Lam nghe được tiếng khóc của huynh đệ hắn cũng bắt đầu khóc theo.

Hai tiểu hài tử vừa khóc làm cho sáu người lớn ở đây nhất thời luống cuống tay chân không biết như thế nào cho phải. Dù sao cũng không có ai có kinh nghiệm chăm sóc tiểu hài nhi như vậy.

Bọn hắn vô thức nhìn về phía cửa tĩnh thất, thấy cánh cửa kia không có dấu hiệu muốn mở ra, lắc đầu, chỉ có thể tự mình nghĩ cách, dù sao bây giờ cũng không có ai có dũng khí đi quấy rầy hai vị trong phòng kia.

Thấy vậy, Lam Hi Thần quyết định trước tiên ôm tiểu hài tử đến căn phòng gần tĩnh thất nhất, sáu người thay đổi cách dỗ dành hai tiểu hài tử.

Cuối cùng là Ôn Tình cùng Tinh Lam cho tiểu hài tử ăn một tí sữa, sau đó hai tiểu hài tử mới chịu bình tĩnh ngủ thiếp đi.

Giai đoạn hậu thai kỳ của Ngụy Vô Tiện, Lam Hi Thần đã đi Thải Y trấn tìm nhũ mẫu, có gì cần thiết sẽ phân phó môn sinh đi lấy.

Mà lúc này, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi đã chủ động, về sau chuyện này do bọn hắn phụ trách.

Ngụy Vô Tiện ngủ từ buổi sáng thẳng tới buổi tối mới tỉnh lại, người nọ vừa mở to mắt liền nhìn thấy Lam Vong Cơ vẫn luôn chú ý tới hắn.

"Ngụy Anh, ngươi đã tỉnh?"

Vừa mới tỉnh lại, hai mắt Ngụy Vô Tiện có chút mỏi, bởi vì {Ma Phí tán} nên tay chân có chút cứng ngắc.

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện một mực không có phản ứng, y vội cuống quít lại hô: "Ngụy Anh"

Tiếng gọi của Lam Vong Cơ cùng với trên bụng truyền đến từng đợt đau đớn, khiến cho Ngụy Vô Tiện triệt để tỉnh táo.

Hắn cuống quít sờ xuống bụng của mình phát hiện không còn cao cao, hơn nữa còn rất bằng phẳng một mảnh.

Hắn nhìn về phía Lam Vong Cơ, vội vàng hỏi:

"Lam Trạm, hài tử đâu? Hài tử không có sao chứ!?"

Lam Vong Cơ thấy người kia rốt cuộc cũng có phản ứng, nhẹ nhàng thở ra đáp trả:

"Hài tử, không có việc gì."

"Thật sự, Lam Trạm, ngươi không có gạt ta."

Ngụy Vô Tiện kích động ngồi dậy, vì dùng sức quá mạnh kéo xuống miệng vết thương ở phần bụng.

"Hít-hà--........."

"Ngụy Anh, cẩn thận."

Lam Vong Cơ đỡ lấy hắn, ở sau lưng hắn đút một cái gối đầu trước khi hắn cúi xuống.

"Lam Trạm, ta không sao, chỉ có chút kích động, ta......"

Ngụy Vô Tiện còn chưa nói xong đã bị Lam Vong Cơ nhẹ nhàng ôm vào trong ngực, chôn ở cổ của hắn nói:

"Ngụy Anh, để cho ta ôm một cái."

Ngụy Vô Tiện biết rõ là hắn đã dọa đến Lam Vong Cơ, hai tay nâng lên vuốt ve sau lưng Lam Vong Cơ.

"Lam Trạm, ta ở đây."

=============🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro