Hài tử ra đời, mọi người hợp lực bảo vệ phụ tử ba người (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Trong tĩnh thất phát ra âm thanh kêu đau liên tục.

Lam Hi Thần đỡ đẻ cho Ngụy Vô Tiện, Tinh Lam ở bên cạnh dùng ngân châm khống chế oán khí trong cơ thể hắn, Ôn Tình ở bên cạnh chỉ đạo hắn.

Lam Vong Cơ một tay ôm lấy hắn, một ta đỡ bụng của hắn không ngừng vận chuyển linh lực.

"Lam Trạm"

Ngụy Vô Tiện cảm giác giống như là có hơn vạn côn trùng gặm nuốt bụng của hắn, sắc mặt biến hồng biến tím lại biến bạch, bọt nước trên mặt sớm đã không phân biệt được là nước mắt hay là mồ hôi.

"Ngụy Anh, ta ở đây."

Lam Vong Cơ lẳng lặng cầm lấy tay Ngụy Vô Tiện, y rất sợ, sợ người nọ một lần nữa từ trong tay mình chạy đi.

"Lam Trạm...... ta không sao, thật sự."

"Đừng nói nữa."

Lam Vong Cơ thấy tóc người kia ướt sũng, lung tung dán ở trên trán của hắn, lông mi dính thành một đoàn.

Con mắt hầu như muốn từ trong hốc mắt nhảy ra, mũi hít thở dồn dập, thở hổn hển.

Hai tay nắm thật chặt, mồ hôi sớm đã thấm ướt ga giường, trên cánh tay nổi gân xanh.

Cho dù như vậy vẫn còn an ủi mình, trong lòng y cảm thấy bất lực.

"Vô Tiện, ngươi trước đừng quá dùng sức, giữ gìn lấy chút, cung khẩu* mở không đủ lớn, hài tử tạm thời không có cách nào ra được." ( Lam Hi Thần)

*宫口:/cung khẩu/: tương tự như cửa mình vậy đó =)))

"Vô Tiện, oán khí ta giúp ngươi áp chế, nhưng ngươi phải khống chế tâm tình của mình, ngàn vạn không thể để cho oán khí trong cơ thể ngươi có cơ hội." (Tinh Lam)

"Ngụy Vô Tiện, ngươi chú ý hô hấp, đừng nóng vội, cái này không gấp được." (Ôn Tình)

"Được... ta... ta không... không vội...nhưng thật sự... đau quá....... A...! ! ! !"

Lam Vong Cơ thấy kia giọng người kia hír-hà--- kiệt lực kêu to, giọng nói sớm đã khàn khàn, lòng y như đao cắt.

Ngụy Vô Tiện mỗi lần kêu một tiếng đều nắm chặt, trong lòng y như cung đã lên dây, khiến cho y cảm giác được trong tâm máu chảy đầm đìa.

Giờ phút này, y rất muốn tìm cách đem nỗi thống khổ ở trên người Ngụy Vô Tiện dời đến trên người mình.

Bên ngoài tĩnh thất, Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi ở trong sân đi qua đi lại, nhìn thấy một chậu máu loãng ra được bê ra bên ngoài đều cảm thấy toàn thân rét run, trong lòng như ở trên một tầng mây đen, sốt ruột vì ngày trong phòng.

Lam Khải Nhân ngồi ở chỗ kia, nghe thấy những âm thanh kia lại nhìn thấy hai người ở trong sân đi qua đi lại.

Trong lòng trở nên không bình tĩnh, như kiến bò trên chảo nóng, lòng bàn tay đều đổ mồ hôi.

Nghe Ngụy Vô Tiện hét lên từng đợt, Giang Trừng bây giờ nghĩ đến chính là đem Lam Vong Cơ bắt lại đánh một trận. Hắn ở chỗ này tại sao không che chở hắn, lại để cho hắn chịu nhiều đau khổ như vậy.

Trong tĩnh thất, Ngụy vô Tiện đã trong tình trạng kiệt sức, Lam Hi Thần nhíu chặt lông mày nói:

"Vẫn chưa được, Vô Tiện cốt bàn quá chật, cung khẩu một mực không mở lớn."

"Tiếp tục như vậy không phải cách, không thể tái sinh, hài tử sẽ kìm nén mà chết." (Ôn Tình)

"Ôn Tình, cứu hài tử, giúp ta...cứu hài tử, ta không sao cả."

"Ngụy Anh"

Hai mắt Lam Vong Cơ đỏ bừng nhìn qua hắn.

"Trước uống thuốc trợ sản thử xem, nếu thật sự không được cũng chỉ có thể mổ." (Tinh Lam)

Thế nhưng thuốc trợ sản còn chưa kịp uống xong, Ngụy Vô Tiện đột nhiên hét to một tiếng.

"A...! ! ! ! ! "

"Không ổn, máu chảy quá nhiều." (Lam Hi Thần)

Tinh Lam nắm lấy tay Ngụy Vô Tiện, cẩn thận bắt mạch một lát rồi nói:

"Chỉ sợ không đợ được nữa, bây giờ lập tức mổ, nếu như ta không có đoán sai, bên trong có một cái bào cung đã bị vỡ."

"Ngụy Vô Tiện, ngươi có chủ tâm muốn gây khó dễ ta, hay là muốn ta mổ cho ngươi lần thứ hai." (Ôn Tình)

"Nếu như mổ, nhân thủ của chúng ta không đủ, hơn nữa vạn nhất oán khí phản công, kim đan của Vô Tiện cũng sẽ có nguy hiểm." ( Lam Hi Thần)

"Gọi Giang tông chủ vào, trong cơ thể hắn là kim đan của Ngụy Vô Tiện, hắn đến bảo vệ kim đan sẽ không có việc gì." (Ôn Tình)

"Kim đan mất thì mất, cùng lắm thì luyện một lần nữa, một thi ba mệnh phải an toàn." (Tinh Lam)

"Các ngươi mau mổ...Bọn hắn cảm giác không ổn.....Sắp hít thở không thông.....mau....Ta chịu đựng được." ( Ngụy Vô Tiện)

Sau khi quyết định mổ bụng ôm tiểu hài tử ra, Lam Hi Thần lại để cho Lam Vong Cơ ôm Ngụy Vô Tiện đến một cái bàn đã chuẩn bị trước đó, hạ {Ma Phí tán*} cho người nọ xong, chỉ chốc lát người nọ liền lâm vào hôn mê.

*Ma phí tán: thuốc gây tê (mê)

Tinh Lam cùng Ôn Tình cùng nhau động thủ, Lam Hi Thần cùng Lam Vong Cơ vận chuyển linh lực cho bào cung trong bụng, Lam Vong Cơ dùng linh lực che chở tâm mạch cho Ngụy Vô Tiện.

Giang Trừng tiến vào, để cho hắn dùng linh lực che chở kim đan cho Ngụy Vô Tiện, hơn nữa phải luôn thời thời khắc khắc chú ý đến oán khí trong cơ thể Ngụy Vô Tiện, vừa xuất hiện cái gì liền áp chế đi.

Ôn Tình cùng Tinh Lắm nhìn nhau, hít sâu một hơi cầm lấy cây đao trên tay gọn gàng đem bụng Ngụy Vô Tiện mở ra.

Đao này vừa nảy sinh, bụng Ngụy Vô Tiện bị mở rộng ra, máu tươi liên tục không ngừng từ miệng vết thương chảy ra, bốn cái tay ở bên trong nhanh chóng thao tác.

Nhìn thấy một màn này, Lam Vong Cơ nắm chặt nắm đấm, toàn thân phát run, trái tim như là bị người một đao cắt ra từng mảnh.

Đau đớn kia dường như rét đến thấu xương, giày vò mỗi một giây thần kinh của y.

Giang Trừng hai mắt cũng đỏ lên, trong nội tâm nhịn không được, lúc trước người nọ cũng là như vậy đem kim đan mổ cho mình ư?

Người bên cạnh nhìn xem đã không dễ chịu chút nào, Tinh Lam cùng Ôn Tình càng là dày vò, đây chính là ba mạng người, không được xảy ra một chút sai lầm nào.

Trải qua một phen trắc trở, hai người rốt cục đã thấy được thân ảnh tiểu hài tử, quả nhiên một cái bào cung đã bị vỡ, bọn hắn đem cái tiểu hài tử này ra ngoài trước.

"Oa a...! ! ! ! ! "

Một đứa bé đã đi ra, được Tinh Lam ôm lấy, đã sớm chuẩn bị nước ấm hết sức cẩn thận mà lau sạch sẽ tiểu hài tử.

Ôn Tình tiếp tục động tay, còn có một hài tử vẫn chưa ra ngoài.

May mắn cái bào cung bị vỡ là ở bên ngoài, sau khi đem tiểu hài tử ra ngoài, Ôn Tình lại để cho Lam Hi Thần dùng linh lực trực tiếp đem ra.

"Oa a...! ! ! ! ! "

Trong chốc lát, tiểu hài tử khác cũng khóc vang lên, Tinh Lam tiếp tục ôm qua tẩy trừ, cuối cùng là Ôn Tình cầm máu khâu lại.

Tinh Lam đem hai hài tử xử lý tốt sau đó đặt ở trên giường rồi đi tới hỗ trợ, để cho ba người khác từng bước một triệt tiêu linh lực trong tay.

Ba người ngoài phòng, ngoại trừ nghe được tiếng khóc của hài tử khẽ thở dài một hơi, lại nhìn thấy bầu trời biến hóa sợ đến ngây người.

Thời điểm tiếng khóc của tiểu hài tử thứ nhất vang lên, tuy là sáng sớm nhưng ánh mặt trời chiếu sáng cả đại địa.

Đến lượt tiểu hài tử thứ hai khóc lên, trên bầu trời liền xuất hiện một đám mây xinh đẹp.

============🌟 🌟 🌟

A a a a a~~~~~~

Bảo bối nhỏ rốt cuộc đã ra ngoài.

Tò mò giới tính của hai hài tử.

Chương sau công bố😜😜😜

Tiện Tiện chịu khổ không ít.

Vẫn là mổ, nhưng phải ăn hết {Ma Phí tán}

##cơ mà hai đứa nhỏ ra đời lại nhớ lúc Dạ Hoa quân được sinh ra trên bầu trời cũng đẹp như vậy í.=))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro