Em bé mang đến điềm mật, ngọt ngào cho hai người cha ngây thơ (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Từ khi Ngụy Vô Tiện có thể xuống giường, hắn và Lam Vong Cơ hai người liền bắt đầu tận sức nỗ lực như thế nào để làm phụ thân. 

Lúc trước, tĩnh thất vốn là nơi yên tĩnh nhất ở Vân Thâm Bất Tri Xứ, nhưng bây giờ hầu như đã trở thành nơi náo nhiệt nhất Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Sau khi Ngụy Vô Tiện hạ sinh, hầu như mỗi ngày Ôn Tình cùng Tinh Lam đều sẽ đến kiểm tra mạch tượng cho Ngụy Vô Tiện. Về sau, thân thể của hắn đã tốt rồi, cho nên hai người cũng không có mỗi ngày đều đến nữa. 

Từ lúc Ngụy Vô Tiện mang thai, Ôn Tình đã trở thành khách khanh của Lam gia.

Xác nhận thân thể Ngụy Vô Tiện đã không còn đáng ngại Ôn Tình liền muốn rời khỏi, sợ sẽ mang đến điều phiền toái cho Lam gia. 

Nhưng khiến cho Ôn Tinh không nghĩ tới chính là Lam Khải Nhân cũng tới muốn lưu nàng, nói rằng Vân Thâm Bất Tri Xứ cần một vị y sư như nàng.

Cuối cùng Ôn Tình vẫn quyết định không ở lại Vân Thâm Bất Tri Xứ, bởi vì nàng còn có đệ đệ đi cùng.

Nhưng nàng sớm đã quyết định ở lại Thải Y trấn dưới núi của Vân Thâm Bất Tri Xứ mở y quán chữa bệnh, nếu Vân Thâm Bất Tri Xứ cần nàng, gọi nàng là được. 

Thỉnh thoảng, Ôn Tình cũng sẽ ngủ lại tại Vân Thâm Bất Tri Xứ cùng Tinh Lam cùng nhau nghiên cứu y thuật.

Khoảng thời gian chăm sóc Ngụy Vô Tiện đã làm cho hai người các nàng mới quen đã thân, chỉ hận đã gặp nhau quá muộn. (nghe mùi bách hợp =)) )

Tinh Lam thỉnh thoảng cũng sẽ đến y quán của nàng giúp xem bệnh cho mọi người. 

Về sau thế nhân đều biết, Thải Y trấn có hai vị mỹ nữ thần y, hành y tế thế, chăm sóc người bị thương, thuốc đến bệnh trừ.

Lam Hi Thần rốt cuộc đã có cháu nhỏ, còn là hai đứa, hắn đặc biệt ưa thích.

Hắn bình thường cũng không có đến tĩnh thất, nhưng bây giờ cho dù có bận rộn cấp bách đến mấy cũng sẽ dành chút thời gian ghé qua ôm hài tử một cái. 

Mà Lam Tư Truy cùng Lam Cảnh Nghi lại khiến cho những môn sinh đệ tử khác thèm muốn, lúc trước hai người bọn hắn tự xung phong nhận việc mang sữa mỗi ngày cho bảo bảo, vì thế mỗi ngày đều có lý do quang minh chính đại mà đến tĩnh thất. 

Hai người bọn hắn mỗi ngày đều sẽ đúng giờ đem sữa đưa đến phòng bếp nhỏ gần tĩnh thất, sau đó sẽ chạy đến tĩnh thất cùng Ngụy Vô Tiện cùng nhau trêu chọc bảo bảo một lát mới cảm thấy mỹ mãn mà rời đi. 

Môn sinh đệ tử khác, ngoại trừ những lần ghé qua tĩnh thất để tặng đồ chỉ được liếc qua một chút, những thứ khác liên quan đến hai tiểu Lam công tử chỉ được nghe từ trong miệng hai người bọn hắn, huống chi là chạm vào. 

Từ ngày đầu tiên nhìn thấy hai tiểu oa nhi, Lam Khải Nhân đã thích muốn chết, lúc Lam Hi Thần nói cho hắn biết danh tự của hai hài tử lại càng thêm mừng rỡ vạn phần.

Trong lòng đối với Ngụy Vô Tiện cũng càng thêm ưa thích, hắn đã sinh cho Lam gia hai đích trưởng công tử, hơn nữa còn đều là họ Lam.

Trong lòng Lam Khải Nhân tự thuyết phục chính mình, chỉ cần người nọ đừng làm chuyện gì quá quắt, hắn sẽ mắt nhắm mắt mở cho qua.

Trải qua nhiều chuyện như vậy, hắn cũng nhìn thấu không ít, hài tử vui vẻ vẫn là quan trọng nhất. 

Nhìn thấy Lam Vong Cơ đã từng lạnh lùng như băng, khí tức trầm lặng, hôm nay tràn đầy sức sống sinh, trong mắt có tiêu điểm rồi.

Tuy trên mặt vẫn như trước không có biểu lộ, nhưng toàn bộ đều làm cho người ta có cảm giác khác đi.

Mà Lam Hi Thần đã có một thời gian ngắn trầm mặc ít lời, buồn bã ỉu xìu, bây giờ lại như tắm gió xuân, cùng tiểu nha đầu Tinh Lam kia ở bên nhau. 

Hôm nay nhìn thấy cuộc sống của hai đứa cháu trai của hắn, Lam Khải Nhân cảm thấy mình rốt cuộc cũng có thể báo tin cho huynh trưởng của mình. 

Lam Khải Nhân cho rằng hai người kia sau khi lấy tự cho hài tử xong nhất định sẽ ôm tới gặp mình. 

Thế nhưng là đợi trái đợi phải cũng không đợi đến lúc hai người kia đến, mấy ngày hôm trước hắn nghe nói Ngụy Vô Tiện không xuống khỏi giường, cho nên không có tới gặp mình cũng là bình thường. Nhưng sau khi người nọ đã xuống giường, hai người cũng không có ý muốn tới.

Lam Khải Nhân nghĩ rằng hài tử vẫn là quan trọng hơn. Đến ngày thứ bảy, thật sự nhịn không được nữa mà tự mình chạy tới tĩnh thất. 

Thời điểm Lam Khải Nhân đi vào tĩnh thất, hai bảo bảo vừa mới tắm rửa xong, được đặt ở trên mặt bàn, một đứa đang được Lam Vong Cơ mặc quần áo, một đứa khác tức thì đang bị Ngụy Vô Tiện hành hạ. 

Hai người nhìn thấy Lam Khải Nhân đến liền hô một tiếng thúc phụ rồi tay chân lại tiếp tục bề bộn. 

Lam Khải Nhân thấy cháu mình đang giúp hài tử từng kiện từng kiện mặc vào chỉnh tề, trong lòng một mảnh vui mừng, 

Nhưng khi quay đầu nhìn sang Ngụy Vô Tiện liền nhíu chặt mày, nhịn không được đi đến tranh với người nọ.

"Thúc phụ, lão nhân gia người ngồi xuống trước, bên cạnh ta rất nhanh sẽ chuẩn bị cho tốt, hoặc là đợi tí nữa để cho Lam Trạm đến làm là được." 

"Không sao, để ta làm là được, hài tử sẽ bị cảm lạnh." 

Ngụy Vô Tiện kinh ngạc mà nhìn qua Lam Khải Nhân sau đó quay đầu nhìn Lam Vong Cơ như là muốn nói, thúc phụ của ngươi bị đoạt xá???

Lam Vong Cơ lắc đầu rồi tiếp tục làm việc trên tay.

Chỉ là biểu lộ trên mặt Ngụy Vô Tiện còn không có giảm bớt, biểu lộ trên mặt liền biến thành kinh ngạc, thậm chí biểu lộ của Lam Vong Cơ cũng trở nên mất tự nhiên. 

Bọn hắn vừa mới là thấy cái gì? 

Lam Khải Nhân đã cởi bỏ y phục mà Ngụy Vô Tiện vừa mặc cho bảo bảo rồi một lần nữa mặc vào, lại chưa từng nghĩ đến lúc y phục vừa cởi bỏ, hài tử liền cho hắn một ngâm nước tiểu đồng tử, một thân đều như vậy. 

Lam Vong Cơ kịp thời phản ứng, đi đến trước mặt Lam Khải Nhân nói:

"Tiểu nhi Lam Sâm vô lễ, Vong Cơ nhận phạt." 

Ngụy Vô Tiện cũng kịp phản ứng con của hắn đã làm nên trò gì, vội đi đến đem y phục của tiểu hài tử khép lại rồi mới nói:

"Thúc phụ, tiểu hài tử, không phải cố ý, ta cùng Lam Trạm cũng bị tiểu tử này gây cho không ít họa, ngươi muốn phạt thì phạt ta đi." 

Lam Khải Nhân nhíu mày, trong lòng bọn họ, hắn chính là một người không nói lý lẽ như vậy ư? 

Bọn hắn làm sao lại không nghĩ đến, hài tử nhỏ như vậy, hắn có thể phạt ư? Có thể so đo ư? 

Lam Khải Nhân hít sâu một hơi, phất tay áo nói:
"Không sao, ta đi trước, các ngươi chăm sóc hài tử cho tốt." 

"Vâng, thúc phụ đi thong thả!" 

Sau khi Ngụy Vô Tiện xác nhận Lam Khải Nhân triệt để đã đi rồi, rốt cuộc nhịn không được mà cười phá lên.

Lam Vong Cơ cũng không nghĩ tới con của y sẽ như vậy, nhìn Ngụy Vô Tiện ôm bụng cười to, y cảm thấy vẫn có chút không ổn vội nhắc nhở:

"Ngụy Anh" 

"Lam...Trạm...Ha ha ha, ngươi...nhi tử...Ha ha...quá trâu* rồi.... Ha ha ha ha" 

*牛:/ngưu/: ý chỉ trâu bò, bướng bỉnh, ngang bướng,... 

"Ngụy Anh, không được vô lễ." 

"Được rồi, Lam Trạm, ta biết, nhưng là bây giờ thúc phụ đã đi rồi, ngươi để cho ta hảo hảo cười một cái đi." 

Lam Vong Cơ im lặng mà nhìn hắn, Ngụy Vô Tiện nhìn thấy vẻ mặt của Lam Vong Cơ lại nghĩ đến nghĩ đến vẻ mặt của Lam Khải Nhân sợ đến hoảng hốt, thật sự nhịn không được, nói:

"Không được, Lam Trạm, ta một chút cũng không dừng lại được, ha ha ha ha ha."

Lam Vong Cơ thật sự hết cách với Ngụy Vô Tiện, ý bảo hắn hãy trông nom một tiểu hài tử, còn y thì ôm lấy Lam Sâm đi tẩy rửa cho hắn một lần nữa.

============🌟 🌟 🌟

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro