Phu thê giao bái, một đời, một thế, một đôi

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện nhìn tất cả trước mắt, hắn biết rõ Lam Vong Cơ làm hết tất cả những thứ này đều là vì hắn.

Vì hắn mà lần lượt phá vỡ nguyên tắc của mình, nhưng hắn lại rất ưa thích. 

"Ngụy Anh" 

Lam Vong Cơ thấy Ngụy Vô Tiện ngơ ngác đứng ở đó mới gọi hắn, sau đó kéo người nọ đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Lam Hi Thần ở sau lưng hai người bọn họ, theo sau chính là kiệu hoa của Tinh Lam đi theo đôi phu thê cùng đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Ngụy Vô Tiện chậm rãi đi theo trong lúc kinh ngạc tỉnh lại đã phát hiện bị Lam Vong Cơ kéo vào Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Ngụy Vô Tiện buông cánh tay Lam Vong Cơ ra đổi thành ôm lấy cánh tay của y để thân thể hai người dán càng gần hơn. 

Hắn vốn là muốn cùng Lam Vong Cơ nói cám ơn nhưng cuối cùng vẫn không có nói ra. Bởi vì hai người bọn họ đều đã từng cùng đối phương nói qua, không cần cùng đối phương nói xin lỗi hoặc cám ơn. 

Cho nên Ngụy Vô Tiện mới nói: "Lam Trạm, ngươi đối với ta thật tốt." 

Nhìn ánh mắt sáng rực của Ngụy Vô Tiện, Lam Vong Cơ dùng tay kia của mình xoa xoa đầu Ngụy Vô Tiện. 

"Ngụy Anh, ngươi xứng đáng có được những điều tốt nhất." 

Nghe Lam Vong Cơ nói như vậy nụ cười trên gương mặt Ngụy Vô Tiện càng lớn hơn, cái đầu ở trên bờ vai Lam Vong Cơ cọ xát.

"Ha ha ha, Lam Trạm ngươi thật là nói mấy lời tâm tình càng ngày càng tiến bộ, đều đã vượt qua ta." 

"Ăn ngay nói thật" 

"Hảo hảo hảo, Lam Trạm, chúng ta đi mau, đừng để lỡ giờ lành." 

"Ta ở đây, sẽ không." 

"Cũng đúng" 

Ngụy Vô Tiện tiếp tục bảo trì tư thế ôm tay Lam Vong Cơ, cùng Lam Vong Cơ tiếp tục đi về phía trước. 

Lam Vong Cơ biết rõ Ngụy Vô Tiện như vậy ôm lấy mình quả thật có chút không hợp lễ nghi của Lam gia.

Nhưng mà hôm nay Lam Vong Cơ cũng không muốn quản những thứ này. Hôm nay, y chỉ muốn cho người nọ vui vẻ, chỉ muốn cho người nọ một cái hôn lễ hoàn mỹ, một đoạn thời gian trân quý.

Nhìn hai đệ đệ cùng nhau đi về phía trước, Lam Hi Thần cảm thấy có chút hâm mộ, có chút không thể chờ đợi mà muốn ngay lập tức đi gặp tân nương bên trong kiệu hoa. 

Một đám người đi tới cửa nhã thất chỉ thấy nhã thất giờ phút này nhìn qua có chút giống cung điện màu đỏ, mặt đất trải dài thảm đỏ.

Lam Khải Nhân đã sớm ngồi ở chính vị chờ, các trưởng bối, trưởng lão Lam gia khác cũng đều có mặt. 

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện đứng ở cửa ra vào, một vị hồng nương* đưa cho bọn hắn một dải lụa đỏ để bọn họ cùng nhau cầm lấy.

*Hồng nương: bà mai

Tinh Lam được bà bà nâng hạ bước ra khỏi kiệu hoa cùng Lam Hi Thần cầm một dải lụa đỏ đứng ở phía sau cửa nhã thất. 

Mà Giang Trừng đám người bọn họ cũng thừa dịp lúc này đi vào nhã thất. 

Có lẽ là bị không khí bây giờ thu hút cho nên hai huynh đệ Lam Cẩn và Lam Sâm nhìn thấy Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng không có tìm, chỉ lẳng lặng nhìn Ôn Tình và Giang Yếm Ly. 

"Giờ lành đã đến, mời tân lang tân nương bước vào lễ đường." 

Hồng nương sau khi đưa cho hai đôi phu thê dải lụa đỏ liền đi vào trong nhà đứng ở bên cạnh Lam Khải Nhân hô. 

Tất cả mọi người trong phòng chăm chú nhìn Lam Hi Thần cùng Tinh Lam cầm lấy dải lụa đỏ kề vai sát cánh đi vào nhã thất, từng bước từng bước mà đi về chính giữa trong phòng.

Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ cũng ở sau lưng theo sát hai người bọn họ.

Bốn người song song đứng vững, hồng nương lại tiếp tục hô:

"Nhất bái thiên địa, cảm tạ Tam Sinh Thạch trên có nhân duyên, duyên đính tam sinh, thiên duyên trùng hợp, đoàn tụ sum vầy, giai ngẫu tự nhiên."

Hai đôi phu thê ngay ngắn hướng ra bên ngoài nhìn về một mảnh trời xanh ung dung lưu động mà bái, cảm tạ ông trời đã đưa người này đến bên cạnh ta. 

"Nhị bái cao đường, tạ ơn thúc phụ gia tộc dưỡng dục, chúc lão nhân gia phúc như Đông Hải trường lưu thủy, thọ tỷ Nam Sơn bất lão tùng." 

Bốn người quay người lại đối mặt với Lam Khải Nhân cúi đầu thật sâu.

Lam Khải Nhân nhìn một màn trước mắt này khóe miệng không khống chế được mà giương lên, trên mặt xuất hiện một tia vui vẻ chưa từng thấy qua.

Lam Khải Nhân nhìn Lam Hi Thần và Tinh Lam trong lòng vô cùng vui mừng.

Chẳng bao lâu sau, hắn thật sự sợ Lam Hi Thần sẽ biến thành Lam Vong Cơ thứ hai

Bởi vì đoạn thời gian sau khi Kim Quang Dao rời đi, Lam Hi Thần đã thay đổi khiến cho lòng hắn lo sợ, hắn đã cảm thấy thực có lỗi với huynh trưởng. (Huynh trưởng Thanh Hành Quân)

Cho nên khi nhìn thấy Lam Hi Thần và Tinh Lam ở bên nhau, bất luận tính cách Tinh Lam là cỡ nào hiếu động trong lòng Lam Khải Nhân cũng chỉ có vui vẻ cùng tán thành. 

Ánh mắt Lam Khải Nhân lại chuyển hướng nhìn qua Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện, trong lòng rõ ràng không có một tia sinh khí ngược lại là cảm thấy may mắn.

Hai người đã trải qua biết bao nhiêu lần phân phân hợp hợp, chịu bao nhiêu người nghi vấn, từng bước một trải qua hai đời trùng trùng điệp điệp gặp trắc trở mới đi đến được ngày hôm nay.

Không hề dễ dàng, Lam Khải Nhân hiểu rõ hơn ai hết. 

Bây giờ nhìn thấy nụ cười trên mặt hai người, trong nội tâm Lam Khải Nhân suy nghĩ: ‘thật tốt, cuối cùng hai người này cũng có thể ở bên nhau.'

Hai đứa cháu trai của hắn đã tìm được hạnh phúc thuộc về mình, hắn cũng coi như không phụ sự ủy thác của huynh trưởng. 

"Phu thê giao bái, quen biết yêu nhau kết lương duyên, vợ chồng đồng tâm song tướng thủ, đoàn tụ hạnh phúc cùng nhau đến già, ân ân ái ái đến vĩnh viễn." 

Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện xoay người lại đối mặt với đối phương, hai người chắp tay thành kính hướng về phía đối phương bái xuống. 

Trong ánh mắt hoa đào màu đen của Ngụy Vô Tiện mang theo một luồn ánh sáng trước đó chưa từng có, cuộc đời này có một mình ngươi là đủ.

Mà trong con mắt màu ngọc lưu ly kia mang theo chính là kiên định, ta cùng với người trước mắt tư thủ cả đời. 

Lam Hi Thần cùng Tinh Lam cũng mặt đối mặt chân thành mà bái. Trong mắt Lam Hi Thần vô cùng chắc chắn, cả đời này ta tuyệt sẽ không buông ngươi ra.

Mà trong mắt Tinh Lam là niềm vui vẻ, người này đã triệt để thuộc về ta. 

"Lễ thành, đưa vào động phòng" 

Một câu kết thúc buổi lễ, ở đây tiếng vỗ tay ồ ạt vang lên. 

Ngụy Vô Tiện cả người nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ, ôm y nói:

"Lam Trạm, hai chúng ta đã chính thức là phu thê, về sau muốn chạy cũng chạy không thoát, ngươi là của ta." 

Lam Vong Cơ im lặng ôm Ngụy Vô Tiện, nói:

"Cũng chưa từng muốn chạy, của ta." 

"Ha ha, không sai, ta là của ngươi, vĩnh viễn đều như vậy." 

"Khụ khụ khụ" 

Lam Hi Thần nhìn thấy hai người Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện lại ôm nhau, nhịn không được mà nhắc nhở.

Một câu đưa vào động phòng vừa dứt, Tinh Lam đã được hồng nương và bà bà đưa vào tân phòng, mà chính hắn thì phải ở lại đây chào hỏi khách khứa. 

Mà Ngụy Vô Tiện và Lam Vong Cơ bởi vì đều là nam tử nên không cần nói đoạn đưa vào động phòng này. Hai người đều cùng lưu lại nghênh đón khách quý. 

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro