Mười dặm hồng trang, Lam thị song bích cưới thê tử

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Tất cả mọi người ở đây nhìn thấy nụ cười của Lam Vong Cơ giống như đóa phù dung sớm nở tối tàn, thần sắc đều hoảng hốt. Thế gian tại sao lại có một người nhìn một người ôn nhu như vậy. 

Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi nhìn Ngụy Vô Tiện được đeo mạt ngạch xong rồi lại lao vào trong ngực Lam Vong Cơ, trong lòng chính là đang suy nghĩ:

‘ Hàm Quang Quân và Ngụy tiền bối thực xứng đôi.’

Có thể nói, người lưu ý Lam Vong Cơ nhất ngoại trừ Ngụy Vô Tiện đó chính là Lam Hi Thần.

Thế nhưng hắn lúc này lại không rảnh mà để ý đến chuyện khác, hắn đã sớm bị Tinh Lam hút vào trong mắt. 

Một bộ gấm hoa mai mối, phía trên mạ vàng phác hoạ uyên ương, một kiện áo bào thêu song Khổng Tước màu đỏ vân kim anh lạc* ở bên ngoài. 

*云金缨络:/vân kim anh lạc/: chuỗi hạt bằng vàng, ngọc

Bên dưới váy lụa có thêu trăm hoa màu sắc tươi đẹp, ánh sáng bị phản chiếu bởi ánh mặt trời làm cho chúng hiện ra nhiều màu sắc khác nhau, khiến cho người ta không chút nào dời mắt được. 

Đai lưng màu vàng cuốn văn vân vừa vặn buộc vòng quanh eo làm nổi bật dáng người thanh tú của nàng. 

Khăn hỉ che đi khuôn mặt tuyệt thế như hoa của nàng, hai bàn tay trắng nõn đặt tại trên phần bụng, làn da giống như nguyệt quang sáng tỏ, mười ngón như là củ hành tây tươi mới. 

(ví gì kì quặc vậy :v) 

Trái lại Lam Hi Thần, một thân y phục tân lang màu đỏ thắm phô ra dáng người hoàn mỹ, sạch sẽ mà trong sáng.

Đầu đội ngân quan, eo buộc ngọc bội, thân thể thon dài thẳng tắp cùng với hỷ phục hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh.

Cả người nho nhã tuấn lãng, vốn đã bẩm sinh cao quý lại càng làm cho người ta cảm giác được một loại khí chất không thể chạm vào. 

Lam Hi Thần không có để ý Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở bên kia. Hắn đi đến trước mặt Tinh Lam, nắm tay của nàng đi ra ngoài cửa. 

Cửa ra vào Liên Hoa ổ có một cái kiệu hoa được tám người khiêng lên, đơn giản nhưng không mất xa hoa, tơ lụa màu đỏ chót thêu đầy cuốn văn vân. 

Lam Hi Thần cùng bà bà trợ giúp Tinh Lam ngồi vào trong kiệu hoa. 

Mà Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện ở bên kia, hai người vẫn chăm chú ôm nhau, có lẽ là hình ảnh quá mỹ hảo cho nên không có bất kỳ người nào đi lên quấy rầy hay nói cách khác là không có ai muốn đi lên quấy rầy. 

Giang Yếm Ly thấy Tinh Lam cũng đã ngồi vào kiệu hoa, nhưng Ngụy Vô Tiện vẫn còn ỷ lại nằm trong ngực Lam Vong Cơ, hai người cũng không có ý định buông ra. 

Giang Yếm Ly lắc đầu, tiến đến vỗ vỗ sau lưng Ngụy Vô Tiện nói:

"A Tiện, phải đi thôi, nếu ngươi không đi sẽ làm chậm trễ giờ lành." 

Giang Trừng chứng kiến cảnh này đã bất lực mà buồn nôn, dẫn theo Kim Tử Hiên và Kim Lăng đi cùng Lam Tư Truy, Lam Cảnh Nghi nối tiếp nhau đem từng rương của hồi môn chuyển ra bên ngoài. 

Nghe những lời Giang Yếm Ly nói, Lam Vong Cơ lập tức phản ứng nhìn thấy mặt nàng mỉm cười, màu đỏ ở cổ vất vả chìm xuống lại bắt đầu hiện trở về.

Y đẩy nhẹ Ngụy Vô Tiện ra, nói:
"Ngụy Anh, đi thôi, cùng ta quay về Lam gia." 

"Ừ, Lam Trạm, ta với ngươi quay về Vân Thâm Bất Tri Xứ, quay về tĩnh thất." 

Ngụy Vô Tiện nhìn về phía Lam Vong Cơ vừa cười vừa nói, sau đó nắm tay Lam Vong Cơ đi ra ngoài. 

Ôn Tình và Ôn Ninh vốn nghĩ rằng Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đã rời khỏi sảnh cho nên mới ôm hai tiểu hài tử đi ra. 

Nhưng không có nghĩ đến vừa đi ra liền bắt gặp hai người kia vừa mới đi ra ngoài. 

Ôn Tình thấy vậy liền trợn tròn mắt, không cần nghĩ cũng đoán được tình huống như thế nào, lập tức quay người dẫn theo Ôn Ninh trở về gian phòng, trong lòng suy nghĩ: may mắn là hai hài tử đang ngủ. 

Nghe được tiếng chiêng trống, Ôn Ninh đã định đem hài tử ôm ra nhưng lại bị Ôn Tình ngăn đón. Nếu đem hài tử ôm ra, khẳng định hài tử sẽ kề cận Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện. 

Đây chính lễ là đón dâu, chẳng lẽ lại phải nhìn Hàm Quang Quân mặc hôn trang tay ôm một hài tử, cùng mặc hôn phục Ngụy Vô Tiện cũng ôm một hài tử đi vào Vân Thâm Bất Tri Xứ, thật sự có chút không ổn. 

Vì vậy kế hoạch chính là cả hai hài tử đều do Ôn Tình và Giang Yếm Ly đưa đến Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Thời điểm Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện đi đến cửa ra vào Liên Hoa ổ đã nhìn thấy Lam Hi Thần đứng ở phía trước kiệu hoa chờ bọn hắn. 

Hai người tranh thủ thời gian đi đến nói:

"Huynh trưởng" 

Lam Hi Thần nhìn bọn họ, cười cười nói: "Ra rồi?" 

*出来了: tiếng trung là 3 chữ nhưng tôi dịch chỉ 2 chữ thôi nhé. Chú thích tránh thắc mắc. 

Mặc dù Lam Hi Thần chỉ là nói ba chữ đã đủ để cho Lam Vong Cơ có chút ngượng ngùng mà cúi đầu, mà Ngụy Vô Tiện cũng lúng túng vuốt chóp mũi. 

Lam Hi Thần thấy vậy, nụ cười trên mặt càng lớn hơn, hắn nói:

"Nếu không có vấn đề gì thì lập tức xuất phát." 

Lam Vong Cơ và Ngụy Vô Tiện hai người đồng thời nhẹ gật đầu. Lam Hi Thần nhìn thoáng qua Giang Trừng, thấy Giang Trừng cũng nhìn về phía hắn gật đầu chào một cái. 

Bởi vì Cô Tô cách Vân Mộng có chút xa cho nên phải nắm chắc thời gian ngự kiếm phi hành. 

Lam Hi Thần dẫn đầu ngự kiếm lên không, Lam Vong Cơ cùng Ngụy Vô Tiện hai người thấy vậy cũng cùng ngự kiếm. 

Ngay sau đó là Lam Tư Truy và Lam Cảnh Nghi. Bởi vì kiệu hoa nặng hơn, sau khi cân nhắc về vấn đề linh lực, kiệu hoa sẽ do 16 môn sinh đệ tử Lam thị dùng linh lực nâng lên. 

Chiêng trống vang trời, cổ nhạc hợp tấu, những người còn lại của Lam gia, mỗi người mang theo một ít lễ vật ngự kiếm theo sát.

Giang Trừng và Kim Tử Hiên chia nhau đưa theo Ôn Tình và Giang Yếm Ly cùng với hài tử cũng ngự kiếm bay lên.

Đằng sau là Kim Lăng cùng đệ tử Giang gia mang theo rương đựng của hồi môn, một đoàn người trùng trùng điệp điệp tiến đến Cô Tô. 

Đoàn đón dâu vừa đến Cô Tô, xa xa mà nhìn là một mảnh đỏ hồng, cực kỳ giống chân trời lúc bình minh. 

Khi bóng người dần dần tới gần, một màu đỏ ửng không ngừng mở rộng. Gần thêm chút nữa có thể thấy rõ mặt người, trong ánh mắt đều là nhất phái vui mừng chi sắc. 

Thải Y trấn đã sớm ba tầng trong ba tầng ngoài vây quanh đùa giỡn, đây chính là hôn lễ của Cô Tô Lam thị song bích. 

Tuyệt đối chưa từng có ai như thế đương nhiên phải đến vây xem. 

Tất cả mọi người đều biết rõ Lam gia Nhị công tử đã lấy Di Lăng lão tổ Ngụy Vô Tiện.

Không cần hỏi cũng biết hai bộ hỷ phục giống nhau như đúc, còn có hai vị nam tử đang nắm tay nhau chính là hai nhân vật chính của hôn lễ này. 

Hàm Quang Quân ngày thường nổi tiếng là đẹp mắt ai ai cũng biết, nhưng chưa từng nghĩ đến Di Lăng lão tổ cũng soái khi mê người như thế. 

Nhìn ba người đi đầu, đám người trên mặt đất nhao nhao cảm thán: "Dáng người tướng mạo như thế sao có thể là người bình thường chứ." 

Bên dưới có không ít cô nương gia tâm hồn thiếu nữ đều đã đứt từng khúc. Không có tiên tử nào trong Bách gia không cảm thán trước ba người này. 

Đồng thời cũng làm cho không ít người bắt đầu suy đoán đóa hoa đang ngồi trong kiệu, tân nương của Lam Hi Thần, chủ mẫu tương lai của Lam gia sẽ là người có phong độ tư thái như thế nào. 

Một đoàn người nương theo tiếng pháo nổ ầm ầm rung động, tiếng pháo hoa ở Vân Thâm Bất Tri Xứ báo hiệu rằng đoàn người ngự kiếm đã trực tiếp đáp xuống trước sơn môn của Vân Thâm Bất Tri Xứ. 

Ngụy Vô Tiện từ trên Tùy Tiện bước xuống, nhìn thấy Vân Thâm Bất Tri trong mắt lập tức sợ đến ngây người.

Bậc thềm lên núi phủ kín thảm đỏ, mười dặm trang sức màu đỏ, trên cây bên cạnh được buộc lên vô số dây lụa đỏ rủ xuống theo gió có chút phiêu động.

Dọc theo đường núi uốn lượn giống như là một mảnh đỏ tươi giữa biển xanh. 

Làm cho Vân Thâm Bất Tri Xứ vốn đã như tiên cảnh cành thêm sắc thái cùng linh khí, càng lộ ra thế ngoại đào nguyên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro