Chỉ một cái liếc mắt liền nhận định cả một đời

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Giang Trừng đứng ở cửa ra vào Liên Hoa ổ chờ đoàn đón dâu cũng không lâu lắm.

Chiêng trống đón dâu vang mấy ngày liền, kèn sáo, pháo trúc chúc mừng tạo ra tiếng động lớn. 

Giang Trừng biết rõ đoàn đón dâu sắp tới, đợi khi nhìn thấy thân ảnh của Lam Vong Cơ và Lam Hi Thần sẽ gọi Kim Tử Hiên và Kim Lăng đến để bọn họ ở cửa ra vào nghênh đón, còn hắn sẽ đưa Tinh Lam cùng Ngụy Vô Tiện đi ra. 

Giang Trừng còn chưa vào cửa phòng của Ngụy Vô Tiện, ở phía xa đã nghe tiếng người nọ kích động:

"Sư tỷ, ta nghe được tiếng chiêng trống, có phải Lam Trạm bọn hắn đã đến? Sư tỷ, ta có thể đi ra ngoài không?" 

Giang Yếm Ly nhìn Ngụy Vô Tiện một bộ dạng gấp gáp khó dằn nổi, nàng cười nói:

"A Tiện, đừng nóng vội, khi đoàn người đến Trừng sẽ đến đưa các ngươi ra ngoài." 

"Ah ah ah, nhưng mà sư tỷ, ta cùng Lam Trạm nhiều ngày không gặp, ta nhớ y." 

"Suy nghĩ cũng không kém trước là bao. Ngụy Vô Tiện ngươi thật sự đủ rồi đấy." 

"Giang Trừng? Có phải Lam Trạm thật sự đã đến rồi hay không?" 

"Đến, đã đến, đoán chừng đang ở trước viện chờ rồi, các ngươi chuẩn bị cho tốt, chuẩn bị tốt rồi thì đi ra ngoài." 

"Tốt rồi, tốt rồi, đi thôi! !" 

Giang Trừng nhìn bộ dạng không thể chờ đợi kia của Ngụy Vô Tiện trong lòng giận đến cắn răng. Nếu không phải hôm nay là hôn lễ của hắn, thật muốn hung hăng đánh hắn một trận. 

Bởi vì Ngụy Vô Tiện là nam tử, một vài tục lệ cũng không quá khắt khe. 

Tinh Lam thì ngược lại. Sau khi che kín khăn hỷ sẽ được một bà bà nâng đỡ chậm rãi đi tới. 

Ngụy Vô Tiện bước lên một bước đã bị Giang Trừng kéo về phía sau cùng Giang Yếm Ly cùng đi, Tinh Lam thì đi sau lưng ba người bọn hắn. 

Ngụy Vô Tiện nhìn xem cái vòng ngoặt, nhìn xem sân nhỏ bày đầy những chiếc rương, chỉ có ở chính giữa lưu lại một con đường, hắn tò mò hỏi:

"Giang Trừng, những chiếc rương này là cái gì?" 

Giang Trừng liếc hắn một cái: "Còn có thể là cái gì, là của hồi môn của các ngươi." 

"Nhiều như vậy, Giang Trừng, nhìn không ra ngươi đối với ta vẫn là rất để tâm nha, nhưng Vân Thâm Bất Tri Xứ cấm phô trương lãng phí thật sự không cần chuẩn bị nhiều như vậy, có lòng là tốt rồi." 

Giang Trừng sau khi nghe được, trong lòng thầm thì 'lại còn cấm phô trương lãng phí'

Cái ngày hôm đó, Lam thị song bích đến Liên Hoa ổ đưa sính lễ, từng rương mà đưa đến Liên Hoa ổ khiến cho hắn thiếu chút nữa không có kéo nổi. Thật muốn hỏi bọn họ 'không phải là đem toàn bộ Trân Bảo Các của Vân Thâm Bất Tri Xứ đều đưa đến chứ'.

Nhưng nhìn thấy những thứ đồ trong từng cái rương kia, trong lòng Giang Trừng vô cùng vui mừng, ít nhất là tỏ ý Lam gia rất coi trọng Ngụy Vô Tiện. 

Nếu như thái độ của Lam Vong Cơ đã bày ra rõ ràng như vậy, Giang gia bọn hắn đương nhiên cũng không thể không phóng khoáng, làm mất cấp bậc lễ nghĩa. 

Bởi vậy của hồi môn của Ngụy Vô Tiện Giang Trừng cũng chuẩn bị rất lâu, mãi đến hôm qua mới hoàn thiện toàn bộ. 

"Bớt nói nhảm, cho ngươi thì nhận đi" 

"Tốt, cám ơn, sư muội" 

"Ngụy Vô Tiện, hôm nay ta không muốn nháo với ngươi, ngươi giữ mồm miệng cho tốt." 

Ngụy Vô Tiện thấy Giang Trừng thật sự không có ý muốn tranh cãi. Hắn chỉ ồ một tiếng cũng không nói thêm lời nào nữa, tiếp tục đi lên phía trước. 

Nhưng khi nhìn thấy trong sân một mảnh đỏ rực hắn đột nhiên dừng lại, hắn quay đầu nhìn Giang Yếm Ly nói:

"Sư tỷ, làm sao bây giờ, ta có chút khẩn trương." 

Giang Yếm Ly nhìn sắc mặt Ngụy Vô Tiện có chút lo lắng, biết rõ người nọ đang suy nghĩ gì liền đi đến vuốt ve đầu Ngụy Vô Tiện nói:

"A Tiện đừng sợ, đây không phải là mộng, đây đều là chân thật, sư tỷ cùng a Trừng tại Liên Hoa ổ đem ngươi gả đến Vân Thâm Bất Tri Xứ, gả cho Nhị công tử Cô Tô Lam thị, Hàm Quang Quân Lam Vong Cơ." 

Ngụy Vô Tiện mở to mắt nhìn Giang Yếm Ly, sư tỷ của hắn thực hiểu hắn, biết rõ hết tất cả băn khoăn trong lòng hắn. 

Hoàn toàn chính xác, tất cả trước mắt đối với hắn mà nói thật sự rất chân thật, cho dù là ở trong mộng hắn cũng không dám yêu cầu xa vời cảnh tượng như thế này. 

Nghe Giang Yếm nói như vậy, Ngụy Vô Tiện quyết định không suy nghĩ nhiều nữa mà tiếp tục đi lên phía trước, nhưng trong ánh mắt vẫn có một chút mê man, bối rối. 

"Ngụy Anh" 

Ngay lúc Ngụy Vô Tiện vừa mới đi tới, Lam Vong Cơ đã nhìn thấy hắn một thân áo đỏ như lửa, so với phong diệp rơi đầy đất còn chói mắt hơn. 

Lại nhìn thấy người nọ đột nhiên ngừng lại khiến cho y xém chút nữa nhịn không được mà đi đến chỗ người nọ. 

Nhưng may mắn, sau khi người nọ cùng Giang Yếm Ly nói vài câu đã tiếp tục bước đi, nhưng đầu lại cúi thấp, vì vậy y mới hô lên. 

Ngụy Vô Tiện nghe được giọng nói của Lam Vong Cơ lập tức kịp phản ứng, hai mắt tỏa sáng, ngẩng đầu hét lên:

"Lam Trạm" 

Lam Vong Cơ nhìn thấy đôi mắt hoa đào của Ngụy Vô Tiện đã khôi phục thần sắc, sáng lạn như thiên hà, lông mày như mực họa, khuôn mặt lông mày dường như được pha trộn với linh khí thanh lệ xuất trần, bên trong lại mang theo chút ít mị hoặc, ánh mắt kia giống như những cơn sóng đi qua lưu lại vẻ phong tình vô hạn. 

Hắn nhếch miệng lên, một nụ cười tươi còn đọng ở trên mặt nhưng lại không mất đi khí khái hào hùng. 

Ngụy Vô Tiện rốt cuộc cũng đã nhìn thấy Lam Vong Cơ-là người trong lòng hắn tâm tâm niệm niệm nhiều ngày qua. Một thân áo đỏ giống nhau như đúc, mặc ở trên người Lam Vong Cơ nhưng lại là một cái phong độ tư thái khác. 

Phát quan màu đỏ buộc lên tóc, mạt ngạch cũng đổi thành màu đỏ chót, văn vân trên mạt ngạch được dùng tơ vàng để thêu lên. Tuy là tràn đầy khí tức hồng trần nhưng vẫn không che được khí chất như một vị thần tiên trên người y, khuôn mặt anh tuấn, dáng người cao ngất. Nếu như thần tiên hạ phàm cũng khiến cho người không dời mắt được. 

Hai người cách nhau vài bước lẳng lặng nhìn đối phương, giống như tất cả xung quanh đều an tĩnh. Trong mắt chỉ có đối phương, đúng người, chỉ cần một ánh mắt liền có thể nhận định cả một đời. 

Lam Vong Cơ từ trong túi Càn Khôn lấy ra một cái mạt ngạch màu đỏ rồi đi đến trước mặt Ngụy Vô Tiện. 

Thấy người nọ si ngốc mà nhìn chằm chằm mình, hai tai Lam Vong Cơ sớm đã trở nên đỏ bừng. Y đem mạt ngạch nâng lên trước mắt Ngụy Vô Tiện nói:

"Ngụy Anh, ngươi có nguyện ý gả cho ta?" 

Ngụy Vô Tiện nghe câu hỏi kia của Lam Vong Cơ rốt cuộc cũng từ trong sắc đẹp đi ra. Hắn trực tiếp bổ nhào vào trong ngực Lam Vong Cơ, dùng hai tay vòng lấy cổ y, kích động nói:

"Nguyện ý, nguyện ý, ta đương nhiên nguyện ý, Lam Nhị ca ca, hài tử cũng đã sinh cho ngươi hai đứa, sao có thể không muốn gả cho ngươi." 

"Ngụy Anh, đừng náo." 

Lam Vong Cơ cũng không nghĩ tới Ngụy Vô Tiện sẽ tự mình nhào về phía trước. Y ổn định thân hình rồi đem người nọ vững vàng ôm lấy, nghe lời người nọ nói như vậy, cổ của Lam Vong Cơ đều đã ửng đỏ. 

Lam Vong Cơ thay đổi, Ngụy Vô Tiện đương nhiên cũng phát giác được nhưng hắn cũng không có buông Lam Vong Cơ ra, ngược lại là đem mình chôn ở trong ngực y nói:

"Ta không có náo, Lam Trạm, Lam Vong Cơ, Hàm Quang Quân, ta Ngụy Anh, Ngụy Vô Tiện nguyện ý gả cho ngươi." 

Nghe Ngụy Vô Tiện đáp lại, khóe miệng Lam Vong Cơ đã nhếch lên nở một nụ cười, đó là nụ cười xuất phát từ đáy lòng.

Lam Vong Cơ buông Ngụy Vô Tiện ra rồi đem mạt ngạch đeo lên cho hắn.

Không có hình của Lam Hi Thần với nữ (Tinh Lam) mọi người ơi =((

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro