Tiệc đầy tháng không ít người xuất hiện (2)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

@Rosarin

Ngụy Vô Tiện thấy hai tiểu hài tử sắp ngủ rồi. Sau một hồi lâu, xem ra bọn hắn là không thể chờ đợi được nữa, bằng không nếu để cho Hàm Quang Quân phát hiện sẽ không hay. 

Vì vậy một đám kia ánh mắt vẫn chưa thỏa mãn, nhìn hai bảo bảo bị ôm rời đi.

Ngụy Vô Tiện nhìn hai tiểu hài tử ở trong lồng ngực. Hôm nay vậy mà đã ngủ thiếp đi trong vòng tay của hắn, xem ra là thật sự mệt mỏi. 

Thời điểm hắn vẫn còn vì chuyện này mà cao hứng, thì tại tiểu viện trong tĩnh thất mơ hồ nhìn thấy một người đang ngồi ở bên trong.

Trong lòng Ngụy Vô Tiện nghĩ: "Không may rồi, Lam Trạm đã trở về." 

Nếu đổi lại là trước kia, Ngụy Vô Tiện nhất định sẽ lén chạy tới cửa sổ, từ cửa sổ đi vào sau đó trêu đùa hí lộng với Lam Vong Cơ một phen. 

Nhưng hiện tại đang ôm hai bảo bảo, muốn hồ đồ cũng hồ đồ không được, hơn nữa, nhìn tư thế như vậy rõ ràng chính là đang chờ hắn trở về. 

Không còn cách nào, Ngụy Vô Tiện chỉ có thể kiên trì đi vào, nhưng lại giả bộ như không có chuyện gì xảy ra, còn đặc biệt thong dong nói:

"Lam Trạm, ngươi đã trở về." 

"Ừ" 

Ngụy Vô Tiện lựa chọn không để ý tới Lam Vong Cơ, đem hai đứa con trai của hắn đặt ở trên giường nhỏ, giúp bọn hắn nới lỏng y phục.

Từ khi có hai em bé này, bên trong tĩnh thất đã có lò sưởi, độ ấm tương đối cao, không cần bọc kín như vậy. 

Lam Vong Cơ nhìn qua Ngụy Vô Tiện, thấy người kia đem con đặt ở trên giường, làm cái này, làm cái kia, chính là không hề rời khỏi cái giường nhỏ kia, liền nhìn xem hắn muốn làm cái gì. 

Thật ra, Ngụy Vô Tiện giúp tiểu hài tử đem chăn,mền đắp kín xong. Sau đó cũng không biết nên làm cái gì, hắn phát giác được ánh mắt của Lam Vong Cơ đang nhìn chằm chằm vào hắn, thế nhưng người nọ cứ im lặng nhìn hắn mà không nói lời nào. 

Đọ sự nhẫn nại, Ngụy Vô Tiện sao có thể là đối thủ của Lam Vong Cơ, trong lòng liền thở dài. 

Thẳng thắn không kháng cự, hắn đứng lên quay người nhìn về phía Lam Vong Cơ nói:

"Được rồi được rồi, ngươi thắng." 

Sau đó đi đến bên cạnh Lam Vong Cơ, cẩn thận nói ra. 

"Lam Trạm, ta sai rồi." 

Lam Vong Cơ thấy người kia một vẻ mặt bộ dạng ủy khuất, rốt cuộc biết người nọ vì sao sau khi trở về lại có những hành vi như vậy. 

Trong lòng vui vẻ, nói: "Sai chuyện gì?" 

"Ta không nên không hỏi qua ý của ngươi đã đồng ý đem tiểu hài tử mang ra ngoài." 

"Đêm qua đã đồng ý." 

"Ta không nên mang tiểu hài tử đi ra ngoài lâu như vậy, thời tiết se lạnh, vạn nhất bọn hắn bị bệnh, phải làm sao?" 

"Về sau chú ý là được." 

"Ta thú nhận, ta thú nhận, ta là mang tiểu hài tử đến cho những môn sinh đệ tử kia nhìn, là bởi vì bọn hắn cầu xin ta, ngươi cũng biết, ta là người dễ mềm lòng liền đem tiểu hài tử đến phía sau núi theo chân bọn họ cùng nhau chơi đùa náo loạn." 

"Đồng môn sao có thể vĩnh viễn không thấy." 

Ngụy Vô Tiện nghe Lam Vong Cơ trả lời như vậy liền sững sờ, chẳng lẽ là hắn còn có chỗ nào phạm sai lầm mà không biết. Hắn dốc sức liều mạng nghĩ đến những chuyện đã xảy ra ngày hôm nay.

"Lam Trạm, ta thật sự không biết ta còn làm sai điều gì, đừng nóng giận được không." 

Lam Vong Cơ nhìn thấy vẻ mặt buồn rầu của Ngụy Vô Tiện, thật sự nhịn không được nữa, khóe miệng có chút giương lên, y nói:

"Ngụy Anh, ta chưa từng nói là ta tức giận." 

Một câu liền bừng tỉnh người trong mộng, đúng nga, bởi vậy đến cuối cùng Lam Trạm dường như cũng không có nói là y tức giận, đều là tự hắn chột dạ càn quấy. 

Ngụy Vô Tiện dùng ngón tay sờ sờ chóp mũi, thân thể mềm nhũn nằm ở trên người Lam Vong Cơ, nói:

"Lam Trạm, ngươi nên nói sớm, hại ta lo lắng lâu như vậy." 

Lam Vong Cơ đưa tay qua nắm lấy eo Ngụy Vô Tiện.

"Ngụy Anh, nơi này là nhà của ngươi" 

Ngụy Vô Tiện nắm lấy tay Lam Vong Cơ vuốt vuốt, nói:  "Ta biết rõ....." 

"Tức là nhà của ngươi, cho nên không cần phải cẩn thận như vậy." 

"A...? ? ?" 

"Ngụy Anh, Vân Thâm Bất Tri Xứ là nhà của ngươi, ngươi không cần trói tay trói chân như vậy, tùy ý là được." 

"Lam Trạm" 

"Là người nhà, thì sẽ bao dung." 

Ngụy Vô Tiện mở to hai mắt nhìn Lam Vong Cơ, bởi vì là nhà, bởi vì ở trong nhà cho nên không cần cố kỵ. 

Trong lòng Ngụy Vô Tiện rối tinh rối mù, từ nhỏ đến lớn chưa từng có ai nói với hắn như vậy. 

Ngụy Vô Tiện một đầu lao vào trong ngực Lam Vong Cơ, hít lấy mùi đàn hương trên người y. Hồi lâu mới ngẩng đầu, vừa cười vừa nói:

"Lam Trạm, nếu để thúc phụ nghe được ngươi nói lời này, đoán chừng sẽ tức chết." 

"Sẽ không" 

"Làm sao sẽ không, ngươi vừa mới nói là có thể tùy ý làm, vậy có phải chính là nói cho ta biết không cần phải để ý tới gia quy....!" 

"Ngụy Anh, gia quy vẫn cần phải tuân thủ, nhưng nếu như ngươi phạm vào cũng không sao." 

"Cái gì? Lam Trạm, ngươi có biết mình vừa mới nói cái gì hay không? Ngươi còn nói ta phạm vào gia quy cũng không có việc gì. Ngươi có phải đã quên mình là chưởng phạt, ngươi làm như vậy là công bằng ư?" 

"Sẽ không, nếu như ngươi phạm, ta chịu phạt thay." 

"Ha ha, Lam Trạm ngươi có bị ngốc không, ngươi sủng ta như vậy, vạn nhất ngày nào đó đem ta chiều hư, làm sao bây giờ?" 

"Không sao, sẽ không." 

"Ha ha ha, Lam Trạm, ngươi thật tốt." 

"Ngụy Anh, ta không muốn ngươi bị trói buộc." 

"Lam Trạm, ngươi có phải cảm thấy ta đến Vân Thâm Bất Tri Xứ là bị trói buộc?" 

"Ừ" 

"Ngươi tại sao lại cảm thấy như vậy, có phải lúc ta mang thai, ngươi cảm thấy ta bị quản thúc liền có ý nghĩ như vậy, thế nhưng điều đó là tốt với ta, ta cam chi như di*." 

*Cam chi như di: cam tâm tình nguyện (nhớ là có giải thích rõ rồi) 

"Lam Trạm, ngươi đừng suy nghĩ nhiều như vậy, Vân Thâm Bất Tri Xứ có ngươi, có Dục nhi, có Duệ nhi, có đại ca đại tẩu, có thúc phụ, còn có Tư Truy Cảnh Nghi bọn hắn, ta rất hạnh phúc." 

"Ừ" 

"Lam Trạm, khoảng thời gian cùng ngươi tại Vân Thâm Bất Tri Xứ là khoảng thời gian ta vui vẻ nhất, thoải mái nhất, thỏa mãn nhất." 

"Ta cũng vậy." 

Ngụy Vô Tiện khẽ ngẩng đầu lên hôn vào cánh môi mỏng, Lam Vong Cơ lập tức ngậm lấy đôi môi được dâng đến cửa này, cánh tay ôm lấy đầu Ngụy Vô Tiện hôn sâu nụ hôn này. 

Lam Vong Cơ bởi vì kiêng kỵ thân thể của Ngụy Vô Tiện cho nên vẫn luôn không cùng Ngụy Vô Tiện có động tác thân mật, nhưng lại không ngại Ngụy Vô Tiện sỗ sàng. 

Ngay lúc Ngụy Vô Tiện chuẩn bị tác quái, ăn một phen đậu hũ thật ngon, thì bỗng nhiên bên tai truyền đến một hồi tiếng khóc. 

Lam Vong Cơ nghe được tiếng khóc lập tức ngừng lại tất cả động tác, nghĩ đến hài tử ra ngoài lâu như vậy hẳn là đói bụng, y vội đi đến phòng bếp lấy sữa. 

Ngụy Vô Tiện đầu óc mất trật tự mà nhìn Lam Vong Cơ, giúp y sửa sang lại y phục mới đi ra ngoài, lắc đầu, đi đến bên cạnh giường nhỏ nhìn xem hai tiểu oa nhi. 

Không hiểu sao lại có dự cảm sẽ bị hai tên tiểu tử này cắt ngang chuyện tốt, chuyện này tuyệt sẽ không chỉ là một lần.

============🌟 🌟 🌟

Hahahaha, cmn tức á. Sắp húp đậu hũ tới mồm rồi mà…… ..aigoo, Dục nhi, Duệ nhi. Hai cái đứa này. Độc giả ăn chay lâu lắm rồi con ơi =)))

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro