Chương 17: Tâm tư của Đế Vương

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Đối với một đế vương mà nói, mỹ nhân khắp thiên hạ đều trong hậu cung, ngày thường thấy người đều là cảnh đẹp ý vui, đột nhiên nhảy ra một Hàn Phỉ, thái độ Tần Hoàng tự nhiên sẽ có chút phức tạp.

Cảm thấy đồng tình cả khi nghe thấy nàng là nữ nhi Hàn Thượng Thanh không mừng, trưởng thành như vậy, chỉ là là một loại tra tấn.

Suy nghĩ kia của Tần Hoàng cũng chỉ thoáng qua, khuôn mặt nhanh chóng ôn hoà trở lại, đối với Hàn Phỉ nói: "Xem ra Hàn thừa tướng giáo dục không tồi, đoạn thượng cổ phú từ này trẫm cho rằng mênh mông Hàn Linh đã không còn bao nhiêu người nhớ rõ."

Tần Hoàng vừa nói vừa lộ ra thần sắc hoài niệm, Cô ma ma cũng thập phần tán thưởng nhìn thoáng qua Hàn Phỉ.

Hàn Phỉ:???

Nàng lập tức chọc chọc Đào Bảo, "Ngươi đến tột cùng bắt ta làm cái gì? Bọn họ có vẻ như thấy bộ dạng của ta có gì ghê gớm lắm vậy!"

Đào Bảo íu đúi giải thích nói: "Đoạn thượng cổ phú từ này là bài phú được lưu truyền kể từ khi lập Hàn Linh quốc, dùng để miêu tả một đoạn chiến tranh, mà nhân vật truyền thuyết được nhắc đến là một thần nữ có công giúp sang quốc, đồng thời chính chủ nhân của Chính Dương điện, lúc ấy vì ca tụng công tích của thần nữ, mỗi một người đến yết kiến đều sẽ đi chân trần ở Dương Quan đạo, chính là lúc đi chỉ có thể dùng trước nửa bàn chân để đi."

Hàn Phỉ cảm thấy một cảm giác rất quen thuộc, đầu gối nàng đã hơi đau, nàng bất quá chỉ muốn không bị làm khó dễ, như thế nào lại làm ra chuyện kinh thiên động địa này?

Tần Hoàng thập phần ôn hòa nói: "Ngươi có thể khắc ghi công lao của thần nữ như thế , ta và Hàn Linh rất vui mừng."

Tần Hoàng đương nhiên không có để ý chân của Hàn Phỉ đã bị thương.

Trong cung đường cũng không dễ đi, càng không nói đến để chân trần nhón mũi chân, cộng thêm phải chống đỡ thân thể cao lớn như vậy, đôi bàn chân kia nhất định sẽ bị thương, còn có khả năng đang rỉ máu, nhìn đôi chân kia thật đáng thương.

Trên mặt Hàn Phỉ còn lưu lại nước mắt kích thích Tần Hoàng một phen, trong lòng càng vui mừng, đã không để ý nàng có phải khuê nữ của Hàn thừa tướng hay không, có thể đối với Hàn Linh quốc lòng mang cảm tình trịnh trọng thâm hậu như thế, hắn làm đế vương, thấy qua nhiều cảnh lục đục nội bộ, lòng muông dạ thú, trong ngoài trước sau không đồng nhất, cảm thấy tính tình Hàn Phỉ thập phần thuần hậu, nếu không nói đến dáng người to mọng kia, quả là một hài tử làm người khác đau lòng.

Tần Hoàng nói một vài câu khích lệ nhưng thật ra lại có phần tán thưởng, mà điều này, cũng rơi vào trong mắt Hàn Yên đang yên lăngn đứng trong đám người, một mạt ngoan độc ở trong mắt nàng chợt lóe qua, sau đó bị che dấu cực kỳ tốt.

Nhưng một câu khích lệ như vậy đối Hàn Phỉ mà nói có chút chịu không nổi, không, thậm chí là thụ sủng nhược kinh.

Khi Hàn Phỉ đang cân nhắc xem Hoàng Thượng sẽ làm gì tiếp theo, một thái giám cúi người cẩn thận đến gần Tần Hoàng, thì thầm một lúc, Tần Hoàng nghe xong sắc mặt biến đổi, âm trầm đáng sợ, trong miệng nhảy ra hai chữ, "Vân Chúc!"

Sau đó Tần Hoàng vẫy vẫy tay áo, nói: "Trẫm đi đây, không làm phiền Cô ma ma dạy dỗ."

Một đám người đồng loạt chỉnh tề: "Cung tiễn Hoàng Thượng."

Mãi đến khi Tần Hoàng rời đi, không khí xung quanh mới thoáng hòa hoãn một chút, cho dù nét mặt Tần Hoàng hòa ái dễ gần cỡ nào thì cũng không che giấu được ông là một đế vương, người thường tự nhiên không chống đỡ nổi.

Cô ma ma xoay người, nhìn một nhóm tú nữ tinh thàn khác nhau, nhàn nhạt nói: "Đều cởi giày ra đi."

Mọi người sửng sốt, Hàn Phỉ cảm thấy chấn động.

Cô ma ma lặp lại: "Bắt ta phải lặp lại nữa sao."

Từng câu chữ như mang ý giận, một nhóm tú nữ lập tức cởi giày ra, ai cũng bởi vì lộ chân trắng mà cảm thấy thẹn không thôi, đối với những tiểu thư thường ngày được dạy dỗ tốt, lộ ra chân là điều cực kỳ bất nhã.

Cô ma ma đương nhiên thấy được sắc mặt của mọi người, nhất thời ánh mắt trầm xuống, dừng lại trên người Quế ma ma đang đứng gần nhất, thành công làm trái tim nhỏ run rẩy, vì nghĩ cho sự an toàn của đám tiểu thư này, vội vàng nói:

"Thất thần cái gì nữa! Nhón mũi chân cho ta, đây là kính trọng vị thần nữ đã có công giúp Hàn Linh ta, đây là hành động thập phần vinh quang, thu hồi biểu tình trên mặt các ngươi liền cho ta!"

Nhóm tú nữ sôi nổi thu hồi biểu tình, cũng thập phần nghe lời nhón mũi chân.

Đầu gối Hàn Phỉ lại đau, chân nàng...... Đã chịu không nổi lại còn phải tiếp tục! Nàng sẽ khóc đó!

Nàng thật sự sẽ khóc đó!

Đột nhiên Cô ma ma mở miệng: "Hàn Phỉ thì không cần, mới vừa rồi ngươi làm rất tốt, nghi thức này đã hoàn thành, ngươi có thể đi bình thường."

Hàn Phỉ thụ sủng nhược kinh đáp: "Vâng, Cô ma ma."

Cô ma ma thu hồi tầm mắt, cởi giày của mình ra, thẳng lưng đi đằng trước.

Mà lúc này Hàn Phỉ thật sự bội phục Cô ma ma, từ khi nàng cởi giày không có một chút ngượng ngùng, thân hình thẳng tắp, dáng vẻ đoan trang, tựa hồ mỗi bước đi khoảng cách không khác nhau, không hề có một điểm nào thay đổi.

Này cũng được xem là một loại nữ tính có thể khiến người ta dễ dàng tin phục.

Lúc Cô ma ma nói nàng không cần phải nhón chân nữa, Hàn Phỉ liền quyết định tìm một cơ hội nói cho Cô ma ma, thận nàng không được tốt lắm, muốn điều trị tốt một phen!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro