Chương 2: Hệ thống

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 1 bị lỗi xoá mất rồi mà giờ k cập nhật lại được, mn có thể lên face, tìm page Phỉ Điền - 韭田 để đọc đỡ! 🙇🏻‍♀️

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Một cái đấm của Hàn Phỉ thành công khiến không khí đột ngột giảm xuống âm độ, một chốc sau cũng không có ai phản ứng lại, mọi người đều trợn mắt há hốc mồm nhìn Hàn Phỉ, trong lòng chỉ có một suy nghĩ, nàng điên rồi......

Hàn Phỉ thu tay về, dùng lực có hơi lớn, nhưng nàng một chút cũng không đau, bàn tay thịt nhiều, bởi vì béo, sức lực của nàng cũng lớn đến đáng sợ, đấm một cái mà đã cho nha hoàn kia bay lên, quỳ rạp trên mặt đất một lát sau mặt sưng lên, bộ dáng cực kỳ thê thảm.

Hàn Phỉ không quên, thời điểm nàng vừa xuyên qua, một câu bà béo, một câu con lợn mập là của nàng ta, người đẩy ngã nàng chỉ sợ cũng là nha hoàn này.

Hiện tại nha hoàn này lại tự tiện động thủ với người của bản thân, ở trong lòng Hàn Phỉ, Xuân Hồng là người có thiện ý với nàng, Hàn Phỉ càng nghĩ càng khó chịu, hết thảy mọi chuyện sẽ nhớ kỹ, lúc trước không phản ứng, hiện tại, chính là lúc trả thù!

Chờ đến lúc Hạ thị phản ứng lại, nha hoàn sai vặt bên người bà đã khóc đến nước mắt cũng nước mũi chèm nhem, nhất thời hỏa khí trong bà bùng lên, tính vẫy tay sai người đem Hàn Phỉ xuống trị tội thì Hàn Phỉ mở miệng.

"Di nương, đây là việc ta nên làm, ngài không cần cảm tạ ta."

Câu này nói ra rất kiên định, không chột dạ một chút nào.

Hạ thị sửng sốt, nói: "Nói như thế là sao?" Thầm nghĩ trong lòng, biểu tình của nha đầu này nhìn qua không có sợ hãi? Thậm chí...... Còn mơ hồ cảm thấy không giống lúc trước?

Hạ thị lặng lẽ giương mắt nhìn, đánh giá Hàn Phỉ một lần, bộ dáng to lớn xấu xí không có vấn đề gì, như vậy, là chỗ nào có vấn đề?

Lúc này, nha hoàn kia khóc càng lớn tiếng, vốn là hoa lê đái vũ làm người trìu mến, giờ phút này khuôn mặt lại sưng lên như đầu heo, không có ai cảm thấy đáng thương cho nàng, nàng uỷ khuất muốn cầu nhị phu nhân làm chủ cho nàng, liền cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo hướng nàng phóng tới.

Hàn Phỉ nỗ lực thể hiện biểu tình hung thần ác sát, đừng nói, nét mặt dữ tợn cực kì hợp với nàng, còn có vài phần xu thế, đặc biệt là cặp mắt kia, thoắt ẩn thoắt hiện tia sáng, làm cho nha hoàn đang khóc kia cũng run sợ, đã quên mất bản thân tính nói gì.

Hàn Phỉ vừa lòng, nói tiếp: "Trong phủ không nơi nào không có quy củ, nhưng nha hoàn này lại không có quy củ gì cả, di nương còn chưa nói gì, chỉ là hạ nhân mà còn xen vào, này không phải không thèm để mắt đến quyền uy của di nương sao? Xa hơn nữa, chẳng lẽ là...... Có ý nghĩ không an phận nào đó."

Hàn Phỉ vừa dứt lời, Hạ thị cảm thấy trong lòng lộp bộp, nhìn nha hoàn gương mặt sủng vù nhưng vẫn có nét thành tú, hơn nữa gần đây lão gia còn khen nha hoàn này trước mặt bà, nhất thời, ánh mắt không tốt liền đậm thêm.

Trước đó không lâu Lý thượng thư trong nhà vừa lúc cưới một nha hoàn làm thiếp, chọc cho Lý phu nhân ở trước mặt nàng mỗi ngày đều lấy nước mắt rửa mặt, thành chuyện cười trong giới thượng lưu, chẳng lẽ việc này sẽ còn xảy ra ở trên người mình? Trong lúc nhất thời, các loại ý niệm quấn quanh ở trong lòng Hạ thị muốn trách phạt đều phải nhạt đi.

Hàn Phỉ nhìn sắc mặt liên tục thay đổi của bà, liền biết bà quả nhiên bắt đầu suy nghĩ nhiều, nàng cảm thấy mỹ mãn, đối phó loại hận không thể thể hiện tất cả này, chỉ cần bắt được tâm tư, đó chính là ghen ghét.

So chính mình với một nha hoàn trẻ tuổi, đối với chủ tử mà nói đây không phải là tin tức tốt, đặc biệt đây lại là điều kiêng kị nhất trong viện.

Hàn Phỉ cảm tạ bản thân lúc nhàm chán thường hay xem phim trạch đấu, bằng không hiện tại chỉ sợ là nàng bị bỏ đá xuống giếng.

"Đinh —— ký chủ thành công đánh lui nhân vật đầu tiên trong cốt truyện, nhận được một tinh tệ, mở ra quyền hạn sử dụng, mở ra chế độ bản đọc quy tắc chép tay, thỉnh ký chủ không ngừng cố gắng, hệ thống giảm béo gầy thân phá được nam thần sẽ hết sức trung thành vì ngài phục vụ."

Hàn Phỉ tâm tình thoáng sung sướng nhất thời cứng lại rồi, nàng thề, lần này nàng tuyệt đối không nghe lầm! Thật sự có người nói chuyện trong đầu nàng, thậm chí nàng còn ở trong đầu thấy cái kia, cái gọi là bản đọc chép tay!

Đọc qua bản đọc nhanh như gió, Hàn Phỉ sinh ra một ý nghĩ kinh người —— chẳng lẽ, trời cao làm nàng biến thành người béo lại cho nàng một cái bàn tay vàng?

Nhưng mà, hệ thống giảm béo gầy thân phá được nam thần là cái quỷ gì?

Đang lúc Hàn Phỉ gấp không chờ nổi muốn đi xem cái gọi là bản quy tắc chép tay, một âm thanh cảnh báo điên cuồng tích tích quanh quẩn trong đầu.

"Ký chủ thỉnh hoàn hồn, mục tiêu nhân vật còn chưa rời đi, thỉnh hoàn hồn! Bắt đầu dùng phương thức chích điện để hoàn hồn, khởi động!"

Một lúc sau, Hàn Phỉ cảm giác được toàn bộ thân thể giống như có một dòng điện duy chuyển xuyên qua, tê dại đến nháy mắt lệnh nàng hai chân bùm một tiếng quỳ rạp xuống, kinh hách mọi người.

Hạ thị tâm tình phức tạp nhìn nàng thân là tiểu thư lại đi hành đại lễ, tâm tình không tốt cũng cảm thấy mỹ mãn, lập tức liền quyết định hôm nay trước tiên buông tha nàng, hơn nữa bà cảm thấy muốn khi dễ con lợn này thì khi nào chẳng được, dù sao bà cũng chả e ngại việc Hàn phi là tiểu thư, mà hiện tại việc càng quan trọng hơn là, nha hoàn ' rắp tâm quỷ trắc ' này thực sự không thể lưu lại.

Hàn Phỉ trơ mắt quỳ trên mặt đất nhìn Hạ thị mang theo nha hoàn đã rời đi, bên tai nháy mắt vang lên tiếng kêu khóc của Xuân Hồng.

"Tiểu thư! Ngươi vì Xuân Hồng quỳ xuống không đáng a!"

"Xuân Hồng......"

"Tiểu thư! Nhị phu nhân xem người không vừa mắt, cho rằng người ngáng chân!"

"Xuân Hồng......"

"Tiểu thư! Xuân Hồng không sợ bị khi dễ, nhưng là tiểu thư thì tôn nghiêm không thể bị bôi nhọ a! Ô ô......"

Hàn Phỉ run rẩy hô: "Xuân Hồng......, ngươi nghe ta nói......"

"Ô ô ô, tiểu thư đại ân đại đức, Xuân Hồng sẽ báo đáp!"

"Ngươi có thể báo đáp, hiện tại có thể."

"Tiểu thư người cứ nói! Cho dù vượt lửa qua sông nô tỳ cũng không từ chối!"

"...... Nâng ta dậy trước đã."

Xuân Hồng: "......"

Chờ đến khi Xuân Hồng rốt cuộc phục hồi tinh thần, sắc mặt trắng bệch nhìn tiểu thư của nàng còn quỳ trên đất, suýt nữa là ngất, lúc sau lại phí sức của chín trâu hai hổ khó khăn lắm mới có thể đỡ Hàn Phỉ đứng dậy.

Một lúc sau Hàn Phỉ đứng vững vàng lập tức chửi ầm trong đầu, nhưng âm thanh máy móc lại không có, giống như chưa từng xuất hiện vậy.

Hàn Phỉ tức giận đến đau gan.

"Tiểu thư người không sao chứ? Đều do xuân hồng......"

Nói xong Xuân Hồng lại muốn khóc.

Gặp được một nha hoàn mong manh dễ vỡ tựa thuỷ tinh, Hàn Phỉ muốn phun trào, nhưng chung quy là ở thế giới này nữ nhi đều như vậy, nàng cũng không thể nói gì.

Nhưng cảm giác bị điện giật vừa rồi cùng âm thanh trong đầu nàng, Hàn Phỉ biết, có một số việc nàng cần phải hiểu rõ ràng.

"Tiểu thư, người đau sao? Ta đi tìm đại phu cho người!"

Hàn Phỉ xua xua tay, ý không cần, ngay sau đó thấy trên mặt Xuân Hồng bị sưng đỏ, nói: "mặt của ngươi không sao chứ?"

Xuân Hồng ủy khuất nhịn xuống, tiểu thư đều vì nàng mà đã hy sinh, nàng một chút cũng không ủy khuất! Kiên cường nói: "Tiểu thư, Xuân Hồng không sao!"

Hàn Phỉ thở dài, nói: "Đỏ như vậy rồi sao lại không sao, bôi chút dược đi."

Bên trong Xuân Hồng cảm động đến hồ đồ, nhưng cũng càng thêm đau lòng cho tiểu thư, nói: "Tiểu thư, ngài mau ngồi đi."

Hàn Phỉ nghi hoặc nhìn thoáng qua, xuân hồng nói tiếp: "Người đứng lâu như vậy sẽ mệt mỏi."

Hàn Phỉ: "......"

Nàng hiện tại không chỉ mỏi chân, mà tâm cũng mệt!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro