Chương 20: Phạt đứng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________
Vì "thân hình đồ sộ" của bình hoa nên thay thành chậu hoa nhé, cũng là đi sát theo bản QT luôn =)))

Thời điểm Hàn Phỉ lần thứ ba đem chậu hoa đập nát, ma ma phụ trách dạy dỗ kia đã xanh xả mặt, ánh mắt nhìn Hàn Phỉ đều mang sát ý.

Thật ra lần đầu tiên Hàn Phỉ đập nát chậu hoa, ma ma cũng đã khấu trừ năm điểm của Hàn Phỉ, vẫn là một lần năm phần, nhưng tiếp đó nàng như thế nào cũng không thể khấu trừ nữa, nàng hận không thể trực tiếp đem số điểm của Hàn Phỉ khấu trừ sạch sẽ, trực tiếp đem người đuổi ra ngoài.

Hàn Phỉ cũng đã hơi xấu hổ, nhưng nàng thật sự rất cố gắng rồi, cho nên cũng không có ít nhiều áy náy, điều đáng giá để cảm tạ ở đây đó chính là hệ thống không nhân cơ hội này nhảy ra, yêu cầu nàng hoàn thành nhiệm vụ này.

Bất quá cũng may, còn có người khác cũng đập nát bình hoa, cùng nghênh đón khấu trừ điểm, vài người bình hoa không rớt nhưng dáng người cũng xiêu xiêu vẹo vẹo, làm các ma ma không thể lộ ra sắc mặt tốt đẹp.

Nhưng trừ bỏ một người, Hàn Yên.

Nàng cơ hồ là lần đầu tiên liền thập phần hoàn mỹ đi qua lại, dáng người tuy không so được với các ma ma, nhưng cũng đủ để nàng ta kiêu ngạo, điều này càng làm cho các ma ma dạy dỗ ánh mắt đều thêm phần tán thưởng, đương nhiên đối với Hàn Phỉ càng thêm coi thườn.

Ở chỗ này ai mà không biết, Hàn Yên cùng Hàn Phỉ chính là Hàn phủ tiểu thư, là tỷ muội, nhưng vị tỷ tỷ này cùng muội muội khoảng cách hơn kém không phải nhỏ tí tẹo !

Hàn Phỉ vẫn luôn biết muội muội này không đơn giản, nhưng vẫn xem nhẹ nàng, nữ nhân này vì muốn bò lên địa vị cũng lợi hại hơn.

Một ngày trôi qua, hai chân mỗi người đều nhũn ra, mỏi mệt không thể tả, mà Hàn Phỉ đập nát sáu cái bình hoa, thành công dời đi tức giận của các ma ma đối với những người khác.

Vì muốn 'giáo huấn' nàng, nàng thành công bị phạt đứng.

Không nghe lầm, chính là phạt đứng, vẫn là diện bích tư quá cái loại này, a không, là mặt bình tư quá! (Câu này không hiểu lắm hehe)

Chỉ vì một vài cái bình mà nàng bị phạt đứng!

Hàn Phỉ dưới đáy lòng thầm mắng một trăm lần, khắc chế cơn tức giận của chính mình, ngoan ngoãn chịu phạt, còn không có cơm ăn, ngay cả Xuân Hồng cũng bị cấm tới xem nàng.

Đón nhận ánh mắt trào phúng cùng nhạo báng của mọi người, Hàn Phỉ bị giữ lại một mình, nàng thật không có ý tứ lười biếng, dù sao chỉ đói một lần, đứng cũng có thể giảm béo mà.

Một canh giờ trôi qua, Hàn Phỉ thật sự đứng ở nơi đó không có lười biếng, điều này làm cho Quế ma ma cố tính đến xem thử rất kinh ngạc, trong lòng không tự chủ được thoáng đổi mới cách nhìn về Hàn Phỉ.

Ở A Mã Cung, ngươi có thể không thông tuệ, nhưng tuyệt đối không thể chơi tiểu thông minh! (Có thể là không nhất thiết phải tài giỏi, gì cũng biết nhưng tuyệt đối không thể lợi dụng trí thông mình để làm điều xấu)

Rốt cuộc, Quế ma ma cũng đã cảm thấy mỹ mãn quay người rời đi.

Lúc này, dáng đứng thẳng tắp của Hàn Phỉ lập tức xìu đi, đỡ tường thở ngắn than dài nói: "Đi rồi sao?"

Đào Bảo vội không ngừng nói: "Đi rồi đi rồi."

Hàn Phỉ mệt đến muốn ngồi xuống đi, nhưng nàng càng sợ ngồi xuống rồi sau đó không đứng dậy nổi!

Đào Bảo thật cẩn thận nói: "Ký chủ......"

Hàn Phỉ không kiên nhẫn nói: "Làm sao vậy?" Vừa nói, một bên xoa xoa thịt của mình, hôm nay vẫn luôn căng chặt, thịt đều muốn đông lại rồi.

Đào Bảo vui sướng nói: "Đinh ~ kích phát nhiệm vụ ẩn, nhiệm vụ đi tìm người bị lãng quên, khen thưởng năm mươi tinh tệ! Thỉnh ký chủ cố lên!"

Hàn Phỉ cả người run rẩy một cái, nói: "Ngươi giỡn với ta sao? Ta con mẹ nó còn phải chịu phạt, đi nơi nào tìm kiếm cái gì mà người di lạc!"

Đào Bảo nhắc nhở nói: "Ký chủ, nhiệm vụ ẩn này siêu cấp khó, hoàn thành ngay sau đó sẽ tặng kèm một ít khen thưởng nhỏ!"

Hàn Phỉ chần chờ một chút, nói: "Không hoàn thành sẽ như thế nào? Điện giật sao?"

Đào Bảo bổ sung một câu: "Ký chủ, nhiệm vụ ẩn chưa được hoàn thành, tỷ lệ phần trăm chưa hoàn thành rất cao!"

Hàn Phỉ vội vàng như muốn chém đinh chặt sắt nói: "Ta đi! Ta đi còn không được sao? Người di lạc kia ở đâu? Ta chỉ cần tìm được là xong rồi sao?"

Đào Bảo chần chờ nói một câu: "Theo kinh nghiệm ta biết...... nhiệm vụ ẩn đều do toàn bộ trạm kiểm soát, nhưng mà khen thưởng cũng sẽ rất phong phú! Ký chủ nên quý trọng! Nhiệm vụ ẩn không dễ dàng xuất hiện!"

Hàn Phỉ nhịn xúc động táo bạo trong người xuống, nói thẳng: "Ngươi tốt nhất nên nói cho ta, có thể tìm người di nhạc ở đâu đi!"

Đào Bảo ra vẻ thâm trầm nói: "Hết thảy vận mệnh đều là ý trời."

Hàn Phỉ giận, "Nói tiếng người!"

Đào Bảo lập tức nói: "Đại khái là ở phía tây!"

Hàn Phỉ dứt khoát lưu loát quay đầu đi thẳng.

Toàn bộ A Mã Cung ở một góc hoàng cung, một thành cung đơn độc, địa lý vị trí xa xôi, như thế mới có thể tránh khỏi việc các tú nữ tiếp xúc với hoàng tộc, nói trắng ra, chính là vì phòng ngừa chuyện bất nhã gì đó truyền ra.

Toàn bộ A Mã Cung đều là phong bế, đã vào thì không có sự cho phép thì không thể ra, ở cửa đều có người trông coi, nhưng do bên trong có lẽ là vì cố kỵ nhóm tú nữ xanh trắng, nên thật ra không có thị vệ trực đêm tuần tra, vì vậy nên một quái vật khổng lồ như Hàn Phỉ mới có thể không bị phát hiện.

Theo chỉ thị Đào Bảo, Hàn Phỉ trực tiếp xuyên qua một cái hành lang, ban đêm an tĩnh một âm thanh đều không có, ban đêm A Mã Cung có quy định, tú nữ không được đi đêm, bất quá trải qua một ngày thống khổ, cũng không ai nghĩ sẽ có cô nương nào có sức lực nửa đêm còn chạy ra.

Xuyên qua hành lang chính là hậu viện, trồng một ít hoa thảo, còn có một cái núi giả rất lớn, nhưng, đây là đường cụt, Hàn Phỉ chần chờ một chút, chọc Đào Bảo, nói: "Ngươi lừa ta sao? Phía tây không có đường, ta đi như thế nào?"

Đào Bảo hận sắt không thành thép nói: "Ký chủ không thể tiến lên thêm một bước sao!"

Hàn Phỉ tiến lên, trước mặt chính là một cái núi giả, nhưng sau khi tiến lên càng kinh ngạc hơn, ở bên trong cái núi giả, có một cái cửa đi, đen nhánh, thông với bên trong, liếc mắt một cái, không đi sẽ không biết sẽ có gì.

Hàn Phỉ yên lặng mà nhìn cửa động, nói: "Ngươi không phải nói cho ta biết, là muốn ta đi vào đi?"

Đào Bảo: "Thỉnh ký chủ không cần để ý mà chỉ cần đi vào!"

Hàn Phỉ duỗi tay, khoa tay múa chân nhìn cửa động hẹp kia, lại nhìn nhìn thân hình chính mình, cười, nói: "Ngươi cảm thấy ta hiện tại đủ khả năng đi vào đi sao?"

"Thỉnh ký chủ không cần đại ý thượng đi!"

"Đào Bảo!"

"Thỉnh ký chủ......"

"Ngươi con mẹ nó!"

"...... Cố lên."

Hàn Phỉ chịu phục, nàng tới gần cửa động, nghiêm túc khoa tay múa chân, hít sâu một hơi, hung hăng thu bụng, ráng sức đem eo mình giảm hai vòng, thiếu chút nữa thở không ra.

Nàng nhanh chóng chui vào cửa động, lọt vào trong tầm mắt đều là một mảnh đen nhánh, còn mang theo hương vị ẩm ướt, thập phần không dễ ngửi, không khí đều vẩn đục, thiếu chút nữa nàng liền lui về, nhưng Đào Bảo ở trong đầu liên tiếp phát ra âm thanh cảnh báo, khiến cho Hàn Phỉ không thể không tiến tới.

Nhưng càng đi sâu đường càng nhỏ lại, Hàn Phỉ tăng tốc độ tiến lên, quần áo đều bị quẹt rách vài chỗ.

Lúc Hàn Phỉ sắp giữ không được nữa, nàng rốt cuộc thấy phía trước lộ ra một chút ánh sáng, sắc mặt nàng vui vẻ, không thể áp chết được kích động, cảm giác không thể thở cũng dần biến mất, đã có thể hô hấp dễ hơn.

Cuối cùng......

Khoảng cách cuối cùng để đi ra ngoài, Hàn Phỉ bỗng đứng khựng lại.

Không thể nhúc nhích.

Nhất thời, mặt nàng đều tái rồi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro