Chương 30: Chỉ cần 998

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ma ma cảm thấy hứng thú, không ngờ có tú nữ chủ động xin lời khuyên, thực sự rất tự tin.

Ma ma đi đến bàn của Hàn Yên, cầm lấy tác phẩm của nàng. Sau khi xem một cách cẩn thận, trong mắt hiện lên kinh ngạc, vừa lòng nói: "Không tồi, xem ra Hàn phủ đối với nhị vị tiểu thư rất dụng tâm lương khổ dạy dỗ, chữ này cũng được xem như đại sự, nhị vị tiểu thư không hổ là tỷ muội, năng lực này đủ để thông qua khoá đào tạo thư pháp này."

Hàn Phỉ cũng nhìn Hàn Yên, thình lình lại thấy ánh mắt tràn đầy thâm ý, nàng ta ra vẻ bình tĩnh thu hồi tầm mắt, không nhìn nàng nữa.

Hàn Yên ôn nhu nói: "Hàn Yên bất tài, so với tỷ tỷ không thể so được."

Hàn Phỉ trong lòng lộp bộp một tiếng, dự cảm không tốt, muội muội này tuyệt đối không có ý tốt!

Quả nhiên, ma ma theo lời Hàn Yên liền nói: "Vậy thì, ngươi cùng Hàn Phỉ, mỗi người viết một bức đi, thư viện nhiều năm khó được gặp hai vị tú nữ ngạo nhân, việc này cứ quyết định như vậy đi." (Ngạo: Ngạo cốt, ngạo khí: khí chất cứng cỏi, không chịu khuất phục)

Hàn Phỉ cảm thấy tuyệt vọng, nhưng cũng biết ngay lúc này cũng không thể vác đá tự đập chân mình, mỉm cười đồng ý.

Ban đêm, Hàn Phỉ lại chọc Đào Bảo, "Này, ngươi cho ta gợi ý đi, ta nên làm gì bâygiờ?"

"Ký chủ cứ yên tâm thực hiện đi!"

"Lăn, ta nếu lợi hại như vậy, còn phải hỏi ngươi sao? Ở đây làm tốt cũng không được, làm không tốt cũng không được, căn bản không cho người khác sống mà."

"Ký chủ, hệ thống đương nhiên có cách, có điều phải mượn."

Hàn Phỉ hứng thú, "Cách gì?"

"Ký chủ có thể xem như một khóa dạy kèm riêng."

Mắt Hàn Phỉ sáng lên: "Vậy thì nhanh lên!"

"Ký chủ quên mất đêm nay phải đi chữa bệnh cho nam thần sao?"

Nhắc đến chuyện này, ngữ khí thúc giục.

Hàn Phỉ ngẩn người, cảm giác trong lòng hơi đau, tưởng tượng phải đối mặt vớ tảng băng Vương gia kia, nàng liền cảm thấy sợ hãi, nhưng cũng không thể thất hứa. Nếu nuốt lời, chắc chắn hắc y nhân tên Mạnh Phong kia sẽ cắt cổ nàng, hoàng cung rộng lớn như vậy, chết một hai người là điều bình thường, đặc biệt nàng còn là tiểu thư ít người mến.

Hàn Phỉ thở dài: "Được rồi được rồi, ta đi liền đây."

Tối hôm qua khi trở về, Vương gia có nói về sau nàng đến một mình cũng được, không cần Cô ma ma dẫn theo.

Hàn Phỉ cũng đã đoán trước được đêm nay, lo lắng đề phòng. Do dự một hồi lại chọc Đào Bảo: "Đào Bảo, hệ thống có đổi kim châm cứu được không?"

Nàng lúc đến đây chỉ là một linh hồn, cái gì cũng không có, cho dù là thần y cũng không có biện pháp chữa bệnh tay không.

Đào Bảo tự tin mười phần nói: "Đương nhiên có! Hệ thống cái gì cũng có! Chỉ cần thí chủ có tinh tệ hay không!"

Hàn Phỉ ngẩn người, nhìn thoáng qua số tinh tệ  mình có, trong lòng càng đau thương: "Số tinh tệ hiện tại của ta cái gì cũng không mua được! Chữa bệnh cho nam thần của ngươi bằng cách nào!"

Đào Bảo trầm mặc, như đang suy xét đến việc này, nửa ngày sau mới nói: "Nếu vì nam thần thì có giảm, bổn hệ thống cho phép ký chủ mua trả sau."

Hàn Phỉ nhướng mày, nói: "Ta mua không nổi."

"Ký chủ yên tâm, không có lợi nhuận gì cả! Chỉ cần mỗi lần trị liệu cho nam thần là có thể trả được một phần nợ!"

Hàn Phỉ suy nghĩ: "Một bộ kim châm cứu mất bao nhiêu tinh tệ?"

"Chỉ cần 998!"

"Ta từ bỏ."

"Ký chủ đừng như vậy mà, đây là giá thấp nhất rồi, Đã giảm rất nhiều rồi! Hơn nữa còn có 50% hiệu quả chữa bệnh, ký chủ có trong tay như có Thần khí vậy! Cứu người bị thương!"

"Mua không nổi."

Cho dù Đào Bảo ưu đãi như thế nào thì Hàn Phỉ vẫn không dao động, nhưng vẫn lưu ý thái độ của Đào Bảo. Ban nãy dụ Đào Bảo trả lời, cũng đã biết được đáp án, nhưng đáp án này cũng làm cho người khác cảm thấy bi thương.

Như vậy hệ thống kia quả nhiên đều là vì nam nhân kia mà tồn tại, cái gì cũng đều lấy hắn là chủ, thậm chí quy tắc cũng có thể thay đổi. Điều này rất buồn, xem ra cuộc sông của nàng cũng gắn liền với nam nhân này.

Hàn Phỉ hít sâu một hơi, ánh mắt sắc bén.

Không, có lẽ điều này rất buồn, nhưng vẫn có thể lợi dụng, chỉ cần nắm được nhược điểm của hệ thống.

"Ký chủ không suy xét một chút sao!"

Hàn Phỉ thử nói: "Ta không có khả năng, không mua, cùng lắm thì liền dùng tay để mát xa, cũng không lâu, Vương gia gầy yếu cũng đã nhiều năm, hẳn sẽ chịu được."

Đào Bảo phát ra tiếng thét chói tai, lớn tiếng kêu: "Ký chủ không thể a! Nam thần đã chịu khổ rất nhiều! Ký chủ nghĩ lại đi!"

Hàn Phỉ cảm thấy mục đích đã đạt được, làm bộ không thèm để ý nói: "Nhưng ta mua không nổi cũng không có cách nào khác!"

Cuối cùng, Đào Bảo nghiến răng nghiến lợi nói: "Mỗi lần dùng châm trị liệu cho  Vương gia sẽ hoàn lại 10 tinh tệ!"

Hàn Phỉ lập tức gật đầu nói: "Thành giao!"

Hàn Phỉ dưới đáy lòng cười sáng lạn, có một bộ châm cứu rất có ích, mỗi một lần khấu rớt mười cái tinh tệ nói tương đương với trị liệu gần một trăm lần, còn có thể còn dư, nhưng làm Hàn Phỉ càng vui vẻ vẫn là suy đoán trong lòng được chứng thực.

Đào Bảo sửng sốt một hồi mới phát hiện mình bị lừa, nhưng đáp ứng rồi cũng không thể đổi ý, đành phải nói: "Thỉnh ký chủ nhất định phải đối tốt với nam thần thêm nữa! Nam thần, nam thần thật sự rất đáng thương!"

Hàn Phỉ đã không thèm để ý lời đáng thương của hệ thống, trên thế giới này người đáng thương nhiều như vậy, nàng chỉ có thể tự dựa vào bản thân, hơn nữa hệ thống chỉ vì muốn nàng làm tốt nhiệm vụ nên mới hối.

"Châm đâu?"

"Thỉnh ký chủ đưa tay ra."

Hàn Phỉ làm theo, rất thần kỳ, một bộ châm cứu xuất hiện ở tay nàng, giống như ma thuật.

Hàn Phỉ yêu thích không buông tay sờ sờ châm, trong mắt tràn đầy kinh diễm, Bộ kim này xem ra rất ổn so với giá 998.

"Ký chủ mau đi đi! Nam thần đang đợi ngươi đó!"

Hàn Phỉ cũng không dám đến trễ, dọn dẹp một chút, bước ra cửa, đêm khuya tĩnh lặng, đi xuyên qua ngọn giả sơn đến nơi quen thuộc kia.
                  
Lúc chuẩn bị gõ cửa, bên trong truyền đến âm thanh.

"Vào đi."

Hàn Phỉ không chút khách khí đẩy cửa đi vào, đôi mắt lập tức thấy nam nhân ngồi bên cửa sổ, cũng không biết vì cái gì người nam nhân này tựa hồ rất thích vị trí này.

Nhớ tới kinh nghiệm bị dọa 'móc mắt', Hhàn Phi htu hồi ánh mắt, ngoan ngoãn cúi đầu: "Vương gia, nô tỳ đã tới."

"Ân."

Hàn Phỉ thật cẩn thận tiến lên, nhìn xung quanh một hồi, xác định Mạnh Phong không ở đây mới nhẹ nhàng thở ra, chỉ là mới vừa ngẩng đầu, liền thấy một nụ cười hài hước.

"Sao thế? Ngươi rất sợ hãi sao?"

————————☘︎————————
Cuối cùng cũng xong chương nợ hôm bữa \(≧▽≦)/

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro