Chương 33: Cái gọi là cộng tình

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

*Cộng tình: đồng cảm
——————————

Lúc Hàn Phỉ rốt cuộc có thể nghỉ khẩu khí (khí phách phát ra từ lời nói), bên tai truyền đến một tiếng nhúc nhích, nàng quen tay muốn đưa tay nâng hắn, nhưng nhớ tới vừa rồi mới bị nắm lấy rất đau nên hơi do dự.

Vươn tay rồi lại buông xuống, lặng lẽ nắm chặt.

Sau tiếng kẽo kẹt, có vật gì đó ngã xuống giường, cùng kêu tiếng kêu, Hàn Phỉ khẩn trương hé miệng muốn nói lại nghe được tiếng thở dốc, trên mặt đỏ ửng.

Biết rõ người kia chỉ là động tác quá lớn phát ra tiếng, nhưng lại trầm thấp đến...... Làm người khác miên man bất định.

"Đem suy nghĩ trong đầu ngươi vứt cho ta."

Cùng tiếng thở dốc còn có lời nói thanh lãnh.

Hàn Phỉ ho một cái, nói: "Ngài, Ngài...... Không, ta là nói, ta có thể......"

Vì quá khẩn trương nên không thể nói ra câu hoàn chỉnh.

"Không cần."

"Nhưng......" Hàn Phỉ còn muốn nói cái gì.

"Nhớ kỹ, ta không cần sự thương hại."

Hàn Phỉ nuốt lại lời muốn nói.

Người này...... Quật cường đến đáng sợ.

"Bắt đầu đi."

Hàn Phỉ trong lòng phức tạp cầm châm bao, đến gần mép giường, sờ soạng rồi sau đó ngồi xuống, hít sâu một hơi, nói: "Ta bắt đầu đây."

Hàn Phỉ gạt bỏ tất vả tạp niệm trong lòng, tay nàng trở thành một cỗ máy chính xác, đụng vào những huyệt vị ở hai chân, không chút do dự hạ châm.

Theo như Tần Triệt thấy, bàn tay mũm mĩm kia không hề run rẩy, mà này, căn bản không phải đại phu có năng lực bình thường, suy nghĩ càng sâu hơn.

Đến khi hạ xong cây châm cuối cùng, Hàn Phỉ hộc một ngụm khí, hai tay đau nhức. Xét đến cùng do ngày thường thiếu rèn luyện, kế hoạch giảm cân xem ra phải đẩy nhanh hơn.

"Huyệt ta điểm đều sẽ giúp lưu thông máu, chân của ngài bị ép lâu rồi cho nên quá trình này sẽ rất đau, ngài phải ráng chịu."

Bởi vì nhắm mắt lại thành ra thính lực của Hàn Phỉ lại càng tốt hơn, nghe thấy được trong không khí có tiếng hô hấp nặng nề hơn.

Thẳng thắn mà nói, quá trình này không phải đau mà là rất đau, ít nhất đối với Hàn Phỉ.

Rất lâu sau cũng không nghe tiếng đáp lại, Hàn Phỉ lo lắng hỏi: "Rất đau sao? Ta có thể giúp ngài ngừng đau nhưng nếu làm vậy thì không tốt cho việc phục hồi, ngài......"

"Không cần."

"Vương gia......"

"Ta chỉ là không cảm thấy đau như vậy rất lâu."

Hàn Phỉ ngẩn ra, mím môi, tim như bị kim đâm, tê liệt, cảm thấy đau lòng.

Đối với người này, rõ ràng có thân phận tôn quý lại ở trong lãnh cung, bên người ngoài Mạnh Phong cũng không còn ai hầu hạ, mỗi lần gặp, hắn đều ngồi cạnh cửa sổ nhìn cảnh hoang vu bên ngoài.

Hàn Phỉ không thể tưởng tượng, người này rốt cuộc sống sót bằng cách nào.

Hai chân tàn tật, không thể di chuyển, chịu đựng ánh mắt của người khác, cách sống này......

Hàn Phỉ tựa hồ đã hiểu vì sao trong mắt người này chỉ có sự lạnh lẽo.

"Mất bao lâu nữa."

Hàn Phỉ phục hồi tinh thần, vội vàng nói: "Khoảng nửa canh giờ nữa." (Nửa canh = 1 tiếng)

"Ân. Trên bàn có sách, ngươi có thể đọc."

Người này sợ nàng chán sao?

Hàn Phỉ dịu mặt đi, vừa muốn nói gì đó liền nghe hắn nói: "Nhưng nhớ kỹ, ngươi không được tình qua đây."

Hàn Phỉ khịt mũi, hừ nhẹ: "Ta mới không muốn xem đâu."

Dứt lời, Hàn Phỉ xoay người tháo dải lụa xuống, đi đến cái bàn.

Chỉ là nàng còn muốn luyện thư pháp, bằng không sẽ chết trong lớp học ngày mai đó.

Ở trên bàn còn có mấy tờ giấy, bắt mắt nhất là cái bên phải, viết một bài thơ, Hàn Phỉ bất giác nhìn vào nét chữ tuấn dật kia, đôi mắt sáng lên, tán thưởng đây là một chữ đẹp.

Lúc này, hệ thống tự động nhảy ra: "Ký chủ ký chủ, có cần bắt đầu hệ thống đồng cảm không!"

Hàn Phỉ sửng sờ: "Bây giờ? Ở đây?"

"Đúng vậy! Chữ của nam thần có thể làm mẫu cho sự đồng cảm của ký chủ!"

"Chữ của hắn?"

"Ký chủ đây là có bất mãn gì đối với chữ của nam thần sao!" (Tạc mao vl)

Hàn Phỉ vội vàng nói: "Không có!"

"Vậy bắt đầu khởi động hệ thống đồng cảm!"

Từ từ, ta chỉ có thời gian nửa canh giờ, vượt qua sẽ gây tổn thương cho các huyệt của hắn!"

"Ký chủ không cần lo lắng, trong hệ thống đồng cảm thời gian khác biệt, hoàn toàn không cần lo lắng!"

"Ta có cần trả gì không?"

"Đây là phần thưởng hữu nghị của hệ thống!"

Hàn Phỉ nhướng mày, "Phần thưởng? Ta đã làm gì sao?"

"Xét thấy ký chủ chủ động đối với nam thần rất tốt, bổn hệ thống cảm giác rất hài lòng, đặc biệt có thưởng! Từ nay về sau mỗi tháng đều sẽ nhận được một phần thưởng đồng cảm!"

Hàn Phỉ tức khắc tâm tình rất tốt, nói: "Vẫn còn điểm tốt! Mau bắt đầu đi!"

"Đinh ~ khởi động hệ thống đồng cảm, mục tiêu nhiệm vụ, hoàn thành tác phẩm thư pháp, bắt đầu!"

Dứt lời trước mắt liền tối sầm, cảnh tượng thay đổi hoàn toàn, không phải ban đêm mà là ban ngày, ánh mặt trời chiếu sáng qua cửa sổ làm nàng giật mình.

Hàn Phỉ đứng ngốc tại chỗ, có chút mờ mịt, nàng còn ở trong phòng này nhưng không tồn tại trong phòng này, nói cách khác linh hồn của nàng đang ở đây, không có cảm giác về thể xác.

Ngay khi Hàn Phỉ tính hỏi hệ thống hệ thống đồng cảm này rốt cuộc là thứ gì thì có người đến gần. Nàng ngạc nhiên muốn quay đầu lại, một vòng tay ôm lấy nàng từ phía sau.

Hàn Phỉ như bị đóng băng, ngửi được vị thuốc nhàn nhạt, rất quen thuộc.

Rất nhanh người đó cầm lấy tay nàng, di chuyển đến bàn, cầm bút lông, đặt bút trên giấy Tuyên Thành.

Đây là......

Hàn Phỉ muốn quay đầu để nhìn người ôm nàng nhưng không được, không thể quay đầu lại.

"Ký chủ! Hãy tập trung! Đừng lãng phí sự đồng cảm!"

Giọng nói của Đào Bảo như truyền từ một nơi rất xa làm Hàn Phỉ tập trung nhìn vào cây bút.

Chữ giống với tác phẩm của người kia xuất hiện trên giấy Tuyên Thành, cho tới bây giờ, ầhn Phỉ mới hiểu tác dụng của hệ thống đồng cảm này và có mẫu.

Nếu nàng đoán không sai, người ôm nàng phía sau chính là ma ốm Vương gia kia.

Hoá ra...... Nếu hắn có thể đứng lên cũng sẽ cao như vậy?

Những suy nghĩ của Hàn Phỉ bắt đầu bay xa, tiếng cảnh cáo của Đào Bảo lại vang lên: "Ký chủ vui lòng tập trung!"

Hàn Phỉ dừng suy nghĩ, buộc mình phải chú ý vào tay của mình, cảm nhận được người kia cầm tay nàng, viết từng nét.

Những chữ ở trên giấy Tuyên Thành như sống dậy, khắc sâu trong đầu Hàn Phỉ, muốn nhớ những con chữ đang chạy này rất là nhức đầu, chỉ là một hàng chữ, nàng mệt đến mắt cũng hoa rồi.

"Ký chủ xin hãy chống đỡ! Thời gian cành lâu hiệu quả càng tốt!"

Tiếng của Đào Bảo khó khăn truyền vào trong đầu Hàn Phỉ, nàng cắn lưỡi buộc mình tỉnh táo, nỗ lực kiên trì ghi nhớ mấy chữ đó.

Từng nét như khắc vào trong xương tủy.

————————☘︎————————
Chờ lâu chưa ? Hehe, chiều ngủ quên nên giờ mới edit đc đây !!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro