Chương 7: Tiểu thiếu gia bị bệnh

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Đào Bảo bị Hàn Phỉ rống đến không dám hé răng liền giả chết, Hàn Phỉ nuốt một ngụm khí lạnh, không để ý đến hệ thống chuyên hố người này.

Điểm tâm này đương nhiên nàng sẽ không động vào, vốn định vứt đi, nhưng ngay sau đó nghĩ Nhị phu nhân chắc chắn sẽ cho người giám sát, nếu cái gì cũng khộng động vào khẳng định sẽ nảy sinh nghi ngờ.

Hàn Phỉ nhìn mâm điểm tâm hồi lâu rồi nói với Xuân Hồng: "Đem cất đi, tìm cơ hội ném."

Xuân hồng không rõ: "tại sao vậy tiểu thư, trước kia người rất thích ăn mà! Ngày thường còn không có để ăn đâu!"

Xuân Hồng cảm thấy lãng phí nên đã ăn, Hàn Phỉ không thể không giải thích: "Ngươi cho rằng ta như vậy béo là bởi vì cái gì? Chính là do mấy thứ này, nhị phu nhân sẽ không tốt như vậy, nhanh đi xử lý, về sau mỗi tháng không cần giữ ăn vặt cho ta."

Xuân hồng sợ đến mặt trắng bệch, khẩn trương đem mâm điểm tâm đẩy ra xa, nói: "Tiểu thư, chúng ta nên làm gì bây giờ? Nhị phu nhân này cũng thật ác!"

Hàn Phỉ híp híp mắt, xoa cái eo lười, nói: "Cũng là từ khi ta tới nơi này cái này nhị phu nhân liền luôn là tìm ta tra khảo."

Xuân hồng sửng sốt, nói: "Tiểu thư......"

Hàn Phỉ đứng dậy, thịt trên người cũng di chuyển theo, lý tưởng hào hùng của nàng giảm một nửa, đành phải ủ rũ nói: "Cha đã trở lại phải không?"

Xuân điểm đỏ mặt: "Lão gia đang ở Hương viện."

Hàn Phỉ lục tìm trong ký ức của nguyên thân, khinh thường nghĩ, Hương viện chính là chỗ ở của nhị phu nhân, một hai học văn nhân nhã cư lấy tên Thư Hương, gọi là Hương viện, nếu không biết còn tưởng rằng là nơi bắn pháo.

Xuân hồng nói tiếp: "Tiểu thư muốn đi tìm lão gia sao?"

Hàn Phỉ thất thần nói: "Phải, tăng độ hảo cảm."

Xuân hồng: "Hả?"

Hàn Phỉ chọc hệ thống ở trong đầu: "Này, ta tăng độ hảo cảm có khen thưởng không?"

Hệ thống kháng nghị: "Thỉnh kêu ta là Đào Bảo! Chỉ cần ký chủ tích cực hoàn thành nhiệm vụ, tăng giá trị tình cảm của mục tiêu thành số dương thì sẽ nhận được bất ngờ!"

Ý chí chiến đấu của Hàn Phỉ thoáng tăng lên, hùng dũng oai vệ, khí phách hiên ngang đi Hương viện, chỉ là chưa đi đến nơi, liền thấy nha hoàn vội vội vàng vàng đi vào bên trong, bộ dáng rất vội vàng.

Điều này làm Hàn Phỉ có chút khó hiểu, trực tiếp duỗi tay túm lấy một nha hoàn đang chạy lại, sức lực cường đại làm cho nha hoàn kia theo quán tính suýt nữa nằm liệt giữa đường.

Hàn Phỉ sức lực lớn đến đáng sợ, đây là ưu điểm duy nhất của nguyên thân mà nàng vừa phát hiện, nàng quơ quơ nha hoàn kia, nói: "Hoàn hồn, xảy ra chuyện gì mà các ngươi lại vội vậy ?"

Nha hoàn kia lúc này mới phản ứng lại đây là đại tiểu thư, âm thanh yếu đi: "Đại...đại tiểu thư."

"Nói thẳng, đang xảy ra chuyện gì?"

Nha hoàn kia đáy mắt liền nổi lên tia khinh thường, không tình nguyện nói: "Tiểu thiếu gia bị cảm lạnh, bệnh nặng."

Hàn Phỉ sờ sờ cằm, nhớ tới tiểu thiếu gia là ai, là con trai nhị phu nhân, lại nói nhị phu nhân cũng nhờ đứa con trai này mới có được địa vị như hiện tại.

Bất quá tiểu thiếu gia kia mệnh không tốt hoàn toàn, sinh ra trong gia đình giàu có nhưng thân thể lại không được khỏe mạnh, cơ hồ hàng năm đều nằm ở trên giường, hiện tại chỉ mới tám tuổi cũng đã bị rất nhiều đại phu nói sống không quá mười hai tuổi.

Hàn Phỉ buông lỏng tay ra, nha hoàn kia lập tức cao bay chạy xa, giống như đang tránh né ôn thần, làm Hàn Phỉ không nói được gì, xoay người hỏi xuân hồng: "Các nàng vì cái gì luôn e sợ ta, tránh còn không kịp? Còn nữa, ta hình như không có làm sai chuyện gì mà."

Xuân hồng thật cẩn thận nhìn tiểu thư, không dám lên tiếng.

Hàn Phỉ cũng không vội, đi đến Hương viện một cách ung dung.

Không lâu sau, liền nghe thấy được một trận chói tai, âm thanh khóc sướt mướt, người chen chúc trong phòng không ít, mà tiếng khóc chính là ở bên trong truyền đến.

Hàn Phỉ nhờ vào thân hình của chính mình, trực tiếp mở bàn tay to, tách đám người đang chen chúc ra thành một con đường.

Sau khi tiến vào liền thấy nhị phụ phấn ghé mình vào mép giường mà khóc, mà thừa tướng lão cha cũng là mặt đầy bi thống (đau thương, buồn khổ) đứng ở một bên, thở ngắn than dài, muội muội của nàng đứng một bên yên lặng khóc đến lê hoa đái vũ. (Giống như hoa lê dính hạt mưa, miêu tả dáng vẻ khi khóc của Dương quý phi, sau này được dùng để miêu tả sự kiều diễm của người con gái)

Hàn Phỉ chau mày, cảm giác muốn sặc.

Mới vừa vào thu không tính là quá lạnh, rất hợp lòng người, nhưng trong phòng lại đốt lò than, cửa sổ đóng chặt, trong phòng như một không gian kín, các loại dược vị tràn ngập, hoàn toàn không lưu thông.

Hơn nữa nhiều người chen chúc như vậy, chặn cánh cửa duy nhấ, bên trong lại khóc nháo, loạn thành một đoàn!

Hàn Phỉ ở bên trong ngây người một hồi đều chịu không nổi, càng đừng nói thằng nhóc nằm trên giường kia!

Nguyên bản không nghĩ sẽ xen vào việc người khác, Hàn Phỉ lại nghe thấy được âm thanh quen thuộc.

"Đinh —— Xuất hiện nhiệm vụ, cứu vớt Hàn Văn Thư, hoàn thành nhiệm vụ khen thưởng hai mươi tinh tệ, thỉnh ký chủ cố lên!"

Nàng biết mà!

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro