Chương 8: Cứu vớt Hàn Văn Thư

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Hàn Phỉ biết nàng không có quyền lựa chọn, đành phải chấp hành nhiệm vụ.

Bàn tay to duỗi ra, Hàn Phỉ trực tiếp đem đống đồ gần cửa vô dụng mà hạ nhân mang đến đẩy ra, động tĩnh này làm Hàn Thượng Thanh nhìn chăm chú, hắn lập tức nhíu mày nói: "Phỉ Nhi, ngươi làm gì vậy!"

Nghe đi! Ngữ khí này khẳng định là theo bản năng liền cảm thấy nàng làm không tốt!

Hàn Phỉ cũng không để ý, trực tiếp đem người đẩy ra sau, đi nhanh hai bước, đem cửa sổ đóng chặt đều mở ra, vừa lúc một trận gió thổi tới, nháy mắt đem hơi ấm trong phòng một nửa đều tản đi, Hàn Phỉ cảm giác được hô hấp thông thuận.

Hạ thị hét lên một tiếng, như là gà mái che chở thằng nhãi con, bổ nhào vào trên giường, chặn gió cho chính hài tử của mình, khóc kêu: "Hàn Phỉ! Ngươi sẽ chết không tử tế! Ngươi muốn hại chết con ta! Lão gia! Lão gia ngươi mau làm chủ cho Thư nhi đi!"

Hàn Thượng Thanh cũng nổi giận  nói: "Phỉ Nhi ngươi làm gì vậy! Còn không mau đóng cửa sổ lại! Ngươi muốn hại chết đệ đệ của ngươi sao!"

Hàn Phỉ đáp lại là trực tiếp đem cửa sổ cuối cùng mở tung ra, nhất thời toàn bộ độ ấm trong phòng đều giảm.

Hàn Thượng Thanh tức giận đến thiếu chút nữa thở không thông, đầu óc nóng lên, đi qua tính vung tay lên tát một cái.

Hàn Phỉ lập tức nói: "Cha! Di nương sẽ khiến đệ đệ nghẹn chết!"

Hàn Thượng Thanh: "Cái gì?"

Hàn Phỉ chỉ tay vào nhị phu nhân đang nằm sấp đè trên giường, nói thẳng: "Trong phòng không khí không thể lưu thông, hơn nữa di nương còn chặn không khí, đệ đệ sẽ bị ngạt chết!"

Hàn Thượng Thanh ngẩn người, không biết vì sao lại bị khí thế như hổ của Hàn Phỉ tác động, vội vàng kéo Hạ thị.

Chỉ thấy đứa bé mà Hạ thị bảo vệ sắc mặt đã tái mét, cảm giác tùy thời điểm đều có thể ra đi, so với sắc mặt vừa rồi còn kém hơn.

Hạ thị còn không biết là chính mình sắp hại hết nhi tử, ngược lại còn cảm thấy đây đều là do Hàn Phỉ sai, há mồm liền kêu: "Lão gia! Người mau đem ngôi sao chổi này đuổi ra đi! Nàng sẽ đem đen đủi lại cho Thư nhi! Nàng, nàng đây là muốn hại chết Thư nhi!"

Hàn Phỉ đối với trình độ vô sỉ của nhị phu nhân đã có quan niệm mới, nàng không để ý, thì thầm hai câu với Xuân Hồng đang đứng cạnh, người lập tức chạy ra môn.

Hàn Thượng Thanh giờ phút này đã không rảnh lo ai đúng ai sai, nhi tử duy nhất rõ ràng không ổn, hắn sốt ruột hô to: "Đại phu đâu sao còn còn không mau qua đây! Văn Thư, Văn Thư ngươi mau nhìn cha!"

Hàn Phỉ dưới đáy lòng cười lạnh một tiếng, mặc kệ ánh mắt có bao nhiêu độc ác của Hàn thị, tiến lên đem Hàn Thượng Thanh cùng Hạ thị đẩy ra, hài tử nằm trên giường nằm hài tử làm Hàn Phỉ ngơ ngẩn.

Da trắng bệch, gương mặt gầy yếu, môi không huyết sắc, trên khuôn mặt non nớt tất cả chỉ có thống khổ (đau khổ), hô hấp không khí khó khăn.

Mặt mày cùng ngũ quan làm cho Hàn Phỉ lập tức đỏ hốc mắt, nàng nghẹn lại nước mắt sắp rơi xuống, hung hăng cắn răng, trực tiếp hô to: "Hắn vừa mới ăn thứ gì!"

Hạ thị muốn đẩy Hàn Phỉ ra, nhưng bị gương mặt dữ tợn của nàng dọa, lắp bắp nói: "Là, là canh sâm......"

Hàn Phỉ phát hỏa: "Cầm chén nước ấm lại đây!"

Lúc này xuân hồng đã vội vội vàng vàng chạy về tới, trong tay bưng một chén nước còn có một chén cơm.

Hàn Phỉ cầm lấy chén nước, nhìn tiểu hài nhi bộ dáng nửa hôn mê, nàng thấp giọng kêu: "Còn ý thức không? Nghe theo lời ta nói mà làm, ta cho ngươi uống nước, chờ đến khi ta kêu ngươi phun thì phun ra, biết không?"

Tiểu hài nhi suy yếu mở nửa mắt, như là nghe được.

Hàn Phỉ nhẫn tâm đem nước rót vào, còn đổ rất nhiều ở trên giường, nhưng lúc này lại không có người dám tiến lên ngăn cản.

Ngay cả Hàn Phỉ cũng không biết sắc mặt của mình có bao nhiêu đáng sợ, trên mặt ngoài dữ tợn cũng chỉ có dữ tơn, cùng với thân hình to lớn như một ngọn núi nhỏ làm người khác không dám hành động thiếu suy nghĩ.

"Đưa thêm nước!"

Xuân hồng đáp: "Vâng!"

Ngay sau đó một lượng nước lớn được đưa tới, Hàn Phỉ không chút nương tay rót, thẳng đến khi tiểu hài tử đã uống không được, có dấu hiệu nôn.

Hàn Phỉ trên mặt vui vẻ, bàn tay to chụp tới, đem tiểu hài tử từ trong chăn lôi ra, đem người đặt trên đùi mình, mặt hướng xuống, tay nàng khống chế lực đạo, xem như nhẹ vỗ lên lưng tiểu hài tử.

"Mau! Dùng sức nhổ ra!"

Tiểu hài tử nghe thấy được lời nói, mở miệng ra, rõ ràng rất muốn phun, nhưng lại không có sức lực để phun ra, hắn bị bệnh lâu lắm rồi, người đã sớm mềm oặt.

Hàn Phỉ khẽ cắn môi, một tay tìm được dạ dày của tiểu hài tử, nơi đó đã phồng lên, nàng hạ quyết tâm, tay nắm quyền, lập tức thúc vào dạ dày.

Tiểu hài tử bị lực tay của Hàn Phỉ khiến cho nôn ra, xôn xao trút hết tất cả xuống.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro