Chương 9: Hàn An

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Link QT: https://wikidich.com/truyen/nghich-thien-he-thong-vuong-gia-no-gia-g/chuong-1-nguoi-cai-chet-phi-ba-W~lLd8QsRAusPpJA

Link Manhua: https://www.facebook.com/480053162498712/posts/558739081296786?sfns=mo
_____________________

Thẳng đến khi tiểu hài tử phun ra sạch sẽ, Hàn Phỉ mới miễn cưỡng thở dài nhẹ nhõm một hơi, bị dơ quần áo cũng không sợ, không quan trọng.

Bàn tay to vừa lật, đem tiểu hài nhi lật lại, phát hiện hô hấp đã thông thuận rất nhiều, không giống như bị nghẹn đến tái mặt.

Lúc này, bên tai một tiếng rống to: "Thư nhi của ta!"

Ngay sau đó Hàn Phỉ nhất thời không chú ý đã bị hung hăng đẩy ra, còn chưa phản ứng lại, trên mu bàn tay tê rần, còn có vết máu lưu lại.

Hàn Phỉ ngẩn người, phát hỏa, nhưng sắc mặt ngay sau đó biến đổi, lại là thành một bộ điềm đạm đáng yêu bộ dáng, nàng anh anh anh khóc thành tiếng, nói: "Đau quá, di nương, Phỉ Nhi chỉ là muốn cứu Văn Thư, Phỉ Nhi không có muốn hại chết Văn Thư!"

Hạ thị xoa eo, trực tiếp rống: "Ngươi mạnh mẽ chụp đánh Thư nhi đến vậy, hắn phun đến lợi hại, ngươi, ngươi có rắp tâm gì!"

Đúng lúc này, một tiếng gọi suy yếu truyền đến, "Nương......"

Một phòng đầy người đều ngây ngẩn cả người.

Hàn Thượng Thanh phản ứng lại đầu tiên, tiến lên một bước, nhìn tiểu nhi tử đã tỉnh táo, mặt mày hớn hở, nói: "Văn thư ngươi tỉnh rồi, cha ở đây."

Hàn Văn thư trợn tròn mắt chậm rãi nhìn về phía cha mình, ngay sau đó xoay chuyển tầm mắt, thấy Hàn Phỉ liền dừng lại, suy yếu hô một câu: "Tỷ tỷ......"

Hàn Phỉ bị một tiếng gọi mềm mại chọc trúng manh điểm, nước mắt vừa mới nghẹn lại liền rớt xuống, nàng vội vàng lau đi nước mắt.

Mà một màn này trùng hợp bị mọi người thấy, trong lúc nhất thời, mọi người trong lòng tư vị không dễ chịu.

Hoá ra đại tiểu thư quan tâm tiểu thiếu gia đến như vậy......

Hoá ra đại tiểu thư không chỉ là sẽ khiến người chết, còn sẽ cứu người.

Bọn họ đều thấy, tiểu thiếu gia đã bệnh đến mức không thể nói, thiếu chút nữa phải đi chầu Diêm Vương, đại tiểu thư tới sau một lúc hành động, tiểu thiếu gia có thể nói chuyện, này không phải ban ân thì là cái gì!

Ngay cả Hàn Thượng Thanh tâm tình cũng phức tạp, hắn nhìn sắc mặt đã tốt lên rất nhiều của tiểu nhi tử, lại nhìn nhìn Hàn Phỉ 'bị khi dễ đến khóc' , trong lòng một áy náy.

"Đinh —— giá trị tình cảm cha con của mục tiêu tăng lên năm mươi, trước mắt giá trị tình cảm -50, khen thưởng 5 tinh tệ, giá trị tình cảm sắp tới số dương, ký chủ uy vũ!"

Hàn Phỉ đang yên lặng lau nước mắt ngẩn người, nàng lại làm chuyện gì sao?

Tiểu hài nhi đã tỉnh, nhìn cha mẹ của mình, ngay sau đó suy yếu hô một tiếng, "Ta đói......"

Nguyên lai từ khi bị bệnh lúc còn nhỏ Hàn Văn Thư vẫn luôn được cho uống các loại đồ bổ bảo mệnh, căn bản không ăn bất cứ thứ gì, đều là uống nước, hiện tại nôn xong bụng tự nhiên liền đói.

Nhi tử sốt ruột Hạ thị cũng không rảnh lo để đối phó Hàn Phỉ, mà sai nha hoàn, "Mau! Đến nhà bếp lấy canh sâm lên!"

Hàn Phỉ vừa định đi thì nghe thấy, vội vàng nói: "Di nương! Không được!"

Hạ thị tức giận, "Tại sao lại không được!"

Hàn Phỉ liên tiếp nói: "Thiếu gia còn nhỏ, thân thể không nẩy nở, chịu không nổi ngày đêm bổ canh sâm! Lúc này nên cho ăn lương thực phụ, điều chỉnh tì vị!"

Hạ thị nóng nảy, "Hàn Phỉ, ngươi, ngươi chính là không xem hai mẹ con ta ra gì, lương thực phụ đó là thứ có thể cho Thư nhi ăn sao! Đó là của bọn hạ nhân!"

Hàn Thượng Thanh cũng có chút bất mãn nhìn Hàn Phỉ, nhi tử duy nhất của hắn phải dùng đồ tố nhất!

Hàn Phỉ không thể không làm bộ ủy khuất nói: "Phỉ Nhi chỉ vì sức khoẻ của đệ đệ...... Phỉ Nhi từng xem qua sách y thuật, lương thực phụ có thể điều chỉnh tì vị, hợp dùng khi bị cảm lạnh."

Hàn Yên vẫn luôn trầm mặc cuối cùng cũng lên tiếng: "Tỷ tỷ xem qua y thư khi nào?"

Hàn Phỉ âm thầm liếc liếc mắt muội muội, không biết vì sao trong lòng có điểm kiêng kị, nhưng vẫn là thập phần tự nhiên nói: "Ngày thường rãnh rỗi chút thời gian liền nhìn, cha, đệ đệ hiện tại cũng không thể lại uống canh sâm! Ta vừa kêu Xuân Hồng làm cháo gạo kê, cố ý cho thêm táo đỏ, kỷ tử để bổ huyết, dưỡng thân."

Hàn Văn Thư cũng nhẹ nhàng nói câu: "Hài nhi muốn uống cháo......"

Hàn Thượng Thanh mềm lòng, kêu Xuân Hồng đem cháo còn ấm lại, đưa cho Hạ thị đút, người sau đành phải không tình nguyện cầm 'cháo của hạ nhân' đút cho nhi tử.

Tiểu hài nhi ăn rất nhanh, hiển nhiên là do trong khoảng thời gian này đã đói lả.

Mà Hàn Phỉ hoặc là không làm, hoặc là đã làm thì phải làm đến cùng, trực tiếp bắt đầu chỉ huy bọn hạ nhân đem lò than trong phòng dọn ra ngoài, không khí trong phòng tức khắc lưu thông, cũng không có chướng khí mù mịt gì.

"Đinh —— nhiệm vụ cứu vớt Hàn Văn Thư hoàn thành một nửa, khen thưởng 10 tinh tệ, thỉnh ký chủ cố lên!"

Lúc này, Hàn Phỉ cũng không để bụng vì cái gì nhiệm vụ chỉ hoàn thành một nửa, cũng không để bụng chỉ có 10 tinh tệ, bởi vì nếu không có nhiệm vụ này cùng khen thưởng, nàng cũng sẽ cứu tiểu hài tử kia.

Bởi vì......

Tiểu hài tử này nhìn rất giống đệ đệ đoản mệnh của nàng ở hiện đại.

Ở hiện đại Hàn Phỉ không phải ngay từ đầu không có thân nhân, nàng còn có một đệ đệ, cùng nhau sống nương tựa lẫn nhau, nhưng đệ đệ kia của nàng không gọi Hàn Văn Thư mà là Hàn An, là đệ đẹ bảo bối nhất của nàng.

Nhưng mà...... Hàn An chết lúc tám tuổi.

Hàn Phỉ vĩnh viễn cũng sẽ không quên thời điểm Hàn An chết, cho nên sau này nàng mới cố gắng chuyên tâm gắng sức học y, Tây y không cứu được đệ đệ, nàng sẽ đi học trung y.

Đây là chấp niệm nàng vẫn luôn cất giấu.

Hàn Phỉ không nghĩ tới sẽ ở thế giới xa lạ này gặp phải người cùng Hàn An lớn lên giống y như đúc, bộ dáng bệnh nặng kia quả thực giống y đúc Hàn an năm đó, cho nên nàng mới khẩn trương như vậy, dù nàng biết, biết người này không phải Hàn An.

Thôi, cứu liền cứu, coi như làm vì tiểu hài tử kia có khuôn mặt giống Hàn An.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro