Chương 28

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Edit: An
Chương 28

Diệp Tử còn chưa ăn xong, bên ngoài đã truyền tin tức Thái Hậu đã đến hành cung, người hầu liền hỏi Diệp Tử có muốn ra ngoài nghênh đón hay không.

Diệp Tử lấy khăn lụa ra lau lau miệng, bình tĩnh nói: “Không đi.”


Sau khi Cố Yến cố tình tung tin tức hai người bọn họ ngủ chung, qua một đêm mặn nồng, Cố Yến đã ra ngoài từ sáng sớm để đón Thường Ninh quận chúa.

Nếu bây giờ Diệp Tử chạy ra ngoài cung hành để nghênh đón, thì có vẻ hắn quá vô tâm rồi.

Diệp Tử lệnh cho tỳ nữ báo tin ra, rằng thân thể hắn không khỏe, không xuống giường nổi nên cũng không thể ra ngoài đón tiếp được. Còn bảo tỳ nữ phải nói tình hình của hắn nghiêm trọng một chút, để Cố Yến nhanh chóng làm xong việc, mau chóng trở về gặp hắn.

Chuẩn bị xong mọi việc, Diệp Tử cho hạ nhân ra khỏi tẩm điện, biến trở về nguyên hình, nhảy vào chậu hoa của mình.

Hành cung đương nhiên không bằng Thụy Vương phủ, đất trồng cho hắn chỉ được đào tùy tiện ở ngọn đồi gần đó, khác xa một trời một vực so với mảnh đất bón hoa màu mỡ ở Thụy Vương phủ. Ban đầu Diệp Tử cũng không kén chọn, mãi đến khi ngủ gần một đêm trong lớp đất này, hắn nhịn không được lén lút trèo lên giường Cố Yến, mới phát hiện mình đã bị người khác chiều hư.

Diệp Tử không giống với đám yêu ma quỷ quái trong lời đồn, ngoài việc có thể biến hình người, hắn không có chút phép thuật, cũng không ai dạy hắn cách tu luyện. Điều duy nhất mà hắn biết là sức mạnh của hắn sẽ hồi phục nhanh hơn nếu được nghỉ ngơi trong lớp đất.

Đối với Diệp Tử, mấy cục đất không đủ phì nhiêu này có còn hơn không, hắn chán nản ngồi trong chậu hoa, chờ Cố Yến tìm tới hắn. Nhưng hắn chờ mãi chờ mãi, chờ đến hơn một canh giờ, vẫn không thấy bóng dáng Cố Yến đâu.

Phiến lá Diệp Tử cuộn tròn, trong lòng có hơi không vui.

Sáng sớm hắn còn tự thuyết phục bản thân, người nọ do lệnh của Thái Hậu nên không thể rời đi. Nhưng người bên kia đã tiếp xong rồi, y cũng không về sao?

Huống chi, hắn còn cố ý phái người truyền lời nói hắn cảm thấy không khỏe.

Đến gặp hắn một chút khó đến vậy sao?

Thời điểm người nọ dỗ dành hắn tối hôm qua, còn ra vẻ ôn nhu như nước.

Quả nhiên lời nói của nam nhân trên giường đều không thể tin được.

Diệp Tử nhảy ra khỏi chậu hoa, vung vẩy đất bùn cho hả giận, từ cửa sổ nhảy ra tẩm điện. Núi không thấy ta, ta tự đi tìm núi, người nọ không thèm đến tìm hắn, thì tự hắn sẽ đến tìm người.

Hắn cũng không phải là cỏ không biết đi.

Bởi vì có Thái Hậu đến, thủ vệ trong hành cung canh giữ nghiêm ngặt hơn bình thường. Diệp Tử tránh đi vài thủ vệ, mới vừa đi qua hành lang, đã nghe được tiếng cười nói. Thái Hậu cùng vài vị hoàng trong hoàng cung đang giải sầu ngắm hoa ở một căn đình cách đó không xa.

Thời tiết này dễ chịu ôn hòa, là mùa trăm hoa nở rộ, trong vườn hoa cỏ tươi tốt, cảnh đẹp ý vui. Diệp Tử nương theo đám hoa cỏ, lặng lẽ lẻn vào.

Những người đến hành cung không nhiều lắm, ngoại trừ Thái Hậu, Hoàng Hậu và vài vị sủng phi, cũng chỉ có vài vị phu nhân của trọng thần trong triều đình, bằng tuổi với Cố Yến cũng không có nhiều.

Diệp Tử liếc mắt một cái liền thấy Cố Yến đứng trong đám người.

Y đứng bên cạnh Thái Hậu, biểu tình bình tĩnh, Thái Hậu nghiêng đẩu nói gì đó với y.

Diệp Tử đi vào chút nữa, nghe thấy Thái Hậu nói: “......... Đã nhiều năm rồi ta không tới hành cung này, bây giờ xem ra đã khác xa so với ngày xưa.”

Hoàng hậu nói: “Thái Hậu nói đúng, một năm sau khi hành cung gặp hỏa hoạn, bệ hạ đã cho người tới tu sửa toàn bộ, đương nhiên sẽ khác biệt hoàn toàn với ban đầu.

Hành cung này được xây dưới thời của tiên đế, mấy năm sau khi lão qua đời, tòa cung điện bỗng nhiên gặp một trận cháy lớn. Lửa lớn đã thiêu rụi gần hết hành cung, giết chết nhiểu thái giám và cung nữ, bởi vậy vài năm sau trận hỏa hoạn, nơi này thường bị đồn rằng có ma quỷ ám.

Mãi đến mấy năm gần đây, Tĩnh Hòa Đế mới phái người đến tu sửa hành cung, cũng tìm đạo sĩ đến trấn áp hết tà khí bên trong.

Thái Hậu nhớ đến chuyện xưa, sắc mặt hơi trầm xuống: “Ta vẫn còn nhớ rõ, năm đó ta và tiên đế thường mang Yến nhi tới đây. Nó khi còn nhỏ thích đến nơi này nhất, đến rồi sẽ không muốn rời đi, vì vậy còn nháo loạn với tiên đế một trận.”

“Yến nhi, con còn nhớ không?”

Cố Yến đang cúi người rót trà cho Thái Hậu, đảo ánh mắt qua, lại thấy một màu xanh quen thuộc trong đám cỏ thoáng qua.

Y cố gắng kiềm ý cười trong mắt, thấp giọng trả lời: “Tất nhiên là nhớ rõ.”

“Nói đến, hình như đây là lần đầu tiên Chỉ nhi đến nơi này đúng không?” Hoàng Hậu ngoái đầu lại nhìn nữ tử đứng phía sau chính mình, “Chỉ nhi?”

Ôn Chỉ nhìn qua có vẻ còn hốc hác tiều tụy hơn hai ngày trước, giống như bị thất hồn lạc phách. Một lúc lâu sau khi Hoàng Hậu gọi nàng, nàng mới hoàn hồn nói: “Đúng vậy, cô cô.”

Vài tia bất mãn hiện lên trong mắt Hoàng Hậu, nhưng rất nhanh đã biến mất.

Nàng cười cười, nói: “Hành cung này lớn như vậy, nếu Thụy Vương đã quen thuộc với nơi này, có thể phiền ngươi dẫn Chỉ nhi đi tham quan được không?”

Cố Yến dừng một chút, thuận theo nói: “Được.”

Cố Yến dẫn Ôn Chỉ đi dạo hoa viên.

Y đối với hoa viên này hiểu rõ trong lòng bàn tay, một đường cẩn thận giảng giải cho Ôn Chỉ, vừa chu đáo vừa thỏa đáng, không tìm được một khuyết điểm nào. Ngược lại Ôn Chỉ lại trông như mất hồn mất vía, ngoại trừ thỉnh thoảng đáp lại một hai câu, phần lớn thời gian đều nhìn ngơ ngác về phương xa.

Hai người đi dạo một chút rồi đến ngồi nghỉ ngơi ở căn đình giữa hồ phía sau hành cung.

Diệp Tử lọ mọ bám theo.

Ôn Chỉ quay đầu phân phó gì đó với thị nữ bên cạnh, thị nữ đáp một tiếng, ngay lập tức rời khỏi căn đình giữa hồ.

Cố Yến ngồi xuống bên bàn đá, tự tay rót hai ly trà: “Thường Ninh, vào đây, chỗ ngươi đứng rất nguy hiểm.”

Ôn Chỉ đứng bên mép đình, ánh mắt nhìn vào mặt hồ rộng lớn, nhẹ nhàng cười: “Nguy hiểm sao? Ta lại cảm thấy, như vậy còn an toàn hơn.”

Ngón tay Cố Yến vuốt ve miệng ly: “Quận chúa nói như vậy, chẳng lẽ ngươi cảm thấy bổn vương sẽ làm gì đó với ngươi sao?”

“Không, không liên quan tới ngài.” Ôn Chỉ ngoái đầu lại nhìn y, “Điện hạ, ngài là người tốt, ta thực ra rất hâm mộ ngài.”

Nàng nhẹ giọng nói: “Có đôi khi ta nghĩ, nếu ta sinh ra là nam tử, có lẽ sẽ không phải đi đến bước đường này. Chỉ đáng tiếc......”

Cố Yến hạ mắt, không đáp lời.

Diệp Tử trốn ở chỗ tối, nhìn thấy bóng dáng gầy yếu của Ôn Chỉ, nhịn không được thở dài một tiếng.

Trong sách không nhắc nhiều về vị Thường Ninh quận chúa này, nhưng Diệp Tử mơ hồ cảm nhận được nàng không phải là người xấu.

Ôn Chỉ thân là một quận chúa, dung mạo không tính là khuynh quốc khuynh thành, nhưng cũng là một mĩ nhân được nhiều người biết đến. Tiếc rằng nàng được sinh ra ở Hộ quốc công phủ, nhất định phải đối mặt với nhiều tình huống bản thân không thể quyết định được.

Ví như, nàng rõ ràng không có tình cảm với Cố Yến, nhưng không thể không nghe lệnh phụ thân và cô cô, không ngừng tiếp cận y.

Diệp Tử nhớ rõ, không bao lâu sau khi Thường Ninh quận chúa bị Cố Yến từ hôn, nàng đã trượt chân xuống nước mà chết, kết thúc số mệnh của một cô gái nhỏ.

Diệp Tử nghĩ đến đây, bỗng nhiên sửng sốt một chút.

Hắn không rõ khi nào thì Thường Ninh quận chúa rơi xuống nước.

Dựa theo dòng thời gian trong trí nhớ của hắn, Cố Yến đã dâng lên một bức họa bá tánh gặp nạn ở tiệc mừng thọ của Thái Hậu, làm Tĩnh Hòa Đế tức giận, liền giam lỏng y ở Thụy Vương phủ tận ba tháng. Trong ba tháng đó, trong vương phủ không nhận được bất kì tin tức nào từ bên ngoài, cho đến khi Cố Yến được gỡ bỏ lệnh cấm, mới nhận được tin Thường Ninh quận chúa đã qua đời.

Nói như thế, chẳng phải lúc đó chính là......

Diệp Tử mơ hồ có chút suy đoán, ngay lúc này, hắn lại đột nhiên nghe được từ trong hồ truyền đến một âm thanh trầm vang, như có vật gì đó rơi xuống nước.

Hắn ngẩng đầu nhìn qua, đúng lúc thấy Ôn Chỉ đang bị dòng nước nhấn chìm.

Ký ức của Diệp Tử cuối cùng cũng rõ ràng, hắn nhớ ra, nơi Ôn Chỉ rơi xuống nước mà thân vẫn, chính xác là tòa hành cung này.

Trên mặt hồ rất nhanh lại vang lên một tiếng trầm đục lần thứ hai, mặt hồ yên ả bỗng cuộn trào, là Cố Yến đã nhảy vào trong hồ nước.

Các thái giám và tỳ nữ ở trên bờ thấy cảnh này thì hoảng loạn không thôi, lớn tiếng kêu gọi nhảy xuống nước cứu người. Mọi người vội vàng luống cuống tay chân, một lúc sau, Cố Yến và Ôn Chỉ được thị vệ vớt lên.

Thái Hậu đang ngắm hoa trong viện cũng bị kinh động, vội vàng cho người dẫn đường chạy tới, khuôn mặt xinh đẹp tái nhợt: “Sao bỗng nhiên lại rơi xuống nước? Các ngươi có sao không? Có bị thương ở đâu không?”

Toàn thân Cố Yến đã ướt đẫm nước hồ, y qua loa khoác thêm tấm áo lông chồn được tỳ nữ đem tới, sắc mặt vẫn tái nhợt như cũ vì lạnh

Y lắc đầu, thấp giọng nói: “Thường Ninh, nàng ta......”

Ôn Chỉ tuy đã được cứu lên kịp thời, nhưng lại lâm vào hôn mê, thật lâu cũng không tỉnh.

Hoàng Hậu là cô cô của Ôn Chỉ, đương nhiên là người lo lắng nhất. Hoàng Hậu lập tức cho người đưa Ôn Chỉ tới cung uyển nàng đang ở, lại phái người tìm thái y tới chẩn trị cho nàng.

Thái Hậu cũng muốn cho thái y tới chẩn trị cho Cố Yến, nhưng y đã lắc đầu cự tuyệt: “Ta trở về tắm rửa thay quần áo là ổn, không làm phiền Hoàng Hậu nương nương.”

“Cũng được.” Thái Hậu gật gật đầu, dặn dò nói, “Ngươi vừa khỏi phong hàn, nhớ cho người nấu chút canh gừng, đừng để cơ thể bị lạnh.

Cố Yến gật đầu.

Sự việc như vậy xảy ra, mọi người khác cũng không còn tâm trạng vui chơi, lần lượt trở về chỗ ở của mình.

Ngày xuân hồ nước lạnh lẽo thấu xương, Cố Yến bọc thân mình trong áo lông chồn, cảm thấy cái lạnh đang len vào trong xương tủy. Y liếc mắt nhìn mặt hồ đã yên tĩnh trở lại, được hai gã người hầu đỡ, y thong thả trở về tẩm điện của mình.

Diệp Tử đã lẩn đi từ khi Cố Yến nói muốn trở về, hắn nhanh chóng trở lại cung mình ở, trèo qua cửa sổ nhảy vào tẩm điện, biến thành hình người rồi cẩn thận mặc y phục vào, lại đẩy cửa lớn ra.

Thu Đường và Thu La đang ở trong viện, thấy hắn đi ra lập tức chạy tới đón: “Vương phi có gì phân phó?”

Diệp Tử vừa mới bỏ chạy một đoạn đường, hô hấp có hơi không đều, không đầu không đuôi nói: “Chuẩn bị nước ấm, canh gừng, nhanh lên.”

Thu Đường và Thu La đều sửng sốt, đang muốn mở miệng hỏi, một tiểu thái giám vội vã chạy vào: “Vương phi, có chuyện lớn rồi, Vương gia bị rơi xuống nước!”

Gã hơi dừng lại, ra lệnh cho hai tỳ nữ: “Còn không nhanh chân đi chuẩn bị nước ấm, y phục sạch sẽ, Vương gia muốn tắm gội ngay lập tức! Mau đi!”

Hai người sửng sốt, sau đó hai mặt nhìn nhau.

Tin Vương gia rơi xuống nước chỉ mới được truyền đến, làm sao Vương phi có thể biết được nhanh như vậy?

Diệp Tử sợ bị các nàng hỏi thêm, vội vàng ra lệnh: “Ta đi nấu canh gừng, các ngươi chuẩn bị nước nóng trước, hầu hạ Vương gia tắm rửa.”

Hắn nói xong liền đi ra sau bếp.

Diệp Tử ngồi xổm trong bếp nấu canh gừng, trong lòng không thể bình tĩnh nổi.

Việc Thường Ninh quận chúa rơi xuống nước đối với hắn không phải là chuyện quá to tát, nhưng thời điểm này thực sự là quá nguy hiểm.

Cố Yến vừa với hủy hôn với Thường Ninh quận chúa, làm cho quan hệ với Hộ quốc công phủ vốn xấu nay càng xấu hơn. Hai người bọn họ ở với nhau, Ôn Chỉ bỗng nhiên rơi xuống nước, cho dù thế nào Cố Yến cũng không thể không liên quan.

Khi đó ở căn đình giữa hồ, ngoại trừ Cố Yến và Ôn Chỉ, cũng chỉ có Diệp Tử đứng cách đó không xa. Hắn tận mắt nhìn thấy Ôn Chỉ tự mình nhảy xuống nước, nhưng hắn lại không thể làm chứng được.

Khả năng rất cao là Hộ quốc công phủ là kẻ chủ mưu cho mọi sự việc này.

Diệp Tử lơ đãng suy nghĩ, bỗng nhiên bên ngoài có tiếng đập cửa: “Vương phi.”

Là Thu Đường.

Diệp Tử hỏi: “Làm sao vậy? Không phải cho các ngươi đang hầu hạ Vương gia tắm gội sao?”

Thu Đường đi vào, thấp giọng nói: “Vương gia ngài ấy không cho người khác chạm vào, nói muốn ngài đích thân đến hầu hạ.”

Diệp Tử nói: “Nói với y, ta nấu xong canh gừng sẽ tới.”

“Nô tỳ đã nói rồi.” Thu Đường cúi đầu xuống thấp, khó xử nói, “Nhưng Vương gia nói, nếu không phải ngài hầu hạ, ngài ấy sẽ không tắm.”

Diệp Tử: “……”

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro