Đảo loạn thiên hạ (1-4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Một đêm thoáng chốc trôi qua.

"Không đi." Sáng sớm, Mặc Thiên Thần đã mặt lạnh nhìn Huyền Thiên Hạo đối diện chỉ có một đêm mà bình phục, hiện tại đã một lần nữa khôi phục thành người khiêm tốn ôn nhuận như ngọc, trầm giọng nói.

"Vi sư hiện tại đi không được." Lãnh Trầm Hinh nhìn Mặc Thiên Thần rõ ràng đối với Huyền Thiên Hạo thật không khách khí nói: "Chuyện Nhân Hoàng trúng độc này liên quan trọng đại, vi sư nếu không phải đang lúc luyện chế cửu thiên hoàn hồn đan, nhất định sẽ tự mình đi, hiện tại con trước cùng Phong sư huynh con đi xem tình huống Nhân Hoàng, chờ vi sư luyện thành, lập tức sẽ đi theo."

"Để Thủy Thủy đi." Cùng hoàng thất không giao tình, cứu phụ thân của Huyền Thiên Hạo, không đi.

"Được, con đi." Một bên Thủy Thủy lập tức hưng phấn nhảy dựng lên.

"Không được, Thủy Thủy y thuật không quá khả quan." Lãnh Trầm Hinh trực tiếp phủ quyết, Thủy Thủy nhất thời im miệng.

"Sư muội, hôm qua tự tiện xông vào Đệ Cửu Phong quả thật là ta không đúng, chỉ là vì trong lòng rất sốt ruột mới làm việc như thế, sư muội, niệm tình chúng ta là người một nhà, mong ra tay cứu giúp phụ hoàng ta." Huyền Thiên Hạo không nghĩ ra được Mặc Thiên Thần vì sao nhằm vào hắn, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có việc ngày hôm qua hắn làm việc lỗ mãng , không khỏi lại xin lỗi lần nữa.

Ôn hòa mà khiêm tốn, tuyệt không vì tự giữ thân phận mà tự đại, làm việc muốn đặt người khác trong mắt, không cần ca ngợi, nhưng ở trong mắt Mặc Thiên Thần đó là hận không thể đem phúc đức hạnh tắc của Huyền Thiên Hạo này nấu lại.

Ghê tởm.

"Được rồi , Thiên Hạo cũng là đệ tử của nhị sư bá con ở Đệ Nhị Phong, con đi giúp đi." Lãnh Trầm Hinh cuối cùng hạ lệnh nói.

Một lời hạ xuống, Lãnh Trầm Hinh lại nhìn về phía Huyền Thiên Hạo cùng hai đại hộ pháp phía sau hắn, sắc mặt lạnh xuống nói: "Quy củ Đệ Cửu Phong ngươi hẳn là rõ ràng, hiện tại bỏ qua, lần sau còn dám xông vào, thì đừng trách đệ tử ta thủ đoạn độc ác vô tình."

"Sư thúc dạy phải, đệ tử không dám tái phạm." Huyền Thiên Hạo đầy mặt chân thành, bất quá vấn đề là Mặc Thiên Thần được không? Tuy rằng nghe nói nàng y thuật độc thuật đều cao, bất quá nói tóm lại nàng mới mười ba tuổi mà thôi, việc này hắn tìm đến là Lãnh Trầm Hinh a.

Bất quá, hắn không dám phản đối Lãnh Trầm Hinh, cửu phong tuy rằng là chỗ học tập của nhân tộc, có thể nói là cái nôi bồi dưỡng nhân tài nhân tộc, nhưng phong chủ Đệ Cửu Phong không như những người khác, kia có tiếng kỳ quái, ở trong mắt nàng trừ bỏ hai đệ tử của nàng ra, chính là đan dược so với mệnh những người khác còn quý hơn, trong đó bao gồm Nhân Hoàng.

Hôm nay, nàng có thể phái đại đệ tử đi, đã xem như nể mặt hắn , hắn thật không dám chất vấn bản lĩnh của Mặc Thiên Thần.

Bởi vì vừa chất vấn, vốn là Mặc Thiên Thần không muốn đi sẽ thực sự không đi , phụ hoàng hắn làm sao bây giờ.

"Ừm." Lãnh Trầm Hinh gật đầu, sau đó hướng Mặc Thiên Thần nói: "Đi thôi."

Sư mệnh làm khó, Mặc Thiên Thần lúc này vạn phần không nói gì.

Kiếp này nàng vốn không muốn tiếp cận nam nhân này, nhưng nàng có một nghi hoặc, Huyền Thiên Hạo vì sao muốn giết nàng? Vì sao muốn vu oan nàng? Nàng có cái gì đáng giá hắn làm như vậy? Phải biết rằng nếu sư phụ nàng biết nàng chết, sẽ giết sạch nhân tộc, nàng cũng không bất ngờ.

Nàng muốn biết, nàng muốn biết rõ ràng rốt cuộc vì sao.

Nàng không muốn chết không minh bạch.

Hiện tại, được rồi, người đều đưa tới cửa , vậy cũng đừng trách nàng.

Quay đầu, Huyền Thiên Hạo nhìn ánh mắt Mặc Thiên Thần lạnh lạnh nhìn hắn, trên lưng lông tơ không lý do liền dựng đứng, ánh mắt Mặc Thiên Thần này rất phức tạp, phức tạp đến hắn thậm chí không dám nhìn, thật sự là kỳ quái.

Gió núi mơ hồ, lượn lờ bay lên.

Mặc Thiên Thần thu thập một chút gì đó, mang theo vài cọng linh thảo tam phẩm nàng nuôi dưỡng, xuống núi.

Chương 13: Đảo loạn thiên hạ 2

Ý trời muốn nàng đi, vậy cũng đừng trách nàng đảo loạn phong thủy thiên hạ này.

Sơn cốc rừng xanh.

Một chiếc xe độc giác thú được ba con ngựa kéo nhanh chóng xuyên qua trên đường lớn, tốc độ cực nhanh cơ hồ có thể so với chim chóc bay trên không trung, bên cạnh, hai con bạch mã thần tuấn chở Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ, phòng hộ trái phải, một hàng xe ngựa hướng tới hoàng thành nhân tộc nhanh như điện chớp mà đi.

Trong xe độc giác thú, Huyền Thiên Hạo nhìn Mặc Thiên Thần trước mắt nhắm mắt dưỡng thần, trong lòng tư vị khôn kể.

Nghĩ Huyền Thiên Hạo hắn mặc kệ là ở Cửu Phong hay hoàng thành hoặc là nói nhân tộc, đều là nhân tài bật nhất, nhân trung chi long, nữ tử từ tám mươi tuổi cho tới ba tuổi gặp qua ai không bị phong thái của hắn mê hoặc.

Nhưng Mặc Thiên Thần vừa thấy mặt đã cho hắn một trận không nói, hiện tại dù ở một mình trong buồng xe, từ đầu tới đuôi cả ánh mắt đều không thèm liếc nhìn hắn một cái, phảng phất hắn không tồn tại. Huyền Thiên Hạo lần đầu tiên cảm thấy bị đả kích thật sâu.

Suy đi nghĩ lại, hắn thực sự chưa từng đắc tội tiểu sư muội Đệ Cửu Phong này a, thế nào ở trước mặt nàng, mị lực của hắn hoàn toàn không thể thực hiện được chứ?

Chẳng lẽ bởi vì Mặc Thiên Thần còn nhỏ, chưa hiểu được hàm nghĩa nam nhân nữ nhân? Hoặc là trời sinh không thích nam nhân? Ừm, dự đoán chính là như vậy, nhất định là như vậy, không phải hắn không đủ tốt, mà là Mặc Thiên Thần không hiểu hắn xuất sắc.

Huyền Thiên Hạo ở trong xe một bên nhìn Mặc Thiên Thần, một bên tự mình an ủi.

Mà không biết Mặc Thiên Thần không phải coi hắn là không khí, mà là đã sớm muốn nhất đao lưỡng đoạn bổ hắn ra, hiện tại tại trong xe nhỏ như vậy, còn phải chịu đựng không ra tay, thật là khảo nghiệm sức chịu đựng của nàng, bởi vậy, nhắm mắt làm ngơ, lười nhìn hắn, miễn cho còn chưa có cứu được Nhân Hoàng nàng đã giết thái tử của hắn trước.

Ngoài xe ngựa ngọn cây theo gió mà động, bốn phía náo nhiệt.

"Thiên Thần sư muội, ngươi xem phụ hoàng ta trúng độc là..."

"Người nào?"

Ngay lúc Huyền Thiên Hạo muốn cùng Mặc Thiên Thần thảo luận một chút vấn đề của phụ hoàng, bên ngoài Ảnh hộ vệ đột nhiên hét to một tiếng.

Bên ngoài rừng cây có người?

Trong tiếng hét to, bốn phương tám hướng đột nhiên truyền đến tiếng xé gió bén nhọn tựa chim ưng vỗ cánh sắc bén vô cùng, từng tiếng hướng thẳng xe độc giác thú.

Tên, một loại như ngón tay dài, lại sắc bén như lưỡi dao màu đen, đầy trời giống như mưa hoa, từ bốn phương tám hướng bao phủ thân xe mà đến, sát khí nháy mắt bao phủ.

Mặc Thiên Thần mở mắt ra, ngàn vạn mưa hoa tên, đây chính là ám khí vương giả, lai giả bất thiện.

"Lớn mật." Ngoài xe độc giác thú Hồng hộ vệ quát một tiếng chói tai, trong phút chốc chỉ thấy hai đao ảnh bay trên trời, thẳng chống lại ngàn vạn mưa hoa tên.

"Thiên Thần sư muội đừng sợ, này đó tiểu xảo bọn người Hồng hộ vệ sẽ đối phó." Bên trong buồng xe Huyền Thiên Hạo vô cùng trấn định, dường như quá quen thuộc.

Bất quá sắc mặt Mặc Thiên Thần một mực không thay đổi, nghe vậy cả khóe mắt đều không thèm nhướng, ở đâu có dấu hiệu sợ, nhìn qua so với hắn còn trấn định hơn.

Huyền Thiên Hạo, không nói gì.

"Oanh." Ngoài xe, ngàn vạn mưa hoa tên còn chưa có tiêu diệt hết, trong rừng cây vài tiếng ầm ầm trầm đục vang lên, ngay sau đó bốn đạo bóng đen theo đông nam Tây Bắc tứ phía hướng tới xe ngựa tập kích.

Cây, đại thụ bị nhổ tận gốc, rộng cơ hồ hai thước, không có bất kỳ lực lượng nào kiềm chế, gào thét mà đến, nơi đi qua, vô số cây nhỏ bị khí thế bén nhọn phá hủy thành cặn bã.

"Ngũ cấp cao thủ." Bên trong xe, Huyền Thiên Hạo sắc mặt thay đổi.

Có thể công kích trong vòng lực khống chế lớn như thế.

Có thể công kích trong vòng lực khống chế lớn như thế, lực lượng này khẳng định đã đạt tới ngũ cấp.

Hai hộ vệ Ảnh và Hồng là ngũ cấp cao thủ, đối phương thế như xuất động bốn ngũ cấp cao thủ, đây nhất định phải đưa bọn họ vào đường chết, mẹ nó , hiển nhiên tin tức hắn viếng thăm Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh đã bị lộ.

Trong khí thế ôn nhuận nhất thời sát khí sắc bén dựng lên, Huyền Thiên Hạo mạnh mẽ đứng dậy hướng xe bắn ra ngoài, đồng thời quát: "Muội đừng nhúc nhích, ta sẽ bảo vệ muội." Người Đệ Cửu Phong độc thuật y thuật cao minh, võ công thì chỉ bình thường, thiên hạ này đều biết.

Mặc Thiên Thần ngồi ở trong xe, nghe vậy lần đầu tiên ngẩng đầu nhìn thoáng qua Huyền Thiên Hạo bay ra ngoài xe.

Ta sẽ bảo vệ muội, ha ha, lúc trước một câu này, khiến nàng cảm động sinh tử cùng nhau.

Lúc này...

Mặc Thiên Thần cúi mắt chậm rãi nhếch môi cười, lúc này, một chút cũng không làm nàng dao động , hắn bảo hộ nàng, bất quá là vì nàng phải đi cứu phụ hoàng hắn mà thôi, mà thôi.

Ngoài xe vang lên tiếng nổ lớn.

Mấy chục bóng người lặng yên không một tiếng động từ bốn phía trong rừng cây bắn ra, hướng tới xe ngựa cuồng phác lên.

Mục tiêu của bọn họ thật rõ ràng, Mặc Thiên Thần trong xe ngựa. Chỉ cần giết Mặc Thiên Thần, phong chủ Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh khẳng định sẽ tức giận, tiến tới giận chó đánh mèo Nhân Hoàng, chỉ cần Lãnh Trầm Hinh không xuống núi, không cứu Nhân Hoàng, như vậy nhân tộc có thể thay người làm chủ .

Khí thế sắc bén, chiêu chiêu đoạt mệnh.

Người che mặt, ngoại trừ bốn ngũ cấp cao thủ, còn lại tất cả đều là tứ cấp cao thủ, đội hình phi thường cường đại, thật giống như này đó cao thủ là cải trắng bình thường.

Phải biết rằng, cao thủ cao nhất nhân tộc chỉ là thất cấp, nghe nói Nhân Hoàng cùng phong chủ Đệ Nhất Phong chính là thất cấp cao thủ, có thể dời non lấp biển, có thể nghịch lưu biển cả, bất quá chỉ nghe nói.

Lục cấp cao thủ, nhân tộc ngàn vạn người cũng bất quá trăm người mà thôi.

Mà hiện tại ra tay đánh lén Huyền Thiên Hạo một hàng hai ngũ cấp cao thủ một tứ cấp cao thủ, vỏn vẹn ba người đã xuất động đội hình cường đại như vậy, hiển nhiên là nhất định muốn mạng Mặc Thiên Thần .

Âm thanh xơ xác, từ ngoài xe truyền đến mùi máu tươi, tràn ngập giữa không trung.

Một muốn giết, một muốn bảo vệ, hai phương người ngựa đều là liều mạng.

Mặc Thiên Thần ngồi ở trong xe, lạnh nhạt mà không sợ, một đời nàng đi theo bên cạnh Huyền Thiên Hạo, đội hình ám sát cường đại nào cũng đều gặp qua , như vậy bất quá chỉ là nhỏ nhặt mà thôi.

Đầu ngón tay nhẹ nhàng chuyển động, Mặc Thiên Thần từ từ ngẩng đầu nhìn hướng bắc, nơi đó mới là chỗ người áp trận hôm nay, này đó ngũ cấp tứ cấp bất quá chỉ là con kiến mà thôi, đáng tiếc, Huyền Thiên Hạo lúc này lực lượng quá yếu, căn bản cũng không cảm thấy được.

Bên miệng hơi hơi phác họa một tia cười lạnh, nàng không muốn giúp Huyền Thiên Hạo, bất quá ai dám muốn mạng nàng, cũng đừng trách nàng thủ đoạn độc ác vô tình.

Đầu ngón tay khẽ động, một nụ hoa sắp nở mang theo cả lá, xuất hiện trong tay Mặc Thiên Thần, Mặc Thiên Thần chậm rãi thưởng thức , nhìn qua tựa như đang dã ngoại, cùng ngoài xe gió tanh mưa máu hoàn toàn không hòa hợp.

Ngoài xe hàn quang bóng kiếm, huyết phi ảnh lạc (máu chảy đầu rơi).

"Giết." Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ đầy mặt đều máu, vũ khí trong tay múa ra một đoàn hồng quang, trong vòng lực vũ khí đều phát ra màu đỏ như máu, hai người một thân vũ lực đã bức đến cực hạn.

Cùng với hai người bọn họ điên cuồng chống cự, người chết ở hai phía càng ngày càng nhiều, tứ cấp chống lại ngũ cấp, thì chính là tìm chết.

"Oanh." Bảo vệ trước xe ngựa, Huyền Thiên Hạo cùng một ngũ cấp cao thủ đối đầu, bị chấn hướng bay ra ngoài nửa bước, một ngụm máu tươi phun ra, lại cầm cự không dám thối lui mà tiếp tục nhào lên, chống cự người tới hướng bên trong xe Mặc Thiên Thần xuống tay.

"Thái tử, lui ra phía sau, ta đến." Lúc này Ảnh hộ vệ cũng không sợ tiết lộ thân phận Huyền Thiên Hạo, người tới khẳng định đã biết bọn họ là ai .

Một cái di hình đổi ảnh, Ảnh hộ vệ tiếp được đối thủ Huyền Thiên Hạo.

Huyền Thiên Hạo lập tức lui ra phía sau, sau khi hít sâu một hơi, quay người liền chống lại tứ cấp cao thủ phía sau đánh tới, hắn là tứ cấp cao nhất, đối phó tứ cấp cao thủ còn được.

Trong lúc nhất thời, chỉ thấy một mảnh đao quang kiếm ảnh, mau cơ hồ khiến người nhìn không kịp, kích khởi cũng chỉ có đầy trời huyết sắc bay lên.

Không có lời nói dư thừa, chỉ có giơ tay chém xuống.

Chưa từng có nhiều chiêu số, chỉ có liều chết.

Ngón tay đứt đoạn tung bay trong kiếm quang, bãi cỏ xanh biếc bị màu máu thẩm thấu vô cùng đen.

"Thái tử, ngài bảo hộ xe, chúng ta giết ra ngoài." Sắc mặt màu đỏ, Hồng hộ vệ vũ động một kiếm hai lưỡi trong tay khí thế như hồng hướng ra ngoài.

"Được." Huyền Thiên Hạo bay vọt tới nóc xe, kiếm quang bao phủ tứ phương, bảo vệ xe độc giác thú.

Ảnh hộ vệ cùng Hồng hộ vệ ở phía trước giống như hai vị sát thần, điên cuồng mở đường.

Văn vô đệ nhất, võ vô đệ nhị.

Tuy rằng đều là ngũ cấp cao thủ, nhưng một tia sai biệt, thì sẽ không cách nào vãn hồi.

Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ, đều là ngũ cấp cao nhất, chỉ kém một chút sẽ tiến vào hàng ngũ lục cấp cao thủ, bằng không Huyền Thiên Hạo cũng không dám chỉ mang theo hai người bọn họ đi đón Lãnh Trầm Hinh.

"Bảo vệ, không cho bọn họ lao ra .."

"Trước năm sau hai, mau..."

"Giết..."

Sát phạt đi, xe ngựa động.

Huyền Thiên Hạo một hàng điều khiển xe độc giác thú mạnh mẽ xông ra vòng mai phục .

Quang ảnh dao động, chém giết càng kịch liệt.

Nhưng mà, ở hướng bắc bọn họ không thấy một người chắp hai tay sau lưng đang nhìn tình huống nơi này, trên mặt thần sắc lộ ra một tia tức giận, sau đó, từ phía sau lấy ra một tiểu cung, bất quá cánh tay dài ngắn, mặt trên đặt một mũi tên màu vàng điêu khắc như phi ưng đi lên.

Màu vàng khí trời, vốn dưới ánh mặt trời sáng bóng màu vàng, nhưng mũi tên màu vàng lúc này lại ẩn ẩn một tia ánh sáng màu tím, nồng đậm khí thế bức người.

Sát khí, sát khí chân chính.

Trường Cung nhô lên cao, nhắm xe độc giác thú.

"Không tốt, sát khí." Huyền Thiên Hạo vừa chém một người tập kích, còn chưa quay đầu đột nhiên cảm giác được cách đó không xa một cỗ sát khí làm hắn sởi gai óc chợt dâng lên, không khỏi hoảng hốt mạnh mẽ xoay người, đồng thời tay nhanh chóng hướng trong buồng xe chộp tới: "Mau ra đây, mau." Người này nhắm ngay Mặc Thiên Thần, nhắm ngay.

"Mau lui lại." Ảnh hộ vệ và Hồng hộ vệ lúc này cũng đã biến sắc, cả hai đồng thời lui về phía sau muốn đi bảo vệ Mặc Thiên Thần trong xe.

Lục cấp cao thủ, là lục cấp cao thủ, nhân tộc to như vậy chỉ có trăm vị lục cấp cao thủ.

Nhưng lúc này người vây bọn họ, không muốn sống nhào lên dây dưa cản trở bọn họ, chính là không cho bọn họ lui ra phía sau cứu giá.

Ánh mặt trời lóe ra, kinh hãi bất quá nháy mắt.

Hai ngón tay vừa động, tên dài màu tím phá không mà đến.

Không có tiếng gió bén nhọn, không có khí thế nguy hiểm, thậm chí không có sát khí bức người, chỉ như một người bình thường bắn tên ra.

Nhưng mà mũi tên này khiến cho đám người Huyền Thiên Hạo cơ hồ động đều động không được, đó là khí thế đè ép, đó là lực lượng vương giả cao hơn bọn họ một cấp.

Phía sau lưng nháy mắt một mảnh ướt át, mồ hôi, mồ hôi lạnh trong khoảnh khắc dầy đặc toàn thân Huyền Thiên Hạo, không dám động, không thể động, phảng phất bị người điểm huyệt, toàn thân đều cứng ngắc .

Không, không được, bên trong là Mặc Thiên Thần, cần phải cứu ra, cần phải cứu.

Huyền Thiên Hạo rốt cuộc là Huyền Thiên Hạo, tuy rằng lúc này tuổi còn nhỏ cũng không có mạnh, nhưng dưới sự đè ép của lục cấp, chính là bọn người Ảnh hộ vệ đều không thể nhúc nhích, hắn thế nhưng cố hoạt động về phía trước, hướng bên trong buồng xe chộp lấy Mặc Thiên Thần: "Mau... Mau ra đây..."

Nhưng hắn bị mũi tên bắn mau của lục cấp cao thủ bao vây.

Nhưng thấy, tên dài phá không, như sao băng mà đến.

"Ti..." Dưới sự bao vây tấn công của nhiều người, một tia thương hại xe ngựa độc giác thú đều không có, lúc này thời điểm tên dài màu tím bức lên, cửa xe lặng yên không một tiếng động bị lực lượng cường đại không gì ngăn cản dập nát.

Bên trong, bóng Mặc Thiên Thần lộ ra.

"Thiên Thần..." Mắt thấy Mặc Thiên Thần bỏ mạng tại chỗ, Huyền Thiên Hạo hoảng hốt, cơ hồ không kềm chế được hướng bên trong buồng xe đánh tới.

"Thái tử..." Hồng hộ vệ thấy vậy quá sợ hãi điên cuồng hét lên.

Gió động, mây động, tên thế rào rạt.

Ngay lúc đó bên trong buồng xe một bàn tay trắng nõn như bạch ngọc duỗi ra, ngón tay chỉ hướng tên dài.

"Binh." Một tiếng thanh thúy như thép và sắt va chạm vang lên, thanh thúy dễ nghe nhưng chuông khẽ động.

Tiếng va chạm thanh thúy theo mũi tên phát ra, hướng bốn phương tám hướng mở rộng bay lên.

"A..."

"Ai..."

"Ha..."

Lập tức, mọi người vừa mới bị lục cấp cao thủ ra tay áp đảo động đều động không được, chỉ cảm thấy trong lòng rõ ràng, thân thể cùng ý chí đều tự do, áp khí của lục cấp cao thủ hoàn toàn biến mất.

"Thái tử..." Vừa giải trừ áp khí của lục cấp cao thủ, Ảnh hộ vệ cùng Hồng hộ vệ lập tức điên cuộng chạy tới chỗ Huyền Thiên Hạo.

"Này..." Mà Huyền Thiên Hạo hướng Mặc Thiên Thần đánh tới, lúc này cầm lấy chân Mặc Thiên Thần trong xe, xem tình huống trước mắt, lại sợ ngây người.

"Ti... trời ơi..."

"Kim tên bị ngăn cản, a, gì đó ngăn cản kim tên..."

"Này..."

Hai phương người ngựa giết người cùng chống cự, lúc này nhìn tên dài bắn về phía Mặc Thiên Thần quỷ dị ngừng ở giữa không trung, mà thứ để ở tên dài...

Kia... Kia...

Vật ngăn cản lục cấp cao thủ toàn lực tấn công, thế nhưng là... thế nhưng là một nụ hoa sắp nở...

Này... Này... Mọi người, đều ngây người.

Gió mát chậm rãi thổi qua tóc Mặc Thiên Thần , lộ ra dung nhan xinh đẹp mang theo lạnh lùng tuyệt đối.

Lúc này, Mặc Thiên Thần vững vàng ngồi trong khoang xe, quanh thân một chút hỗn loạn đều không có, mà tay nàng hơi hơi nâng lên, đầu ngón tay nắm một đóa hoa, đỉnh đầu đóa hoa kia đối diện tên dài phá không gào thét mà đến.

Đối kháng, tên và hoa đối kháng.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm.

Lục cấp cao thủ công kích, cho dù cùng là lục cấp cao thủ, cũng phải dùng vũ khí sức lực tương đương chế trụ, này... Này chỉ là một đóa hoa mềm mại không xương, này...

Đóa hoa thâm lam, cực hạn mỹ lệ.

Bóng loáng chớp động, màu lam bức người.

"Ti ti..." Trong màu lam bức người, chỗ tên dài được tạo bằng thép tinh luyện cùng đóa hoa màu lam chạm vào từ từ vỡ vụn ra, thật giống như khói bụi cháy hết, ào ào từ giữa không trung hạ xuống, ở trong gió mát như bụi bậm tứ tán bay lên, biến mất không thấy.

"Ti..." Trận này khiến cho mọi người vừa rồi đã bị kinh ngốc lại lần nữa nhất tề hút một ngụm khí lạnh.

Đây là hoa gì? Đây là lực lượng gì? Chẳng lẽ bé gái nho nhỏ mười ba tuổi này có lực lượng cao thủ thất cấp tuyệt đỉnh? Không, không có khả năng.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro