Hết thảy từ đầu (6-11)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Hoa núi rực rỡ, thảo dược thơm ngát, trên Đệ Cửu Phong nhóm dược đồng tìm kiếm, vẻ mặt đều sốt ruột.

Mặc Thiên Thần đi lên liếc mắt nhìn thấy sư phụ nàng, đầy mặt lãnh khốc đứng ở đỉnh núi lạnh lạnh nhìn nàng, vẻ mặt kia cơ hồ lạnh muốn xuất ra nước.

"Thiên Thần sư tỷ đã trở lại, thật tốt quá..."

"Nhanh đi tìm Thủy Thủy sư tỷ bọn họ, Thiên Thần sư tỷ đã trở lại..."

Dược đồng canh giữ trên núi vừa thấy Thiên Thần lộ diện, nhất thời thích động, vui mừng kêu lên liền hướng chỗ phát ra âm thanh chạy tới, bọn họ tìm ba ngày ba đêm Thiên Thần sư tỷ đã trở lại.

"Ngươi là có chuyện gì xảy ra?" Sư phụ Mặc Thiên Thần Lãnh Trầm Hinh vẻ mặt vốn tức giận nhìn đại đệ tử đột nhiên biến mất ba ngày không thấy, lúc ánh mắt thấy Mặc Thiên Thần một thân là máu thì nhất thời chuyển biến, không chút nào che giấu lo lắng rõ ràng hiển lộ trong mắt.

Mặc Thiên Thần nhìn sư phụ đầy mặt tức giận lại không giấu lo lắng, dù trải qua đau lòng tới chết lặng, thời điểm sinh tử đại kiếp cũng không khóc than tâm, mạnh mẽ chua xót rối tinh rối mù.

"Sư phụ." Nhào mạnh một cái, Mặc Thiên Thần xông vào lòng Lãnh Trầm Hinh, hưng phấn giấu ở trong lòng thâm đau cùng may mắn chính mình còn có thể làm lại một lần, khi nhìn thấy thân nhân mình, hoàn toàn bạo phát ra.

Khóc, tê tâm liệt phế .

"Thần Nhi, làm sao vậy? Là ai bắt nạt con? con nói với sư phụ, sư phụ đi giết cả nhà hắn." Lãnh Trầm Hinh nhìn đại đệ tử cho tới bây giờ cứng cỏi ôn hòa, bỗng nhiên khóc thương tâm như thế, lập tức đau lòng ôm Mặc Thiên Thần kêu.

Dám bắt nạt đồ đệ nàng, diệt cửu tộc.

Trong tai nghe Lãnh Trầm Hinh sốt ruột cùng lo lắng, Mặc Thiên Thần càng ôm chặt lấy eo Lãnh Trầm Hinh, năm đó, sư phụ nói Huyền Thiên Hạo không phải người tốt, nàng không có nghe lời, cố ý đi theo Huyền Thiên Hạo rời khỏi Cửu Phong, vào thời điểm đó dù thấy vẻ mặt sư phụ trong nháy mắt già đi mấy tuổi, nàng cũng không hiểu là có ý tứ gì.

Hiện tại nhớ lại mới hiểu được, sư phụ là lo lắng cho nàng, lo lắng cho nàng a.

May mắn ông trời cho nàng cơ hội làm lại một lần, kiếp này nàng sẽ không để sư phụ vì nàng lo lắng nửa phần.

ở trong lòng Lãnh Trầm Hinh thống thống khoái khoái khóc một hồi, Mặc Thiên Thần lau khô nước mắt khi ngẫng lên trên mặt đã tràn ngập tươi cười: "Không có ai bắt nạt con, chỉ là con trượt chân rớt xuống Bất Quy cốc, hiện tại có thể nhìn thấy sư phụ thật vui vẻ, thật vui vẻ."

Nhìn đệ tử vừa khóc vừa cười, Lãnh Trầm Hinh nhíu nhíu mày, đại đệ tử này của nàng tuy rằng mới mười ba tuổi, nhưng tâm tính cực kỳ cứng cỏi , vừa khóc vừa cười tùy hứng như vậy thật khó gặp, nhất định là có chuyện.

Lại không biết, Mặc Thiên Thần đảo một vòng sinh tử, dĩ nhiên minh bạch mọi chuyện tùy tâm tùy tính thì tốt, tội gì áp chế thất tình lục dục, muốn khóc liền khóc, muốn cười liền cười, người sống cả đời sẽ mưu đồ khoái ý ân cừu, tiêu sái theo gió.

"Bất Quy cốc, con đi vào trong đó làm gì..."

"Sư tỷ, sư tỷ, tỷ chạy đi đâu , Thủy Thủy tìm tỷ cả ba ngày , thật làm cho Thủy Thủy sốt ruột ." Đang lúc mở miệng, sư muội duy nhất của Mặc Thiên Thần Lãnh Thủy Thủy nghe tiếng gió nhanh chóng chạy về đỉnh núi, xông tới chỗ Mặc Thiên Thần.

Thủy Thủy tròn vo mới mười tuổi, một bộ tinh linh cổ quái, lớn lên thật giống Ngọc Nữ trong tranh tết, thật đáng yêu.

Mặc Thiên Thần nghe vậy lập tức xoay người ôm lấy Thủy Thủy nhào tới, tiểu sư muội này của nàng năm đó ngoài sáng trong tối giúp nàng thật nhiều chuyện, lúc trước đi theo Huyền Thiên Hạo người đối vớinàng không tốt, tiểu Thủy Thủy này sẽ trực tiếp đuổi giết tới cửa, kém chút diệt tam tộc người ta, làm cho người bên cạnh Huyền Thiên Hạo không ai dám đối với nàng bất kính, này đó tình nghị chính là chân thành tha thiết nhất .

"Sư tỷ cũng nhớ Thủy Thủy." Mặc Thiên Thần ôm lấy viên cầu nhỏ cười nói.

"A, đúng rồi, sư tỷ mau đi xem bọn tiểu linh thảo, bọn nó có vài cọng đã héo rũ , Thủy Thủy thật lo lắng, sư tỷ mau hỗ trợ, sư phụ, đợi lát nữa hãy mắng sư tỷ, trước mượn sư tỷ cho Thủy Thủy dùng." Tiểu Thủy Thủy cực cơ trí, thấy sư phụ sắc mặt lúc này không tốt, lập tức lôi kéo Mặc Thiên Thần bỏ chạy.

Mặc Thiên Thần thấy vậy hướng sư phụ Lãnh Trầm Hinh áy náy cười, bị Thủy Thủy lôi kéo liền chạy.

Sư phụ nàng Lãnh Trầm Hinh cùng phong chủ Đệ Tứ Phong và Bất Quy Phong quan hệ tốt lắm, nếu biết nàng lấy huyết kiếm phong trấn của Bất Quy phong, khẳng định không cho nàng thứ tốt ăn.

Đời trước, nàng bị phạt nhìn vách tường hai năm mới xem như kết thúc việc này .

Hiện tại, nàng cũng không muốn đối diện bức tường, cho nên, vẫn là trước gạt một chút, hắc hắc.

Trên Đệ Cửu Phong linh khí đầy đủ, từng trận linh thảo thơm ngát từ phía sau núi bay tới, thấm vào ruột gan.

Đệ Cửu Phong chính là núi thuốc của Cửu Phong, linh vật thảo dược trên Đệ Cửu Phong nuôi trồng, thậm chí cả nhân tộc đều hiếm thấy.

Đệ Cửu Phong truyền thừa chính là y thuật, dược thuật, độc thuật.

Đừng nhìn Đệ Cửu Phong chỉ có hai đệ tử là Mặc Thiên Thần và Lãnh Thủy Thủy, đừng nói tám núi khác, dù Đệ Nhất Phong môn nhân ngàn vạn cũng không dám dễ dàng đắc tội bọn họ.

Mặc ngươi võ công có cao, mặc ngươi uy phong lẫm liệt, trên Đệ Cửu Phong muốn ngươi chết canh ba sẽ không sống tới canh năm.

Đây là Đệ Cửu Phong, được nhân tộc trăm vạn dặm ban tặng danh tiếng quỷ thần chi phong.

"Sư tỷ, tỷ xem linh thảo nhị phẩm Thủy Thủy nuôi, bọn nó làm sao vậy?" Bị Thủy Thủy túm đến vườn trồng linh thảo phía sau núi, Thủy Thủy nghiêm mặt bĩu môi sốt ruột hỏi Mặc Thiên Thần.

Vốn tưởng rằng Thủy Thủy là sợ nàng bị sư phụ mắng mới tìm cớ, nhưng không nghĩ tới cư nhiên thực sự vài cọng linh thảo nhị phẩm đang từ từ héo rũ, Mặc Thiên Thần không khỏi xoa xoa đầu Thủy Thủy nói: "Đừng nóng vội, sư tỷ nhìn xem."

Học y dùng dược không thể thiếu linh thảo linh dược, nhưng linh thảo khan hiếm bởi vậy, Đệ Cửu Phong sớm đã bắt đầu tự mình nuôi dưỡng linh thảo, các nàng lúc sáu tuổi sư phụ đã để bọn họ bắt đầu gieo trồng từ linh thảo nhất phẩm.

Mặc Thiên Thần đi vào vườn linh thảo, nhìn bốn phía mấy chục cọng linh thảo nhị phẩm, cũng chính là linh thảo sinh trưởng hai trăm năm, nhíu nhíu mày. Đang định xoay người nhìn kỹ, bên tai đột nhiên truyền đến một loạt tiếng nói như hài đồng: "Không... Thoải mái..."

"Thật nhiều... nước..."

"Ô ô, rể ... ta sắp hỏng rồi..."

Âm thanh nho nhỏ , tựa như hài đồng mới bắt đầu bi bô tập nói, ở trong phẫn nộ phát biểu cảm xúc của bọn nó.

"?" Mặc Thiên Thần sửng sốt, lầ ai đang nói chuyện.

Ngẩng đầu, bốn phương tám hướng ngoại trừ nàng và Thủy Thủy, một nhóc dược đồng cũng không có, âm thanh này...

Cúi đầu, nhìn mấy linh thảo nhị phẩm bên cạnh, Mặc Thiên Thần ở trong đầu kinh ngạc hỏi: "Là các ngươi đang nói chuyện với ta phải không?"

"Nước... Thật nhiều..."

"Khó chịu..."

Âm thanh bi bô tập nói này trực tiếp ở trong đầu Mặc Thiên Thần vang lên, thật trực tiếp.

Này... Linh thảo có thể nói ?

Nàng có thể nghe hiểu lời linh thảo nói?

Mặc Thiên Thần không thể không khiếp sợ, mắt phượng mỹ lệ cơ hồ hoàn toàn trợn tròn lên, linh thảo cho tới bây giờ không biết nói , nàng thế nào... Này...

Ngay tại Mặc Thiên Thần kinh ngạc, hình vẽ hình phỉ thúy xanh biếc tại cổ tay đột nhiên chớp động một chút, trong linh tuyền không gian chỗ sâu nhất hồ sóng đám bèo rong nhẹ nhàng lay động thân thể.

Linh tuyền không gian trong thân thể nàng, động thái như vậy Mặc Thiên Thần trước tiên cảm giác được, này...

Này là vì đám bèo rong, cho nên, nàng có thể nghe hiểu lời nói của mấy linh thảo?

Ôm tâm trạng thử một lần, Mặc Thiên Thần ngồi xổm xuống, dè dặt cẩn trọng đào ra một gốc cây hai trăm năm nhị phẩm không già, đem nó dời đến nơi khô ráo.

"Thật thoải mái..." Lập tức, âm thanh cảm thán như vậy truyền vào trong đầu Mặc Thiên Thần, sau đó cây linh thảo kia còn tựa hồ duỗi thân mở cạnh huých chạm vào tay Mặc Thiên Thần, ý bảo cảm tạ.

Lần này, Mặc Thiên Thần là vạn phần xác định , nàng có thể hoàn toàn hiểu biết suy nghĩ của linh thảo .

Hưng phấn, vô pháp dùng lời diễn tẩ, không có gì so được dược sư có thể cùng dược liệu câu thông, phải biết rằng, dược liệu so với người yêu đối với dược sư mà nói càng hữu dụng a.

"Thủy Thủy, cô nhóc béo, ha ha." Nhảy cao ba trượng, Mặc Thiên Thần nhảy lộn mèo một cái đến bên cạnh trước mặt Thủy Thủy, ôm Thủy Thủy liền cười lớn xoay vòng.

"Sư tỷ, không cho phép kêu muội là cô nhóc béo, sư tỷ hư, không cho phép kêu." Bị động tác của Mặc Thiên Thần đột nhiên hưng phấn làm cho hoảng sợ, bất quá này không thể làm cho Thủy Thủy bắt không được yếu điểm, sư tỷ nàng lại kêu nàng là cô nhóc béo, tìm đánh.

"Ha ha, Thủy Thủy..."

Gió mát cuồn cuộn mà bay lên, hương thuốc liên tục truyền đi.

Dưới trời xanh mây trắng, thịnh thế có song ảnh.

Những ngày tiếp theo, mỗi ngày Mặc Thiên Thần uống linh tuyền rất nhanh gia tăng nội lực, ngắn ngủn một tháng, cũng đã khôi phục được trạng thái cao nhất khi nàng mười tám tuổi đời trước.

Mà trong một tháng này, nàng mỗi ngày cùng nhóm linh thảo tiếp xúc, cùng nhóm linh thảo hòa hợp càng ngày càng cao, nuôi dưỡng cũng càng thuận buồm xuôi gió.

Hết thảy, đều dựa theo nàng tính toán.

Một ngày này, gió mát thích ý, trời xanh mây trắng như dệt, hương hoa núi rực rỡ bay tới.

"Thiên Thần sư tỷ, phong chủ và Thủy Thủy sư tỷ đi Bất Quy Phong , phong chủ nhắn tỷ không cần tìm kiếm." một dược đồng ở phía sau phòng trà nước tìm được Mặc Thiên Thần hồi bẩm nói.

Bởi vì là dược đồng, chẳng phải môn hạ Lãnh Trầm Hinh, cho nên mặc dù tuổi lớn hơn Mặc Thiên Thần, vẫn phải xưng sư tỷ.

Mặc Thiên Thần đang ở phòng trà nước chuẩn bị dùng linh tuyền trong không gian pha chế nước trà, bưng qua cho sư phụ, nghe vậy gật đầu nói: "Ừm, ta đã biết."

Sư phụ nàng rất thích chạy tới Bất Quy phong cùng phong chủ giao lưu, đã lúc này không ở đây, vậy lát sau này lại pha cho bọn họ uống.

Buông dụng cụ trà trong tay, Mặc Thiên Thần đang định xoay người rời đi, đột nhiên cảm thấy giật mình trong lòng, ngay sau đó liền cảm ứng được hơi thở của ba ngoại nhân, không dùng thông báo nhanh chóng mà đến, nhất thời sắc mặt trầm xuống giẫm chân tại chỗ liền ra, dám xông vào Đệ Cửu Phong, giết không tha.

"Người tới là ai?" trên núi có dược đồng phát hiện hét lớn.

Người tới nghe vậy cũng không dừng lại, ngược lại càng rất nhanh xông lên, chỉ một đạo âm thanh lãnh liệt vang lên: "Nhân tộc thái tử Huyền Thiên Hạo viếng thăm Đệ Cửu Phong chủ."

Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo.

Vốn đã dậm chân bay ra Mặc Thiên Thần nghe vậy chấn động mạnh, Huyền Thiên Hạo, người đến là nhân tộc thái tử Huyền Thiên Hạo, người đời trước nàng ái mộ yêu say đắm lại bị hắn mưu sát còn vu oan bêu danh thiên cổ...

Năm đó, nàng mười sáu tuổi mới gặp hắn, thế nào lúc này nàng mới mười ba tuổi đã gặp?

Nghi vấn ngắn ngủi ở trong đầu xẹt qua, nhưng trong nháy mắt, cừu hận cũ, chua xót đau khổ, các loại tư vị đều xông lên đầu, năm ngón tay Mặc Thiên Thần gắt gao nắm thành nắm tay.

Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo.

"Người tới dừng lại." tiếng dược đồng bên ngoài truyền tới.

Mà ba đạo hơi thở không ngừng, vẫn như trước hướng đỉnh núi bay nhanh đến, thậm chí muốn trực tiếp nhào vào trong sân Mặc Thiên Thần.

"Thiên Thần sư tỷ, chúng ta..." dược đồng đang đứng chung với Mặc Thiên Thần nghe vậy giương mắt nhìn về phía Mặc Thiên Thần, lời vừa ra miệng chỉ thấy Mặc Thiên Thần nhanh chóng túm lấy roi phỉ thúy dùng làm trang sức, đi nhanh ra ngoài.

Roi phỉ thúy này ngày thường là làm trang sức, nhưng công dụng...

Dược đồng vội vàng đi theo Mặc Thiên Thần chạy ra ngoài.

"Đệ Cửu Phong chủ, ta thái tử điện hạ đến viếng thăm, ngươi..." ngoài sân, ba đạo thân ảnh hướng tới cửa viện hô, trong âm thanh lãnh liệt tràn ngập cao ngạo.

"Vèo..." trong đó người tràn đầy kiêu căng còn chưa có rống xong, bỗng nhiên thấy trường tiên xanh biếc từ trong viện phá không mà đến, như một con thanh xà mạnh mẽ chớp lên, thế tới mãnh liệt, không lưu tình chút nào, đồng thời âm thanh lãnh liệt vang lên: "Cút cho ta."

Tiên ảnh ngàn trọng, tựa như sóng biển vỗ tới liên tục, nháy mắt bao phủ toàn thân ba người, nếu đánh trúng , không chết cũng phải tàn phế.

Nam tử trung niên lớn tuổi nhất trong ba người thấy vậy sắc mặt trầm xuống, thân hình hướng phía trước nhảy lên ngăn ở trước mặt hai người khác, năm ngón tay nắm lại mang theo tiếng sấm nổ mạnh, rất nhanh hướng roi phỉ thúy chộp tới.

Một phen bắt được đuôi roi, nâm nhân trung niên quát lạnh nói: "Làm càn, ai dám..."

"Lớn mật." Không ngờ hắn quát lạnh còn chưa nói xong, giọng Mặc Thiên Thần so với hắn còn lãnh khốc hơn bay nhanh mà ra, chỉ thẳng ba người: "Dám xông vào Đệ Cửu Phong, giết không tha.",,,

Lời nói lạnh như băng mang theo sát khí, cùng lúc này, nam nhân bắt lấy roi phỉ thúy tru lớn một tiếng, giống như bị độc xà cắn tay vội vàng ném roi đi, sắc mặt nháy mắt xanh mét, thân thể lay động một cái, không đứng vững thối lui vài bước, ngay sau đó phù phù một tiếng ngồi ở trên mặt đất.

Hết thảy bất quá trong nháy mắt, hai người phía sau hắn lúc này mới theo kịp.

"Ảnh, sao lại thế này?" Theo sát phía sau một nữ nhân xinh đẹp, nhất thời kinh hãi.

Ảnh là ngũ cấp cao thủ, dù ở trong nhân tộc toàn bộ đều là cao thủ, ai cũng không dám coi khinh, nhưng mới lên Đệ Cửu Phong, bất quá mới đối mặt đã tổn thất sức chiến đấu, nháy mắt hấp hối, này...

"Đệ Cửu Phong gì đó ngươi cũng dám chạm vào ." Bóng dáng vàng nhạt từ trong viện đi ra, Mặc Thiên Thần vuốt ve roi trong tay, mắt lạnh đảo qua sắc mặt Ảnh hộ vệ trên mặt đất xanh méc , lạnh lạnh hừ nói.

Nàng chém roi ra, không phải bất luận kẻ nào cũng dám bắt, đều có thể bắt, sẽ phải có giác ngộ cái chết.

"Ngươi thật to gan, đả thương nhất phẩm hộ vệ hoàng triều, mau đưa đưa giải dược ra đây, bằng không..." nữ nhân xinh đẹp vừa thấy Mặc Thiên Thần bộ dạng mới mười ba tuổi, nhất thời phẫn nộ.

"Bằng không thế nào?" Lạnh như băng mà mang theo sát khí tuyệt đối, Mặc Thiên Thần tựa như hàn băng vạn năm, lạnh lùng sắc bén sắc mà xơ xác.

Nữ nhân xinh đẹp kia nhất thời rùng mình một cái, trong lòng không khỏi kinh hãi, một bé gái nho nhỏ thế nhưng lại có loại sát khí sắc nhọn này, khiến nàng đối mặt không khỏi rùng mình, lập tức lấy vũ khí ra, hướng tới Mặc Thiên Thần liền quát: "Ngươi dám lấy hạ phạm thượng."

Mắt Mặc Thiên Thần tràn đầy lệ khí, đảo qua Ảnh hộ vệ cùng nữ nhân này Hồng hộ vệ, hai người kia trước đây một mực làm khó dễ nàng, nàng yêu ai yêu cả đường đi không cùng bọn họ so đo, ăn qua không ít thua thiệt trong bóng tối.

Hôm nay, nhà nàng cũng không yêu , quạ đen này cũng đừng nghĩ có trái cây tốt gì ăn.

Lập tức, lời cũng không nói roi trong tay trực tiếp hóa thành Thiên Đạo ảnh, ở trước mặt Hồng hộ vệ nháy mắt dệt ra một đạo thiên la địa võng.

"Hừ, kỹ xảo nho nhỏ cũng dám lấy ra diễn trước mặt bổn tọa... A..." Hồng hộ vệ thấy Mặc Thiên Thần đang ở trước mặt nàng dùng roi dệt một mạng lưới, không khỏi cười lạnh một tiếng vũ khí ra khỏi vỏ, hoa chiêu như vậy ở trước mặt nàng vô dụng, nhiên không chờ nàng hướng Mặc Thiên Thần tấn công tới, dưới chân mạnh mẽ nhoáng một cái, ý nghĩ nháy mắt mơ hồ, Hồng hộ vệ nhất thời thầm kêu không tốt, a một tiếng kêu lên.

Một tiếng mới kêu lên, người toàn bộ ngã xuống, miệng sùi bọt mép.

Mặc Thiên Thần nhìn Hồng hộ vệ trên mặt đất run run, roi trong tay vung lên không trung, lạnh lùng nói: "Lấy hạ phạm thượng? Đừng quên, đây là Đệ Cửu Phong, ta mới là chủ nhân nơi này."

Đệ Cửu Phong, dù là Nhân Hoàng đến cũng phải nể mặt ba phần, bất quá là nhất giới hộ vệ cũng dám ở Đệ Cửu Phong kêu gào, thù mới hận cũ, độc chết ngươi còn nhẹ .

"Là Thiên Thần sư muội đi? Hôm nay Thiên Hạo đến lỗ mãng , xin Thiên Thần sư muội bỏ qua, niệm tình chúng ta cùng là đệ tử cửu phong, bỏ qua chuyện này." Mặc lời Thiên Thần vừa ngừng, bạch y nam nhân duy nhất còn đứng mở miệng.

Người khiêm tốn, ôn nhuận như ngọc.

Nhưng thấy Huyền Thiên Hạo một thân bạch y, phong hoa tuấn tú, quý khí bức người, dung mạo tuyệt mỹ thế gian khó tìm thứ hai, hơi thở một thân nho nhã ôn hòa, vừa nhìn có thể khiến người ta cam tâm quỳ gối dưới bạch y, không có hai lòng.

Mặc Thiên Thần từ từ ngẩng đầu nhìn trên vẻ mặt nghiêm trang của Huyền Thiên Hạo mang theo áy náy, mi kia, mắt kia, hơi thở kia, thân hình kia, không chỗ nào không phải là người lúc trước nàng yêu đến mức tận cùng .

Từ nhất kiến chung tình, tái kiến ái mộ, tam kiến liền một đời một kiếp đi theo.

Lúc trước cho rằng tình duyên trời định, hiện tại xem ra quả thực chính là mắt bị mù chó má.

Nhìn người trước mắt này vạn phần quen thuộc, trong lòng vẫn nhoi nhói đau, nhưng rốt cuộc đã chết qua một lần, tư vị tê tâm liệt phế cùng hận đã chuyển hóa thành tư vị chua xót khó dùng lời diễn tả, tất cả tư vị tụ lại trong tim.

Huyền Thiên Hạo nhìn Mặc Thiên Thần vừa tới đã hạ thủ hai cận vệ, lúc này đang lạnh lạnh nhìn hắn, trong mắt thần sắc phức tạp khó hiểu, trong lòng kinh ngạc tuổi còn nhỏ độc thuật đã kinh người như thế, hơn nữa một chút tình cảm cũng không lưu người kế thừa Đệ Cửu Phong thật lợi hại.

Nhất thời lại nói lần nữa: "Sư huynh hôm nay nóng vội tự tiện xông vào, Thiên Thần sư muội xin chớ trách."

Nho nhã lễ độ, ôn nhu khiêm tốn.

Mặc Thiên Thần nhìn trong mắt, trong lòng không khỏi một cỗ ác khí xông lên ót, vốn là lòng dạ rắn rết lại còn giả trang quân tử khiêm tốn, nhất thời phẩn nộ từ trong lòng dâng lên. Trong tay độc tiên hướng Huyền Thiên Hạo chém tới.

"Ai là sư muội ngươi, ta thật trèo cao không nổi." Độc tiên vù vù mà lên, chiêu chiêu không rời nơi yếu hại của Huyền Thiên Hạo.

Nàng biết Huyền Thiên Hạo lúc này mới mười tám tuổi còn chưa hại qua nàng, thậm chí không có tính kế với nàng, vẫn là thật vô tội . Nhưng hiểu thì hiểu, vô tội mặc vô tội, nàng Mặc Thiên Thần trong lòng tức giận, muốn đánh liền đánh, thế nào .

"Này uy, Thiên Thần sư muội muội hãy nghe ta nói..." Huyền Thiên Hạo không nghĩ tới sư muội Đệ Cửu Phong chưa từng gặp mặt, vừa lên đến một chút mặt mũi cũng không cho hắn, huy roi liền đánh, không khỏi kinh ngạc vội vàng né tránh, nhìn hai hộ vệ bản lãnh còn lớn hơn hắn đều bị hạ độc, sư muội này hắn cũng không dám coi thường .

"Vù vù..." Đáp lại hắn là tiếng độc tiên của Mặc Thiên Thần gào thét.

"Sư muội..."

"Vèo." Một roi đi qua hung hăng quất vào đùi Huyền Thiên Hạo.

"Thiên Thần sư muội, muội hãy nghe ta nói..."

Một roi đi qua, phía sau lưng Huyền Thiên Hạo da tróc thịt bong.

Huyền Thiên Hạo một thân bản lĩnh tất nhiên là cao hơn Mặc Thiên Thần hiện tại, nhưng Mặc Thiên Thần có độc tiên nơi tay, độc tiên Đệ Cửu Phong Lãnh Trầm Hinh, phóng tầm mắt thiên hạ có thể bắt được cũng không mấy người, huống chi Huyền Thiên Hạo mới mười tám tuổi, nhất thời tay chân chậm lại, ý nghĩ mơ hồ.

"Lãnh sư thúc, Lãnh sư thúc..." Trong đầu mơ hồ càng ngày càng nặng, Huyền Thiên Hạo biết nếu tiếp tục như vậy hôm nay khẳng định không có gì tốt, không khỏi lên tiếng kêu to Lãnh Trầm Hinh.

Kêu sư phụ nàng, hừ, ở trong này, gọi nương hắn cũng không có tác dụng. Mặc Thiên Thần thấy vậy độc tiên trong tay xoắn lại quấn lấy Huyền Thiên Hạo, trong tay vừa dùng sức, túm chặt Huyền Thiên Hạo như trói bánh chưng kéo ngã xuống.

"Binh..." Huyền Thiên Hạo thật giống như vừa vỡ túi bị Mặc Thiên Thần hung hăng đạp trên mặt đất.

Bụi đất tung bay.

"Tê..." Bên cạnh nhóm dược đồng xem náo nhiệt, thấy vậy đều nhếch nhếch miệng, lần này khẳng định rất đau.

"Binh." Độc tiên giơ lên trong thoáng chốc.

"Phốc..." U u mê mê Huyền Thiên Hạo bị đập phun ra một ngụm máu tươi.

Vạt áo vỡ tan, da tróc thịt bong, tóc tai bù xù, đầy người chật vật.

Lúc này nếu như Huyền Thiên Hạo bị người quen biết nhìn thấy, tuyệt đối tất cả mọi người sẽ chấn động, đây là thái tử nhân tộc luôn phong độ phiên phiên, quân tử cường đại mà lại cao quý? Này thật sự là rất khó tin

Nắm roi mà quất, Mặc Thiên Thần bắt lấy độc tiên một roi lại đem roi phía trước bọc Huyền Thiên Hạo ngã dưới mặt đất.

"Oanh..." Một hố to hình người nháy mắt hiện ra.

"Thật...thật bạo lực..." nhóm linh thảo trong vườn, từ bên cạnh thấy tình huống này, một đám nghẹn họng nhìn trân trối nói.

Trong ngày thường Mặc Thiên Thần đồng bào dịu dàng thế kia, sao lại bạo lực như vậy a.

"Quả nhiên... người không thể... xem... Tướng mạo..."

"Đúng, bất quá ta thích... Thiên Thần, mặc kệ nàng bạo lực... Không bạo lực."

"Ừm, ta cũng thích nữ bạo lực, đánh... Đánh... Ta thích."

Trong vườn, nhóm linh thảo bi bô tập nói châu đầu ghé tai nói chuyện , những lời này bị Mặc Thiên Thần nghe thấy, trong lúc nhất thời đầy ngập tức giận đều tiêu tán vài phần.

"A, sư tỷ, tỷ đang làm gì? Đào hố đất sao? Ta cũng đến." Đang đánh hăng say, Thủy Thủy ôm một đống linh thảo từ Bất Quy phong chạy về, thấy vậy kinh ngạc kêu lên.

"Thần Nhi?" Một đường trở về Lãnh Trầm Hinh cũng nhướng nhướng mày.

"Lãnh sư thúc..." Huyền Thiên Hạo còn có một tia thanh minh, nghe vậy nhất thời hơi thở mong manh kêu lên.

"Sư phụ, người này dám xông vào Đệ Cửu Phong không nói, còn dám giả mạo đương kim thái tử nhân tộc, quả thực buồn cười, không giết Đệ Cửu Phong sẽ không còn danh tiếng." Mặc Thiên Thần đầy mặt tức giận nghĩa chính ngôn từ, lưu loát rõ ràng trả đũa.

"Phốc..." Huyền Thiên Hạo thần trí vốn đang có một chút thanh minh, nghe vậy một ngụm máu tươi phun ra, không bị đánh ngất đi, mà bị tức ngất đi.

Hắn giả mạo thái tử nhân tộc, hắn giả mạo thái tử nhân tộc, trên dưới cửu phong người nào cũng biết hắn là thái tử nhân tộc a.

"A, là như thế này à, ừm, vậy đánh chết ném xuống núi." Lãnh Trầm Hinh nghe xong vung tay lên, vạn phần tin tưởng đệ tử mình.

Lúc này, may mắn Huyền Thiên Hạo bị tức xỉu , nếu còn thanh tỉnh , dự đoán sẽ trực tiếp bị tức chết mà không phải bị tức xỉu, có sư thúc như vậy sao, có sao?

"Ô, sư phụ, thực sự có chút giống Huyền Thiên Hạo sư huynh nha, sư phụ xem..." may mắn, Thủy Thủy là người tinh mắt , bằng không, mạng nhỏ của Huyền Thiên Hạo coi như xong.

Gió mát thổi qua khe núi, hoa núi rực rỡ vô biên.

Trên Đệ Cửu Phong , hơi thở quỷ dị.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro