Hết thảy từ đầu (1-5)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Tà dương như máu, hồng quang khắp trời.

Mặt đất dữ tợn, một mảnh tinh phong huyết vũ (gió tanh mưa máu).

Máu, vô biên vô tận, từ trên đài tam sinh lan tràn xuống, đem mặt đất nhuộm đẫm thành một mảnh màu hồng đen.

Tam giới luân hồi đài, tam sinh tam thế duyên, nơi tận cùng trên đài tam sinh Cửu Châu, lúc này những mảnh tích của bức tường đổ đầy đất, nơi nơi đều là thi thể, nơi nơi đều là dấu vết chém giết.

"Ngươi... Đi mau... Phốc..." Lúc này, chính giữa đài tam sinh, nam tử một thân đầy máu mạnh mẽ phun một ngụm máu tươi ra, thân thể chống đỡ không nỗi sắp ngã xuống, lại liều mạng cắn răng gắt gao đứng lên, cánh tay trái đã bị thương vô phương nhúc nhích, cánh tay phải lại cao cao giơ lên, giống như trụ chống trời chỉa lên phía trên không ngừng áp chế đá lớn vạn cân.

Cơ quan đá lớn không ngừng bị hạ thấp xuống, hai chân hắn đã lún thật sâu vào đất, lại vẫn không nhúc nhích cố chống đỡ.

"Vì sao?" Đứng ở trước mặt hắn, Mặc Thiên Thần đồng thời một thân là máu trong mắt thần sắc phức tạp, cơ hồ vô pháp dùng lời nói hình dung.

Vì sao? Nam nhân này xưng bá Cửu Châu nhất phương bị nàng xem như địch nhân, mỗi lần gặp mặt chính là không chết không ngừng tranh đấu, lúc này, là lúc nàng trúng mai phục vô lực xoay chuyển, lại ngàn dặm xa xôi chạy tới liều chết muốn cứu nàng rời đi.

Vì sao? Nàng không hiểu, vì sao?

Phong Sơ Cuồng nhìn Mặc Thiên Thần trước mắt vết thương chồng chất cả người đẫm máu, cái gì cũng không nói, chính là nhìn thật sâu, phảng phất một ánh mắt này, muốn đem nàng nhập vào linh hồn, muốn đem nàng ghi khắc ba đời.

Mặc Thiên Thần nắm chặt kiếm trong tay, Phong Sơ Cuồng, địch nhân của nàng, vì sao... Vì sao...

"Mặc Thiên Thần ngươi thế nhưng còn chưa chết..."

"Giết, giết tên phản đồ này..."

"Mặc Thiên Thần, lão phu hôm nay nhất định phải đem ngươi nghiền xương thành tro..."

"Giết a..."

"..."

Từng đợt ồn ào náo động theo gió lạnh sắc bén cuốn thẳng lên. ,

Trước đài tam sinh ngoài trăm thước chi chít võ lâm đồng đạo, cao thủ hoàng tộc, cao thủ nhân tộc, đem nơi đây vây chật như nêm cối, cũng không dám tiến lên chém giết.

Bởi vì, trên đài tam sinh máu loãng gom lại thành dòng suối, có quá nhiều đồng bạn của bọn họ chết trên tay Mặc Thiên Thần và Phong Sơ Cuồng.

Phản đồ? Nàng Mặc Thiên Thần làm việc không thẹn trời đất, cho tới bây giờ chưa từng làm chuyện có lỗi với nhân tộc, vì sao kêu nàng phản đồ? Vì sao nhiều người như vậy muốn giết nàng? Vì sao? Vì sao?

Mặc Thiên Thần không hiểu, cũng nghĩ không ra.

Nàng không biết chuyến này nàng vốn muốn đi lấy linh dược cho người nàng thương yêu, vì sao lại thành tử địa? Vì sao nàng thành phản đồ nhân tộc?

Thật sự là, rất buồn cười .

"Còn không... Đi mau..." trận pháp cự thạch không ngừng áp chế, vốn bản thân bị trọng thương các vết thương trên người Phong Sơ Cuồng đã toàn bộ vỡ ra, máu như nước chảy xuống, lại gắt gao đứng vững.

"Đi?" Mặc Thiên Thần cười khổ một tiếng, hôm nay đã sơn cùng thủy tận, đi như thế nào , như thế nào đi ra ngoài, một thân kinh mạch của nàng đều đã đứt hết, nơi đây đã là tử địa của nàng.

Dựa lưng vào phía sau lưng Phong Sơ Cuồng, Mặc Thiên Thần không có nói mấy lời liên lụy Phong Sơ Cuồng, giờ này khắc này nói những thứ đó là không cần thiết, nàng chỉ muốn biết rốt cuộc là ai tiết lộ chuyện nàng tới đây? Nàng vì sao biến thành phản đồ?

Là ai, là ai âm thầm phía sau dùng độc thủ hãm hại nàng ?

"Còn chưa giải quyết xong?" Đúng lúc này, dưới đài tam sinh một âm thanh rất nhỏ vang lên, rất nhẹ, rất nhỏ, xen lẫn trong huyên náo của mọi người, cơ hồ làm người ta nghe không được.

Thân thể Mặc Thiên Thần mạnh mẽ run lên, âm thanh này...

Âm thanh này nàng tuyệt đối không nghe lầm, dù trong vạn người nàng cũng có thể nghe ra, bởi vì, âm thanh này, nàng khắc ghi dưới đáy lòng, khắc vào trong linh hồn.

"Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo..." Giọng Mặc Thiên Thần run run.

Huyền Thiên Hạo, người trong lòng nàng, người bất chấp hết thảy yêu say đắm, vị hôn phu của nàng, vị hôn phu mà nàng cho rằng cũng đối với nàng yêu thương trả giá tất cả, vị hôn phu yêu nàng cũng như nàng yêu hắn, nhưng lúc này, âm thanh kia... âm thanh kia...

Không khí, trong nháy mắt đè nén kinh người.

Thân kiếm đỏ bừng, trường kiếm hiện huyết quang, chậm rãi từ trong tay Mặc Thiên Thần giơ lên.

"Ngươi điên rồi..." Cảm giác được hơi thở Mặc Thiên Thần đột nhiên sắc bén bành trướng lên, Phong Sơ Cuồng hoảng sợ quay đầu, Mặc Thiên Thần muốn liều mạng ?

"Ta muốn xem rõ, rốt cuộc là ai." Trường kiếm màu đỏ trong tay vuốt ngang qua một cái, tứ phía kiếm khí điên cuồng nháy mắt bắt đầu giống như giông bão sắp kịch liệt xoay tròn gào thét mà đến.

Nàng muốn xem, người hãm hại nàng rốt cuộc là ai? Rốt cuộc có phải là người nàng dùng hết kiếp này để yêu thương.

Chẳng sợ hồn phi phách tán, nàng cũng phải biết.

Máu tươi đang chảy, Mặc Thiên Thần rõ ràng cảm giác được sinh mệnh đang trôi qua, nhưng so với sinh mệnh trôi qua, kiếm khí vô hình kia càng lúc càng lớn, tựa lốc xoáy lấy hai người bọn họ làm trung tâm, bay lên.

"Không tốt, bọn chúng muốn liều mạng ..."

"Không thể để ả dùng tuyệt mệnh kiếm, mau, xông lên giết bọn họ..."

Cao thủ vây quanh bốn phía đài tam, nhất thời giơ đao kiếm hướng Mặc Thiên Thần vọt tới.

Trường kiếm màu đỏ, như sóng tràn bờ.

Màu đỏ leng keng, sát khí bay tới.

Lấy mệnh làm kiếm, lấy máu làm gió, Mặc Thiên Thần nhìn bốn phía người vọt tới, sát khí trong mắt bắn ra, trường kiếm màu đỏ trong tay mạnh mẽ ngang trời chém xuống, đồng thời hét to một tiếng: "Đi ra cho ta."

Kiếm quang màu đỏ huyết nguyệt loan đao như bầu trời, xuất thế ngang trời, phá tan tứ phương.

"Oanh..." Trong phút chốc, chỉ thấy kiếm quang huyết nguyệt loan đao lướt qua, vách đá trên đài vây bọn họ ầm ầm bể tan tành, sập xuống, đá lá vạn cân mà Phong Sơ Cuồng liều mạng chống đỡ, cũng bị chém thành vô số đoạn, rơi xuống.

Hồng quang bắn ra, phá vỡ giam cầm, bắn về phía bốn phương tám hướng, nhằm phía mọi người đuổi giết tới.

"A..."

"Tuyệt mệnh thần kiếm, mau tránh ra..."

"Mau lui lại, mau lui lại..."

Mặc Thiên Thần dùng hết sức lực cuối cùng xuất ra huyết nguyệt kiếm quang, uy lực to lớn, không người có thể kháng cự, đó là lấy việc thiêu đốt sinh mệnh cuối cùng của mình làm đại giới.

Kiếm quang lướt qua, tất cả người ngăn chạy không kịp đều bị trực tiếp xé rách, trước đài tam sinh một mảnh huyết sắc bay lên, chướng ngại vật đều bị tiêu diệt.

Bụi đất tung bay, máu tràn ngập tứ phương.

"Phốc..." Một ngụm máu tươi phun ra, Mặc Thiên Thần cơ hồ suy yếu đứng không nổi, chỉ có thể dựa vào lưng Phong Sơ Cuồng phía sau, nhưng cặp mắt kia lại gắt gao cơ hồ muốn dùng hết tất cả sức lực của nàng, gắt gao nhìn chằm chằm một đạo thân ảnh phía trước.

Bạch y như tuyết, nho nhã quân tử.

Kia một thân bạch y, một thân nho nhã, kia dung nha tuấn tú, kia cưng chìu tươi cười, hết thảy đều quen thuộc, chỉ có ánh mắt kia, chỉ có ánh mắt đột nhiên chống lại mắt nàng toát ra đến phức tạp, kích động, trốn tránh, làm lơ, lạnh như băng , ánh mắt đó, xa lạ khiến người ta kinh hồn táng đảm.

Huyền Thiên Hạo, Huyền Thiên Hạo, cư nhiên thật sự là Huyền Thiên Hạo.

Tuấn tú như trước, nho nhã vẫn như cũ, ha ha, nho nhã vẫn như cũ.

Ôm ngực, Mặc Thiên Thần đã không biết nơi đó là tư vị gì.

Người dùng hết đời để yêu a, đó là người nàng toàn tâm toàn ý yêu a, hôm nay lại...

Tim, rất đau...

Không, không đau, bởi vì, đã không còn cảm giác đau .

Vì sao? Hắn vì sao muốn giết nàng?

Quyền thế, lợi ích, tình yêu, nàng cho tới bây giờ cũng không phải là đá cản đường hắn, vì sao, hắn rốt cuộc vì cái gì muốn giết nàng?

Tim đã đau đến chết lặng, các loại vấn đề trong lòng nàng chợt lóe lên, nhưng nàng không có thời gian suy nghĩ, cũng không được phép nghĩ nhiều .

Gió tuyết thổi qua, bông tuyết nhè nhẹ từ trên bầu trời bay xuống, rất xinh đẹp, rất mỹ lệ, lại lạnh như băng.

"Ha ha..." Đột nhiên, Mặc Thiên Thần đột nhiên ngửa mặt lên trời cuồng thanh cười to.

Rất buồn cười , người nàng toàn tâm toàn ý yêu lại muốn giết nàng.

Nhiều năm yêu say đắm như vậy, nhiều năm cùng sinh cộng tử như vậy, nhiều năm chàng chàng thiếp thiếp như vậy, kết quả hóa ra là đầy bụng tính kế, chém giết lẫn nhau.

Rất buồn cười , kẻ thù nàng một lòng đối địch lại muốn cứu nàng.

Này hết thảy rất buồn cười , chưa từng có buồn cười, nàng chính là một chuyện cười.

Huyết lệ theo khóe mắt Mặc Thiên Thần chảy xuống, từng giọt từng giọt nhỏ xuống, đó là nước mắt chua xót điên cuồng, đó là máu đau thương đến mức tận cùng.

"Mặc Thiên Thần a Mặc Thiên Thần, ngươi kiếp này bị mù." Kiếp này nàng mù mới có thể yêu người như vậy.

"Nàng đúng là mù." Phá rớt đá lớn vạn cân, Phong Sơ Cuồng xoay người ôm chặt Mặc Thiên Thần điên cuồng cười to, huyết lệ lại chậm rãi theo gò má chảy xuống.

Nàng là mù, trong mắt mới có thể chỉ nhìn thấy kẻ đầy bụng tính kế kia.

"Phốc." Một ngụm máu tươi phun ra, thân thể Mặc Thiên Thần hướng sau gục.

"Thiên Thần." Phong Sơ Cuồng gắt gao chống đỡ.

Giương mắt, chống lại mắt Phong Sơ Cuồng, lòng Mặc Thiên Thần vốn chỉ có kinh đau cùng hối hận đã không có thể chứa cảm xúc khác, bỗng nhiên nảy lên một cỗ chua xót.

Trong mắt mông lung, bóng dáng Phong Sơ Cuồng đột nhiên hiện lên.

Cùng nàng tranh chấp , cùng nàng giao thủ , cùng nàng đối chọi gay gắt , cùng nàng... Quá nhiều, quá nhiều, nguyên lai Phong Sơ Cuồng rõ ràng cao hơn nàng lại nhiều lần nhường nàng, đối với nàng là như vậy, chỉ tiếc, nàng cả đời này mắt bị mù, chỉ chú ý một người, chú ý một người muốn đẩy nàng vào tử địa, vu oan nàng là phản đồ nhân tộc tội nhân thiên cổ.

"Ta...xin... lỗi..." Hết thảy đều chậm, chậm.

"Không, ta không cần ba chữ kia." Mặc Thiên Thần đột ngột xin lỗi Phong Sơ Cuồng nghe hiểu , Phong Sơ Cuồng nhất thời gắt gao nắm lấy tay Mặc Thiên Thần hét lớn.

Chua sót cười, Mặc Thiên Thần nắm ngược lại tay Phong Sơ Cuồng, trên mặt như khóc như cười: "Nếu thời gian có thể quay lại, ta nhất định... Sẽ không vớ vẩn ...."

Nếu thời gian còn có thể quay lại, nàng nhất định sẽ không phạm sai lầm đồng dạng, tam sinh thạch thượng nàng cho hắn một đời tình duyên.

"Nàng nhớ kỹ cho ta , nếu có kiếp sau, nàng dám phụ ta, ta dù đuổi tới địa ngục cũng sẽ khiến nàng tan xương nát thịt." Phong Sơ Cuồng mắt màu đỏ ướt át máu.

Gió tuyết thổi qua, sát khí từ từ nổi lên.

Bàn tay trắng nõn từ trên người rơi xuống, rơi xuống nước bụi bậm.

Một lời không thể nghe thấy, theo gió tuyết kia, tung bay trời đất Cửu Châu.

"Nàng đáp ứng ta, kiếp sau, nàng chính là của ta." Mỉm cười, Phong Sơ Cuồng ôm chặt lấy Mặc Thiên Thần mỉm cười.

Mà trong mỉm cười của hắn, sau lưng Phong Sơ Cuồng là bức tranh dã thú to lớn, giương nanh múa vuốt, ngạo thị hư không.

"Rống..."

Gió qua Cửu Châu, mặt đất dữ tợn cuồng phong đại cuốn, lấy sinh mệnh làm đại giới công kích, nơi đi qua đốt hủy hết thảy.

Trước đài tam sinh, một mảnh hư vô.

Một người không tha.

Gió tuyết vù vù thổi qua, như khóc như la.

Nếu thời gian có thể trở lại, ta cho ngươi một đời tình duyên.

Cửu Châu đại lục, trên thánh địa cửu phong của nhân tộc.

"Ưm." Rên rỉ một tiếng, Mặc Thiên Thần ôm cái trán hoảng hốt mở mắt ra.

Đập vào mắt một mảnh ánh sáng màu đỏ, chói mắt cơ hồ muốn hoa mắt nàng.

Mặc Thiên Thần nhắm chặt mắt, lấy tay che một chút ánh sáng màu đỏ kia, chờ thích ứng ánh sáng chói mắt này, mới từ từ một lần nữa mở mắt ra.

"Hử? Huyết kiếm?" Trước mắt, một trường kiếm toàn thân đắm chìm trong máu, đang chớp động ánh sáng đỏ như máu, sát khí bức người, rục rịch, nếu không có vách đá phong tỏa, nó phảng phất muốn bay ra.

Này, đây là kiếm của nàng a, năm nàng mười ba tuổi tiến nhầm vào cửu phong, lấy máu kích hoạt huyết kiếm, thì một mực đi theo bên người nàng làm vũ khí, hiện tại thế nào lại trong vách đá, còn giống như chưa lấy ra bình thường?

Vách đá, phong tỏa, a, không, không đúng?

Mặc Thiên Thần đột nhiên chấn động, mạnh mẽ ngẩng đầu nhìn tứ phương, vách đá rêu xanh sặc sỡ, nền đất làm bằng bạch ngọc, bông tuyết băng kính trong suốt, này hết thảy hết thảy...

Này thật giống như tình cảnh thời điểm nàng mười ba tuổi có được huyết kiếm a.

Chống thân thể choáng váng, Mặc Thiên Thần rất nhanh vọt tới băng kính trước mặt.

Ngẩng đầu, trong băng kính chiếu ra một bóng người mỹ lệ, một người mang theo ngây ngô mang theo chật vật, lại thanh xuân không gì sánh được.

Mỹ lệ mà mềm mại, qua mấy năm tuyệt đối khuynh quốc khuynh thành.

Này... Này... Mặc Thiên Thần vuốt mặt nàng, chân chân thật thật, đây là hình dáng lúc nàng mười ba tuổi, này... Này bốn phía tất cả đều là chuyện thời điểm nàng mười ba tuổi đã xảy ra a.

Này...

Mặc Thiên Thần hung hăng cho mình một bạt tai, nàng không phải chết rồi sao, thế nào có thể xuất hiện tại nơi này? Đây là có chuyện gì?

Nếu thời gian có thể quay lại, ta cho ngươi một đời tình duyên.

Nếu có thể trở lại, ta tuyệt sẽ không mù mắt.

Gió núi thổi qua, một câu này phảng phất như nói một khắc trước, đột nhiên từ chốn u minh bay tới quấn vào trong lòng.

Mặc Thiên Thần trong lòng chấn động, ánh mắt mờ mịt.

Nửa ngày sau, Mặc Thiên Thần cúi đầu nhìn tay mình, máu thịt chân thật, chính mình chân thật, không phải hư vô, không phải giả tưởng.

Từ từ nắm tay thật chặt, Mặc Thiên Thần ngẩng đầu nhìn huyết kiếm còn đang khảm trong vách đá, vẫn chưa lấy xuống, trong lòng một cỗ suy nghĩ khó tả chậm rãi sôi trào.

Đây là lão thiên cho nàng cơ hội sống lại một lần sao?

Gió núi vù vù thổi qua, khắp hàng tràn đầy hương hoa lê thơm ngát.

Huyết kiếm sừng sững thật sâu trong vách núi , Mặc Thiên Thần vô phương kiềm chế kích động như sấm, hướng huyết kiếm trong vách núi bị phong ấn, lúc này đã hấp đầy máu của nàng, toả ra hồng quang vươn tay ra.

Đầu ngón tay mới đụng chạm đến vách núi, chỉ nghe một tiếng gầm rú thanh thúy vang lên, huyết kiếm phá vách mà ra, bay về phía nàng.

Dùng máu mở phong ấn, lấy giết đúc kiếm, hung binh nhất thế gian, huyết chi kiếm, lại lần nữa rơi vào trong tay nàng, trên thân kiếm sát khí dữ tợn như trước.

Nắm chặt huyết kiếm trong tay, Mặc Thiên Thần hít sâu một hơi, phản thủ túng kiếm liền hướng tới kia phong ấn huyết kiếm vách núi nhất kiếm lột bỏ.

Nay đã sống lại, như vậy, ai nợ nàng ai không nợ nàng , hết thảy tính toán sòng phẳng.

Huyết kiếm bị phong ấn ngàn năm ra khỏi vỏ, kiếm vừa quăng ra, vách bạch ngọc phong ấn trong sơn động nháy mắt ầm ầm sụp đổ, lộ ra một cái đầm nước xanh biếc.

Nước suối vừa lộ ra, nhất thời một cỗ cam liệt thơm ngát xông vào mũi, làm ý nghĩ Mặc Thiên Thần vốn mất máu quá nhiều nháy mắt một mảnh thanh minh.

"Nơi này thế nhưng còn có đầm nước lớn như vậy?" Mặc Thiên Thần hơi kinh ngạc.

Nàng nhớ rõ lần đó sau khi nàng lấy được huyết kiếm, bởi vì mất máu quá nhiều hơn nữa trong lòng hoảng loạn, căn bản không chú ý sau vách núi này có cái gì, không nghĩ tới hôm nay một lần nữa sống lại, thứ đầu tiên nhìn thấy lại ngoài dự kiến của nàng.

Cất bước tiến vào sau vách núi bị phá, Mặc Thiên Thần xem trước mắt như một hồ nước rộng, nhưng không có nơi phát ra nguồn suối, bị hương vị cam liệt hấp dẫn, nhịn không được ngồi xổm xuống nâng lên uống một ngụm.

Nước cam liệt trong veo, vào miệng cơ hồ có thể so với quỳnh tương ngọc dịch (rượu ngon).

"Ồ." Mặc Thiên Thần đột nhiên nhẹ nhàng ồ lên một tiếng, nước suối này vừa vào miệng, liền dường như uống được linh dược trị liệu trọng thương trăm năm, nàng vừa rồi mất máu quá nhiều nháy mắt chữa khỏi, tinh thần cùng nội lực cơ hồ so với thời điểm khỏe mạnh còn muốn tốt hơn.

Đầm nước này...

Là linh tuyền sao?

Mặc Thiên Thần trong kinh ngạc hiện lên nồng đậm kinh hỉ, linh tuyền vừa nói chính là truyền thuyết, cho tới bây giờ đều chỉ nghe nói, hôm nay cư nhiên nàng gặp được, nhưng lại nhiều như vậy, này quả thực...

"A..." Ngay tại lúc Mặc Thiên Thần kinh hỉ, không chú ý máu từ trên tay nàng rơi vào hồ nước, trong phút chốc, Mặc Thiên Thần trơ mắt nhìn một hồ nước lớn cứ như vậy biến mất trước mắt nàng.

"Biến mất? Biết chạy?" Mặc Thiên Thần không thể nào không kinh ngạc, hồ nước biết chạy?

Dù là linh tuyền, cũng không có khả năng thông linh như thế đi. ,

Trong kinh ngạc, Mặc Thiên Thần đột nhiên cảm thấy chỗ cổ tay phát lạnh, dường như có cái gì nhập vào, ngay sau đó nàng cũng cảm giác được , hồ sóng, hồ nước vừa rồi không có biến mất, mà là bám vào trên thân thể nàng, thật giống như một vật trang sức, làm cái không gian độc lập bám vào trên thân thể nàng.

Không gian? Độc lập , có được hồ sóng lớn như vậy làm một cái không gian độc lập ? Thiên địa linh tuyền làm không gian cho chủ? Này...

Đời trước Mặc Thiên Thần cũng coi như đã trải qua sóng to gió lớn , lúc này cảm giác được cũng không khỏi trừng lớn mắt.

Có được không gian linh tuyền này, tương đương về sau nàng liền mang một kho linh dược, phải biết rằng, lấy linh tuyền làm thuốc đó chính là làm ít công to a.

Giơ cổ tay lên, Mặc Thiên Thần nhìn điểm xanh biếc như một viên phỉ thúy trên cổ tay, tựa như cái bớt.

Tâm niệm vừa động, trong không gian nước linh tuyền liền theo ý nghĩ của nàng, đột nhiên xuất hiện trước mặt nàng.

"Ông..." Nước linh tuyền vừa xuất hiện, huyết kiếm trong tay Mặc Thiên Thần bỗng nhiên động đậy, liền hướng điểm xanh biếc trên cổ tay nàng tới gần, dường như muốn đi vào bên trong.

Mặc Thiên Thần thấy vậy tâm niệm vừa động, huyết kiếm lập tức bị thu vào trong không gian linh tuyền bên trong cơ thể nàng.

"keng..." Huyết kiếm vừa vào không gian linh tuyền, Mặc Thiên Thần lập tức cảm giác được một đầu huyết kiếm chìm vào linh tuyền nhảy nhót.

Lấy linh tuyền dưỡng kiếm, ngày sau mũi nhọn càng sâu.

Khóe miệng Mặc Thiên Thần từ từ hiện lên độ cong tươi cười, mạnh mẽ xoay người đi ra ngoài sơn động.

Ngoài động, hương lê thấm vào ruột gan, gió núi xuân sắc bay lượn.

Ngày đó, nàng không kịp nghĩ , không kịp so đo , không kịp khắc sâu yêu , không kịp oán hận , cả đời này nàng sẽ không mù mắt.

Sống lại một lần, ai ăn ta ta bắt nhổ ra, ai thiếu ta ta bắt phải trả, ân thù hận hận, ai cũng chạy không thoát.

Gió mát thổi lên, trời cũng khinh cuồng.

Cửu Phong, đệ nhất thánh sơn nhân tộc.

Cửu Phong sở hữu chín ngọn núi, mỗi ngọn núi có các kỳ danh, mà ngọn núi cuối cùng lại không có tên, trực tiếp lấy Cửu Phong làm tên.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro