Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Chương 14: Em tức giận như vậy từ khi nào?

Edit: Mạc Thủy

_________________________________

Ngày đầu tiên của tháng sáu, nhiệt độ nóng bức lạ thường.

Lâm Du Từ muốn chuyển chỗ ở nên đã cố ý dậy thật sớm, thu dọn đồ đạc chuẩn bị chuyển nhà.

Cứ như vậy, kỳ nghỉ hiếm hoi của Qúy Ngôn Tu cũng bị cô nàng cưỡng ép trưng dụng.

"Chị, chị ở một mình mà sao lại nhiều đồ như vậy chứ!" Qúy Ngôn Tu oán hận nói vậy nhưng trên tay vẫn ôm thùng quần áo để vào xe chở hàng của công ty phụ trách chuyển nhà.

Lâm Du Từ thò đầu ra khỏi đống thùng cát tông, "Con gái nhiều quần áo một chút thì có vấn đề gì hả, động tác nhanh nhẹn lên, trước giữa trưa phải dọn xong!"

"Ai----"

Qúy Ngôn Tu đột nhiên đổi giọng, "Không thành vấn đề, cái này để em lo, một lúc là xong rồi."

Lâm Du Từ nghe thấy cậu đổi giọng nhanh như chớp, còn tưởng cậu đang ngầm mỉa mai mình, quay đầu ném găng tay cao su đang cầm về phía cậu ta.

Kết quả, cô bỗng nhiên thu hồi động tác: "Đường Đường, cậu tới rồi!"

"Ừm, cần tớ giúp một tay không?" Đường Oanh đứng ở ngoài cửa, nhìn nhà cửa rối tung không còn chỗ để đặt chân.

Qúy Ngôn Tu cầm lấy hai bọc quần áo dừng lại: "Không cần đâu, chị cứ ngồi nghỉ trước đi, nơi này giao cho em."

"Dọn đồ đi nha, em trai." Lâm Du Từ đứng dậy vỗ cậu một cái, sau đó đi về phía cửa: "Đường Đường, cậu giúp tớ dán băng dính vào mấy cái thùng này với."

"Được."

Qúy Ngôn Tu tiếp tục làm lao công, Đường Oanh thì cùng Lâm Du Từ vào phòng, "Du Từ, thật ra thì dù cậu không muốn gặp Phó Tề Phách thì cũng không tới mức phải chuyển nhà chứ."

"Câu không biết đâu, hắn ta đứng canh ở tiểu khu ngày cả ngày lẫn đêm luôn đó, hơn nữa căn phòng này cũng sắp hết hạn thuê rồi, dù sớm hay muộn thì tớ cũng phải dọn đi thôi." Lâm Du Từ mang chút tự tin, "Hôm nay là sinh nhật của mẹ hắn, hắn sẽ không tới."

Từ đầu đến cuối Đường Oanh đều cảm thấy không ổn: "Nếu hắn lại theo đuổi tới tận nhà mới của cậu thì sao?"

"Đúng rồi, cậu không nói chuyện này với vị kia nhà cậu đấy chứ?" Lâm Du Từ nhỏ giọng hỏi.

Đường Oanh lắc đầu, "Không có."

Lâm Du Từ thở phào nhẽ nhõm, "Vậy thì tốt, có trời mới biết, chỉ có cậu biết tớ biết em trai tớ biết, tớ không tin hắn có thể tìm ra."

"..."

Thêm một người trợ giúp, tốc độ thu dọn của Lâm Du Từ tăng nhanh hơn nhiều, cô nhìn nhân viên chuyển nhà mang thùng đồ cuối cùng đi liền kêu Qúy Ngôn Tu đi theo xe người ta tới nhà mới trước.

Còn cô và Đường Oanh thì ở lại quét dọn nốt để trả phòng cho người ta.

Mười hai giờ trưa, hai người thu dọn xong thì hài lòng khóa cửa lại, cùng nhau đi tới nhà mới.

Chờ tới khi các cô đến, Qúy Ngôn Tu và nhân viên dọn nhà đã mang hết đồ vào rồi, cuối cùng ba người cầm nốt chút đồ lặt vặt lên lầu, kết thúc công cuộc dọn nhà.

Căn nhà gồm một phòng ngủ một phòng khách, thiết bị cần dùng đều đủ hết, hơn nữa ánh sáng và thông gió cũng không tệ lắm, Lâm Du Từ rất hài lòng.

Cô nàng đá đá hộp giấy trước mặt, nặng nề thở dài một cái, "Hay là chúng ta đi ăn trước rồi về dọn nốt nha?"

Qúy Ngôn Tu bật điều hòa, kéo cổ áo quạt gió,"Chị Đường Oanh, buổi trưa chị muốn ăn gì?"

"Cái gì cũng được." Đường Oanh lau lau tóc mai hơi ướt nói.

Lâm Du Từ tê liệt đặt mông ngồi trên ghế salon, "Chị cũng vậy."

Cuối cùng, Qúy Ngôn Tu quyết định tới siêu thị gần đó mua đồ.

Mà Lâm Du Từ ngồi một bên ung dung thong thả lây lại sức hưởng thụ cảm giác mát lạnh của điều hòa, "Đường Đường, gần đây cậu có bận gì không?"

Đường Oanh rửa mặt đi ra, "Tớ gần đây không bận lắm, không có sắp xếp công việc."

"Không sắp xếp?" Lâm Du Từ lẩm bẩm, "Hợp đồng sắp hết hạn sao? Tớ nhớ lúc đầu cậu ký với Gia Thụy là ký liền ba năm."

"Phải... Tháng bảy này là hết hạn."

"Có định ký tiếp không?"

"...."

Đường Oanh ngồi xuống uống một hớp, không trả lời ngay.

Ký tiếp sao? Cô không biết.

Từ lần trước tranh chấp không có kết quả, Văn Mộc Cảnh cũng không tránh cô, trực tiếp từ chối tất cả kịch bản của cô, chỉ giữ lại mấy cái đại ngôn thường hợp tác coi như thay thế cho kịch bản phim.

Ngay cả Lạc Ti Ti bên kia cũng nói hợp đồng mới đang bị Trình Lê kéo dài.

Khả năng không ký tiếplà rất cao.

Lâm Du Từ thấy cô im lặng, cũng đoán được vài phần, "Đường Đường, tớ thấy cậu đừng gia hạn hợp đồng nữa, nhảy sang công ty của em trai tớ đi. Chắc cậu cũng biết, là Phong Khải Tinh Ngu. Điều kiện của cậu tốt như vậy, tài nguyên sau này chắc chắn sẽ nhiều hơn bây giờ nhiều, nói không chừng qua một hai năm nữa cậu có thể trả nợ xong."

Đường Oanh nghiêm túc nghe, cười nhạt nói: "Tớ....chờ một thời gian nữa đã."

Lâm Du Từ chép miệng một cái, hiểu rõ: "Được, cậu chờ một chút, chờ tới cuối cùng cái gì cũng không có."

Đường Oanh biết ý của cô nàng, nhìn chằm chằm ly nước không nói lời nào.

Sau thời gian nghỉ ngơi ngắn ngủi thì các cô cũng sắp xếp xong không gian phòng khách, đồ đạc cũng đã về đúng vị trí của nó.

Bởi vì trước Lâm Du Từ cũng đã có một người thuê căn hộ này, cho nên chủ nhà quét dọn rất sạch sẽ, giúp các cô tiết kiệm rất nhiều sức.

Một lúc sau, Lâm Du Từ gọi điện thoại cho Qúy Ngôn Tu, sợ cậu ta mua quá nhiều đồ, nên để Đường Oanh xuống lầu giúp cậu ta mang lên.

Căn ke thời gian, Đường Oanh xuống lầu ra khỏi tiểu khu.

Cô đứng ở ngã tư đường nhìn ngó bốn phía, rất nhanh đã thấy một bóng dáng cao gầy xuất hiện, vội vàng chạy về phía cậu ta, "Cậu mua nhiều như vậy? Tôi giúp cậu cầm một túi."

Qúy Ngôn Tu không buông tay, né ra đằng sau một chút, "Chị cầm cái túi này đi."

"?"

Đường Oanh thuận tay nhận lấy, nhưng cảm giác không nặng lắm, cô cúi đầu nhìn, trong túi toàn là đồ ăn vặt nhỏ nhỏ, trên cùng còn để một hộp bánh ngọt ngàn tầng loại nhỏ.

Qúy Ngôn Tu giải thích: "Cơm trưa ăn muộn một chút, nên mới mua ít đồ ăn vặt cho mấy chị, chị gái em nói chị thích ăn bánh ngọt, nên em mới mua cái bánh này."

Đường Oanh có chút bất ngờ, cùng hắn đùa giỡn, "Nếu nếm thử mỗi món một chút chắc nghỉ ăn trưa luôn quá."

"Ăn một xíu, một xíu thôi." Qúy Ngôn Tu ngượng ngùng cười cười, lộ ra vẻ xấu hổ, đột nhiên không biết nên nói gì nữa.

"Ừm, đi thôi."

Đường Oanh xách túi đồ ăn vặt đi trước, Qúy Ngôn Tu ngẩng đầu nhìn trời, đi chậm hơn, vừa vặn lấy bóng của cậu che nắng cho cô.

chiếc xe thương vụ một mực đi theo phía sau bọn họ cho tới tận khi hai người quẹo vào tiểu khu mới dừng lại.

Bên trong xe, Điền Tử hạ cửa kính xe xuống, đánh giá hai bóng lưng vừa vào tiểu khu, từ từ cong môi.

Hàn Tiêu bên cạnh cũng để ý, nhưng là đang nhìn Điền Tử, "Ngọt ngào quá nha, anh nói em em có nghe không đó, ngày mai cùng anh đi gặp Văn tổng, nhớ kỹ cầu tình hắn cho tốt, bộ phim này không thể để nửa đường đổi người được."

"Được, ngày mai đi gặp Văn tổng." Điền Tử nở nụ cười, chậm rãi đưa điện thoại cho Hàn Tiêu: "Anh nhìn xem, em chụp được gì?"

Hàn Tiêu trượt qua trượt lại hình ảnh trong điệ thoại, không thể tin nổi: "Cái này? Hai người bọn họ sống chung?"

Điền Tử nhún vai, lắc đầu một cái ý là không rõ.

Cũng không lâu lắm, cửa kính của xe được kéo lên, chiếc xe dần dần chạy đi.

...

Sáu giờ chiều, ánh nắng chiều nhập nhoạng nhuộm lên cao ốc của thành phố này.

Từng tấm thủy tinh phản xạ bầu trời, phủ lên các tầng kiến trúc một vẻ ngoài mới.

Văn Mộc Cảnh đứng trước cửa sổ sát đất trong phòng làm việc nhìn màn đêm, quần tây áo sơ mi phẳng phiu khéo léo phác họa ra dáng người, vai rộng eo hẹp, ngũ quan nhã nhặn lộ ra vẻ nghiêm túc.

Trong con ngươi đen nhánh phản chiếu ánh sáng lung linh tuyệt trần, nhưng đôi mắt lại không có tiêu cự.

"Cốc cốc-----"

Trình Lê đẩy cửa vào, "Văn tổng, Chu tổng của bất động sản Đường Nhất lấy lý do tiếc thương cho người vợ quá cố, nên lần nữa  dời lịch hẹn với chúng ta."

"Tiếp tục hẹn." Văn Mộc Cảnh xoay người, gương mặt không biểu cảm gì, dù sao cũng là là công ty bất động sản nước ngoài mà ai cũng muốn hợp tác, nên tất nhiên bọn họ được quyền chọn thời gian.

"Vâng."

Trình Lê nói xong, đưa ra túi giấy trong tay, "Văn tổng, đây là bánh ngọt ngài yêu cầu."

"Được rồi, cậu cũng tan ca đi."

Văn Mộc Cảnh nhận lấy túi giấy trong tay trợ lý rồi đi thẳng vào thang máy, anh nhìn cái bánh lớn chừng lòng bàn tay, hơi cau mày, con gái sao lại thích ăn cái này chứ, vừa nhỏ lại vừa ngọt.

Từ công ty về đến nhà hết bốn mươi phút đi xe, Văn Mộc Cảnh vẫn luôn cẩn thận nhẹ nhàng xách cái túi giấy, để giữ cho chiếc bánh ngọt bên trong không bị sứt mẻ.

Nhưng buổi tối, vừa vào đến cửa, Đường Oanh chỉ bận bịu giúp thím Lưu bưng thức ăn lên bàn, trực tiếp ngó lơ cái bánh ngọt trên bàn.

Cuối cùng anh phải chỉ đích danh hỏi cô có ăn hay không, thì cô mới phản ứng.

-----Cô mượn cớ từ chối.

Cho dù Đường Oanh rất cố gắng thể hiện bình thường như mọi ngày, nhưng anh vẫn có thể cảm nhận được cô lạnh nhạt, hời hợt.

Trạng thái này đã kéo dài được ba ngày.

Hôm nay cũng không ngoại lệ.

Sau khi ăn xong, Lưu Phương Linh thu dọn xong thì tan ca, biệt thự lớn như vậy nhất thời yên tĩnh.

Trong lòng có chuyện, Đường Oanh không muốn ở một mình với anh trong thời gian dài, vì vậy liền trốn vào nhà tắm trong phòng ngủ, tắm rửa một lúc lâu mới chịu đi ra.

"Cuối cùng cũng tắm xong rồi hả?"

Giọng nói quen thuộc truyền vào tai, cô bất chợt rụt rụt bả vai lại.

Không chờ cô phản ứng, Văn Mộc Cảnh đã trực tiếp đẩy cửa phòng tắm, túm eo thon ôm cô đặt trên bồn rửa mặt.

Một tay anh đặt lên trên bệ, đối mặt chính diện ngăn cản đường trốn bốn phía của cô.

Đường Oanh chưa từng nghĩ rằng anh sẽ trực tiếp xông vào, một loạt động tác làm cho chiếc khăn tắm duy nhất trên người cô trở nên không an toàn.

Cô gắt gao bảo vệ trước ngực, cúi đầu không dám nhìn anh.

Văn Mộc Cảnh nắm cằm cô, nhìn thẳng vào mắt nhau, "Từ khi nào lại thích tức giận như vậy?"

"....Em không có." Đường Oanh né tránh ánh mắt của anh.

Chiếc khăn quấn trên đầu lung lay rơi xuống, mái tóc còn ướt xõa ra lả tả, mấy giọt nước vô tình lướt qua mu bàn tay của anh.

Anh nhìn gò má nhuộm hồng vì bị hơi nóng xông lên của cô, buông tay vuốt ve gương mặt của cô.

Hơi nước trong phòng tắm chưa kịp tan hết quanh quẩn trước mắt anh, cô gái nghiêng đầu, đôi mắt hạnh linh động lúc này yêu kiều ngập nước.

Giống như cái ao yên lặng, chỉ hơi chạm vào sẽ dấy lên từng đợt rung động.

Văn Mộc Cảnh nghe cô trả lời khẩu thị tâm phi bèn hỏi ngược lại: "Không giận? Bánh ngọt không ngon?"

Đường Oanh lắc đầu, suy nghĩ mãi mới viện được cái cớ sứt sẹo, "Buổi tối ăn đồ ngọt dễ bị mập."

"Thật không?" Văn Mộc Cảnh giơ tay lên xoa xoa eo thon của cô, nghiêm túc đánh giá, "Rất vừa vặn."

Cô co ro lại ngăn hành động của anh, ánh mắt mang theo sự xấu hổ, cả nửa ngày trời cũng không tìm được lý do nào.

Anh bóp gương mặt của cô: "Tôt lắm, giận dỗi hai ngày nay là được rồi, tôi không muốn thấy cái tính tình nhỏ này của em nữa."

Trong lòng Đường Oanh ngũ vị tạp trần, thì ta anh vẫn cho rằng cô đang làm mình làm mẩy. Nếu như anh chỉ nghĩ rằng cô đang hờn dỗi, thì cô quyết định sẽ nói cho anh biết lý do.

Cô ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn: "Em muốn quay phim."

"..."

Rất nhanh, dùng mắt thường cũng nhận thấy sắc mặt của Văn Mộc Cảnh đang đen lại.

Anh nghiến răng, "Không được."

"Tại sao!"

"Công ty có quyền sắp xếp toàn bộ hoạt động của em."

"Anh như vậy là không công bằng."

Đường Oanh bất mãn kêu, trong ánh mắt đều là không phục.

Cô không muốn bị ràng buộc, không muốn bị người khác sắp xếp, càng không muốn trở thành tiểu tình nhân được bao nuôi trong miệng Phó Nguyệt.

Anh lợi dụng quyền thế của mình lấy đi cơ hội vốn nên thuộc về cô, chuyện này cực kỳ bất công.

"Cùng tôi nói chuyện công bằng?' Văn Mộc Cảnh nhìn đôi mắt quật cường ấy, không có kiên nhẫn dỗ dành cô, anh xoa nhẹ đỉnh đầu cô, "Với tôi, chỉ có phục tùng vô điều kiện."

Đường Oanh không lên tiếng, trên mặt lộ rõ sự không cam lòng không thể che giấu, anh luôn như vậy, luôn mạnh mẽ ép buộc cô làm những gì anh muốn.

Dựa vào cái gì anh động tay động chân vào tài nguyên ba năm qua của cô, một câu nghe theo sắp xếp thì có thể giải quyết hết, cô cũng biết giận mà.

Một giây kế tiếp, Đường Oanh dùng sức đẩy nam nhân trước mặt, nhảy xuống khỏi bồn rửa mặt. Nhưng chưa kịp ra khỏi cửa thì đã bị Văn Mộc Cảnh mạnh mẽ kéo lại.

Anh đem tay của cô đặt ra sau lưng, chân dài chen vào giữa hai chân cô, lấy ưu thế tuyệt đối ngăn chặn cô giãy giụa.

"Anh buông tôi ra!" Đường Oanh bị anh ép tới mức không thể động đậy, thân thể chống chọi cực kỳ giống một chú mèo nhỏ xù lông.

Nhưng mà hành động của cô đã hoàn toàn chọc giận Văn Mộc Cảnh.

Người đàn ông giữ lấy phần cổ mảnh khảnh, hướng về phía trước, kéo gần khoảng cách giữa hai người, "Có phải gần đây tôi quá cưng chiều em rồi không, khiến em quên mất lúc đầu em đã đồng ý điều kiện gì với tôi."

Lời này vừa mới ra, Đường Oanh giống như bị cố định tại chỗ, không phản kháng nữa, gắt gao cắn môi dưới, gắng sức chịu đựng.

"Đừng để đống tiền tôi chi ra không đáng giá một xu!" Tính cách tàn bạo của người đàn ông hiện ra, gương mặt lịch sự nho nhã phủ đầy khí lạnh, từng câu từng chữ đâm thẳng vào tim.

Tiền?

Đường Oanh nghe anh nói, nước mắt tuôn trào trong nháy mắt, thì ra anh nhìn nhận quan hệ giữa hai người như vậy sao.

Bảy năm chung sống, lại bị anh dùng tiền định nghĩa, rốt cục thì anh coi cô là cái gì?

Văn Mộc Cảnh nhìn hốc mắt đỏ hồng của cô, tim như bị bỏng, lửa giận dần lắng xuống.

Anh hôn trán cô một cái: "Ngoan một chút, đừng náo loạn nữa."

Đường Oanh vẫn trầm mặc như trước, nhưng bộ dạng dịu ngoan hơn nhiều, cô cảm nhận được đôi môi mang theo hơi lạnh của anh đang dần dần dời xuống.

Tới gần mũi, cô nghiêng đầu một chút.

Văn Mộc Cảnh nhìn động tác tránh né của cô, một tay đè lại đầu, cưỡng ép cô tiếp nhận nụ hôn này.

Trong lúc nhất thời, hơi thở tàn bạo, phóng túng xâm chiếm khoang miệng của cô, cổ họng cô phát ra âm thanh mơ hồ, căn bản không có sức lực ngăn cản.

Đầu lưỡi bị anh cuốn lấy, khăn tắm lỏng lẻo trên người cũng tràn ngập nguy cơ.

Không biết qua bao lâu, anh mới buông cô ra, chôn ở cần cổ của cô tìm kiếm mùi thơm sữa.

Đường Oanh không chịu nổi động tác trên tay anh, cả người kích thích nổi lên một lớp gà. Cô cắn lên cổ anh như muốn trút hết mọi chuyện, ............

Đường Oanh không chịu nổi hắn động tác trên tay, cả người kích thích một tầng da gà. Nàng phát tiết tựa như cắn lên hắn đích cổ, có thể thân thể do hạ lên sinh ra cảm giác tê dại không để cho nàng phải bất tùng khẩu. ( 唐潆受不住他手上动作, 浑身激起一层鸡皮疙瘩. 她发泄似的咬上他的脖子, 可身体由下而上产生的酥麻感让她不得不松口.)
*Tui hơm hiểu đoạn này 😭, ace bạn gì nào biết thì cmt để tui chỉnh nha.

Trong chốc lát, trên cổ người đàn ông xuất hiện một cái dấu răng, vừa cấm kỵ vừa mập mờ.

Cô....Cô đâu cắn mạnh lắm đâu.

Đồng thời, Văn Mộc Cảnh hừ lạnh một tiếng, "Trút giận xong rồi? Thoải mái?"

Đường Oanh nhận ra sự nguy hiểm, đang tính trốn tránh đã bị anh chặn môi.

"Ngô —— "

...

Chờ tới ngày hôm sau tỉnh lại, không biết đã là mấy giờ.

Cái gối bên cạnh đã có hơi lạnh, Đường Oanh nghe thấy động tĩnh mặc quần áo, nửa tỉnh nửa mơ ánh mắt mông lung.

Anh đang cài nút áo sơ mi, tỷ lệ vóc người ưu việt, âu phục chỉnh tề khôi phục lại dáng vẻ ban đầu của anh.

Lịch sự, nho nhã, mũ áo chỉnh tề.

"Buổi chiều em muốn tới nghĩa trang một chuyến." Giọng nói của cô có chút khàn, trong mắt vẫn còn vẻ quyến rũ chưa biến mất.

"Hửm?" Văn Mộc Cảnh nghe thấy cô nói, xoay người lại, lông mày hơi nhăn.

Đường Oanh giải thích: "Ngày giỗ của mẹ em."

"Được, buổi tối tôi tới đón em."

"Ừm."

Anh cúi người xoa xoa đầu cô rồi mới hài lòng rời đi.

Đường Oanh nhìn căn phòng buồn tẻ, trong lòng là một mảng trống rỗng.

Đột nhiên, cô cảm thấy mệt mỏi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro