Chương 16

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Sắc mặt em đỏ lên, lập tức bình tĩnh bổ sung một câu: “Park đại gia, đã tới thời gian ăn cơm.”

Jimin cười ha ha: “Khẩu vị của em hẳn là không thay đổi nhỉ, bên kia có một nhà hàng làm rất chính tông, cùng nhau đi nếm thử xem.”

Đến quán, Jimin dừng xe, xuống xe thực ga lăng thay em mở cửa xe. Em cảm thán, này thật đúng là cái người mà mình luôn khi dễ ngày xưa đây sao?

“Eunha, em muốn ăn gì?”

Jimin đem thực đơn tới tay en, dịu dàng nhìn. Em nhìn lướt qua, ngón tay lướt qua thực đơn, rồi tao nhã khép lại.

“Cháo yến mạch, gà tần sâm, mỳ lạnh, miến trộn, thịt nướng, cảm ơn!”

​“Tiểu Bạch Thỏ, em đang giúp anh tiết kiệm tiền sao?”. Jimin khóe mắt mang theo ý cười nhìn em, thật sự càng nhìn càng thích.

Em hé miệng cười nhẹ, thực không khách khí đáp: “Kia vậy thì… anh mời em ăn dài dài đi.”

Jimin nghe vậy khóe miệng bật ra tràng cười to, em vẫn là em trước kia, tuyệt đối không cùng anh khách khí.

Em ăn đến mắc nghẹn vội quờ quạng xung quanh.

“Eunha, em có cần vội đến thế không, uống chút canh này đi.”

Jimin vội lấy một bát canh đưa tới tay em, cẩn thận giúp em lau đi mồ hôi trên chóp mũi.

Ngoài cửa sổ đỗ lại một chiếc xe, chị đen mặt nhìn người con gái vẻ mặt cười sáng lạn trong quán, rốt cục không bình tĩnh cầm lấy di động lên gọi.

“Em đang ở đâu?”.

Em cũng chả buồn ngẩng đầu lên, nuốt xuống miếng gà mới lau miệng: “Một nhà hàng đồ ăn Hàn Quốc bên đường XXX.”

“Cùng ai ở đó? Nam hay nữ?”.

Em nghe ngữ khí chất vấn của chị, giọng nói có vẻ lạnh hơn so với bình thường liền cau mày: “Sowon, chị không bao giờ hỏi tôi việc riêng tư mà.”

“Hiện tại tôi hỏi, mau trả lời.”

Vẫn là ngữ khí lãnh đạm, nhưng ẩn chứa trong đó là sự tức giận không dễ phát hiện.

Em nhăn mặt, Jimin lo lắng hỏi: “Eunha, làm sao thế?”.

Em lắc đầu, phun ra: “Tắt máy!”.

“Không có việc gì, tiếp tục ăn đi.”.

Chị sững sờ nhìn di động thấy hiển thị kết thúc cuộc gọi, giây tiếp theo liền nổi giận lôi đình.

Jung Eunha , có phải hay không tôi đối với em rất dung túng?!!!!.

Cư nhiên ngay cả điện thoại của chị mà cũng dám ngắt, nhìn em trước kia nhu thuận đúng là xem nhầm cô?.

Chưa từng thấy ai dám như thế với chị, là ai cấp cho em thêm lá gan?

Quyết đoán mở cửa xe, bước xuống, mắt híp lại, đùng đùng nổi giận bước vào nhà ăn.

Em ăn thêm một tô mỳ mới thỏa mãn nheo mắt cười.

“Eunha, em một chút cũng chưa thay đổi. Vẫn như trước đây là nữ vương trong lòng anh.”

Em cười gượng hai tiếng, nghĩ tới trước đây làm cho Jimin quỳ rạp trên mặt đất bị mình nhảy lên cưỡi, một bên kêu nữ vương.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro