Bánh mì lúa mạch hạt vừng

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Editor: Dừa


Sau khi trở về phòng bệnh, Giản Thanh lập tức uyển chuyển đề nghị mẹ Giản đổi bác sĩ chủ trị.

Mẹ Giản buồn bực, "Vì sao? Bác sĩ Cố kia không tốt à?"

Giản Thanh khóc không ra nước mắt.

Không phải Cố Kỳ Dục không tốt, mà là thời trung học cô đã làm nhục Cố Kỳ Dục trước mặt bạn học.

Không chỉ khiến Cố Kỳ Dục mất hết mặt mũi, còn khiến Cố Kỳ Dục bị bạn học cùng lớp chê cười suốt hơn nửa năm học.

Bây giờ Cố Kỳ Dục là bác sĩ mổ chính nắm giữ sống chết của cô trong tay, lỡ như anh còn ghi thù chuyện năm đó, cố tình để lại băng gạc, bông y tế linh tinh trong bụng cô thì sao, chẳng phải sẽ khiến cô chết oan uổng à?

"Mẹ, nếu không thì đổi bệnh viện đi? Bệnh viện phụ sản? Bệnh viện số một? Nếu không được thì phòng khám An Khang gì đó trước cổng tiểu khu chúng ta ở cũng được?"

"Không được, chúng ta đã vào đây rồi." Mẹ Giản cự tuyệt.

"Nhưng mà..." Trong lúc nhất thời, Giản Thanh không biết nên giải thích thế nào.

Mẹ Giản tỏ vẻ nghiêm nghị nói, "Nhưng mà cái gì? Nghe mẹ, bệnh viện này ở gần nhà, cũng gần trường mẹ, mẹ cũng tiện chăm sóc con."

Giản Thanh không dám phản bác, chỉ có thể nghe lời mẹ Giản.

---

Chạng vạng tối, nhân lúc mẹ Giản trở về nhà chuẩn bị cơm tối, Giản Thanh liền gọi điện thoại cho khuê mật Trình Nghiên, thổ lộ hết phiền não.

"Cái gì? Bác sĩ chủ trị của cậu là cái người ngồi cùng bàn thời trung học?!"

Không đợi Giản Thanh nói xong, bà tám Trình Nghiên ở đầu dây bên kia liền truy vấn, "Chính là cái người đã từng viết thư tình cho cậu, sau đó bị cậu chế nhạo trở thành đối thủ một mất một còn?"

Giản Thanh giải thích, "Phong thư tình kia không phải viết cho mình."

"Thế thì viết cho ai?"

Đối với câu hỏi của Trình Nghiên, Giản Thanh không nói gì thêm.

Bằng không với cái đầu óc tưởng tượng vô cùng phong phú của kẻ chuyên viết tiểu thuyết như Trình Nghiên, nhất định sẽ nói rằng thời trung học Cố Kỳ Dục đã thầm mến cô.

"Bạn học Thanh Thanh thân yêu, cậu tiết lộ một chút đi, vừa lúc mình muốn viết một truyện mới, nhân vật nam chính là bác sĩ, nếu không mình lấy hình mẫu là cái người từng ngồi cùng bàn với cậu kia để viết truyện mới, cho cậu làm nữ chính được không?"

Toát mồ hôi, quả nhiên là thế.

Giản Thanh quả quyết cự tuyệt, "Không được, tớ đi chơi trò chơi, cúp máy đây."

Không đợi Trình Nghiên mở miệng, cô nhanh chóng cúp điện thoại.

Hai mươi phút sau, mẹ Giản gọi điện tới, nói là trong nhà không có gạo nên phải đi mua gạo, cơm tối sẽ muộn hơn một tiếng.

Nếu như Giản Thanh đói bụng thì đi xuống tầng dưới của khu nội trú tìm cái gì ăn lót dạ trước.

Cúp điện thoại xong, Giản Thanh cầm điện thoại và ví tiền xuống canteen tìm đồ ăn.

Đến canteen tầng dưới của khu nội trú, người đi ăn cơm không có mấy.

Bụng Giản Thanh hơi hơi đau, cô đi ngang qua các ô cửa bán đồ ăn, cuối cùng dừng trước ô bán hoành thánh, mua một bát hoành thánh.

Hoành thánh được làm rất nhanh, dì bán hàng đưa bát hoành thánh cho cô, "Ba tệ."

Cô mở ví tiền ra, lấy ba tệ đưa cho dì bán hàng.

Ai ngờ dì bán hàng xua tay, "Cháu gái à, canteen khu nội trú không lấy tiền mặt, chỉ có thể quẹt thẻ, lúc cháu xử lý thủ tục nằm viện không làm phiếu ăn sao?"

Cô hơi cắn môi, "Cháu không rõ lắm."

Thủ tục nằm viện là do mẹ Giản làm, cô biết sao được.

"Quẹt thẻ của tôi."

Thanh âm trầm thấp như đàn Cello vang lên phía sau lưng.

Giản Thanh vô thức quay đầu.

Là Cố Kỳ Dục.

Lại là Cố Kỳ Dục.

---

Nhìn Cố Kỳ Dục ngồi đối diện mình ăn đến ngon lành, môi Giản Thanh mấp máy mấy lần, cuối cùng mới lấy hết dũng khí mở miệng, "Cố Kỳ Dục, tôi trả anh ba tệ kia thì hơn."

Nói xong, cô nhanh chóng mở ví ra.

Cố Kỳ Dục ngăn cản nàng, "Gửi lì xì qua Wechat của tôi đi, tôi không thích tiền xu."

"Vậy nick Wechat của anh là gì?"

Vừa nói xong câu này, Giản Thanh liền cảm thấy hối hận.

Muốn gửi lì xì qua Wechat thì phải kết bạn Wechat trước, kết bạn Wechat rồi không phải là sẽ thấy hết người ta làm gì sao?

Thôi kệ, thêm thì cứ thêm.

"Nick Wechat của tôi chính là số điện thoại 15810180317."

Vừa mới nói xong, Giản Thanh liền kinh ngạc kêu lên, "Số điện thoại từ hồi trung học anh vẫn còn dùng?"

Cố Kỳ Dục trầm thấp đáp một tiếng "Ừ", nghe không ra tâm tình gì.

"Vậy khoảng thời gian anh ở nước ngoài cũng không dùng điện thoại, chỉ nạp tiền vào số điện thoại trong nước?"

"Ừm."

Vẫn là một âm tiết lạnh nhạt như cũ.

Giản Thanh trợn tròn hai mắt.

Cuối cùng cô tổng kết lại, cái mạch não của kỳ hoa, không phải điều mà một phàm nhân như cô lý giải được.

Kết bạn Wechat xong, cô nhanh chóng chuyển cho Cố Kỳ Dục một bao lì xì ba tệ.

Cố Kỳ Dục lật xem tường nhà Wechat của cô, thuận miệng hỏi, "Công việc của cô là... Làm bánh ga-tô?"

"Đúng, là thợ làm bánh ngọt."

Cô vừa dứt lời liền thấy Cố Kỳ Dục hơi nhếch khóe môi, trong mắt hiện lên chút hứng thú, "Cái nghề nghiệp này rất thích hợp với cô."

Giản Thanh trừng mắt hạnh nhìn người đàn ông đối diện, "Không sai, tôi thích ăn, nên mới chọn thợ làm bánh ngọt."

"Bánh ngọt cô làm có thể ăn không? Chắc không phải cô tự ăn bánh ga-tô mình làm mà đột phát viêm ruột thừa cấp tính phải nhập viện chứ? À tôi quên mất, cô đi xem mắt thất bại, cho nên mới ăn lẩu cay uống rượu trắng..."

"Cố Kỳ Dục!"

Giản Thanh tức giận ngắt lời Cố Kỳ Dục, trong con ngươi ngập tràn lửa giận, trừng mắt hận không thể giết chết người đàn ông đang ngồi đối diện.

Nếu ánh mắt có thể giết người, chắc chắn Cố Kỳ Dục đã phải dạo hai vòng dưới quỷ môn quan rồi.

Nhưng cố tình Cố Kỳ Dục vẫn nửa đùa nửa thật trêu chọc cô, "Đã nhiều năm như vậy, tính cách của cô vẫn không thay đổi, không giống thục nữ chút nào. Quả nhiên là giang sơn dễ đổi bản tính khó dời."

Giản Thanh nghiến răng nghiến lợi, tự nhủ không nên chấp nhặt với anh.

Nếu như Cố Kỳ Dục không phải bác sĩ mổ chính nắm giữ sinh mạng của cô, Giản Thanh đã sớm cho anh một đấm.

Một lúc lâu sau, Giản Thanh gật gật đầu, kéo ra một nụ cười so với khóc còn khó coi hơn, "Anh cũng không thay đổi gì, vẫn giống như trước, mỗi giây đều có thể khiêu chiến lý trí của tôi."

Cố Kỳ Dục hơi nheo mắt, ánh mắt trở nên giảo hoạt sâu xa, "Cảm ơn đã khen."

"Anh hi vọng, em là ký ức có một không hai, đặt ở đáy lòng, mặc kệ người khác nói những lời khó nghe, hiện tại anh chỉ quan tâm một người là em, hãy cho anh tình yêu, anh yêu em, em là ký ức có một không hai... "

Giản Thanh đang muốn nói gì đó, chuông điện thoại di động đột nhiên vang lên.

Là điện thoại của Cố Kỳ Dục.

Cố Kỳ Dục nhanh chóng nhận điện thoại, "Viêm tuyến tụy cấp tính có triệu chứng nặng thêm, các cơ quan hô hấp gặp cản trở, còn bị sốt? Được, thông báo cho phòng giải phẫu chuẩn bị, tôi lập tức tới."

Nói một tràng dài với người trong điện thoại xong, Cố Kỳ Dục nhanh chóng đứng dậy, "Cô ăn trước đi, tôi phải đi gấp."

"Nhưng anh chưa ăn được bao nhiêu mà?"

"Không kịp rồi, bệnh nhân lên cơn sốt cao, nhất định phải lập tức giải phẫu, làm phiền cô dọn đi hộ tôi."

Vừa mới nói xong, Cố Kỳ Dục liền quay người đi thẳng.

Giản Thanh nhìn bóng lưng Cố Kỳ Dục vội vàng rời đi, vào thời khắc này, cô cảm thấy Cố Kỳ Dục có chút lạ lẫm.

Rõ ràng vừa mới đấu võ mồm với cô xong, xoay người một cái đã trở thành bác sĩ ngoại khoa chuyên nghiệp.

Xem ra nước Mỹ ở bờ bên kia của đại dương thực sự là một nơi thần kỳ.

--- Editor: Dừa

Hơn mười giờ đêm, mẹ Giản mới đem cơm tối tới bệnh viện.

Trong bụng Giản Thanh cảm thấy có chút khó chịu, lại thêm bát hoành thánh ăn lúc chạng vạng tối chưa được tiêu hóa hết, nên để cơm tối sang một bên.

Rửa mặt xong, Giản Thanh bảo mẹ Giản trở về nhà.

Trong phòng bệnh cũng có ghế cho người nhà chăm sóc bệnh nhân, nhưng ban đêm rất lạnh, hiện giờ đã là mùa đông, cho dù đắp chăn bông thật dày cũng không bằng giường đệm ở nhà.

Mẹ Giản lải nhải bên tai cô hồi lâu mới chịu đi.

Nằm ở trên giường chơi được mấy ván game, Giản Thanh bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Một tiếng "Rầm!" thật lớn vang lên, Giản Thanh bừng tỉnh.

Ngoài cửa phòng bệnh của cô có y tá đang đứng, Giản Thanh bị lòng hiếu kỳ điều khiển, tò mò đi ra xem chuyện gì.

Vừa mở cửa phòng bệnh ra liền thấy ba bốn y tá chụm lại một chỗ, còn có hai người nhà bệnh nhân, hình như đang cãi nhau.

Cô nghe ngóng một hồi, đại khái là người nhà bệnh nhân trách cứ bệnh viện tại sao không cho họ vào phòng bệnh riêng mà để người bệnh ở trong phòng bệnh cùng người khác, nếu người ta cũng bị nhiễm sốt thì phải làm sao.

Y tá phân phòng bệnh tận lực giải thích cho người nhà bệnh nhân, nhưng những người đó vẫn giữ thái độ không tốt như cũ, cuối cùng chỉ có thể mời bác sĩ đến giải thích.

Bác sĩ được mời tới không phải ai khác, chính là Cố Kỳ Dục.

Cố Kỳ Dục nhẫn nại giải thích với người nhà bệnh nhân một hồi lâu họ mới đồng ý bỏ qua.

Người nhà bệnh nhân vừa đi, các y tá cũng nhao nhao rời khỏi.

Xuyên qua đám người nhốn nháo rời đi, Giản Thanh có thể thấy được Cố Kỳ Dục mang vẻ mệt mỏi, cho dù vậy nhưng vẫn rất đẹp trai.

"Làm sao? Cô cũng tới xem náo nhiệt?" Cố Kỳ Dục đến gần Giản Thanh cất tiếng hỏi, giọng điệu không nóng không lạnh.

Giản Thanh xấu hổ cười cười, "Bị đánh thức."

Cố Kỳ Dục hỏi, "Bụng còn đau không?"

Giản Thanh liền tức giận, "Đau, sao lại không đau!"

Hồi còn học đại học Giản Thanh cũng từng phải nhập viện, người chung phòng với cô là một người bị viêm ruột thừa cấp tính, đau đến mức lăn lộn trên mặt đất, khiến Giản Thanh rất tò mò, có phải thực sự đau đến thế không?

Bây giờ tự mình trải nghiệm mới biết, viêm ruột thừa cấp tính thực sự muốn mạng người ta.

"Vậy sáng mai tôi kiểm tra phòng sẽ cho y tá truyền nước muối cho cô giảm đau."

"Có thể cho tôi uống thuốc tiêu viêm hay không, tôi không muốn truyền nước biển." Giản Thanh cò kè mặc cả.

Cố Kỳ Dục khẽ nhíu mày, "Tại sao?"

Giản Thanh khẽ cắn môi, giơ cánh tay bị sưng như bánh mì lên trước mặt Cố Kỳ Dục lắc lắc.

Một lúc lâu sau, Cố Kỳ Dục giận tái mặt, "Thuốc tiêu viêm không có hiệu quả tốt như nước muối giảm đau. Cơm tối tôi chưa ăn xong, phải về phòng làm việc gọi thức ăn ngoài."

Nhìn bóng lưng Cố Kỳ Dục vội vàng rời đi, Giản Thanh bĩu môi, "Mang thù thì mang thù, lại còn lấy cớ."

Cô hậm hực trở về phòng bệnh, vừa nằm lên giường, ánh mắt vô ý liếc đến cái hộp giữ ấm trên tủ đầu giường.

Sau một giây, đại não Giản Thanh toát ra một suy nghĩ, lấy lòng Cố Kỳ Dục!

Ngay lập tức cô đứng bật dậy, ôm hộp giữ nhiệt rời khỏi phòng bệnh.

Đi tới trước phòng làm việc của Cố Kỳ Dục, Giản Thanh lại hơi do dự.

Nhưng mà cũng chỉ đứng một lát, sau đó cô vẫn quyết định lấy lòng Cố Kỳ Dục, ai bảo Cố Kỳ Dục là bác sĩ mổ chính của cô.

Chậm chạp đẩy cửa phòng làm việc của Cố Kỳ Dục ra liền thấy anh đang vùi đầu vào đống tài liệu.

Cô thử thăm dò hỏi, "Cố Kỳ Dục, anh đã gọi đồ ăn bên ngoài chưa?"

Dứt lời, Cố Kỳ Dục ngẩng đầu, nhìn về phía Giản Thanh, đôi mắt đen bóng hiện lên một tia kinh ngạc, "Chưa gọi, tìm tôi có việc gì?"

Giản Thanh cẩn thận từng chút một đặt hộp giữ nhiệt lên bàn làm việc của Cố Kỳ Dục, "Cái này anh ăn đi, là do mẹ tôi làm."

Cố Kỳ Dục liếc cái hộp giữ nhiệt trên bàn, trong mắt lóe lên tia giảo hoạt, lập tức gật đầu, "Được, cảm ơn."

"Không... không cần cảm ơn." Cố Kỳ Dục nhận lời quá nhanh, làm Giản Thanh trở tay không kịp.

Cố Kỳ Dục hỏi, "Còn có chuyện gì không?"

Giản Thanh nói nhỏ, "Cố Kỳ Dục, ngày mai anh đổi nước muối giảm đau thành thuốc tiêu viêm được không..."

"Không thể." Cố Kỳ Dục đáp lại một câu cứng rắn.

Vừa mới dứt lời, Giản Thanh liền cướp lại hộp giữ nhiệt trên bàn, "Vậy anh tự gọi đồ ăn bên ngoài đi, tôi giữ lại cái này tự ăn."

Không ngờ Cố Kỳ Dục liền vươn tay giữ lại, "Bây giờ là mười hai giờ, sáng sớm ngày mai cô có một cuộc kiểm tra toàn diện không được ăn gì, cái này để tôi ăn hộ cho."

"Cố Kỳ Dục, anh..." Giản Thanh cắn răng nhìn chằm chằm Cố Kỳ Dục.

Cố Kỳ Dục hơi nheo mắt, chống lại đôi mắt hạnh đang trừng to của Giản Thanh, "Tôi làm sao?"

Giản Thanh mím chặt môi, ngọn lửa tức giận bay tán loạn trong đôi mắt xinh đẹp, "Cố Kỳ Dục, anh..."

Dừng lại một chút, cô cố gắng đè nén lửa giận trong lòng, nói tiếp một câu, "Cố Kỳ Dục, anh từ từ ăn, ăn xong thì nhớ rửa sạch sẽ rồi trả lại cho tôi."

Vừa dứt lời cô liền nhanh chóng quay người rời đi.

Cô không để ý phía sau, khóe miệng Cố Kỳ Dục dần dần nhếch lên thành một nụ cười.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro