Chương 11

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Từ sau lần mất tích thứ hai khiến Lê Diệu Võ cơ hồ lật tung cả đảo Phong Vân lên mới tìm được hắn, Phương Diêu Phong đã bị cấm ra ngoài, Hương Lan cùng mấy công nhân làm vườn đều bị trừng phạt nghiêm khắc, cho nên mấy ngày nay, chẳng những bên cạnh Phương Diêu Phong có nhiều người hơn mà còn Hương Lan dù nói thế nào cũng không chịu rời khỏi Phương Diêu Phong nửa bước.

Nhưng Lê Diệu Võ cũng thấy được sự thay đổi của hắn, hiện tai Phương Diêu Phong đã không cần phải nhặt đậu mỗi ngày mới chịu ăn cơm, mà những đồ ăn ngon lành hắn cũng đã có thể ăn vài miếng. Có khi còn dùng loại ánh mắt làm nũng nhìn Lê Diệu Võ, khiến cho hắn tâm dương khó nhịn ( =]] ), hận không thể ôm Diêu Phong ra hung hăng yêu thương một phen, nhưng lại ngại Diêu Phong trên người còn có bệnh mới không dám hành dộng thiếu suy nghĩ. ( chứ không thì chú chết với anh =]] )

Tỷ như hôm nay, Phương Diêu Phong rầu rĩ cả ngày không thèm rời giường, chỉ bĩu môi nhìn mọi người, trực giác của Lê Diệu Võ cho biết bảo bối đây là đang biểu hiện tức giận nha, nguyên do có lẽ là vì mấy ngày nay không được ra ngoài.

Vừa lúc Bích Hàn cũng xử lí xong công việc, đến đảo Phong Vân giải sầu, thuận tiện thỉnh Lê Diệu Võ quay về công ty chủ trì đại cục. Vì vậy, Lê Diệu Võ mới thực yên tâm giao Phương Diêu Phong cho Bích Hàn, tự mình xử lí mấy vụ buôn bán lớn mà nàng mang theo bên người.

Người khác đều là dẫn Phương Diêu Phong đi đến nơi nào đó, còn Bích Hàn thì lại không như vậy, nàng tùy ý Phương Diêu Phong đi lăng quăng, bản thân thì ở xa xa phía sau đi theo. Nhìn Phương Diêu Phong đến bên một sườn núi nhỏ ở nơi hẻo lánh của hòn đảo ngồi xuống, nàng mới ở sau một gốc cây đại thụ mở máy tính ra, nghĩ rằng: Đây là nơi Phương Diêu Phong tự mình lựa chọn thì hắn sẽ không đi lung tung nữa.

Dưới sườn núi này có một loạt phòng ở đơn sơ chính là nô lệ ốc của đảo Phong Vân, Phương Diêu Phong vì liên tiếp mấy ngày liền không được ra ngoài gặp tro tàn nên trong lòng không thoải mái, giận dỗi, lúc này được thỏa mãn tâm nguyện liền chạy nhanh đi ngóng tro tàn, ai ngờ lại nhìn thấy hai nam nhân nâng cáng từ trong phòng đi ra.


“Được rồi, được rồi, đừng nhìn nữa, tận mắt nhìn thấy người sắp chết không cẩ thận sẽ xui xẻo đấy.” Nam tử tên A Hâm không kiên nhẫn phất tay đuổi đám Nhật Tà Dương đang khóc lóc rên rỉ.

“A Hâm ca, van cầu ngươi, chúng ta muốn nói một câu với hắn, chỉ một câu thôi.” Quang liều mạng cầu xin, nhìn ánh mắt mê đắm của A Hâm, cậu cắn răng một cái: “Vào lúc không có khách, ta sẽ hảo hảo tạ ơn ngươi.”

“Được rồi, được rồi, thật phiền chết đi được, nhanh lên a.” A Hâm thỏa mãn nói, trong lòng không khỏi bắt đầu tính toán.

Tro tàn lúc này, khuôn mắt đã sớm vì thổ huyết quá nhiều mà không còn huyết sắc, hai má hõm sâu, cơ thể vì thiếu dinh dưỡng cùng trường kì tra tấn mà gầy trơ xương.


Cảm giác được có một đôi tay cầm tấy tay mình, y miễn cưỡng mở mắt, nở một nụ cười thê lương.

“Ngọn lửa………phải tắt, tro tàn…….cuối cùng cũng sẽ hóa thành cát bụi. Quang, các ngươi………phải sống thật tốt đến già. Đáp ứng ta, vĩnh viễn không được buông thả chính mình, vĩnh viễn không được………Ta sẽ ở bên kia nhìn các ngươi………Ta nhất định sẽ thiêu đốt phần sinh mệnh của mình.”

“Chúng ta phải đi rồi.” A Hâm đẩy Quang đang khóc không thành tiếng ra, quay lại nói với hai đại hán: “Đưa đi thôi, nhưng đừng đi xa quá, khi hắn tỉnh lại sẽ có chó hoang cùng những thứ khác ăn hắn, có thể nghe được hắn lang khcos quỷ kêu a.” Gã ác độc phân phó, tro tàn luôn nghĩ được biện pháp để không cho gã nhúng chàm những mĩ thiếu niên này, hiện giờ, cái đinh trong mắt này rốt cục cũng bị diệt trừ.

Chậm rãi nhắm mắt lại, bỗng nhiên lại nhìn thấy một thân ảnh quen thuộc đứng trước mặt, gắt gao lôi kéo mình, mở mắt ra, chỉ thấy Phương Diêu Phong quật cường đối mặt với A Hâm, tuy trong ánh mắt vẫn có chút dại ra nhưng khí thế không chịu thua kia là rất rõ ràng.

Tên A Hâm kia bất quá cũng chỉ là một tôi tớ chuyên quản việc vặt ở Phong Vân đảo, căn bản không được ló mặt lên bàn trên, cũng không được tùy tiện đi lung tung, làm sao có thể nhận thức Phương Diêu Phong. Nhìn một nam tử xinh đẹp gắt gao giữ chặt tro tàn, ánh mắt tuy không có chuyển động, nhưng có thể nìn ra hắn đang trừng mắt với mình, nhất thời nổi lửa trong tâm: “Ngươi đang làm cái gì? Nghic lão tử đây nhàn rỗi sao hả?”

“Cứu……tro……..tàn.” Phương Diêu Phong thành thật nói, tay nắm thật chặt không chịu buông ra, mang theo khí thế không đạt được mục đích nhất định không bỏ qua.

“Không cần cầu hắn…..ngươi mau về đi.” Cố gắng nói ra những lời đó xong, trên người tro tàn đã không còn chút khí lực.

A Hâm hắc hăc cười quái dị: “Ngươi nghe được chưa, ngay cả chính hắn cũng đã chấp nhận rồi, ngươi còn ôm bất bình cái gì a? Cứu hắn? Đã uống nhiều thuốc hạ nhiệt như vậy còn không được, chẳng phải cái gì kì quái, là tự hắn dương thọ đoản mà thôi. Chỉ là một tên tính nô mà muốn trả một trăm ngàn tiền phí chửa bệnh a, không nhìn xem bản thân mình có xứng hay không, có đáng giá hay không? Bao nhiêu cái lợi đến khi hắn chết ngươi không nghĩ được đâu, hắn vừa đi rồi sẽ có người khác đến.”

Nhật Tà Dương cúi đầu xuống, tuy rằng sớm đã biết mệnh mình còn không bằng một cái cây cỏ, nhưng thạt sự nghe được từ miệng A Hâm nói ra vẫn cảm giác tê lạnh từ tâm đến xương.

“Cứu………tro………..tàn.” Phương Diêu Phong gằn từng tiếng, oán hận trừng A Hâm.

Tình nhẫn nại đã không còn một mảnh, A Hâm một tay đẩy Phương Diêu Phong ra, một bên không kiên nhẫn hạ lệnh: “Mau mau khiêng đi, còn muốn chờ hắn chết ở đây sao?”


“Không……..đi.” Phương Diêu Phong đứng phắt lên, gắt gao ôm lấy tro tàn: “Cứu………..hắn.”

“Tiểu tử ngươi không muốn sống nữa phải không?” A Hâm trừng mắt trâu (=]]), cậy mạnh đẩy Phương Diêu Phong ngã xuống đất, sau đó hung hăng đá một cước: “Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, đúng là không biết tốt xấu.”

Cố không để ý đến đau đớn trên người, Phương Diêu Phong muốn đuổi theo cái cáng đang dần dần đi xa, nhưng lòng dư mà lực không đủ.

Tâm như bị hung hăng xé ra hai nửa: “Tro tàn!!!!!!!” Thống khổ lớn tiếng kêu ra cái tên đó, úa khứ bị phong bế như thủy triều tràn vào trong óc, hắn chỉ thấy trước mắt tối sầm, liền không tự chủ được mà ngất đi.

Hai đại hán đang khiêng càng bỗng chốc thấy hoa mắt khi nhìn thấy một tuyệt sắc nữ tử phấn hàm mặt uy đứng trước mắt, lạnh lùng nói: “Quay lại.”

Tuy không biết Phương Diêu Phong nhưng đối với Bích Hàn thường xuyên đến đảo này, bọn họ thực sự rất quen thuộc, nghe lời mà vòng quay về, A Hâm sớm đổi mặt cười cười lấy lòng: “Bích Hàn cô nương……….”

Dương tay hạ xuống một cái tát, Bích Hàn không chút khách khí đưa lời nói chưa kịp ra khỏi miệng của gã vào trong bụng. Nâng Phương Diêu phong dậy, dò xét hơi thở, nàng mới yên lòng, đưa hắn giao cho đám Nhật Tà Dương: “Các ngươi giúp thiếu gia đi ra chỗ tảng đá kia ngồi một lát.”

“Ngươi tên là gì?” Nàng lạnh lùng hỏi A Hâm, nghe thấy tiếng trả lời đầy kinh sợ của hắn, Bích Hàn cười nói: “Ngươi đi về trước, chuẩn bị quan tài cho mình đi. Tốt nhất nên nhanh một chút, chắc là vẫn còn kịp.” Quay lai, không thèm nhìn A Hâm đã xám mặt ngã ngồi trên mặt đất, nàng cẩn thận nhìn tro tàn, phân phí hai tên đại hán: “Khiêng hắn đi chữa bệnh, nói với thấy thuốc đây là mệnh lệnh của ta, vô luận là như thế nào cũng phải cứu được hắn, nghe rõ chưa?”

Hai tên đại hán khúm núm lĩnh mệnh mà đi, khi đi qua Bích Hàn, ánh mắt như làn nước đối diện với ánh mắt nghi hoặc của tro tàn, nàng tràn ra một nụ cười thoải mái, loan hạ thân, ở bên tai tro tàn nhẹ nhàng nói: “Ta phải thật tốt đa tạ ngươi, ngươi đã giúp ta một cái đại ân.”

*

*

*

Nửa tháng sau.

ở trong phòng bệnh đơn vắng lặng, Lê Diệu Võ ghé vào bên giường bệnh Phương Diêu Phong, nguyên nhân hôn mê của Diêu Phong là do kích thích quá độ làm cho phát bệnh lần thứ hai, tuy rằng được cứu lại nhưng hắn đã ngủ nửa tháng nay mà vẫn chưa tỉnh, Lê Diệu Võ vẫn chiếu cố hắn không rời suốt nửa tháng, sớm đã mệt mỏi không chịu nổi.

một tiếng rên rỉ đem Lê Diệu Võ bừng tỉnh trong triền miên: “Diêu Phong, Diêu Phong……” Hắn mừng rỡ thấp giọng kêu gọi. Trời ơi, thật tốt quá, Diêu Phong đã tỉnh lại.


Hai mí mắt hắn cứ giật giật lại giật giật, Lê Diệu Võ ngừng thở, mắt không chớp theo dõi hắn như sợ bỏ qua mỗi cử động nhỏ của hắn.

Chậm rãi mở cặp mắt to xinh đẹp, Lê Diệu Võ bỗng phát hiện ánh mắt này đã không dại ra vô thân như trước kia nữa, trong lòng bỗng nhảy lên một chút, Diêu Phong đã hoàn toàn thanh tỉnh sao? Trừ bỏ thân thể thanh tỉnh, ngay cả ý thức cũng tỉnh táo lại?

Tinh thần không tự chủ được mà khẩn trương lên. Hưng phấn lúc đầu dần dần bị lấn át bởi bất an, nhớ lại quá khứ kinh khủng ngày trước, tất cả thương tổn của Diêu Phong đã phải đối mặt trước đây đều do một tay mình làm ra. Diêu Phong cong có thể tha thứ cho mình sao?

Phương Diêu Phong lẳng lặng nhìn con người quen thuộc trước mắt, không biết mình đã mê man bao nhiêu lâu, con người không ai bì nổi kia sao bây giờ lại tiều tụy như vậy. Hồi tưởng lại những gì đã trải qa, đầy một bụng ủy khuất cùng oán hận nhưng một câu cũng không nói lên lời.

Thật lâu sau, Lê Diệu Võ mới run run đôi môi, dường như dùng hết khí lực mới nói ra một câu: “Diêu Phong, ngươi tỉnh, tỉnh là tốt rồi.”

“Lê tiên sinh đã hết giận rồi sao? Trả thù với ta có phải đã xong rồi không? Hay là còn muốn ta quay về Ám Điện tiếp tục dạy dỗ?” Phương Diêu Phong cắn môi, liều mạng nhịn nước mắt xuống nhưng lệ đã sớm chảy dài.

“Diêu Phong, ta sai rồi, ta sai rồi.” Lê Diệu Võ ôm cổ hắn: “Thực xin lỗi, ta không nên đỗi đãi ngươi như vậy, không nên làm ra chuyện trời đất căm phẫn như vậy với ngươi, ta biết ta không có tư cách để cầu xin ngươi tha thứ, ta chỉ hy vọng ngươi có thể cho ta một cơ hội, Diêu Phong, xin ngươi……..cho ta thêm một cơ hội được không?” Đem những lời từ sâu trong trái tim thốt ra, Lê Diệu Võ sợ về sau sẽ không còn cơ hội này nữa.

Phương Diêu Phong đẩy hắn ra: “Cho ngươi thêm một cơ hội nữa, ngươi muốn chứng ta bắt đầu lại từ đầu sao?”

“Đương nhiên, không thì ngươi nghĩ ta và ngươi đang nói về cái gì?” Lê Diệu Võ vội vã nói, trong lòng bỗng nhiên có dự cảm không tốt.

Ánh mắt nóng bỏng kia vẫn như trước, trong lòng Phương Diêu Phong nhẹ khiêu, quay mặt đi, thật lâu sau mới hạ quyết tâm, buồn bã nói: “Không thể trở lại được, Võ ca, chúng ta đều không còn như trước nữa, ngươi không phải là Lê Diệu Võ có thể cho ta tất cả sủng ái của năm năm trước, ta cũng không còn là Phương Diêu Phong của năm năm trước có thể vì yêu mà bất chấp tất cả nữa. Chúng ta hiện giờ giống như hai đường thẳng song song không còn có thể gặp lại nhau nữa. Cho nên, tách ra đi, ta đã không còn có thể dùng thân thể rách nát này tới gặp ngươi nữa rồi.”

Như sét đánh bên tai, Lê Diệu Võ ngơ ngác đứng đó, hết thảy chung quy là không thwr vãn hồi rồi sao? Tình yêu vẫn là một thứ quá mức yếu ớt như vậy, không thể gượng dậy sau khi bị hận tàn phá. Tra thù năm năm trời, đổi lấy kết cục ngày hôm nay. Hắn muốn khóc, nhưng nước mắt không chảy ra được.

Trong đầu đột nhiên xẹt qua một cái tên: “Tro tàn, tro tàn thế nào rồi?” Phương Diêu Phong lo lắng nhìn về phía Lê Diệu Võ.

“Hắn không có việc gì, chỉ là bệnh lao phổi giai đoạn cuối nên khạc ra máu thôi, hiện tại đã cứu lại được rồi, hiện giờ đang trị liệu, khoảng vài ngày nữa sẽ xuất viện.” Cố nén sự ghen tuông trong lòng, Lê Diệu Võ tận lực bình tĩnh tự thuật: “Ta đã đem trả tự do cho tất cả tính nô trong Lê thị, cho bọn họ quay về công tác bình thường. Cũng đã cho tính nô trên đảo Phong Vân đi kiểm tra thân thể, cũng chưa bị lây bệnh gì, thật may mắn.” Lê Diệu Võ không tự giác kể công. Không được, Lê Diệu Võ hắn đã chờ đợi như thế nào, bây giờ nói buông là buông được sao? Tâm Diêu Phong đã chết, cho hắn sống trở lại là được. Mục tiêu đã đặt ra, hiện tại phải nhanh chóng tranh thủ hảo cảm.

“Thật vậy sao?” Phương Diêu Phong rốt cụ cũng tươi cười: “Ta đi xem hắn thế nào.”

“Thân thể ngươi còn yếu, ta phù ngươi đi.” Ánh mắt Lê Diệu Võ rất nhanh nhìn người trong lòng, trong mắt Diêu Phong không thể chooid cãi được một tia cảm động. Ha ha, có cửa nha. Một khắc tuyệt vọng lúc trước lập tức biến mất vô ảnh, hiện tại, ý chí chiến đấu của hắn tràn đầy. (=]])

*

*

*

Trời trong nắng ấm, Phương Diêu Phong cùng tro tàn ngồi trong công viên của bệnh viện nói chuyện thật lâu, bỗng nhiên thấy một thân ảnh xinh đẹp ngang qua, tro tàn vội vàng gọi: “Bích Hàn cô nương, xin dừng bước.”

Bích Hàn quay người lại, thấy bọn hắn, không khỏi cười nói: “Sao lại đến đây, ta vừa định đi gặp các ngươi, may mắn thấy ở đây, nếu không sẽ phải gặp cái khoảng không rồi.”

Tro tàn nhìn nàng, cho dù đối phương là một trong những nhân vật trung tâm của tập đoàn Phong Vân y vẫn như cũ không chút tự ti: “Bích Hàn cô nương, ta muốn hỏi ngươi, ngày đó, ngươi ở bên người ta nói phải cảm tạ ta đã giúp ngươi, ta rất muốn ta ta còn có cái giá trị nào để cô nương lại dụng vậy?” Đây là nghi vấn đã ở trong lòng y mấy hôm nay, không đi hỏi thực sự không thoải mái.

Không khó xử trước câu nói sắc bén của y, Bích Hàn tha thiết cười, suy nghĩ một chút mới mở miệng nói: “Biết nói từ chỗ nào bây giờ? Ân, các ngươi biết không, kì thật khi Diêu Phong thiếu gia cùng A Hâm tranh giành, ta đã biết, bất quá ta cũng không ngăn cản.” Nàng ngăn động tác nghi vấn của hai người lại: “Nghe ta chậm rãi nói.”

“Ta phải thưa nhận là ta đã lợi dụng các ngươi, cũng bởi vì ta là người làm ăn thôi. Các ngươi hẳn đã biết chuyện tiên sinh là hắc đạo, bốn ngươi chúng ta quản lí rất ít, cơ hồ tất cả đều do trợ thủ đắc lực của hắn_Á Khắc, xử lí, Á Khắc này tâm ngoan thủ lạt, lạnh lùng vô tình ai cũng không bằng hắn, ở đây không phải ai cũng vậy đâu. Nhưng ta không quen nhìn tính nô tồn tại. Trước kia, bởi vì cái này mang đến cho Lê thị rất nhiều lợi ích cùng lợi nhuận nhiếu nhất, ta không có lý do gì để ngăn cản. Nhưng hiện tại, tính nô đã trở thành thú tiêu khiển của rất nhiều quan lớn quý nhân, Lê thị cũng không nhất thiết phải dựa vào bọn họ để lấy lợi ích. Ta liền đề nghị hủy bỏ chế độ này, nhưng Á Khắc không đồng ý. Vốn là chuyện thế nào cũng được nên tiên sinh mới nghe hắn. Sau lại bởi vì Diêu Phong, ta thành công khuyên bảo tiên sinh đóng của Ám Điện, nhưng đây chỉ là một bộ phận mà thôi, ta vẫn chưa nhìn thấy cơ hội hủy bỏ chế độ tính nô này.”

Tạm dừng một chút, nhìn hai người đều nghe đến nhập thần, nàng hơi hơi cười, tiếp tục nói: “Ta xem đến lúc Diêu Phong thiếu gia cùng A Hâm vì tro tàn mà đứng lên đối kháng nhau, cũng nhìn thấy Diêu Phong thiếu gia bởi vậy mà bị đánh bất tỉnh, ta biết, ta thành công, tiên sinh tuyệt đối sẽ vì chuyện này mà giận chó đánh mèo sang toàn bộ chế độ tính nô, cho dù hắn không nghĩ đến điểm này thì ta cũng chỉ cần nhắc nhở hắn một chút cũng sẽ thành công. Đúng như dự đoán cả ta, tất cả đều theo kế hoạch của ta mà tiến hành, cuối cùng, đại sự này cứ như vậy mà hoàn thành rồi.” Nàng triển khai một nụ cười tự đắc: “Đến bây giờ nhớ lại sắc mặt của A Khắc, ta vẫn còn không nhịn được đắc ý đây.”

Tro tàn thở dài một hơi: “Ta còn gì để nói đây? Bị lợi dụng như vậy thì ta tình nguyện tan xương nát thịt cũng vui vẻ chịu đựng.”

Phương Diêu Phong cúi đầu: “Thật là vì ta sao? Nếu ta có tầm quan trọng như vậy, tại sao lúc trước lại coi ta đê tiện như vậy, còn vứt ta vào loại địa phương ấy.” Nhịn không được ủy khuất trong lòng, nước mắt suýt chút nữa lại chảy xuống. Bích Hàn cùng tro tàn vội vàng khuyên nhủ một trận.

Vì ăn mừng Phương Diêu Phong xuất viện, Lê Diệu Võ cố ý cử hành một yến tiệc nhỏ tại gia, người được mời đều là người đã thân quen hằng ngày.

Không cần che dấu thương cảm trong lòng. Cần gì phải làm vậy, sau khi nếm qua bữa cơm này, mọi người từ nay về sau, cho dù không gặp mặt, không quen biết cũng thề sẽ là ban tri âm.

Mình vẫn còn thương hắn sao? Rất nhiều lần hỏi lại chính mình câu hỏi ấy, nhưng mỗi lần đều tyuyeetj vọng phát hiện, đáp án này đã sớn xâm nhập vào xương tủy, có lẽ đúnglà bởi vì yêu sâu đậm như vậy, nên mới không thể dễ dàng tha thứ con người dơ bản như mình lại có thể trở về trong lòng Lê Diệu Võ. Huống chi, mình nhất định không thể cùng hắn đầu bạc răng long.

“Diêu Phong, ngươi chuẩn bị tốt chưa? Tất cả mọi người đang chờ ngươi đấy.” Tro tàn ở ngoài cửa lớn tiếng gọi: “Ngươi còn không ra thì ta sẽ tìm người phá cửa nha.”

Mau chóng thu lại thương cảm, Phương Diêu Phong dùng lại cử chỉ bất phàm năm đó, thầ tình xuân phong mở cửa ra: “Ngươi gấp cái gì? Ta chỉ là sửa sang lại chút thôi mà ngươi đã ở ngoài cửa hô to gọi nhỏ, làm nhà người ta nghe thấy sẽ không tốt a.”

Nói nói cười cười tiêu sái đi xuống lầu, quả nhiên mọi người đã đến đông đủ, tro tàn bỗng nhiên phát hiện một gương mặt xa lạ mà y không biết, kinh nghiệm nhìn người nhiều năm cho y biết, người này tuyệt đối không đơn giản, riêng mật thân khí thế vương giả kia là người thường hẳn không thể có được rồi.

Bích Hàn kéo tro tàn đi đến trước mặt nam nhân tuy chói mắt nhưng phi thường lạnh lùng kia, thâm ý cười nói: “Để ta giới thiệu một chút, vị này chính là người lèo lái hắc đạo gia tộc Lê thị, là lão đại của ‘Song nhận hội’ khiến người ta nghe danh mà biến sắc, Á Khắc tiên sinh.”

Là hắn, bàn tay tro tàn nhịn không được mà run rẩy, rất muốn một quyền đấm vào bản mặt đáng giận kia. Lại nghe Bích Hàn nói: “Mà vị này, chính là bằng hữu của Diêu Phong thiếu gia, cũng là người giải cứu Diêu Phong thiếu gia khỏi tự phong bế chính mình, tro tàn, nói vậy Á Khắc ngươi đối với cái tên này cũng không xa lạ đi.”

Đôi mắt lạnh lẽo cũng mị lên: hóa ra tên đầu sỏ chính là thiếu niên xinh đẹp trước mắt. Thật sự không cam lòng a.

Khi cừu hận gặp mặt sẽ tức giận đến đỏ mắt, ánh mắt hai người giao tiếp trong không trung, giống như hai đoạn dây điện va chạm với nhau, xoẹt xoẹt xoẹt coẹt tuôn ra thật nhiều tia lửa điện.

Bích Hàn kéo kéo Thu Ý đến, hai người rất hứng thú nhìn màn này, thẳng đến khi Lê Hồng Văn gọi bọn họ nhập tòa mới lưu luyến rời đi.

Tuy là gia yến nhỏ, nhừn vì tất cả nhân vật trọng yếu của Lê thị đều đông đủ nên quy mô cũng hơi lớn, sơn hào hải vị liên tục được đưa lên bàn, nhưng Phương Diêu Phong lại không có hứng thú mấy, chỉ miễn cưỡng động đũa vài cái.

Lê Diệu Võ lặng lẽ rời đi, thật lâu sau mới tự mình bưng ra một mâm gân chân ma lạt, một mâm hồng thiêu nhục (thịt kho tàu) trở lại, mọi người thấy vậy không khỏi dừng đũa.

Đem hai mâm đồ ăn đặt lên trên bàn, Lê Diệu Võ trịnh trọng nói với Phương Diêu Phong: “Ngươi hẳn là còn nhơ hai món này, Diêu Phong, tuy răng bình thường nhưng đây là do ta tự mình làm, ta đến nay vẫn không quên, ngươi thích nhất ăn hai món này do ta làm.”

Phương Diêu Phong nâng mắt lên, khó hiểu nhìn Lê Diệu Võ: Không tồi, hai món ăn này thật sự là hai món mình thích ăn nhất, nhưng thế này là sao? Hắn rốt cuộc muốn nói gì?

Ngươi nếm thử xem tay nghề của ta có lùi đi hay không.” Lê Diệu Võ nóng lòng nói, không để ý đến hơn mười cặp mắt nhìn mình như sắp nhảy ra ngoài.

Rốt cuộc hắn muốn làm gì? Lấy địa vị của hắn hôm nay hoàn toàn không cần làm chuyện mất mặt thế này a. Phương Diêu Phong chần chờ cho miếng thịt vào miệng, hương vị quen thuộc lập tức tràn ngập cả khoang miệng, lệ lập tức nhịn không được mà chảy xuống, hắn vội vàng cúi đầu mà che đi.

“Thế nào? Có giống như trước không?” Lê Diệu Võ mong chờ hỏi.

Phương Diêu Phong miễn cưỡng gật đầu: “Đúng vậy, vẫn ngon như trước đây, một chút cũng chưa thay đổi, mà ngươi vẫn còn chưa quên cách làm.”

Có được đáp an như dự kiến, sắc mặt Lê Diệu Võ nghiêm túc: “Đúng vậy, Diêu Phong, một chút cũng chưa biến, kỳ thật ta cũng không có cố ý nhớ kỹ nó, nhưng là vì quá quen thuộc, khắc lại quá sâu, cho nên dù qua nhiều năm như vậy nó vẫn rõ ràng trong đầu ta.”

“Rốt cuộc ngươi muốn nói cái gì?” Phương Diêu Phong có chút bối rối nói, loáng thoáng đoán được Lê Diệu Võ tiếp theo sẽ làm gi, nhưng hắn không biết mình có ngăn lại hay không.

“Ta muốn nói chính là.” Lê DIệu Võ thâm tình nhìn sâu vào hắn, ánh mắt nóng rực kia như muốn đem Phương Diêu Phong bức đến không còn đươngg thối lui: “Tuy rằng năm năm đã qua, rất nhiều điều thay đổi, ngươi và ta cũng không còn là Lê Diệu Võ và Phương Diêu Phong lúc trước nữa, nhưng có những điều chưa bao giờ hay không thể thay đổi được, đó là tình yêu của ta với ngươi trước sau như một, mặc kệ ta đã dùng thù đoạn đê tiện cỡ nào để trả thù ngươi, đả kích ngươi, tàn phá ngươi, nhưng mà lòng ta lại thủy chung bị Phương Diêu Phong chiếm giữ, điểm này chưa từng thay đổi, vô luận là quá khứ, hiện tại, hay là tương lai, Diêu Phong, ta biết ta đã làm những chuyện rất quá đáng với ngươi, nhưng ta lớn mật hỏi trong lòng của ngươi liệu có còn chút tình yêu nào với ta không, nếu đáp án là có, liệu ngươi có thể cho ta thêm một cơ hội?”

“Ta, ta………ta………” Phương Diêu Phong hoảng hốt rời mắt đi, nhưng phát hiện cho dù vậy, hắn vẫn không thể trái lương tâm nói mình không thương hắn.

“Diêu Phong, yêu liền yêu, không thương sẽ không yêu, những điều này là không có gì phải do dự.” Tro tàn sảng khoái nói: “Huống chi, nếu người ta cả đời này không thể có cuộc sống theo tâm ý của mình thì sẽ thế nào đây. Nếu ngươi oán hắn, hận hắn, nếu hết thì vẫn trong cuộc sống sau này sẽ lại tìm về thôi.”

Cảm kích nhìn tro tàn, bằng hữu này luôn ở thời điểm hắn chần chờ mà cho ahwsn vài câu có thể dội nước tỉnh hắn, làm cho hắn rộng mở tầm nhìn.

Mắt thấy đại cục đã định, Á Khắc từ đầu một mực yên lặng bỗng nhiên nói: “Nói thật dễ nghe, trên đời này có bao nhiêu người có thể theo tâm ý của mình mà sống, nói như vậy, thế giới đã sớm hòa bình rồi.”

Hung hăng trừng mắt gã, tro tàn không chút yếu thế phản bác: “Tự tại không được tự nhiên, tất cả đều một lòng, tuy không thể thay đổi hoàn cảnh bên ngoài, nhưng tâm tình của mình thì vẫn cứ là của mình. Ngươi có thể làm chủ được tất cả của ta nhưng ngươi không làm chủ được tư tưởng của ta.”

“Nói vớ vẩn, cái này bất quá cũng chỉ là một suy nghĩ tốt đẹp mà thôi, những điều quá mức tốt đẹp thường chỉ là hư ảo, ai trong lúc sắp chết đói còn có khả năng khoái hoạt được a.”

…………….

Mọi người kinh ngạc nhìn hai người giương thương múa kiếm, đồng thới cũng bội phục dũng khí của tro tàn, dám cùng Á Khắc hô ứng, cùng lúc lại kinh ngạc với Á Khắc mọi khi hỉ nộ không hiện lên mặt, ít lời ít ngữ hôm nay lại đột ngột đổi thái độ, lại còn củng tro tàn đứng lên tranh chấp.

Chỉ có nhóm Bích Hàn mới biết được duyên cớ trong đó, không khỏi cười trộm liên tục.

Phương Diêu Phong từ lúc nào đã bất tri bất giác mà ngã vào lòng Lê Diệu Võ, ánh mắt chuyển trái chuyển phải theo từng người phát ngôn, bỗng nhiên “Phì” một tiếng bật cười: “Vốn nhân vật chính của yến hội này là chúng ta, nhưng hiện tại, tinh thần của mọi người dường như đều tập trung trên người bọn họ rồi.”

“Ân, quả thực là như vậy, xem ra ta nên nghĩ xem làm sao để tống bọn họ về nhà Á Khắc mà tiếp tục tranh luận, trả lại địa vị cho chúng ta.” Lê Diệu Võ nửa đùa nửa thật, trong lòng cũng đã tính toán.

*

*

Tám năm sau.

Một cơn gió thu thôi qua, hàng ngàn chiếc lá như mưa bay xuống. Trong vườn hoa Lê trạch, Lê Diệu Võ giúp Phương Diêu Phong ngồi lên xe lăn, nhẹ nhàng khuyên nhủ: “Chúng ta trở về đi, thời tiết lạnh đối với thân thể ngươi không tốt đâu.” Phương Diêu Phong ngoái đầu nhìn lại cười: “Không có gì đâu, một hồi gió thu một hồi lạnh, ai biết được ta có thể sống qua mùa đông năm nay hay không? Không bằng thừa dịp hiện tại, những gì có thể nhìn được liền nhìn.”

“Nói bậy.” Lê Diệu Võ vội vàng ngăn hắn nói tiếp: “Ta cảm thấy thân thể ngươi hai năm gần đây so với trước tốt hơn rất nhiều. Suy nghĩ một chút, bẹnh kia có khi còn có thể tự khỏi. Ngươi không thấy nhiều năm trôi qua như vậy mà vẫn chưa phát tác lần nào sao?”

Phương Diêu Phong thản nhiên cười: “Tuy rằng không có tái phát, nhưng khi đã tái phát rồi nhất định sẽ trí mạng. Võ ca, ngươi cần gì phải khẩn trương như vậy, con người có ai không chết đâu, ông trời đã ho ta và người tám năm hạnh phúc bên nhau đã là chiếu cố lớn nhất rồi, nếu ta chết sớm năm sáu năm trước thì làm sao được như bây giờ.”

“Sẽ không đâu.” Lê Diệu Võ quả quyết nói: “Ta không tin ông trời bạc tình với ngươi như thế, y học sau vài năm đã phát triển rất nhiều, nói không chừng một ngyaf nào đó sẽ tìm ra phương pháp khắc chế loại bệnh này.”

Phương Diêu Phong nhẹ than một tiếng: “Mưu sự tại nhân, hành sự tại thiên, nhiều năm như vậy, chung uy là không tìm ra biện pháp rồi, cơ thể ta hiện giờ cũng kém đi rất nhiều, Võ ca ngươi không cần tự lừa dối, gần đây ta thường xuyên cảm thấy trong ngực bị đè nén, hụt hơi, sợ đại nạn sẽ buông xuống bất cứ lúc nào nên hôm nay ta nói với ngươi những điều này cũng là muốn ngươi chuẩn bị trước, đến lúc đó ngàn vạn lần đừng thương tâm khổ sở, những kỉ niệm tám năm qua đã trọn đủ đẻ làm bạn với ngươi nửa đời sau, nếu còn ai có thể khiến ngươi động tâm một lần nữa thì dưới cửu tuyền ta sẽ yên lòng rồi.”

Lê Diệu Võ nóng nẩy đứng lên: “Như thê nào mà ngươi càng nói càng thái quá như vậy, nếu ngươi có chuyện gì thì ta còn có thể sống một mình sao? Ta sợ nhất là ngươi có ý niệm này trong đầu, ngươi như vậy là muốn làm cho ta chết cũng không an tâm.”

Phương Diêu Phong nhìn lên, trong lòng vì ý niệm sẽ đánh mất Lê Diệu Võ đau lòng: “Ngươi có biết, ta từ nhỏ cha mẹ đã đồng loạt qua đời, cùng ông nội, nãi nãi, bà nội sống nương tựa lẫn nhau, đến khi ta lớn lên, bọn họ cũng đều buông tay mà ra đi, hiện tại, người thân cận nhất với ta chỉ có ngươi, ta như thế nào có thể nhìn ngươi tự thương tổn chính mình được đây?”

“được rồi, được rồi, không nói nữa, trời đã sắp tối rồi, chúng ta trở về thôi.” Cự tuyệt bàn lại vấn đề này, Lê Diệu Võ hy vọng mình có thể giống như con đà điểu, vĩnh viễn không phải đối mặt với tai họa này………..

*

*

*

Ánh trăng như nước, Lê Diệu Võ lẳng lặng chăm chu vào khuôn mặt đang ngủ say trên giường, mấy ngày nay hắn không có một ngày nào ngủ yên, sợ ngay tại trong lúc ngủ mơ, sinh mệnh Phương Diêu Phong sẽ bất tri bất giác mà đình chỉ. Chỉ có giờ phút này hắn mới cảm nhận được bất lực là một loại đau khổ sâu sắc như thế nào.

Bỗng nhiên tiếng chuông điện thoại dồn dập vang lên, giữa đêm khuya thê này làm cho người ta phá lệ kinh hãi, ngay cả Phương Diêu Phong cũng bị giật mình tỉnh dậy. Hắn chưa bao giờ nghe thấy Lê Diệu Võ dùng ngữ khí kích động như vậy mà nghe điện thoại. Thân là người đứng đầu gia tộc Lê thị, hắn hẳn sẽ có được sự trầm ổn như núi băng mới phải, cho dù là cổ phiếu Lê thị rớt giá cũng không nên thất thố như vậy. Buông điện thoại, hai mắt Lê Diệu Võ nhìn thẳng vào Phương Diêu Phong, thân thể không ức chế được run rẩy, thật lâu mới hé môi ra nói một câu: “Diêu Phong, chúng ta đã…..đã đợi được kì tích này rồi….” Nói chưa xong nước nắt đã sớm lăn xuống, thế mới biết trong đường tử mà tìm được cửa sinh là tư vị như thế nào.

Phương Diêu Phong cũng ngây dại, trong lúc nhất thời không thể tin được điều này là sự thật, thẳng dến khi Lê Diệu Võ ôm chặt lấy hắn, hắn mới thanh tỉnh lại. Hồi phục lại tâm tình, Lê Diệu Võ mới tận lực bình tĩnh nói: “Vừa rồi Lương thúc thúc gọi điện báo nói…nói đã có người nghiên cứu ra phương pháo trị loại bệnh này rồi, ngày mai thúc sẽ tự mình đến cho người tiến hành hệ thống trị liệu, Lương thúc thúc muốn chúng ta buổi sáng ngày mai đến bệnh viện làm thủ tục nhập viện.”

Phương Diêu Phong không không khỏi tò mò: “Võ ca, ai đã nghiên cứu ra biện pháp này? Chúng ta phải cảm ơn người ta thật tốt.”

Lê Diệu Võ ngẩn ra, ngượng ngùng cười nói: “Khi đó ta mừng như điên rồi, làm sao có thể nhớ được là phải hỏi tên đối phương a, dù sao ngày mai nhập viện chúng ta sẽ biết, tái cảm tạ cũng không muộn a.”

Đêm nay, hai người trằn trọc không ngủ. Sáng sớm ngày hôm sau, Lê Diệu Võ đem Phương Diêu Phong đưa vào bệnh viện trị liệu.

*

Lê Diệu Võ không thể tin vào hai mắt của mình, nam hài hai mươi tuổi trước mặt này thế mà lại là toàn bộ hy vọng của Phương Diêu Phong.

“Lê tiên sinh nhĩ hảo, nhiều năm không gặp, phong thái của ngài vẫn như trước a.” Nam hài triển khai một cái tươi cười thật to, vô cùng đáng yêu.

Lê Diệu Võ mơ hồ: “Xin hỏi ngài là……..” Nghe khẩu khí rất quen nhưng hắn vẫn không nhớ ra.

“Tám năm trước có một đứa nhỏ thỉnh cầu ngài viện trợ cho cô nhi viện Từ Tâm, Lê tiên sinh còn nhớ không?” Nam hài tiếp tục cười nhìn Lê Diệu Võ: “Nam hài kia chính là ta.”

“Tô Nặc, trời ạ, ngươi chính là tên nhóc quỷ của tám năm trước.” Trong đầu hiện lên thân ảnh của nam hài thiên tài tám năm trước, Lê Diệu Võ nhịn không được mà thấp giọng kêu lên.

“Ta thực sự thông minh đến mức làm cho Lê tiên sinh nhớ rõ ta như vậy sao?” Tô Nặc thiện ý nở nụ cười, ẩn hàm một tia kiêu ngạo.

Sau rất nhiều loại tình cảm, Tô Nặc nghiêm mặt nói: “Lê tiên sinh còn nhớ năm đó ta đã từng nói qua nhất định sẽ báo đáp ngài không? Không biết sự báo đáp này của ta có làm ngài vừa lòng không?”

“Ta không dám nói đến cái gì báo đáp hay không báo đáp, chỉ có thể nói, ta thực vô cùng cảm kích ngươi.” Lê Diệu Võ chân thành nói. Lại nhịn không được hỏi: “Ngươi chính là vì vậy mới học y sao?”

Tô Nặc lắc đầu: “Học y là tâm nguyện lớn nhất của ta, cho nên lúc trước ngài muốn ta ở lại Lê thị, ta mới nói chí của ta không nằm ở đây. Sau khi ta nhìn thấy Diêu Phong ca, ta liền quyết định, ta nhất định phải tìm mọi cách để cứu hắn, cảm tạ ông trời đã cho Diêu Phong ca đợi đến ngày này.”

Làm xong hệ thống kiểm nghiệm cùng công tác bệnh nhân xong, Tô Nặc rời khỏi phòng bệnh, không hẹn mà gặp lại đụng phải Lê Hồng Văn từ bên Pháp gấp gáp trở về. Trong nháy mắt, hai người đều la hoảng: “Ngươi là Văn ca ca!” “Ngươi à tiểu Nặc!”

“Sao vậy, Hai ngươi quan nhau sao?” Lê Diệu Võ không hiểu đầu đuôi ra sao hỏi. “Vở bài tập của ta là Văn ca ca giúp đỡ mới làm xong. Bất quá luc ấy chúng ta không biết mặt, chỉ gửi ảnh chụp cho nhau thôi.” Tô Nặc đơn giản nói, kéo tay Lê Hồng Văn, thân thiện nói: “Văn ca ca, tới văn phòng của ta đi.”

Nhìn bóng hai người gắn bó mà đi, trong lòng Lê Diệu Võ bỗng dâng lên dự cảm không tốt: Hai người bọn họ sẽ không………Tuy Hồng Văn có Tô Nặc giúp đỡ sẽ rất có lợi, nhưng mà……..Ông trời a, hắn đừng cho hương khói Lê gia sau thế hệ này ngừng hẳn a. ( =]] ta đã có dự cảm này từ hồi Tô Nặc mới xuất hiện rồi, anh zai chậm chạp quá *lắc đầu phẩy tay*)

Mấy tháng sau, Phương Diêu Phong khỏi bệnh xuất viện, hai vợ chồng Á Khác cùng tro tàn lúc đầu là oan gia đối đầu cũng từ Milan về gấp để chúc mừng, Lê Diệu Võ cực kì hưng phấn, đại yến đãi khác ba ngày. Ba ngày sau, Lê Hồng Văn đưa hắn đi ra ngoài, đi thẳng vào vấn đề nói: “Thúc thúc, ta muốn bàn với ngài một chuyện.”

“Nếu là chuyện người ngươi và Tô Nặc thì tốt nhất là ngươi khỏi mở miệng.” Lê Diệu Võ không lưu tình chút nào mà bác bỏ, trong lòng đã quyết định, vì hương khói Lê gia, hắn dù thế nào cũng không thể thỏa hiệp. ( =]] )

“Thúc thúc, ngài có tư cách để ngăn cản ta sao? Chớ quên, thê tử ngài yêu sâu sắc kia cũng à một nam nhân.” Lê Hồng Văn không chút lùi bước.

“Không giống nhau, ta với Diêu Phong cùng một chỗ thì có ngươi kế thừa ê thị, nếu ngươi với Tô Nặc cùng một chỗ, ta phải tìm ai làm người thừa kế đây? Chẳng lẽ cơ nghiệp trăm năm của Lê thị lại để mất trong tay ngươi sao?” Lê Diệu Võ gây sự.

“Nói cách khác, chỉ cần ta có thể giải quyết vấn đề người thừa kế, ngài sẽ không ngăn cản chúng ta ở cùng nhau phải không?” Lê Hồng Văn thật thà hỏi.

“Không tồi, chỉ cần ngươi có thể sinh hạ người thừa kế, ta sẽ không phản đối nữa.” Lê Diêu Võ cũng thận trọng làm ra hứa hẹn.

Ở căn phòng cách vách, Tô Nặc nhẹ nhàng nở nụ cười, gỡ ống nghe điện thoại xuống, tự tin nhẹ giọng nói: “Đối với ta mà nói, chuyện nhỏ ấy chẳng phải là quá dễ dàng sao?” Một chuyện tình cảm mới theo gió bắt đầu.


Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro