Chương 10

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngày tháng như nước trôi đi, Phương Diêu Phong tuy rằng vẫn còn rất gầy yếu nhưng cũng không còn bộ dáng da bọc xương như trước nữa. Lê Diệu Võ bận rộn cả ngày, nhìn Phương Diêu Phong dần dần lên cân, tất cả mệt nhọc cùng vất vả đều theo gió bay đi mất.

Tất thảy đều bình thường như vậy, bình thường đến mức mọi người dường như đã quên con quỷ luôn ẩn mình bên trong Phương Diêu Phong tùy thời có thể cướp lấy sinh mệnh hắn, cho nên khi nó đột kích đến, tất cả mọi người đều ngạc nhiên.

Đèn phòng cấp cứu đã sáng hết một ngày một đêm. Phương Diêu Phong ở bên trong đau khổ cùng tử thần tranh đấu, Lê Diệu Võ bên ngoài từ lâu đã tâm đoạn thần thương ( word by word: Lòng đã đứt, linh hồn đau thương.), lại chìm sâu trong tự trách.

Trơ mắt nhìn Lê Diệu Võ tinh thần bị đả kích, Bích Hàn cái gì cũng không thể làm. Điều nàng sợ hãi nhất bây giờ là: Phương Diêu Phong có chuyện gì hay không, tình trạng của tiên sinh hoàn toàn được quyết định bởi hắn, hắn không có việc gì, tiên sinh vẫn là tiên sinh, là Lê Diệu Võ oai phong một cõi. Còn nếu hắn…….Một khi đã có chuyện, cho dù nàng có bao nhiêu cái lưỡi không không thể cứu được tiên sinh ( ý bà ý là có khuyên thế nào cũng không được đó.). Một khi tâm đã chết, cho dù thân thể miễn cưỡng sống cũng chỉ là cái xác không hồn mà thôi.

“Chẳng lẽ ông trời bạc bẽo với Diêu Phong như vậy sao?” Lê Diệu Võ thất thần nhìn chằm chằm vào đèn đỏ phòng cấp cứu: “Ta không tin, hắn thiện lương như vậy, còn rất chuyên nghiệp, vui khi giúp người, hắn hẳn là phải sống đến trăm tuổi, phúc trạch kéo dài mới đúng nha. Ông trời, ngươi không cần nhầm người như vậy chứ, người nên bị trừng phạt phải là ta, là Lê Diệu Võ ta, thỉnh ngài đem tất cả đều báo ứng lên người ta, buông tha cho Diêu Phong vô tội đi. Ta nguyện ý nhận tất cả sự trừng phạt của ngài, chỉ cầu ngài buông tha cho Diêu Phong.” Giống như lời Tô Nặc nói, khi một người trong thời điểm bất lực nhất, tất cả hy vọng của hắn cũng chỉ có thể kí thác vào những vị thần của hư vô.

“Vì cái gì đến bây giờ còn không ra?” Lê Hồng Văn rốt cuộc không nhịn được nữa: “Liệu có thể……” Liếc thấy Lê Diệu Võ nắm chặt tay lại, cậu vội vàng im miệng.

“Sẽ không, sẽ không đâu.” Thu Ý oán trách nhìn cậu một cái: “Nều đi vào mà đi ra thì mới đáng lo, thời gian ở bên trong càng lâu, hy vọng càng lớn. Tiên sinh, ngài nhất định sẽ có được tin tốt.”

Lê Diệu Võ không nói được lời nào, chỉ dùng ánh mắt đầy tia máu tiếp tục nhind chàm chàm phía ánh sáng nhỏ.

“Thật hy vọng khi đèn tắt, Diêu Phong có thể bình yên vô sự được đưa ra, chỉ sợ khi đẩy ra chỉ là một khối cơ thể lạnh như băng không hề có hô hấp cùng nhịp tim.” Bích Hàn yên lặng cầu nguyện: “Trời xanh a, thỉnh ngài không cần tàn nhẫn như vậy, đôi tình nhân này thật sự đã trải qua rất nhiều đau khổ rồi.”

Bóng đèn đỏ nhỏ bé nháy mắt tắt phụt, Lê Diệu Võ lập tức đứng lên, vội vàng chạy đến cửa phòng cấp cứu. Nhưng vừa đến gần cánh cửa hắn lại khựng lại, mọi người đều có thể nhìn thấy hắn đang run rẩy.

Cánh cửa này một khi mở ra, tất cả sẽ có đáp án, hoặc là mang theo hy vọng tiếp tục chờ kì tích xuất hiện, hoặc là…….Mọi thứ đều biến mất……….Không kìm được run rẩy, Lê Diệu Võ hiểu được, khi cánh cửa này mở ra, mình sẽ không còn ảo tưởng cùng tự lừa dối bản thân nữa.

Lương Diệu đi ra đầu tiên, sau một thời gian dài cứu chữa, thân thể luôn cường tráng như hắn cũng cảm thấy ăn không tiêu, đỡ lấy tay Lê Diệu Võ, hắn chưa nói gì đã lắc lắc đầu.

Rơi vào hầm băng là tư vị gì, Lê Diệu Võ bây giờ đang cảm giác rất chân thực điều đó. Trong phút chốc, trái tim như vị khoét rỗng. Hắn chỉ muốn khóc, lại không phát ra tiếng, thậm chí không cảm giác được nước mắt đã tuôn áo ạt từ lúc nào. Những người khác từ lâu đã nhịn không được mà khóc nức nở.

Lương Diệu vỗ vỗ vào tay hắn, suy yếu nói: “Hiền chất vì vui mừng mà khóc, ta có thể lý giải được, dù sao loại bệnh này mà có thể cứu trở lại thật sự là trong bất hạnh có vạn hạnh a. Khụ khụ khụ, nếu ở trong này không phải là những tinh anh được huấn luyện cực kì tốt, kết quả thế nào thì thật khó để biết.”

Người đầu tiên phản ứng được là Tuyết Nguyệt, cố gắng để không lộ ra vẻ từ kinh dị chuyển sang giận lôi đình, nàng vội vàng nói: “Ý của viện trưởng là…..Diêu Phong đã cứu về được, hiện tại không có việc gì?”

“Đương nhiên, ta không phải đã nói rõ rồi sao? Không có việc gì.” Lương Diệu Kiêu ngạo nói. ( mình muốn uýnh lão già này một trận, mắc gì đi ra rồi lắc đầu chớ >”< ) “Không có việc gì.” Lê Diệu Võ vẫn còn bị vây hãm trong trạng thái tương phản, chỉ có thể thì thào lạp lại những lời này. Thẳng đến khi thấy Phương Diêu Phong an tường ngủ được đẩy ra, ba hồn sáu phách mới tìm trở về. Theo Phương Diêu Phong vào phòng bệnh. Lê Hồng Văn bên này quay ra hỏi Lương Diệu: “Lương bá bá, ngươi vừa rồi vì sao không nói ngay là đã cứu được rồi hả? Dọa bọn ta sợ mất hồn.” “Ai dọa các ngươi, nói bậy, ta có thể lấy loại sự tình này mà dọa các ngươi sao?” Lương Diệu tức giận nói: “Ta rất là có đạo đức chức nghiệp nha.” Lê Hồng Văn mở to hai mắt nhìn: “Chính ngươi vừa rồi rõ ràng vừa lắc đầu vừa nói không cứu a.” “Ý ta đó là nói không có việc gì.” Lương Diệu trừng trắng mắt: “Ngươi như thế nào mà ngay cả điều đó cũng không hiểu a. Ngươi không thấy thúc thúc ngươi vì quá vui mà khóc đó sao?” Lê Hồng Văn há to miệng, thật lâu sau mới lầu bầu nói: “Hóa ra thúc thúc là vì quá vui mà khóc a.” =]] * * * Trải qua nan vạn hiểm nguy, cuối cùng Phương Diêu Phong tránh được một kiếp nạn càng làm cho Lê Diệu Võ quý trọng như trân bảo, có câu :Hàm ở miệng sợ hóa, phủng trong tay sợ bay.” Dùng cho tình cảm của Lê Diệu Võ đối với Phương Diêu Phong lúc này là chuẩn xác nhất.Chỉ tiếc là đương sự vẫn cú mê mê tỉnh tỉnh, không có chút cảm kích. Nháy mắt đã qua một tháng, Lê Diệu Võ ngày đêm cố gắng rốt cục cũng có được nửa ngày nhàn rỗi, vì thế hắn quyết định đem Phương Diêu Phong đến đảo tư nhân nghỉ ngơi, cũng làm cho Diêu Phong giải sầu, hy vọng có thể trị liệu cho hắn một chút. Nếu nói Lê trạch là tượng trưng cho đại bản doanh của Lê thị, thì hòn đảo như tiên cảnh kia có thể nói là hành cung xa hoa của Lê Diệu Võ. Trên đảo không chỉ có cảnh vật tự nhiên khiến người ta thoải mái, mà tối trọng yếu còn có đủ loại kiểu phục vụ chu toàn, chỉ cần ngươi nghĩ gì thì ở trong này đều có. Chỉ có những người quan trọng đối với gia tộc họ Lê mới có đủ tư cách đến đây hưởng thụ. Mang theo Phương Diêu Phong bước trên bờ biển, hắn ngoài ý muốn nhìn ra trong mắt Phương Diêu Phong có một tia tán thưởng, điều này làm Lê Diệu Võ vui sướng không thôi. Lập tức quyết định ở lại đây vài ngày, nếu có thể làm cho tinh thần Phương Diêu Phong khôi phục lại như thường thì thật tốt quá. Lúc này, Lê Diệu Võ không thể tưởng được nguyện vọng của hắn sẽ trở thành hiện thực, nhưng không phải vì sự đẹp đẽ của hòn đảo, mà là hắc ám của nó đã cứu vớt vợ hắn. * “Tên của ta là tro tàn, theo ta gần nhất đến nơi đây, bọn họ đã gọi ta như vậy, bởi vì trong mắt bọn họ, kết cục cuối cùng của ta cũng chỉ hóa thành tro tàn mà thôi. Ta rất rõ vận mệnh của mình, nhưng không thể cứ tâm như tro tàn mà sống, cho dù cuối cùng ta trốn để không có kết cục hóa thành tro tàn, ta chỉ muốn không có đi đến kết cục đáng buốn ấy mà thôi, ta sẽ đốt, dùng sinh mệnh của ta, thanh xuân của ta, máu của ta, toàn bộ đều dốt lên, mãi cho đến khi tất cả đều tắt mới thôi.” Phương Diêu Phong lặng lẽ ngồi trên ghế, đại não đã mất đi năng lực suy nghĩ không ngừng lặp lại lời nói trên. Có đôi khi vận mệnh ký diệu như vậy, Phương Diêu Phong và tro tàn, một người là một chủ tử có được hàng nghìn hàng vạn sủng ái, một người là vị trí hèn mọn trên đảo Phong Vân, một tính nô tối thấp hèn, hai người vốn sinh ra đã không cùng xuất hiện, cố tình, bọn họ gặp nhau. Đó là một ngày ấm áp sau giờ ngọ. Đại a đầu Hương Lan chiếu cố Phương Diêu Phong thừa dịp Lê Diệu Võ cùng mấy quan chức chính phủ bàn việc, đưa hắn mang đi giải sầu, vô tình khii đi trên đường, nàng bị đâu bụng không thể không đi mọt chút. Đem Phương Diêu phong an trí trên chiếc ghế gần đó, phân phó hắn không được đi lung tung rồi nàng liền rời đi. Nếu không có tiếng cực lực áp lực thống khổ rên rỉ kia, Phương Diêu Phong sẽ chờ Hương Lan qua đón hắn rời đi, như vậy thì hắn và tro tàn cũng chỉ là duyên phận đi qua đời nhau mà thôi. Tò mò tiêu sái tiến vào sau rừng cây nhỏ rậm rạp, ở sau một gốc cây đại thụ, Phương Diêu Phong thấy một màn quen thuộc đối với hắn. Một thiếu niên tú lệ, bị một nam nhân áo mũ chỉnh tề hung hăng đặt dưới thân, trong tiểu huyệt sưng đỏ, một cây côn thịt thô to tập trung trừu cắm, quá độ thô bạo làm cho niêm mạc tràng vách không chịu nổi, máu tươi cùng dịch thể bạch trọc theo đùi tuyết trắng chảy xuống. Trên người thiếu niên đầy vết thương, hai bên nhũ thủ đã bị niết đến sưng đỏ biến hình. Nhìn qua như hai khối thịt thừa cùng màu. Ngọc hành dưới bụng bị quấn bởi dây câu cá, trới buộc quá mạnh làm cho ngọc hành sung huyết đỏ lên. Dưới là hai quả tiểu cầu, cũng bị một bàn tay to lớn xoa nắn, đè ép. Bức họa trước mắt tục tĩu không chịu nổi, lại vô cùng thê thảm. Người gặp được trong Ám Điện hiện lên rõ ràng trong đầu, không chịu được sợ hãi bất ngờ, Phương Diêu Phong không nhịn được mà sẽ hét ầm lên. Nhìn thấy phản ứng của hắn, thiếu niên vội vàng lắc đầu ngăn cản. Ánh mắt kiên định nhìn Phương Diêu Phong giống như làm cho hắn an tâm. Tiếng thét chói tai tới miệng lại dừng lại. Ánh mắt thiếu niên thực ấm áp, cũng thực kiên cường, không hiểu tại sao Phương Diêu Phong lại vì ánh mắt này mà thấy an tâm. Hắn lẳng lặng nhìn thiếu niên bị đối đãi cực kì tàn nhẫn, trong đôi mắt to kia, rớt xuống hai hàng thanh lệ. Từ ngày tự mình phong bế, Phương Diêu phong sẽ không có lại ý thức cùng tư tưởng. Nhưng thiếu niên này, lại làm cho đầu óc hắn cảm thấy xúc động chưa từng có, làm cho tâm hắn cảm thấy đau đớn khôn kể. Ánh mắt thiếu niên giống như một ngọn lửa, ấp áp mà nhiệt liệt. Cho dù thân thể bị lăng nhục tàn khốc nhưng ngọn lửa này vẫn chưa có một lần ảm đạm. Thiếu niên im lặng chịu đựng, chỉ có ở thời điểm cực kì thống khổ mới rên rỉ ra tiếng. Nam nhân rốt cục thỏa mãn, buông ra thân thể bị hắn tra tấn như sắp thành tàn tật: “Tốt lắm, không hổ là nô lệ trên đảo Phong Vân có thể làm người ta cực kì tận hứng, biểu hiện của ngươi rất vừa ý ta, đợi lát nữa đến trướng phòng lĩnh thưởng đi.” Tro tàn thong thả mặc lại quần áo đã bị xe rách hỗn độn, động tác thỉnh thoảng vì chạm vào vết thương mà tạm dừng: “Ta không thèm để ý đến tiền thưởng, nhưng Smith tiên sinh, ngài hãy đáp ứng ta, sẽ không tiếp tục chủ ý xế dương nữa, hy vọng ngươi có thể có chút ngôn mà có tín.” “Yên tâm đi, Smith ta không phải dạng người đó, sao có thể đi ngược lại lời đã nói chứ.” Nam nhân khinh miệt nở nụ cười, xoay người rời đi. Phương Diêu Phong ngơ ngác nhìn cậu, hai chân giống như có ý thức tiêu sái đi qua nâng tro tàn dậy, không nói được lời an ủi nào, hắn chỉ có thể rơi lệ. “Làm sao vậy? Bộ dáng của ta dọa ngươi sao?” Tro tàn ôn nhu cười, rõ ràng nhỏ hơn Diêu Phong rất nhiều nhưng thoạt nhìn lại như ca ca của hắn. Trì độn lắc lắc đầu, rất kỳ quái, Phương Diêu Phong cảm giác mình có thể hiểu được lời của tro tàn. “Ta như thế này thực đáng sợ hả? Ngươi không cần an ủi ta, nói thẳng ra, ta không khổ sở. Người như chúng ta sẽ không vì việc nhỏ này mà thương tâm. Chỉ cần có thể sống đã là chuyện vui rồi.” Đôi với những câu nói này, Phương Diêu Phong cũng không hoàn toàn hiểu được, tro tàn nhìn bộ dạng trì độn của hắn, khe khẽ thở dài: “Xem ra ngươi cũng là một đứa nhỏ yếu ớt, với bộ dạng như thế này phải làm sao để tiếp khách đây, trên đảo này không cần người không có giá trị lợi dụng. Bất quá đừng sợ, ta sẽ tận lực bảo vệ ngươi, ở trong phạm vi năng lực mà ta có thể, đến, nói cho ta biết ngươi tên là gì a?” Phương Diêu Phong lắc lắc đầu, sau đó ánh mắt chớp chớp nhìn tro tàn, vẻ mặt đáng yêu kia không khỏi khiến tro tàn nở nụ cười. “Ngươi là đang hỏi ta sao?” Tro tàn chân tình hỏi hắn: “Ta nói cho ngươi nghe. Tên ta là tro tàn……..” Đã qua một ngày một đêm nhưng biểu tình nghiêm túc cùng lời nói có khí phách của tro tàn vẫn quanh quẩn trong đầu Phương Diêu Phong, lái đi không được. Tuy rằng hắn vẫn không thể lí giải được đây là chuyện gì. Lần đầu tiên gặp, tro tàn vì có khách nhân mà vội vàng rời đi, nhưng y đã ném một viên đá nhỏ vào mặt hồ phẳng lặng bị phong bế của Phương Diêu Phong . Làm nổi lên từng gợn sóng. “Diêu Phong, đang nghĩ gì thế?” Lê Diệu Võ đi về phía sau hắn, dùng hai tay lay lay hắn, biết rõ Phương Diêu Phong sẽ không trả lời nhưng hắn vẫn không nhịn được mà hỏi. Đương nhiên vẫn là một trận trầm mặc. Trong phòng có người gọi Lê Diệu Võ nghe điện thoại, hắn hôn lên hai má Phương Diêu Phong: “Diêu phong, đừng chạy loạn, ta lập tức trở về a.” Hai mắt vô thần dừng lại ở mặt cỏ dưới lầu. Con đường đá tinh tế bỗng nhiên xuất hiện một thân ảnh bước đi tập tễnh. “Tro…….tàn.” gian nan phun ra một cái tên, đôi mắt to chớp chớp động nhìn chàm chàm tro tàn. Giống như cảm giác được ánh nhìn của hắn, tro tàn ngẩng đầu lên, khi bốn mắt nhìn nhau, kinh ngạc trong mắt y chợt lóe lên rồi biến mất, thủ nhi đại chi là nộng đậm bi ai. “Tên hỗn đản này, ngay cả người như vậy cũng không buông tha.” Tro tàn thì thào mắng, khóe miệng xinh đẹp hơi kéo lên, hướng về phía Phương Diêu Phong lộ ra một nụ cười kiên định, sau đó cúi đầu, men theo con đường tinh xảo mà dần dần đi xa. Một giọt nước mắt nhẹ nhàng rơi xuống, tiếp theo là giọt thứ hai, thứ ba…….Phương Diêu phong không biết cảm giác như trong lòng bị một cây búa đập mạnh như vậy gọi là gì, hắn chỉ có thể lấy tay gắt gao ôm lấy ngực, để cho nước mắt không kiêng dè làm ướt đẫm khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần. “Diêu Phong, làm sao vậy?” Lê Diệu Võ tiếp điện thoại xong đi ra đã nìn thấy người mình yêu khóc ở đó đến lê hoa mang vũ, không khỏi sợ hãi, suy nghĩ một chút, không khỏi nhướn mày: “Diêu Phong, bảo bối, ngươi đã tiến triển rồi sao? Đang thoát khỏi tư tuongr tự phong bế rồi sao?” Nhưng Phương Diêu Phong vẫn không có một tia phản ứng, Lê Diệu Võ biết mình mừng quá vội, hướng nhìn xuống dưới lầu, không có chuyện gì phát sinh, khó hiểu, hắn chỉ có thể đem Phương Diêu Phong ôm về phòng. * * * “Tro tàn, ngươi đã trở lại.” Thanh âm sợ hãi lộ ra lo lắng, còn có một tia áy náy: “Có bị thương không?” “Bị thương là khó tránh khỏi, dù sao cũng là đi ứng phó loại khách đó, bất quá ngươi yên tâm, không chết được đâu.” Tro tàn an ủi vỗ vỗ thiếu niên thanh tú trước mặt: “Quang, bọn Tà Dương đâu?” “Họ đi tiếp khách, chỉ còn mình ta ở trong này.” Thanh niên bị gọi là Quang trả lời. “Tiếp khách? Là dạng khách nào?” Tro tàn cả kinh, vạn nhất lại gặp loại khách hỗn đản kia, thân thể Tà Dương lại nhược……… “Là Thương tiên sinh lần trước. Dường như không có loại ham thích ấy.” Quang mở lớn đôi mắt to ngập nước: “Tro tàn, ngươi thật sự không có việc gì chứ?” “Đương nhiên không có việc gì rồi.” Yên lòng, tro tàn cố tình thoải mái nói, máu thịt ở miệng vết thương sau lưng lại vẫn nóng ran. Nhịn không được “ngô” một tiếng rên rỉ. Chạy đến sau lưng y, Quang không khỏi la toáng lên: “Vết thương nặng quá, tro tàn, ngươi sao rồi? Ngươi sẽ……..không có việc gì a…………….” Nước mắt lập tức tràn ra, ngay cả lời nói quan tâm cũng lộn xộn. “Ta không nên cho ngươi thay ta đi tiếp khách nhân kia. Ta thật sự, thật sự, tro tàn…..Ô ô ô, ngươi……..ta không nên cho ngươi đi!” Tro tàn bất đắc dĩ thở dài: “Quang, đừng khóc, vết thương nhỏ như vậy, với ta mà nói không tính là gì cả, nhưng ngươi thì khác, cái mạng nhỏ của ngươi sẽ chết mất, đến đây, giúp ta đi vào, ngươi khóc như vậy, tâm hồn ta cũng bị ngươi khóc mà trôi đi mất.” Quả nhiên Quang miễn cưỡng ngừng khóc, giúp tro tàn đi vào căn phòng tối tăm, dường như hạ quyết tâm nói: “Tro tàn, ta không thể tiếp tục ích kỉ nữa, ta không muốn ngươi chết đi, nếu không cõ ngươi, chúng ta biết phải làm sao bây giờ?” Tro tàn thở dài một hơi: “Là người thì ai không chết? Ta không thể cùng các ngươi cả đời, ỷ lại vào ta cũng không phải kế lâu dài, ta đã dạy các ngươi rồi, chỉ có chính mình mới có thể dựa vào, các ngươi đến bây giờ còn chưa rõ sao?” Tuy không nghĩ nói ra những lời tàn nhẫn như vậy, nhưng gần đây thấy tâm không yên, bệnh ho ra máu cũng ngày càng lợi hại, tro tàn biết đại nạn của mình sắp đến, thầm nghĩ phải mau chóng làm cho những người bạn này phải kiên cường lên. Giống như mình, tận lực thiêu đốt những thứ tốt đẹp của sinh mệnh mới không phụ thế gian này, mặc dù là chết, cũng không tiếc. Không phải là chưa từng oán hận vận mệnh của mình, nhưng vậy thì có ích lợi gì đâu? Tiêu cực rồi, đấu tranh rồi, nhưng đến cuối cùng thấy rõ sự thật tàn nhẫn, cho nên y đã quyết tâm, chỉ cần còn sống một ngày, liền phải kiên cường lạc quan mà sống. Ta không có khả năng thay đổi sự thật, nhưng có thể thay đổi tâm trạng sống. Chính nhờ ngọn lửa của ý chí chiến đấu này mà y mới còn sống được tới hôm nay. “Tro tàn, ngươi sẽ không chết đâu. Ngươi là hỏa a.” Quang nhịn không được lại tiế tục nức nở. “Ngọn lửa có lớn đến đâu cũng sẽ phải tắt a.” Tro tàn cười khổ: “Ta chỉ hy vọng trước khi tắt, có thể nhìn thấy các ngươi đều có thể kiên cường đối mặt với sinh mệnh tươi đẹp của bản thân.” Trong mắt Quang tràn ngập sợ hãi, vì cái gì mà thời gian gần đây tro tàn luôn nói những lời như vậy? Chẳng lẽ…….Thật không dám nghĩ tiếp nữa, may mắn là lúc này Tà Dương và Nhật Tà Dương cũng đã trở lại. Sau khi băng bó vết thương cho tro tàn, những người khác cũng đã trở lại, kể lại những gì đã trải qua, tro tàn nhẹ nhàng thở ra: “Hoàn hảo, đều không có gặp được khách nhân thích ngược đãi.” “Các ngươi có biết gần đây có một tính nô mới tới không?” Trong đầu hiện ra khuôn mặt xinh đẹp tuyệt trần nhưng có chút dại ra ấy, tro tàn thuận miệng hỏi. “Không có a, tro tàn, sao ngươi lại hỏi như vậy? Chẳng lẽ ngươi nhìn thấy gì sao?” Tà Dương đang khâu lại chiêc áo đã rách toách không thể chịu nổi, quần áo như vậy mà không khâu lại là không thể thay bọn họ chống đỡ hàn khí về đêm. “Đúng vậy, gặp được một người, bất quá có lẽ không thuộc nơi này, nói không chừng là sủng vật của người hiển quý nào đó, chính là thoạt nhìn giống như bị tra tấn thành si ngốc, thực đáng thương.” Tro tàn thương cảm than nhẹ. Mọi người cũng cảm thán một trận. Sau khi nói một hồi, quần áo cũng đã khâu lại rồi, tro tàn liền thúc d*c bọn họ đi ngủ, dù sao ngày mai gặp được dạng gì, ai cũng không nói chính xác được. Tốt nhất là nên dưỡng dưỡng tinh thần. * “Diêu Phong thiếu gia a, hôm nay chúng ta đi một chút sẽ trở về a, lần trước ta chỉ ly khai chốc lát thì đã không thấy tăm hơi ngươi đâu rồi, cái mạng nhỏ của Hương lan bị dọa rơi mất một nửa rồi, nếu ngươi không tự mò đường trở về, ta thật sự cũng bị ngươi hại chết.” Đi vào con đường nhỏ, Hương Lan cùng Phương Diêu Phong chậm rãi tản bộ, miệng cứ thế lải nhải a lải nhải. Thấy bôh dáng Phương Diêu Phong không hề có phản ứng, nàng nhịn không được thở dài một hơi: “Ai, nói thế nào ngươi cũng nghe không hiểu, khi nào thì ngươi mới có thể cười với ta một cái đây, vậy mới không uổng công ta hầu hạ ngươi một hồi.” Đối diện với bạch y thân ảnh khiên cho Phương Diêu Phong đang dại ra lập tức dừng cước bộ: “Tro……tàn.” Hắn thì thào tự nói. “Diêu Phong thiếu gia, ngươi nói cái gì?” Hương Lan nghe không rõ, nhìn nhìn về phía trước, chỉ nhìn thấy một cái tính nô bị Hắc Sơn mang theo hướng nhà nghỉ mà đi, đại khái là khách nhân cần vị ấy. Không tiếp thu Phương Diêu Phong cùng bọn chúng có quan hệ gì, Hương lan truy vấn một câu xong cũng không hỏi nữa. Phương Diêu Phong bất tri bất giác bước nhanh hơn. Gắt gao đi theo sau tro tàn, Hương Lan không khỏi vừa mừng vừa sợ, xem ra thân thể thiếu gia đã thực sự tốt hơn rồi, ngay cả bước chân cũng nhẹ nhàng hơn so với trước kia. Đi đến trước của của nhà nghỉ, Hương Lan ngăn trụ ý đồ muốn đi vào của ahwsn, kéo hắn ra một gốc cây lớn, ngồi xuống: “Thiếu gia, chúng ta ngồi lại đây một lát đi, nơi đó là nơi chiêu đãi khách quý, không có gì để nhìn đâu, chúng ta không cần phải đi vào. Có hoa lệ huy hoàng thế nào cũng kém phòng ở của ngươi a.” Phương Diêu Phong quay đầu lại nhìn Hương Lan, trong đầu dường như có thứ gì đó va chạm vào nhau, hoàn toàn vô ý thức, hắn cố tình làm bộ rét lạnh rùng mình mấy cái. “Thiếu gia lạnh sao?” Hương lan cuống quýt đứng lên,: “Cũng đúng, hôm nay tuy rằng không lạnh, nhưng đây là nơi thụ ấm, vẫn hơi lạnh, huống chi thân thể thiếu gia lại nhược, ngươi chờ ta một chút a, ta về lấy cho ngươi một kiện quần áo đến, tránh bị cảm, không thể đùa được. Ta còn muốn sống lâu thêm vài ngày a.” Đi vài bước, Hương Lan vẫn lo lắng, quay đầu lại phân phó mấy công nhân đang sửa chữa vườn cây: “Nhìn cho rõ, bên kia chính là bảo bối của tiên sinh_Diêu Phong thiếu gia, ta phải trở về lấy quần áo, các ngươi trông chừng hắn cho ta, nếu hắn đi mất, thì ta quay lại sẽ lột da các ngươi.”” “Biết rồi, Hương Lan cứ việc đi đi, nơi này đã có chúng ta. Dù thế nào cũng không thể để hắn đi mất.” Nói là nói như vậy, nhưng chờ thân ảnh của Hương Lan vừa đi khuất,vài người liền cúi đầu tiếp tục làm việc, một người ngu ngốc như vậy thì có thể sợ hắn chạy đi đâu được. Ôm ý nghĩ như vậy nên ai cũng chuyên chú vàng những hàng cây, tuywf ý Phương Diêu Phong ngồi ở đâu thì ngồi. Khóe miệng lộ ra vẻ tươi cười, Phương Diêu Phong đã biết được cảm giác vui vẻ như muốn bay lên là thế nào. Kì thật hắn không lạnh, chỉ là thấy Hương Lan ngăn cản hắn liền không tự chủ mà làm vậy, nhờ vào hành động không hề sơ hở của hắn mà Hương Lan quả nhiên mắc mưu rời đi. Tất cả Phương Diêu Phong đều không rõ, hắn chỉ thuận theo ý chí của mình mà làm thôi. Hương Lan vửa ly khai, hắn liền bước nhanh vào trước cửa nhà nghỉ, đẩy cửa đi vào. Mấy công nhân kia một là nắm chắc trong tay đường sống, hai là không nghĩ tới tên ngu ngốc này kì thật khác với những tên ngu ngốc khác, bởi vậy, nhưng ai cũng không lưu tâm, tự nhiên cũng không phát hiện Phương Diêu Phong đi về phía nào. Trước mắt hiện ra rất nhiều phòng nhỏ. Bỗng trong một gian phòng truyền đến một tiếng rên rỉ tinh tế, Phương Diêu Phong không chút do dự đẩy cảnh cửa chạm khắc hoa lệ ra, muốn xông vào. Bên trong cánh của kia hiển nhiên là khách nhân có thân phận phi thường cao, chắc chắn không ai dám xông tới, bởi vậy nên không có lấy một tên thủ vệ, cửa cũng không khóa, trực tiếp ở trong phòng làm những hoạt động đê tiện, Vừa vào cửa là một cái hành lang gấp khúc tinh xảo, Phương Diêu Phong chuyển qua góc, đó là một mặt thủy tinh khắc, xuyên qua đó có thể rõ ràng nhìn thấy tình hình trong phòng. Tro tàn bị treo trên trần nhà, một đầu tóc dài mềm mại chạm xuống giường, lông mày thống khổ nhăn lại, đôi môi anh đào nhỏ nhắn hơi hơi giương lên, phát ra tiếng rên rỉ khó nhịn, quả anh đào trên ngực bị cắm mấy mai ngân châm, được ánh mặt trời phản xạ vào lóe lên những hàn quang tà ác. Phân thân đáng thương bị dùng chỉ nhiều màu gắt gao trói buộc, hai khỏa thịt cầu bị mấy cái kẹp lôi kéo. Làn da trong suốt hơi hơi run rẩy. Tiểu huyệt phía sau bị năm ngọn nến đang cháy cắm vào không cong một tia khe hở, sáp nến từng giọt từng giọt chảy xuống, nếp nhăn quanh tiểu huyệt đã bị sáp nến đọng lại che kín, cặp mông tuyết trắng cũng bị gắn đầy từng khối sáp nến, làn da mềm mại đã muốn đỏ lên, thậm chí có nơi đã xuất hiện bọng nước. Phương Diêu Phong im lặng nhìn, thân mình lại ức chế không được mà nhẹ nhàng run rẩy, hô hấp dồn dập, hắn thân thủ sẽ đẩy cửa vào nhà. Vừa đưa tay lên, liền nhìn đến ánh mắt ngăn cản của tro tàn, đầu nhẹ nhàng phe phẩy, ngăn hắn làm việc ngu ngốc, cũng ám chỉ bảo hắn mau chạy nhanh ra khỏi đây. Trong lòng không khỏi thở dài một tiếng, tro tàn không rõ tại sao mình lại gặp phải nam nhân xinh đẹp không sợ trời không sợ đất như vậy, hắn không biết kết cục nếu hắn xông vào đây sẽ không thể chỉ dùng một chữ thảm mà hình dung thôi sao? Cưỡng chế lại cảm giác thống khổ khi bị ngược, y liên tục suy nghĩ miên man, chính là đối phương hoàn toàn không có ý muốn rời đi. Nam nhân quay lưng về phía Phương Diêu Phong nhăn răng ra cười, cầm lấy một con dao nhỏ tỏa sáng lòe lòe: “Bảo bối, ngươi có biết ta thích nhất ở ngươi là cái gì không? Ta thích nhất ánh mắt ngươi, chưa từng có một lúc nào ảm đạm cả, tựa như hai cây đuốc xinh đẹp vậy, vào lúc càng thống khổ, nó lại càng bùng cháy, thật sự làm cho người ta vừa yêu vừa hận a.” Tiểu đao thong thả hạ xuống: “Đến, nhìn cái lỗ nhỏ của ngươi thật vô dụng, chỉ có thể ăn được năm ngọn nến, không bằng ta làm cho nó lớn hơn một chút nữa, ít nhất cũng phải nuốt vào được mười cây nến mới được a.” Bao nhiêu áp lực ở bên ngoài đều biến thành loại d*c v*ng vặn vẹo xấu xí, gã điên cuồng cầm dao chạm vào phía dưới tiểu huyệt non mềm. Tro tàn nhận mệnh nhắm mắt lại, trong lòng âm thầm mắng: Thật sự không thú vị a, sao lại gặp cái loại biến thái đến thế này, bất quá cũng may không phải là Quang tới hầu hạ hắn, nếu không chắc chắn sẽ bị hắn tra tấn đến chết, mình dù sao cũng không còn nhiều thời gian sống, cuối cùng có ra kết cục như thế nào cũng không có gì đáng phải sợ hãi. “Rầm” một tiếng, đau đớn trong dự đoán không có buông xuống, chỉ nghe được thanh âm của một vật nặng rơi xuống, vội vàng trợn mắt lên nhìn thì chỉ thấy vị Bộ trưởng Bộ quốc phòng kia chật vật quỳ rạp xuống đất. Ánh mắt rời về phía bên giường, Phương Diêu Phong không biết đã xông vào từ khi nào. Nói vậy thì chính hắn đã làm cho vị bộ trưởng uy nghiêm này trong lúc không phòng bị mà ngã xuống. Lúc này hắn đang thì cởi dây thừng trói buộc tro tàn. Không để ý đến thương tích của mình, tro tàn vội vàng đem Phương Diêu Phong đẩy ra ngoài: “Đi mau, ngươi không muốn sống nữa sao? Loại địa phương này không phải nơi ngươi có thể đi tới. Đi mau!” Hy vọng mình lát nữa có thể “hảo đền tội” một chút là được, khiến cho lửa giận của gã nguôi đi, không truy cứu nam nhân đáng thương này. “Ta thật muốn nhìn mặt con người nào có lá gan lớn như vậy, dám xông vào phòng của ta.” Thanh âm lạnh băng không mang theo chút ấm áp nào khiến cho kẻ khác mao cốt tủng thiên. Lòng tro tàn chợt lạnh, vội vàng xoay người nặn ra một nụ cười: “Uy Lạc tiên sinh, tinh thần của hắn có chút vấn đề, không hiểu chuyện đâu, thỉnh ngài tha thứ, xong rồi muốn ta đền tội như thế nào ta đều làm cho ngươi.” Cho dù biết sự tra tấn về sau thật khó có thể chịu được nhưng ngữ khí của tro tàn vẫn thoải mái như trước. Điều này khiến cho Uy Lạc rất chú ý. “Ha hả, ngươi sẵn sàng đem sự trừng phạt lãnh hết lên người như vậy, hắn là ai vậy a? Chẳng lẽ là những đồng bạn như nhược của ngươi? Cần nhờ ngươi tới bảo hộ? Ta thật sự phải nhìn xem bộ dạng hắn là như thế nào mà dám xông vào đây!” Đẩy tro tàn ra, đối mặt với dung nhan tuyệt mĩ của Diêu Phong, gã nháy mắt đứng hình. Phương Diêu Phong lúc này, đôi mắt luôn vô thần kia dường như có hai ngọn lửa nhỏ, trên hai gò má vì phẫn nộ mà ửng hồng, ngay cả tro tàn cũng kinh vi thiên nhân, ngây người một chút, hắn vội vàng nhìn về phía Uy Lạc, thấy một bộ dáng ngây ngốc của gã, trong lòng không khỏi thầm than không ổn, tên sắc quỷ này chắc chắn đã nổi lên ác ý. “Tại sao hắn lại đến đây?” Uy Lạc kinh ngạc nói, gã sở dĩ ngây ngốc lí do không phải như tro tàn nghĩ là gã nổi lòng tham, mà là do kinh hách ngoài ý muốn tạo thành. Thân là khách quý trên đảo Phong Vân, Uy Lạc đương nhiên sẽ không như tro tàn, không gian hoạt động bị giới hạn trong nhà nô lệ. Bởi vậy tất nhiên gã sẽ không như tro tàn không biết thân phận của Phương Diêu Phong, trên thực tế, gã thường xuyên nhìn thấy Phương Diêu Phong cùng Lê Diệu Võ nhàn nhã trên đảo tản bộ, du ngoạn. Gã chưa từng nhìn thấy Lê Diệu Võ ôn nhu đối đãi như vậy với bất kì ai, nam nhân hô phong hoán vũ này là người khó lấy lòng có tiếng. “uy Lạc tiên sinh, thỉnh ngài không nên trách hắn, hắn thật không cố ý đâu, hơn nữa tinh thần hắn quả thực có vấn đề, ngươi thấy đó, hắn cũng không nói chuyện.” Thấy Uy Lạc không nói được lời nào, tro tàn càng sốt ruột, sợ gã nghĩ ra một dạng ngược đãi nào đấy dùng trên người Phương Diêu Phong. Có cho gã một trăm lá gan, Uy Lạc cũng không dám động đến người Phương Diêu Phong, ai chẳng biết Lê Diệu Võ đối với Phương Diêu Phong là yêu, quý trọng như mạng sống cùng sủng ái a. Nhưng cú như vậy nhận thua ở trước mặt tro tàn như vậy thì sau này làm sao dám ngẩng mặt lên? Lần sau còn thể diện ở đâu mà gọi tiểu yêu ntinh này đến hầu hạ đây? Trong nhất thời, Uy Lạc ngạo mạn từ trước đến nay không khỏi lâm vào khó khăn. Cố nén trụ một hơi, tro tàn trong bụng đã đem tổ tông tám đời nhà Uy Lạc ra mắng hết, ngoài miệng lại không thể không mềm giọng nhờ vả: “Uy Lạc tiên sinh đại nhân đại lượng, sẽ không so đo cùng một người ngốc chứ?” Lời nói của tro tàn không thể ngờ đã cho Uy Lạc một đường thoát, tuy trong lòng gã cao hứng muốn chết nhưng ngoài miệng thì vẫn còn cố tình trầm ngâm: “Ân, ta có thể nể mặt tiểu yêu tinh nhà ngươi, bỏ qua cho con người không hiểu chuyện này, nhưng ngươi nhớ kĩ, lần sau không được lấy loại lí lẽ này nữa nghe chưa.” Uy Lạc dễ dàng buông tha Phương Diêu Phong làm tro tàn mừng quá đỗi nên xem nghẹ sự kì lạ trong đó, nén nhịn đau đớn, y miễn cưỡng cười: “Thật cám ơn đại nhân.” “Ngươi mang hắn đi ra ngoài đi. Bị hắn phá như vậy, bao nhiêu hứng thú đều bay đi hết rồi, chờ đến lúc ta cần ta sẽ phái người đi gọi ngươi.” Uy Lạc phất phất tay, ý bảo tro tàn mang Phương Diêu Phong ra ngoài. Điều này nằm ngoài dự kiến của tro tàn. Chẳng những cứu được Phương Diêu Phong, còn lấy lại được cái mạng nhỏ của mình trở về. Ngay cả câu cám ơn đều quên nói, y sợ Uy Lạc đổi ý liền nắm bàn tay nhỏ bé của Phương Diêu Phong chạy nhanh ra khỏi phòng. Ở trong phòng Uy Lạc cũng thở ra một hơi dài, thượng đế phù hộ, đã tiễn được tên tổ tông kia, nếu không Lê Diệu Võ mà biết Phương Diêu Phong có chuyện trong phòng gã, chỉ sợ gã không còn sống mà ra khỏi đảo Phong Vân. Không quay đầu lại mà lôi kéo Phương Diêu Phong một mạch trở về nô lệ ốc, tro tàn mới thở ra một hơi dài, nhìn Phương Diêu Phong hiếu kì đánh giá phòng ở, y bất đắc dĩ lắc đầu: “Ngươi còn có tâm tư xem mấy thứ này a, ngươi có biết vừa rồi thiếu chút nữa là tiêu không?” Phương Diêu Phong khó hiểu nhìn y, chỉ ngơ ngác cười. “Đáng tiếc, ngươi lớn lên xinh đẹp như vậy, nhưng mệnh lại hảm hiu đến thế.” Tro tàn thở dài một hơi: “Nam nhân, sẽ không nên có loại tướng mạo như thế này, nếu không sao ngươi có thể rơi vào kết cục như vậy.” Kéo Phương Diêu Phong ngồi xuống tấm vãn gỗ trên giường, y nhẹ nhàng nói: “Như vậy cũng tốt…….Người không có tâm sẽ không có phiền não, không có thiêu đốt, cũng sẽ không có ngày phải tắt, ta chỉ mong ngươi vĩnh viễn có thể sống trong thế giới của mình, vô ưu vô lo, tác động nào cũng không thể tổn thương ngươi, cứ như vậy chi đến già.” “Tro……..tàn.” Phương Diêu Phong gian nan mở miệng, chậm rã kêu to lên tên tro tàn. Không khí trong phòng bỗng chốc tràn ngập bi thương, tro tàn cố nén nước mắt, cười nói: “Duyên phận của tro tàn với thế giới này đã sắp hết rồi, đến một ngày ta thật sự biến thành tro tàn, ngươi, Tà Dương, Quang, Nhật Tà Dương……., đều phải hảo hảo sống, thay ta nhìn ngắm phong cảnh thế gian này, có như vậy ta ở dưới cửu tuyền mới có thể mỉm cười.” Không biết cảm giác chua xót trong lòng này là gì, Phương Diêu Phong khổ sở lắc lắc đầu, nhìn nhìn sắc trời, tro tàn lại thở dài một hơi: “Trở về đi, đừng về chậm lại bị ăn roi của chủ nhân ngươi. Ngươi nhu nhược như vậy, làm sao có thể chịu đựng được.” Đứng dậy tiễn hắn ra khỏi cửa, nhìn hắn cẩn thận bước từng bước đi, trong giây lát chỉ cảm thấy trong cổ họng có vị ngọt, lại ho ra một ngụm lớn máu tươi.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro