Chap 2.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Nam nhân đã rời khỏi thôn Tá Giáp, trên người dính chút bụi đất, trở về thuyền liền đổi sang một bộ thường phục, nhàn nhã ngồi trong phòng thưởng thức trà, thuận tiện nhìn ngắm phong cảnh lướt qua hai bên bờ sông. Bởi vì muốn được yên tĩnh, bên người hắn chỉ lưu lại một tên thị đồng.

“Chủ nhân.” Thị đồng khuôn mặt nho nhỏ thanh tú, vừa trắng nộn vừa non mềm, giống như trứng gà bóc, âm điệu lanh lảnh bất nam bất nữ “Theo phân phó của người, đã tắm rửa cho hắn sạch sẽ, thái y cũng đã đến chẩn qua.”

“Nga… Đưa trẫm đi nhìn một chút.” Nam nhân trầm ngâm chốc lát, rồi đứng dậy rời khỏi chiếc ghế gỗ  bọc hỏa hồ*.

(*) Lông cáo đỏ

Thị đồng vội vàng tiến  lên nâng hắn, cúi người làm động tác dẫn đường.

Hai người đi ra khỏi phòng, đi qua một hành lang khúc khuỷu, mới dừng lại trước một cánh cửa gỗ nằm ở cuối đường, thị đồng đứng ngoài cửa hướng thiếu niên cung kính “Chủ nhân, chính là nơi này.”

“Ngươi ở bên ngoài đợi.” Nam nhân phân phó một tiếng, đẩy cửa đi vào.

Đó là một gian phòng kiểu mẫu bình thường, màn che bằng tơ buông rũ xuống, một bộ bàn ghế, một chiếc gương đồng lớn, một chậu rửa mặt, trên tường còn treo thêm một trường kiếm bằng đồng.

Cũng không hẳn là xa hoa, nhưng mỗi vật dụng đều tinh xảo vô cùng.

Chung Đại nằm trên giường, thái y chòm râu hoa râm ngồi ở đầu giường, đắp cho y một cái chăn mỏng. Thái y thấy nam nhân đi vào, liền vội vàng khom mình hành lễ.

“Như thế nào?” Nam nhân nhìn lướt qua Chung Đại đang nằm trên giường, ngắn gọn hỏi.

“Bản thân hắn từng bị trọng thương, nhưng lang trung thôn Tá Giáp xử lý cũng không tệ lắm, xương cốt đều được nối lại, vị trí cũng rất tốt, đã bắt đầu chậm rãi lành lại, vết thương trên người cũng không có gì lo ngại.” Thái y cung kính trả lời “Nhưng gân mạch tay chân hắn đều bị cắt đứt, hơn nữa có đôi chỗ đã muốn co rút lại, muốn đứng lên cần phải có thời gian.”

Chung Đại quay đầu đi, không nhìn tới nam nhân cùng thái y, đối bọn họ như ngoảnh mặt làm ngơ.

“….. Lang trung thôn dã thì biết gì? Chắc chắn là chưa thể nối lại xương cốt thật tốt cho Kim đại nhân rồi.” Nam nhân đối với thái độ của Chung Đại nổi cơn tức giận, nghe thái y nói xong, liền nheo đôi mắt như hàn tinh lại “Ta thấy… Vẫn nên đem xương cốt của hắn đánh gãy rồi nối lại một lần nữa, nhớ rõ, phải dùng thượng dược. Còn gân mạch tay chân, đứt cũng đã đứt rồi, không cần quan tâm, ta thấy như vậy tốt lắm.”

“Đây…” Trên trán thái y phủ một tầng mồ hôi lạnh.

Hắn không phải không biết, nam tử nằm trên giường là tội nhân Thiên Triều. Nhưng lang y như từ mẫu, loại sự tình này quả thực quá mức tàn nhẫn.

“Lữ Ái, gọi thị vệ lại đây.” Thanh  niên mỉm cười, hướng ra ngoài phân phó một tiếng, lại nhìn đến thái y trước mặt “Chuyện này không khó dễ ngươi, để cho bọn thị vệ làm.”

**********

Rất nhanh, một vài thị vệ vai hùm lưng gấu liền tiến vào trong phòng, đem Chung Đại từ trên giường vựng dậy, kéo tới trước mặt nam nhân.

“Bắt đầu đi, ta xem thử như thế nào.” Bên cạnh có một người nhanh nhẹn kéo ghế ra cho nam nhân, nam nhân ung dung ngồi xuống đối diện Chung Đại nhìn.

Chung Đại tay phải bị bản gỗ nẹp lấy, băng gạc băng trên hai bàn tay rất nhanh bị gỡ ra, tên thị vệ đứng bên phải kéo dọc thanh nẹp, không thương tiếc hung hăng giật tung cả đống băng.

Toàn bộ đám người trong phòng đều nghe được tiếng xương cốt gãy giòn rụm.

Chung Đại kêu một tiếng đầy đau đớn, sắc mặt lập tức trắng bệch như giấy Tuyên Thành, một giọt mồ hôi như hạt đậu từ trên trán chảy xuống.

“Hừ, như vậy đã không chịu nổi?” Nam nhân nhìn y cười cười, sắc mặt lại âm trầm nhìn lên tên thị vệ đang giữ chặt y “Tiếp tục cho trẫm!”

Khi tay trái bị bẻ gãy, Chung Đại rốt cuộc không chịu nổi đau đớn liền ngất đi.

Nam nhân không chút lo lắng đứng lên, từ trong tay áo lấy ra một lọ thuốc nho nhỏ bằng vàng, trên mặt còn nạm phỉ thúy xanh biếc, mở ra một chút, đưa đến bên mũi Chung Đại lắc lắc mấy cái.

Thuốc kia mùi hương thật nồng, cực kỳ kích thích, xộc thẳng lên não. Chung Đại dưới sự kích thích như vậy, lần thứ hai từ từ tỉnh dậy.

Tiếp theo, hai đùi của y cũng bị bọn thị vệ dùng cán đao đập gãy. Y ngất đi vài lần, nhưng rồi lại bị nam nhân bấy nhiêu lần dùng mọi loại phương pháp khiến y phải tỉnh lại.

Cuối cùng, sau khi tháo toàn bộ băng gạc trên ngực Chung Đại, bọn thị vệ có chút do dự “Xương sườn…Cũng phải đánh gãy thêm một lần nữa ạ?”

Chung Đại lúc này như vừa được vớt ra từ trong nước, cả người ướt sũng mồ hôi lạnh, mái tóc đen dài rối tung, bết dính lại với nhau, phủ xuống trán cùng gò má.

“Tất nhiên.” Nam nhân không kiên nhẫn mà phất tay, lại nói thêm “Bất quá, nếu làm hắn chết, ngươi lấy mạng mình ra mà đền.”

“Vâng, thần sẽ chú ý.” Thị vệ hướng nam nhân ôm quyền, rồi mới rút vỏ đao ra, dùng sức đập vào ngực Chung Đại

Một tiếng vỡ giòn tan vang lên, Chung Đại bỗng nhiên phun ra một ngụm máu tươi, đôi mắt u ám vô thần chậm rãi khép lại, thân thể theo đó xụi lơ ngã xuống.

“Hừ, lại hôn mê sao?” Nam nhân tiến lên, vươn bàn tay ngọc ngà không chút tì vết, túm lấy mớ tóc rối tung của Chung Đại, nâng đầu y dậy “Thật vô dụng.”

Chung Đại hai mắt nhắm nghiền, khuôn mặt hốc hác trắng bệch như giấy Tuyên Thành, càng làm nổi bật thêm hàng mi đen dài. Đôi môi nhợt nhạt không chút huyết sắc, có cả vài tia máu đỏ kinh người.

Nam nhân chăm chăm nhìn y, dùng đầu ngón tay lau đi vết máu trên môi, ánh mắt dần dần tràn đầy si mê, ôn nhu, thấp giọng “Chỉ khi ngươi như vậy, trẫm mới…”

Nói tới đây, nam nhân bỗng giật mình hoảng loạn, giống như không cẩn thận mà chạm phải độc xà, sợ hãi buông y ra, thối lui từng bước.

Một lát sau, đợi cho tâm tình bình tĩnh lại, nam nhân xoay người hướng thái y phân phó “Bây giờ, ngươi có thể nối xương cốt lại cho hắn rồi, làm cho tốt vào.”

Thanh âm lại có chút khàn khàn ảm đạm.

Thái y lau lau mồ hôi lạnh trên trán, khom người, cung tiễn nam nhân rời đi.

**********

Đợi đến khi thái y nối lại hảo toàn bộ xương cốt cho Chung Đại, trời đã chuyển đến hoàng hôn. Chung Đại bởi vì thể lực suy kiệt quá độ, hôn mê tuyệt không tỉnh lại, nhưng như vậy phần nào lại giúp y ít chịu khổ sở hơn.

Y đã ngoài ba mươi, xương cốt rất khó tái tạo lành lặn. Thái y muốn giúp y khôi phục mau hơn, nên treo hai chân y lên cao, hai tay cố định trước ngực, tránh cho y trong lúc dưỡng thương giãy đạp lung tung.

Xong xuôi, thái y phân phó hạ nhân trông chừng y, hoàn thành sứ mệnh, liền ôm hòm thuốc rời khỏi phòng.

Lúc này, trong phòng một mảnh tĩnh lặng, ánh mặt trời đỏ hồng từ ngoài cửa sổ hắt vào, chiếu lên khuôn mặt đang chìm trong hôn mê của Chung Đại.

Cửa bị đẩy ra, lại được đóng lại.

Nam nhân chậm rãi đi đến bên cạnh y, nhẹ nhàng ngồi xuống mép giường.

“Có phải rất đau hay không? Nơi này, nơi này…..” Nam nhân vươn tay, từ trái sang phải nhẹ nhàng mơn trớn đôi chân, cánh tay, cuối cùng dừng trước ngực Chung Đại, ngữ điệu ôn nhu “Cả nơi này nữa.”

“Nhưng, đây là những thứ ngươi phải nhận lấy.” Cơ hồ trong tích tắc, ngữ điệu nam nhân lại trở nên oán ghét “Ngươi phản bội cả Thiên Triều, phản bội trẫm… Thời điểm đó, trẫm so với ngươi còn đau đớn gấp ngàn vạn lần! Ngươi có biết hay không! Có biết hay không!!!”

“Không được ngủ! Ngươi tỉnh lại cho trẫm, nghe trẫm nói!!”

Nam nhân khản giọng gầm lên, một phen níu chặt áo Chung Đại, dùng sức tát vào mặt y hơn chục cái thật mạnh.

Chung Đại hai gò má rất nhanh sưng phù lên. Nhưng là, nối xương đau đớn nhường vậy y còn không tỉnh lại, huống chi là mấy cái tát này?

“Hừ hừ… Vẫn bất tỉnh a? Được, trẫm đều có biện pháp đối phó ngươi!”

Nam nhân gỡ thanh trường kiếm trên tường xuống, ngồi đối diện Chung Đại, thô bạo đem tiết khố của y cởi bỏ, tách hai chân y sang hai bên, giang ra thật rộng.

Tiếp theo cầm lấy vỏ trường kiếm được làm bằng da cá mập, đưa đến ngay hậu đình của Chung Đại, bất ngờ chọc thẳng vào.

Chỉ nghe toạc một tiếng, máu tươi nhất thời không ngừng men theo vỏ kiếm tuôn ra.

Khóe môi nam nhân hiện lên ý cười tàn nhẫn, cầm chắc vỏ kiếm trong tay, tiếp tục ở trong cơ thể Chung Đại trừu sáp ngoáy động.

Không thể chịu được đau đớn nhường đó, Chung Đại bỗng hét một tiếng thảm thiết đầy thống khổ, rồi từ cơn mê tỉnh dậy, dần dần mở hai con mắt vô thần u ám ra.

“Như thế nào? Cảm giác tốt chứ?” Nam nhân thấy y tỉnh, thuận tay rút vỏ kiếm dính đầy máu tươi ra, ném xuống đất.

“Thỉnh… Thỉnh bệ hạ…. Ban cho thần cái chết…”

Chung Đại đôi mắt mở to, đôi môi trắng bệch mấp máy, thanh âm yếu ớt, nhưng từng câu từng chữ lại có thể rõ ràng rơi vào tai nam nhân.

“Thần? Ngươi còn biết chính mình là thần?! Chặt thủ cấp của hoàng đế cùng vương hậu của quốc gia mình, rồi dẫn binh tiêu diệt binh sĩ đất nước… Ngươi còn dám tự xưng mình là thần?!”

Cánh môi mỏng của nam nhân khẽ nhếch lên, tàn nhẫn cười. Hắn cởi bỏ thắt lưng, mạnh mẽ áp lên thân thể gầy yếu không một chút khả năng phản kháng kia.

Đã có máu tươi bôi trơn, nam nhân không hề gặp trở ngại, hung hăng tiến công. Tiếng va chạm đầy dâm mĩ bắt đầu vang lên trong phòng.

“Gọi ta, mau gọi ta…….” Hắn hai tay bấu lấy Chung Đại thanh âm cùng hơi thở dồn dập hòa vào nhau.

“Bệ, bệ hạ…..” Chung Đại thần trí  mơ hồ, theo bản năng đáp lại mệnh lệnh của hắn.

“Không…. Gọi ta Tiểu Thạc!!”

“……Tiểu Thạc”

….

Cuộc giao hoan vẫn tiếp tục đến chạng vạng, hắn sau khi phóng thích ba lượt trong cơ thể Chung Đại mới dừng lại.

Xong xuôi, hắn xoay người bước đi, chán ghét bỏ lại Chung Đại một thân đầy tinh dịch tanh tưởi lại nội phòng.

Dù sao cũng sẽ có người đến dọn dẹp sạch sẽ.

Ánh chiều tà đỏ máu, nhẹ nhàng chiếu vào gian phòng, hắt lên khuôn mặt trắng bệch của Chung Đại chiếu lên một tầng đỏ nhạt.

Ánh mắt Chung Đại tối tăm vô thần, như một xác chết cứng ngắc nằm trên giường, đầu óc trống rỗng.

Lúc này, thuyền lớn đi ngang qua Kim Lãng, lướt qua một dải đất đầy hoa nở rộ, gió xuân phơi phới thổi qua, cuốn theo những cánh hoa đã sớm tàn tạ rơi xuống, bay tán loạn như mưa.

Từ ngoài cửa sổ, vài cánh hoa trắng vụn vặt nhẹ nhàng nương theo gió, vừa vặn đáp xuống bên người Chung Đại.

Hàng lông mi khẽ run rẩy, nhận lầm chúng thành những bông tuyết đang rơi xuống.

Cánh hoa càng không ngừng từ cửa sổ bay vào, bay phủ đầy cả người y.

Y thất thần nhìn những cánh hoa trắng đang bay tán loạn đầy trời, rồi lại mông mông lung lung, tựa hồ thấy được cả kinh thành Thiên Triều đứng sừng sững trong trận đại tuyết hai mươi bốn năm về trước.

Trở về với thuở xa xưa.

**********

Đại niên ba mươi, chạng vạng, tuyết rơi lớn bay lả tả khắp vương thành Thiên Triều.

Lúc này, có lẽ tất cả mọi người đều ở trong nhà, cùng vây quanh bên bếp lò ấm áp, một nhà đoàn tụ. Mọi ngã đường quanh vương thành đều không một bóng người qua lại, xung quanh tuyết đóng thật dày, dưới nhiều mái hiên còn có cả những mảng băng lớn đọng lại, khiến cho cảnh vật càng thêm tịch liêu quạnh quẽ.

Chung Đại tám tuổi đầu đội mũ rơm, hai bàn tay nhỏ bé bị trời lạnh khiến cho đỏ bừng, cố ủ vào trong tay áo rách mướp, cúi thấp đầu, cô độc quỳ trên nền tuyết lạnh.

Bên cạnh người là một chiếc chiếu tơi cuộn lại, bọc theo thi thể mẫu thân ở phía trong. Chiếu không đủ dài, lộ ra đôi chân trần gầy mòn, lạnh lẽo, xám xanh bốc mùi tử khí.

Nam hài chật vật quỳ trên nền tuyết, cố gắng nhích một miếng rơm để gối lên. Nhưng tuyết tan thành nước lách vào những khe hở dưới thảm rơm, thấm vào đầu gối càng thêm lạnh buốt, cũng đồng dạng đau đớn không kém.

Nó còn nhớ, mình luôn cùng mẫu thân chạy khắp ngược xuôi, xin cơm sinh sống qua ngày. Sau lưng hai người, lúc nào cũng có một đám trẻ chạy theo dùng đá vụn ném vào bọn họ, quát tháo hô to “Con mẹ điên”, “Thằng nhãi điên”.

Mẫu thân nói muốn dẫn y đến kinh thành, nói nơi đó chính là phồn hoa đô hội, tri pháp thủ lễ*, tới được đó rồi, sẽ không phải lo chỗ ăn chỗ ở, cũng không có ai đám truy đánh bọn họ nữa.

(*) Có vương pháp, phải tuân thủ theo quy định được đặt ra.

Mỗi khi mẫu thân nói đến điều này, đôi mắt trên gương mặt gầy gò sẽ lấp lánh tỏa sáng, đong đầy khát khao hi vọng.

Nhưng mà sau khi tới được kinh thành, mẫu thân lại chết. Cũng không có gì khó hiểu cả, nàng luôn ốm đau bệnh tật, lại không có tiền mời đại phu bốc thuốc.

Rồi Chung Đại đi lân la khắp nọi, dập đầu mẻ trán mới xin được một chiếc chiếu rách bọc lấy thân thể của nương.

Kỳ thực, nương mất đi như vậy cũng tốt.

Bởi vì như thế nàng sẽ vĩnh viễn không biết được kinh thành – nơi mà nàng hằng ao ước – so với những địa phương khác đều không khác gì nhau. Đều là ăn không đủ no, cũng không có chỗ ngủ, còn có những đứa nhỏ khác đuổi đánh, thậm chí là thả cả chó dữ ra truy cắn.

Chung Đại quỳ gối tại chỗ này bán mình táng mẫu đã là ngày thứ năm, nhưng không hề có người tới hỏi han.

Nếu cứ như vậy, không chỉ có mẫu thân không thể xuống hoàng tuyền, mà ngay cả y cũng sẽ chết đói tại cửa ải khi cuối năm này.

Y cúi đầu xuống, bông tuyết trắng xóa rơi xuống đọng trên người. Hàn khí dần dần thấm vào tận xương, toàn thân bắt đầu cứng ngắc tê dại.

Sắc trời lại tối đi thêm một chút, phía cuối con phố dài trắng xóa, bỗng xuất hiện ánh đèn nho nhỏ.

Cầm đèn chính là một thiếu niên khoảng chừng mười bốn, mười lăm tuổi, hắn đội mũ có tai bằng da, toàn thân bao trong chiếc áo bông xám khá mới, trên cổ áo còn viền lông sóc xù lên, toàn thân cao thấp, lộ ra khuôn mặt nhỏ nhắn hồng hồng.

Phía sau thiếu niên là một lão nhân tầm hơn sáu mươi. Lão nhân đó mặc áo dài phủ lông cừu, ngón tay đeo vài chiếc nhẫn thúy ngọc, một bộ quý phái vô cùng, nét mặt già nua trắng bạch như chưa từng tiếp xúc qua mặt trời, trên cằm còn thưa thớt một chút râu.

“Lâm công công, đêm ba mươi đại hàn như vậy còn phải thay quan trên đi công vụ, trở về thế nào cũng phải uống chung rượu ấm mới được.” Bởi vì trời rất lạnh, thiếu niên vừa nói xong, bạch khí liền theo miệng phả ra nồng đậm.

“Quế Nhân, thay quan trên làm việc là bổn phận, cũng chính là vinh quang. Đừng nói đêm ba mươi tiết trời lạnh lẽo, cho dù lên núi đao hạ biển lửa, chúng ta cũng phải tuân theo a.” Lão nhân nói chuyện không nhanh không chậm, âm điệu mang một chút lanh lảnh “Sau này đừng  nói như vậy… Bất quá, rượu vẫn là có thể uống.”

“Vâng, vâng, Lâm công công nói chí phải.” Quế Nhân vội vàng gật đầu.

Hai người đạp trên nền tuyết trứ đọng, một đường đi tới. Khi đi ngang qua chỗ Chung Đại đang quỳ, căn bản không chú ý đến y một thân quần áo rách nát, đầu tóc rối bù.

Chung Đại nhìn thấy có người đi qua, vội vàng nắm chặt tay, cố gắng lê thân thể cứng ngắc của mình về phía trước, té trước mặt bọn họ, không phân tốt xấu ôm lấy chân Quế Nhân, khản tiếng van xin “Mẫu thân ta vì bệnh đã chết, không có cách nào an táng.Ngươi mua ta, giúp nương ta được chôn cất yên ổn! Làm ơn mua ta, ta cái gì cũng đều có thể làm được.”

Quế Nhân chán ghét nhíu nhíu mày, vừa định một cước đạp y ra, lại nghe thấy Lâm công công chậm rì rì mở miệng “Ngươi… Phải mua hết bao nhiêu tiền?”

“…Chỉ cần đủ bạc để mua cho nương ta một chiếc quan tài là được rồi.” Chung Đại vội vàng trả lời.

“Thật sự muốn ngươi làm cái gì cũng được? Vậy thái giám cũng có thể chứ?” Lâm công công nheo mắt lại.

“Thái giám là gì?” Chung Đại có điểm sững sờ.

“Thái giám… So với người bình thường cũng không khác gì mấy, chỉ là phải chịu đau một tí, rồi trên người mất đi chút thịt mà thôi. Tuy nhiên chỉ cần nói năng thông minh, lanh lợi một chút, ngươi sẽ có được một cuộc sống tốt đẹp.” Lâm công công cười cười trả lời.

Chung Đại nghĩ nghĩ, rồi thẳng thắn “Ta nguyện ý, ta nguyện ý làm thái giám!”

Dù sao từ nhỏ đến lớn, y đã quen bị người ta khinh rẻ. Bị mất một ít thịt trên người, so với để nương nương phải phơi thây nơi hoang vắng lạnh lẽo này, chính mình cũng bị tuyết lạnh làm cho chết đói chết rét vẫn là tốt hơn nhiều lắm.

“Quế Nhân, ngươi không phải muốn có một kiện y phục mùa đông mới đó ư? Còn không mau mang nương nương hắn đi an táng, rồi đem về cung, ắt sẽ có tiền từ trên trời rơi xuống cho ngươi.” Lâm công công hướng Chung Đại hất hất.

Quế Nhân suy nghĩ một chút, bừng tỉnh đại ngộ.

Trong cung, tiến cử một thái giám, sẽ cấp cho người đó ba mươi lượng bạc. Mà quan tài chỉ một lượng, nhiều nhất cũng chỉ ba lượng. Đem đứa nhỏ ăn xin này vào trong cung, nghĩa là sẽ kiếm được hai mươi bảy lượng bạc.

Đương nhiên, nếu không phải do đại thái giám có thế lực như Lâm công công bảo hộ, đưa người tiến cung cũng không phải là chuyện dễ dàng.

“Tạ ơn công công!” Quế Nhân vui mừng nhếch môi cười, cũng không ngại bẩn nữa, đem Chung Đại từ mặt đất nâng dậy.

Tiểu thái giám giống như hắn, mỗi tháng cũng chỉ lĩnh có một, hai đồng bạc. Hai mươi bảy lượng bạc này, đối với hắn mà nói, quả thực là món tiền hời không nhỏ chút nào.

“Cho nên mới nói, bất kể việc gì đều cần phải lưu tâm. Mọi chuyện lại phải cẩn thận, tỉ mỉ, lại có người giúp đỡ, tất sẽ có lợi cho ngươi.” Lâm công công vuốt vuốt mấy cọng râu thưa thớt, hướng Quế Nhân cười bí hiểm.

Tuyết rơi trên bầu trời trắng xóa như lông ngỗng, nhẹ nhàng bay bay rồi đáp xuống.

Chung Đại đứng ở bên cạnh, một bên run rẩy, một bên nghiêng khuôn mặt nhỏ nhắn cáu bẩn, ngây ngốc nghe bọn họ nói chuyện, rồi lại nghe không hiểu lắm.

Nhưng y biết, cuối cùng cũng đã có người mua mình, chỉ cảm thấy trong lòng rất vui sướng.

Chung Đại của ta 😭😭😭 thật tàn nhẫn a~ 😭 khóc 21091992 dòng sông

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro