Chap 2.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Một quan hai đồng một chiếc quan tài gỗ, một mảnh hoàng thổ, mẫu thân Chung Đại cứ như vậy được an táng ở vùng ngoại thành.

Chung Đại quỳ xuống trước mộc bài trên nấm mồ, lạy mấy lạy, khóc một hồi, rồi đứng lên theo Quế Nhân, ngồi trên xe ngựa hướng về kinh thành.

Xe đi được nửa đường, y nhịn không kìm nén được vén màn lên, giữa phong tuyết giăng đầy trời quay đầu lại trông về phía xa, mong muốn nhìn thấy mộ phần mẫu thân một lần nữa.

Nhưng nấm mồ nho nhỏ kia đã bị phủ trắng giữa nền tuyết. Y biết rõ vị trí, nhưng chỉ có thể thấy một cánh đồng bát ngát hoang vu trắng xóa.

Ước chừng qua một canh giờ, xe ngựa đã đưa bọn họ về đến Thiên Tây môn ở hoàng cung. Bọn họ chỉ là nội thị, không có tư cách ngồi xe ngựa đi vào cửa cung, cho dù là Thiên môn cũng không được.

Thế là phải xuống ngựa, đi bộ trên con đường đọng đầy tuyết thật lâu, lúc này mới tiến vào nhập cung.

Thoáng nhìn xung quanh một chút, liền có thể thấy được cung điện tầng tầng nguy nga tráng lệ. Nhưng Chung Đại bởi vì vừa mai táng mẫu thân xong, vẫn còn rất buồn bã, chỉ cúi đầu đi, cái gì cũng đều chưa nhìn tới.

Lúc này, trời đã hoàn toàn tối đen. Quế Nhân đưa y tới một gian phòng, lấy một chút đồ ăn thừa cho y, rồi lấy thêm một bộ y phục mới bằng vải dệt thủ công, một đôi hài mới, dặn y ăn xong  thì tới sài phòng* tắm rửa, nghỉ ngơi một đêm, sáng sớm ngày mai cùng những người trong phòng tịnh thân.

(*) Phòng chứa củi

Phân phó xong, Quế Nhân rời đi.

Chung Đại ngồi xổm trên mặt đất, sau khi như hổ đói ngấu nghiến hết chén cơm, liếm liếm môi, mới bắt đầu lo lắng ngẩng đầu nhìn bốn phía đánh giá.

Trong phòng thực tối, chỉ có một ngọn đèn trên bàn, ánh đèn leo lét nhỏ như một hạt đậu, nhưng vẫn có thể lờ mờ nhìn quanh xem xét.

Trên mặt đất xếp năm tấm chiếu, ba cái trong đó đã có người nằm lên, bọn họ cũng đều là hài tử, bộ dáng chừng mười tuổi, so với y lớn hơn một chút.

Chung Đại đem bát cơm đặt lên bàn, đi đến sài phòng, lại quay về hỏi đứa nhỏ trước mặt “Xin hỏi… Sài phòng không có nước ấm, vậy phải tắm rửa làm sao? Còn nữa, nơi đó không có đèn, đèn trên bàn này, có thể cho ta mượn một chút được không?”

“Lửa trong bếp, trên bếp có nồi, củi chứa trong sài phòng, bên ngoài có nước, dầu tắm ở trên bếp, mọi thứ chẳng phải có sẵn đó sao?” Một đứa nhỏ không kiên nhẫn trả lời “Đèn cháy nhỏ như vậy, lửa trong bếp so ra còn sáng hơn… Ta thấy, ngay cả điểm nhỏ như vậy ngươi cũng không biết, vậy mà còn đòi vào cung làm thái giám? Không sợ tay chân luống cuống làm sai, chết cũng không có chỗ chôn à?”

“Nga, đa tạ.”

Chung Đại lúc này mới bừng tỉnh, sau khi thành tâm cảm ơn hắn, vội vàng chạy tới sài phòng nhóm lửa nấu nước. Bận rộn một hồi, cuối cùng cũng được ngâm mình trong mộc dũng ấm áp.

Tắm rửa một hồi, y nghe được bên ngoài cửa có tiếng bước chân, rồi nhìn thấy đứa nhỏ vừa rồi cùng mình nói chuyện đẩy cửa tiến vào, đi đến bên cạnh y.

“Thực xin lỗi, vừa rồi không nên nói với ngươi như vậy. Ngày mai tịnh thân, trong lòng có chút phiền muộn… Chúng ta giống nhau như vậy, từ nhỏ đã thấp hèn, đáng lẽ phải đoàn kết với nhau mới đúng.” Đứa nhỏ hướng Chung Đại cười cười, bên má trái hiện lên một lúm đồng tiền nho nhỏ “Ta là Nguyễn Oa… Ta chà lưng cho ngươi, xem như xin lỗi vậy.”

“Di? Ngươi nhắc nhở ta, ta phải là người cảm tạ mới đúng chứ, tại sao lại nói như vậy?” Chung Đại ngạc nhiên.

Y từ nhỏ đã quen bị người ta khinh thường , cũng không cảm thấy khuất nhục, lời nói xuất phát từ tận tâm.

“…Ngươi thực thật thà.” Nguyễn Oa ngược lại có điểm ngượng ngùng, cầm lấy khăn, bắt đầu thay y kỳ cọ.

Chung Đại xuất thân ăn mày, cáu bẩn, dơ dáy không cần phải nói. Sau khi dùng hết năm thùng nước ấm, mới được tính là tắm sảng khoái hoàn toàn.

Thay quần áo sạch sẽ xong, một mái tóc đen dài xõa xuống ngang vai, Nguyễn Oa đứng phía đối diện thay y lau tóc, Chung Đại xấu hổ, lúng ta lúng túng nói “Làm phiền ngươi rồi.”

“Hì hì, ngươi đừng nói vậy, ai mới đến mà chẳng như thế? Lúc ta tới, cũng phải dùng ba thùng nước đó.”

Sau khi dọn dẹp xong đồ tắm, Nguyễn Oa cười kéo tay y, cùng y quay về phòng.

Nguyễn Oa vỗ vỗ chỗ nằm cạnh mình, cười nói “Ngươi ngủ cạnh ta đi. Hôm nay ngủ sớm một chút, giữ sức cùng tinh thần thật tốt để ngày mai tịnh thân.”

Chung Đại đáp ứng hắn một tiếng, liền chui vào ổ chăn bên cạnh Nguyễn Oa. Y vừa tắm rửa qua, tóc vẫn còn ẩm, sợ chạm vào sẽ làm ướt chiếc gối mềm mại sạch sẽ kia, không có nằm xuống, chỉ đưa tay lên gối đầu.

Mọi âm thanh đều lắng xuống, Chung Đại nghe được từ cửa sổ một tiếng khóc nức nở, thoáng thoáng mơ hồ, cũng không thực rõ ràng, cứ như từ một nơi u ám rất xa vọng lại.

“… Đó là cái gì?” Chung Đại nhịn không được mở miệng, nhỏ giọng hỏi Nguyễn Oa bên cạnh.

“Nga, ta đến sớm hơn ngươi nửa tháng, cho nên biết. Phía tây phòng chúng ta có một cái hồ lớn.” Nguyễn Oa thần thần bí bí đè thấp giọng “Ở trong cung, quy tắc rất nhiều, cũng quản rất nghiêm ngặt, có cung nữ chịu không nổi, buổi tối thường chạy đến bên hồ trộm khóc….. Nghe nói, hàng năm trong hồ, đều vớt lên được mấy thi thể trầm mình tự sát. Hừ hừ… Những người đó thực vô dụng, nếu là ta, cho dù là khổ cực đến đâu cũng không…”

“Vạn nhất đêm nay có người tự sát thì sao, vậy sao được!” Chung Đại ngắt lời hắn, xoay người xuống giường, bước ra ngoài.

“Này, vô ích thôi…”

Nguyễn Oa ngồi dậy, hô một tiếng, thấy Chung Đại đã ra khỏi cửa, trong lòng có chút lo lắng.

Lại tưởng tượng, tiết trời như vậy, trên mặt hồ chắc đã kết băng một tầng rồi, làm gì còn có ai muốn đi phá mặt băng rồi đâm đầu xuống tự sát chứ? Nếu muốn chết, chọn kiểu khác sẽ tốt hơn đi? Không khỏi phì cười, biết Chung Đại sẽ không gặp phải đại sự gì, nhiều lắm chỉ bị thái giám hoặc cung nữ đó khóc mắng đuổi về thôi, coi như giáo huấn một chút.

Thế là an tâm kéo chăn nằm ngủ.

**********

Chung Đại đi ra khỏi phòng, hướng phía tây mà đi.

Tuyết đã muốn ngừng rơi, nhưng trên mặt đất lại tích một tầng thật dày, vào ban đêm cũng loang loáng phản quang, đem quang cảnh chung quanh thai đình, lầu các rọi khá rõ ràng.

Đi một khoảng xa, y quả nhiên nhìn thấy một cái hồ lớn, trên bờ tuyết tích ven hồ, có một thân ảnh với mái tóc dài, thân mặc tú y* đang đứng đó,đè thấp giọng khóc, nước mắt ròng ròng.

(*) Y phục bằng lụa thêu

“Uy, ngàn vạn lần đừng nghĩ quẩn!”

Chung Đại đẩy nhanh cước bộ, hai ba bước chạy thật nhanh đến trước mặt thân ảnh kia, thở hổn hển.

“Ngươi là cung nữ trong cung?! Tối như vậy, không ở trong phòng bồi chủ tử của mình, lại chạy đến nơi này làm gì?! Quy củ như vậy, nếu quản sự biết, cẩn thận lột da ngươi ra!”

Người nọ kinh sợ, xoay người hướng mặt nhìn Chung Đại đang liên hồi giáo huấn.

“Ta, ta…..”

Tuyết trên mặt đất phản quang, nhất thanh nhị sở* chiếu lên dung  nhan người nọ. Chung Đại vừa nhìn đến gương mặt ấy, nhất thời ý nghĩ trống rỗng, rốt cuộc không nói nên lời.

(*) Rõ ràng

Đó là một thiếu nữ ước chừng khoảng mười tám, mười chín tuổi, khuôn mặt trái xoan hồng hào, hai hàng lông mày nghiêng nghiêng chạm cả vào tóc mai, mắt tựa hàn tinh, đôi môi đỏ thắm, xinh đẹp đến không thể hình dung nổi, nhưng vẻ mặt lại mang một loại khí tức tiêu điều.

**********
“Ta tưởng là ai, nguyên lai chỉ là một đứa nhỏ.”

Nữ tử thấy rõ người trước mặt, lại thấy được bộ dáng trợn mắt há mồm của y có chút thú vị, không khỏi phì cười, vẻ mặt cùng ngữ điệu đều nhu hòa xuống, cúi người nói với y “Nè, mới tiến cung phải không? Tên gọi như thế nào?”

“Ta… Ta hôm nay mới tới, họ Kim, danh Chung Đại….. Mai, ngày mai chuẩn bị tịnh thân.”

Nét mặt nàng càng rõ ràng, trong mắt y nàng như cửu thiên tiên tử* mất rồi. Chỉ cảm thấy rằng cả đời này bản thân chưa hề gặp người nào xinh đẹp như vậy, trái tim nhỏ bé trong lồng ngực khua loạn, nói năng cũng không rõ ràng nữa.

(*) Nàng tiên thứ chín. Trong truyện cổ tích, nàng tiên thứ chín được mọi người khen tụng là nàng tiên xinh đẹp nhất. Ai có nhã hứng thì xem lại truyện ở đây nhé.

“Tên rất hay. Vốn nhìn cũng đẹp mắt, lớn thêm chút nữa, tướng mạo nhất định sẽ đầy khí phách… Tính tình lại thành thật, làm một tên đoạn tử tuyệt tôn thấp hèn, quả thực đáng tiếc.”

Nàng vươn ngón tay ngọc ngà thon dài, mơn trớn hai gò má Chung Đại.

Đầu ngón tay nàng lạnh buốt, y toàn thân sợ run.

“Uy, ta không xem được sao?”

Nàng cảm thấy được y cứng ngắc, nhẹ nhàng cười, buông tay ra, ở trên đầu y dịu dàng gõ một cái, ôn nhu hỏi.

Mái tóc đen cùng làn váy tung nhẹ lên, Chung Đại đỏ mặt, kinh ngạc đưa tay chạm vào đầu.

“Như vậy… Ngươi có chịu chết vì ta không?”

Nàng tiếu ý thản nhiên, y nghĩ nghĩ, lần thứ hai gật đầu thật mạnh, trong lồng ngực nho nhỏ, nhiệt huyết bỗng sôi trào.

Mẫu thân y đã hạ táng, y vô khiên vô quải*, không ai thương y, cũng không ai thực sự cần y. Cuộc sống như vậy, đáng thương cô tịch như vậy, làm cho y thực sợ hãi.

(*) Không có gánh nặng, không có người thân

Cho nên, vị tiên nữ trước mặt này đối y ôn nhu, nói chuyện đầy hòa khí, muốn y chết thay, y sẽ đáp ứng nàng.

“Hảo, ngươi đi đem khối đá Thái Hồ* lại đây.”

(*) Một loại đá ở tỉnh Tô Giang, thường được dùng để làm hòn non bộ.

Nàng chỉ một chỗ cách đó không xa, một khối đá không lớn không nhỏ, hình thù kỳ lạ bị tuyết đọng che phủ hết một nửa.

Chung Đại đi qua, dùng hết khí lực toàn thân,  ôm khối đá nặng trịch, vừa thở hồng hộc vừa cố gắng mang trở về.

“Bây giờ, nâng tảng đá lên cao một chút, rồi ném xuống.”

Nàng khe khẽ cười, lại chỉ xuống mặt hồ kết băng phía dưới.

Chung Đại hít sâu vào một hơi, nâng tảng đá qua đỉnh đầu, hô một tiếng, cố dùng sức quăng xuống. Băng hồ phía dưới lập tức bị phá thành một lỗ thủng lớn, tảng đá rơi vào trong nước, chìm dần xuống đáy hồ.

“Được rồi, ngươi nhảy vào đó đi.” Nàng ngắm lỗ thủng đó, vỗ  vỗ tay, ngữ điệu thoải mái.

Chung Đại kinh ngạc nhìn nàng, có chút ngây người.

Nàng nheo mắt lại “Ngươi chẳng phải đã nói sẽ chết vì ta à? Nguyên lai chỉ là nói dối thôi sao?”

“… Không phải nói dối. Ta cho đến bay giờ, đều chưa từng nói dối.”

Chung Đại còn thật sự trả lời lại, xoay người bước đi, đến bên lỗ thủng đó.

Khi một chân y đã chạm vào nước hồ lạnh thấu xương, nữ tử từ phía sau vọt tới, giang hai tay, thân thể run rẩy ôm lấy y “Không cần….. Ta không cần nữa. Ta đã biết ngươi chắc chắn sẽ chết vì ta.”

Thân thể của nàng ấm áp mềm mại, còn thoang thoảng mùi hương thật nhạt.

Chung Đại vô thức hít vào một hơi thật sâu.

Một lát sau, nàng buông y ra, cầm lấy bàn tay nhỏ bé, cùng y đi ra khỏi hồ. Nàng phát hiện tay y dính chất lỏng sền sệt, vội vàng  mở tay ra xem.

Vừa rồi khiêng tảng đá Thái Hồ, y đã cố gắng dùng sức, bị góc cạnh bén nhọn của tảng đá cứa vào tay một vệt.

Từ trong ngực, nàng lấy ra một chiếc khăn quyên màu trắng, băng bó tay trái bị thương thật tốt cho y.

“Ân, tốt lắm. Ta phải đi rồi, ngươi cũng trở về đi.”

Làm xong, nàng vỗ vỗ vai y, rồi xoay người rời đi.

Y kinh ngạc đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng của nàng, rồi đưa tay đang quấn chiếc khăn quyên lên chóp mũi, trên đó, còn lưu lại cả độ ấm cùng mùi hương của nàng.

“Hảo hài tử, chúng ta nhất định sẽ tái ngộ.”

Nàng đi được một đoạn đường, quay đầu lại, hướng Chung Đại đang đứng tại chỗ cười nói.

Y phục nàng thuần trắng thêu hoa, giữa gió lạnh tung bay như cánh bướm.

Cho đến khi bóng dáng của nàng hoàn toàn biến mất, Chung Đại vẫn ở giữa nền trắng của tuyết, mặt hướng theo hướng nàng vừa đi, đứng yên lâu thật là lâu.

**********

Đi đến sài phòng nhóm lửa, hong khô băng kết trên tóc cùng một bên hài ẩm ướt, Chung Đại lúc này mới trở lại phòng ngủ.

Trong phòng bọn nhỏ đều đang ngủ, tiếng hít thở đêu đều vang lên. Ngọn đèn nhỏ trên bàn như hạt đậu vẫn đang cháy, y sợ quấy rầy người khác tỉnh giấc, cầm lấy ngọn đèn, khinh thủ khinh cước nằm xuống bên cạnh Nguyễn Oa, kéo chăn trùm lên.

Y nhớ tới nữ tử xinh đẹp vừa gặp đêm nay, rất nhanh bình yên chìm giấc mộng.

Một đêm qua đi, ngày mới vừa lên trong chốc lát, bọn nhỏ đang trầm trầm ngủ đã bị Quế Nhân đẩy cửa vào, hô to đánh thức.

“Đám nhóc này, mặt trời chiếu tận mông rồi, đứng dậy mau! Hôm nay là ngày tốt để các ngươi tịnh thân, sống chết còn phải xem tạo hóa, lúc đó liền cho các ngươi ngủ. Chờ tịnh thân xong, có thể chân chính hầu hạ chủ nhân, không còn cơ hội nào tốt hơn đâu!”

Lúc đó, bọn nhỏ đều bừng tỉnh, vội vàng sửa sang chăn đệm, rửa mặt, mặc quần áo, vội vã ồn ào một mảnh.

Đợi mọi thứ đều sạch sẽ, quần áo chỉnh tề, Quế Nhân liền dắt đám nhỏ ra khỏi cửa.
Ngục tốt lấy ra hai cái kẹp ngón tay cỡ lớn, trên tay quấn huyết sắc tiên tử (roi), bước đi vững chắc, vung roi quất mạnh lên lưng Chung Đại.

Âm thanh chát chúa vang lên, trên tấm lưng nhẵn nhụi của Chung Đại, đầu tiên in xuống một lằn trắng thật dài, rồi ngay lập tức, vệt trắng đó dần chuyển thành tím đen, tấm lưng màu mạch với những đường vân da tuyệt đẹp mà hữu lực chậm rãi sưng hằn lên.

Mỗi một lần roi quất xuống, Chung Đại chỉ cảm thấy như đao phủ càng thêm mạnh tay, nhức buốt mãnh liệt ngoài sức tưởng tượng. Y kêu lên một tiếng đau đớn, cả người như cá mắc cạn, bị treo giữa lưng chừng mà run rẩy co giật, toàn thân toát ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

“Mới một roi đã đau thành như vậy…” Mân Thạc nheo mắt lại, hướng ngục tốt hầu hạ bên cạnh ra hiệu “Trẫm xem roi này, thô không đủ thô, nặng không đủ nặng, cũng không có đầu gai linh tinh gì đó, thật có thể đau nhiều vậy sao?”

“Bệ hạ thánh minh.” Tên ngục tốt thụ sủng nhược kinh, vội vàng tiến lên khom mình trả lời “Thân thể con người, kỳ thật tầng ngoài là nhạy cảm nhất, cũng là nơi phải hứng chịu thương tổn nặng nhất. Nhưng áp bách tinh thần vẫn là hiệu quả hơn cả, thậm chí chẳng cần đụng chạm mà vẫn khiến cho con người ta đau đớn không thôi. Roi này đã được chế tạo đặc thù, có thể giới hạn tối đa tổn thương ngoài da, tuy nhiên sẽ như bệ hạ phân phó, không thấy huyết, nhưng trí tàn.”

Khi bẩm báo, đã có vài roi hạ xuống. Trên lưng Chung Đại chồng chéo tử ngân, toàn thân ướt sũng mồ hôi, đầu mềm oặt gục xuống, hôn mê bất tỉnh.

Hình quan thấy như thế, nhanh chóng tạt một gáo nước muối lạnh vào đầu y, vựng y tỉnh lại.

Sau ba mươi tiên si hình[1], hai ngục tốt cố ý ở trước mặt Mân Thạc phô bày bản lĩnh, còn đầy hưng phấn thêm vào một vài thủ thuật hay ho.

Đạp tuyết thưởng tàn mai, yên vũ nhâm bình sinh, lộ thấp kim lũ y… Một đám cấp dưới ra vẻ tao nhã lịch sự, thế mà chẳng những hủy hoại thân thể con người, đồng thời còn không ngừng lăng nhục tinh thần đến mức suy sụp.

Chung Đại ban đầu còn kiên cường chịu đựng. Y là người thân kinh bách chiến, nhưng cuối cùng, thần trí cũng trở nên mơ hồ, khàn giọng khóc lớn, hướng người thi hình cầu xin thương xót, mau chóng ban cho cái chết.

Mân Thạc nhìn y như vậy, thâm tâm cũng không sảng khoái như đã tưởng tượng vô số lần, ngược lại còn có vẻ có chút lo lắng, mười ngón tay thon dài như ngọc gắt gao bám chặt vào tay vịn nhuyễn y.

Trong trí nhớ của Mân Thạc, Bách Chung Đại thủy chung là một người anh hùng, kiên nghị dũng mãnh, dám nghĩ dám làm, cho dù có vì vinh hoa tiền đồ mà phản quốc, y vẫn sẽ là y.

Vô luận là trường hợp nào, Chung Đại chắc chắn đều không thay đổi sắc mặt, chịu chết hay chịu hình đều là như nhau.

Hắn không thể thừa nhận Chung Đại như vậy, ở trước mặt hắn, người này không ngừng khóc lóc giãy giụa.

“Bệ hạ, đó chỉ mới là màn dạo đầu, còn chưa phải là hình khiến cho con người đau đớn nhất.” Ngục tốt tiến đến trước mặt Mân Thạc, nịnh nọt nói “Trò hay còn ở phía sau ạ.”

Ngay lập tức, Mân Thạc nhìn thấy hai tên hình quan người nhễ nhại mồ hôi, đem Chung Đại mình đầy thương tích hạ xuống khỏi hình giá, rồi một lần nữa lại treo cao lên, cởi quần y, đưa tay cầm lấy ngọc hành yếu ớt.

Địa phương kia là bộ vị tối mẫn cảm, đồng thời cũng là nơi thụ hình có thể khiến cho người cảm thấy hổ thẹn sợ hãi nhất.

Hô hấp Chung Đại trở nên dồn dập, dường như không có cách nào nhịn được nữa, bất thình lình đứng phắt lên “Dừng tay!”

Nhóm ngục tốt bị Mân Thạc quát, hoảng hốt dừng lại, quỳ rạp xuống đất.

Chỉ có Nguyễn Oa vẫn đứng đó, mi mắt bán hạ, vẻ mặt bình tĩnh, phảng phất như hết thảy đều đã đoán được.

“Trẫm mệt rồi… Cứ đem hắn đến Võ Dao cung đi.”

Mân Thạc cũng tự cảm thấy có chút thất thố, xoay người che giấu, bước ra ngoài cửa ngục.

Nguyễn Oa vẫn một mực theo sát phía sau hắn.

Đám ngục tốt quỳ trên mặt đất liếc nhau dò xét.

Võ Dao cung là tẩm cung của thiên tử, chính cung nương nương chưa được đồng ý còn không được phép đi vào.

Cho dù là muốn tự tay trừng phạt giải hận, cũng thật không tưởng tượng nổi lý do nào mà phải đem một tên tù nhân nhất định phải chết vào tẩm cung chứ.

**********

Chung Đại hình thương quá nặng, lại được Mân Thạc phân phó “Cứ đem đến Võ Dao cung đi.”. Thế là ngay cả khi còn đang hôn mê, cả người trần truồng, vẫn bị người nâng tới tẩm cung Mân Thạc.

Mân Thạc phất lui tất cả người hầu bên trong, chỉ để cho Nguyễn Oa cùng mười mấy nội thị canh giữ bên ngoài, ai cũng không được phép tiến vào.

Trên bầu trời đêm thăm thẳm điểm đầy sao, làn mây xám trắng mờ ảo lặng lẽ trôi.

Đại môn màu son thật dày, ngăn cách hết thảy mọi động tĩnh bên trong. Nguyễn Oa cùng mười mấy nội thị, im lặng mà cung kính khoanh tay đứng chờ.

Xung quanh im lặng quỷ bí giống như tử địa, chỉ có mấy chục chiếc đèn lồng đỏ thắm treo trên mái cong vàng kim, thỉnh thoảng theo làn gió lay động, phát ra tiếng vang rất nhỏ.

Đứng một hồi, liền thấy Lăng hoàng hậu dẫn theo một vài cung nữ, khoác một tấm áo choàng thêu phượng đỏ thẫm đi tới bên này.

Nguyễn Oa vội vàng ra hiệu cho nội thị, hướng nàng quỳ xuống hành lễ.

“Nguyễn công công xin đứng lên.” Lăng hoàng hậu thanh âm kiều nhuyễn “Không biết bệ hạ, đã dùng bữa tối chưa?”

“Bẩm nương nương, vẫn chưa ạ.” Nguyễn Oa thành thật trả lời.

“Có chuyện gì xảy ra mà đến giờ vẫn chưa ăn? Long thể bị thương thì làm thế nào?” Lăng hoàng hậu chân mày khẽ nhướn “Nguyễn công công không nhắc nhở thánh thượng sao?”

“Bẩm nương nương, nô tài từng thưa qua, nhưng hoàng thượng nói không cần ạ.” Nguyễn Oa đứng lên, ở trước mặt nàng khom người bộ dáng phục tùng.

“Khó trách được… Để ta đi vào khuyên nhủ bệ hạ.”

Lăng hoàng hậu toan dợm bước đi vào bên trong, lại bị Nguyễn Oa ngăn lại “Thánh thượng phân phó, không cho bất luận kẻ nào tiến vào. Nếu cãi lời, lập trảm vô sắc[2].”

Cho dù là Võ Dao cung, là hoàng đế không cho phép, bất luận kẻ nào cũng không dám tự ý vi phạm quy củ. Nhưng Thuần Ninh thân là hoàng hậu, lại được Mân Thạc sủng ái vô cùng, cho nên từ trước đến nay đều không tuân thủ theo.

Lúc này bị Nguyễn Oa lời lẽ cứng rắn ngăn lại, khó tránh khỏi kinh ngạc một lát. Tuy nhiên, nàng dù sao cũng là tiểu thư khuê các được tận tình giáo dưỡng, liền cười nói “Vậy đành thôi vậy… Lát nữa Nguyễn công công nhắc nhở bệ hạ việc này là tốt rồi.”

Nói xong, nàng thật sâu liếc mắt nhìn cửa cung màu son khép chặt một cái, trong mắt xẹt qua tia băn khoăn, mang các cung nữ thướt tha rời đi.

**********

Trên tấm thảm đỏ thẫm thêu đầy long vân đồ án, nam nhân đáng hận thấu xương, cả người trần trụi, mình đầy thương tích đang cuộn mình ở giữa.

Bốn phía châm hơn mười ngọn nến Bàn Long cao ngất thẳng đứng, mỗi ngọn to như một cánh tay, lửa hừng hực cháy sáng, đem mỗi tấc vân da trên thân thể màu mạch, mỗi một đạo vết thương của nam nhân kia chiếu rọi đến rõ ràng.

Mân Thạc đi đến trước mặt Chung Đại, túm lấy tóc y, bắt y từ trên mặt đất ngửa lên, thẳng tắp nhìn vào khuôn mặt tiều tụy trắng bệch ấy.

Chung Đại thương cực quyện cực[3], ngay cả nói đều không ra hơi, chỉ cố sức hé mắt nhìn Mân Thạc một cái, rồi lại khép lại.

Mân Thạc vừa bị y nhìn đến, chỉ cảm thấy trong người có một cỗ hơi nóng bốc lên.

Ngọn đèn chiếu vào, vẻ mặt Chung Đại đầy mệt mỏi tĩnh lặng, đôi mắt khép hờ, mái tóc đen rối xù, trên cơ thể cao lớn mà cân xứng đẹp đẽ giăng kín vết thương còn rướm đầy máu.

Đó là kẻ mà Mân Thạc hận biết bao năm nay, ngay cả nằm mơ cũng mơ thấy hắn.

Tay Mân Thạc bỗng nhiên dùng sức, đẩy ngã Chung Đại lại trên mặt đất, rồi từng ngón tay mới run rẩy, cởi bỏ dây lưng của chính mình, cúi người đè áp xuống.

Cơ thể như bị lửa thiêu, ngọn lửa đã cháy hừng hực suốt mười năm qua. Hắn hé miệng, hung hăng tàn bạo mà cắn lên đôi môi y, lên cổ, trong ngực… thẳng đến khi máu tươi bê bết, mới cảm thấy thoáng phát tiết.

“Không… A…” Chung Đại vô lực phản kháng, chỉ có thể ở dưới thân hắn giãy giụa, khóe mắt hơi hơi ẩm ướt, thỉnh thoảng phát ra tiếng rên rỉ cùng cầu xin.

Mân Thạc đưa móng tay cào vào vết thương trên lưng Chung Đại , cảm giác được máu của y rớm ướt đầu ngón, toàn thân hưng phấn đến run rẩy, không thể phân biệt được là vì trút được căm hận, hay là vì cuối cùng đã có thể nắm được khoái cảm của người này trong tay.

Hắn vẫn nhớ rõ, năm mười tuổi ấy, giữa một đêm đông tuyết rơi nhiều, trơ mắt nhìn Chung Đại mang theo đầu tiên đế tiên hậu phóng ngựa đi xa, nhưng hắn lại không thể làm gì ngoại trừ cảm thấy nội tâm hoàn toàn lãnh liệt.

Mân Thạc cầm lấy hai chân Chung Đại đột nhiên dồn sức mở ra thật rộng, ấn mạnh xuống thảm, nghe được hai tiếng xương cốt răng rắc vang to, kèm theo là tiếng kêu khàn khàn thảm thương của Chung Đại.

Xương đùi bị bẻ gãy… đây là ngươi xứng đáng nhận được.

Mắt Mân Thạc đỏ ngầu, một bên hung bạo cắn thần cánh hoa huyết nhục đã muốn mơ hồ của Chung Đại, một bên đem cự vật kinh người nóng rực cứng rắn, cố sức đâm vào hậu đình của y.

Khi Chung Đại ý thức được hắn làm cái gì, giống như con thú sắp chết phải đối diện với tia sáng cuối cùng, bỗng nhiên liều mạng vùng vẫy giãy giụa.

Xương đùi của y đã bị bẻ gãy, không có cách nào đứng lên cử động được, chỉ còn một đôi tay, cũng đã bị Mân Thạc túm chặt lấy.

Mân Thạc giữ y, nhưng không có đè lại khiến cho y từ dưới thân hắn vùng quẫy thoát ra ngoài.

Chung Đại cả người cuộn lại, một tay ôm lấy vết thương trên tay, mới trên thảm hồng bò đi được nửa thước, đã bị Mân Thạc từ phía sau tàn nhẫn đè xuống.

“Trẫm cho ngươi chạy! Cho ngươi chạy!!”

Mân Thạc giận cấp công tâm, mò lấy khăn thấm mồ hôi thêu tùng xanh biếc, cột hai cổ tay Chung Đại lại, đoạn túm lấy khăn một đường kéo y tới cạnh long sàng, buộc hãn khăn vào bức tấm rèm bằng lụa tơ tằm mau sắc rực rỡ, đem hai tay y cố định chặt chẽ ở đầu giường.

Trong suốt quá trình, Chung Đại cơ hồ bị thít đến tím tái, Mân Thạc cũng bất quản không thèm đếm xỉa.

“Bệ, bệ hạ… Không cần như vậy… Thỉnh quý trọng danh tiết…”

Khi Mân Thạc lần thứ hai áp lên người y, Chung Đại cuối cùng run rẩy khóe miệng, trong mắt đỏ hồng, ánh mắt đầy sợ hãi tuyệt vọng.

Một nam nhân cùng nam nhân khác giao cấu, ở Thiên Triều là chuyện vi phạm luân lý đạo đức. Người bị đặt dưới thân, chính là điều sỉ nhục không thể chấp nhận được, sẽ bị coi là dâm đãng thấp hèn, cả đời đừng mong ngóc đầu dậy.

Trong những năm tháng ở quá khứ, y đã từng vô số lần đoán qua cái chết của mình, thậm chí còn nghĩ tới sẽ bị lăng trì.

Nhưng y không thể tưởng tượng nổi, Mân Thạc mà y xem như trân bảo lại đối với mình làm loại chuyện này. Trước khi chết, lại vẫn phải chịu nỗi nhục nhã bất kham thế này sao.

“Sao thế? Sợ hãi sao?” Mân Thạc một bên thở dốc, một bên đắc ý cười, tiếp theo bỗng nhiên dùng sức, đem phân thân của chính mình đâm vào thật sâu bên trong hậu đình căng chặt của Chung Đại “… Hiện giờ mới biết sợ, đã quá chậm rồi!”

Theo một tiếng như tơ lụa bị xé rách, máu tươi men theo nơi hai người giao hợp tràn ra.

Mân Thạc cắn một ngụm lên đầu vai Chung Đại, gắt gao túm lấy tóc của y, bắt đầu mãnh liệt trừu sáp.

Kỳ thật, Mân Thạc cũng không nhận được khoái cảm là bao. Kia dũng đạo quá khô khốc chặt chẽ, thậm chí khi trừu tống còn có chút đau đớn. Nhưng hắn chính là không kìm được hưng phấn, tựa hồ như mỗi một cọng tóc, mỗi một tấc da đều ngấm chìm trong nỗi hả hê khi được xâm phạm.

Tóc Chung Đại bị Mân Thạc từ đằng sau kéo lấy, khiến cho mặt y phải ngửa lên.

Lí trí dần dần vỡ vụn, thân thể đau đớn, cùng với tinh thần bi thương quá mức mà chậm rãi tiêu thất.

Nước mắt không biết vì sao, cũng cầm không được mà xuôi theo hai gò má chảy xuống.

Mân Thạc cảm giác được vết kiếm thương bên vai trái từng chút từng chút nóng rực lên, ẩn ẩn đau.

Vết thương ấy không tính là sâu, nhưng sau khi khép miệng vẫn để lại sẹo, da thịt nơi ấy hết sức mẫn cảm.

Tần suất trừu sáp của Mân Thạc chậm lại, chậm rãi buông tóc Chung Đại ra, hai bàn tay giữ lấy mặt y, để y đối mặt với chính mình.

Chung Đại mở to mắt, con ngươi không chút chuyển động, ánh mắt tan rã như tro tàn, như là đang nhìn Mân Thạc, cũng như là cái gì cũng chưa hề xem, chỉ có nước mắt không ngừng rơi xuống.

Mân Thạc hốt nhiên một trận chua xót, dường như muốn gạt đi giọt lệ ấy, thế là gắt gao ôm chặt lấy y, phảng phất như muốn khảm nhập y vào cơ thể mình vậy

Đắm mình trong nắng sớm, Chung Đại một bên cùng mọi người đi theo Quế Nhân, một bên đưa mắt đánh giá cảnh vật xung quanh, hôm qua lúc mới vào cung, không kịp nhìn kỹ đến.

Đại tuyết như biến mất, sáng nay, con đường tích đầy tuyết đã được quét sạch không chút bóng dáng, đến cả tuyết trên tảng đá cũng được dọn đi, không còn loang loáng phát quang nữa.

Thường được nghe trong cung rất lớn, hoàng cung này lại giống như một thành trì, cửu khúc thập bát lang*, cung điện sừng sững cao ngất, dài vô biên vô hạn. Đường đá xanh rêu phía dưới thỉnh thoảng lại rẽ nhánh ra, nếu không có người dẫn đường, ắt hẳn sẽ lạc đường mất.

(*) Chín khúc mười tám hành lang

“Chính là đây, vào đi thôi.”

Quế Nhân đưa đám nhỏ đứng trước một phòng không có cửa sổ, mở cửa ra, để cho bọn nhỏ lần lượt đi vào.

Mặc dù phòng không có cửa sổ, nhưng bốn phía đều đặt ngọn đèn dầu vừa to vừa cao, chiếu sáng như ban ngày. Bên trong có một chiếc bàn cùng vài chiếc ghế, còn có hai cái cọc gỗ thật lớn dựng thẳng, trên đó còn dính mấy vệt màu nâu sẫm.

Hai thái giám trung niên đang ngồi uống trà, nhìn đến Quế Nhân đem bọn nhỏ tiến vào, cười cười đón chào.

**********

“Quế Nhân, chính là mấy đứa nhỏ này?” Một người mặt mũi khá hiền lành, đưa tay sờ sờ đầu Nguyễn Oa.

“Triệu công công, Mã công công, chính là bọn họ.” Quế Nhân cười nói “Lâm công công còn có việc, đã đi trước rồi.”

Triệu công công tướng mạo hiền lành, hướng hắn phất tay “Ngươi đi đi. Có ta cùng Mã công công ở đây, sẽ không có chuyện gì đâu.”

Quế Nhân đáp ứng một tiếng, đi ra ngoài cửa, Mã công công  theo hắn đứng lên, thuận tay đem hai cánh cửa gỗ nặng nề khép lại, cầm thấy then cài chốt cửa bên trong.

“Nào, đừng sợ, ai vào cung cũng qua tay ta. Ta sẽ chọn nơi tốt phân đi, ai thông minh, lại có tâm tỉ mỉ hầu hạ, sẽ có cơ hội vượt bậc.” Triệu công công từ cổ tay áo lấy ra bốn mảnh vải nhung đen, phân cho bọn họ “Ha hả, không chừng tám năm, mười năm nữa, ta còn phải nhờ cậy vào các ngươi… Đến, trước bịt mắt lại.”

“Ta không che.” Nguyễn Oa đem mảnh vải nhung đặt trên bàn, khuôn mặt nhỏ nhắn căng thẳng, ánh mắt sáng lóe “Đó là da thịt trên người ta, ta muốn xem, phải vĩnh viễn nhớ nó là như thế nào.”

“Ta cũng không che.” Chung Đại nhìn Nguyễn Oa, đồng dạng đem mảnh vải đặt trên bàn.

Y từ nhỏ thấp kém, mẫu thân lại nửa điên nửa bệnh, từ bé đến lớn đều là dựa vào y xin cơm chống đỡ qua ngày, do đó tính tình cũng ẩn nhẫn, mạnh mẽ hơn rất nhiều. Tuy rằng không rõ tại sao phải  cắt da cắt thịt, nhưng cũng không nhút nhát lùi lại mà còn rất can đảm đối diện.

“Hai ngươi rất có khí khái, tương lai nhất định có tiền đồ… Bất quá, công công khuyên các ngươi vẫn là nên che lại thật tốt.”

Triệu công công cùng Mã công công tiến lên, thay hai đứa nhỏ khác bịt kín mắt, đưa đến hai đại cọc gỗ trước mặt “Dù sao cũng như nhau, nếu không các ngươi nhìn bọn họ trước, sau khi xem xong hãy quyết định… Nếu thật sự nhìn không được, vậy bịt lỗ tai lại, xoay người vô tường.”

Hai người bị bịt mắt lại, một tả một hữu gắt gao bị đè lên trên cọc gỗ, miệng bị nhồi vải mềm*, quần tụt xuống mắt cá chân, lộ ra hạ thân một mảnh trần trụi.

(*) 软木 – Thực ra trong QT là nhuyễn mộc – lie, bần, bấc vò?? Trang cũng là một loại cây, mình thấy kỳ quá nên sửa lại :v

Nguyễn Oa cùng Chung Đại đứng đối diện bọn họ, yên lặng nhìn hết thảy.

Triệu công công cùng Mã công công đi tới bên trái trước cọc gỗ, đặt một chiếc mộc dũng giữa hai chân đứa nhỏ, lại bưng chậu than tới vây quanh bốn phía.

Triệu công công nâng lên một chậu nước muối, sau khi đem hạ thân đứa nhỏ rửa sạch, Mã công công từ bên hông rút ra một thanh loan đao* nho nhỏ sắc bén ánh lam quang, đưa đến châu than hơ hơ, rồi hướng đến tinh hoàn hai bên trái phải hai đứa nhỏ, một dao thật sâu cắt xuống.

(*) Đao hơi uốn cong một chút.

Máu tươi nhất thời xuôi theo đôi chân thon gầy chảy lượn, toàn thân đứa nhỏ không  ngừng run rẩy, gắt gao cắn chặt lấy khăn, từ cổ họng phát ra tiếng rên đến não lòng.

Cùng lúc đó, Mã công công nhanh tay cầm hai tinh hoàn, thuần thục dùng sức bóp nát.

Trong khoảnh khắc, thân thể bị trói chặt chẽ nảy giật một cái thật mạnh, rồi giống như cá mắc cạn bắt đầu liều mạng giãy dụa, nước mắt không ngừng trào ra, tiếng kêu gào thảm thiết vẫn không có cách nào phát ra được khỏi cổ họng.

Hai khỏa thịt cầu bấy nhầy trộn lẫn máu tươi, liền bị quăng vào mộc dũng dưới hai chân.

Mã công công tay dính đầy máu, căn bản vẫn không dừng lại, lại lia nhanh một đao, cắt lấy dương vật của hắn.

Cùng lúc đó, Triệu công công cầm mấy bó hương tro lớn xoa xoa vào hạ thân cầm máu cho hắn, rồi đưa tay chà xát hai cái, tìm được đường dẫn nước tiểu, cắm vào niệu đạo một cây lông ngỗng, cười cười “Mã công công có biệt danh là ‘Khoái đao’, cho nên đau đớn này ngươi còn nhận ít đấy.”

Đầu đứa nhỏ nghiêng mềm sang một bên, đã muốn hôn mê bất tỉnh.

Chung Đại quay sang, thấy Nguyễn Oa phát run bên cạnh, liền vươn tay, cầm lấy tay của Nguyễn Oa.

Nhìn cảnh trước mắt, y không phải không sợ, nhưng y lại càng thêm hiểu rằng, sợ hãi cũng không thay đổi được gì cả.

Trên đời có rất nhiều sự tình mà phía trước là đao, quay đầu vẫn là đao.

Bên ngoài bỗng nhiên có người gõ cửa.

“Trong phòng đang hoạn quan, có chuyện gì lát nữa hẵng đến!” Mã công công không  kiên nhẫn hướng ra ngoài rống lên bằng chất giọng lanh lảnh của mình.

“Chúng ta từ Ngâm Phương cung, mở cửa nhanh!” Bên ngoài tiếng người so với hắn trầm hơn một chút.

Triệu Mã hai người liếc nhau một cái, Triệu công công vội vàng xoát xoát lên người, lau đi vết máu bết dính hương tro trên tay, ra tháo then cửa.

Ngâm Phương cung là của Khương quý phi, đứng đầu tây cung, địa vị gần như ngang bằng Đông cung của Hoàng hậu. Nàng còn rất mực được thánh quyến ân sủng, nửa năm trước còn vì hoàng đế sinh hạ Nhị hoàng tử.

Trong cung đồn rằng, Khương quý phi không chỉ có mị thuật hoặc thánh, hơn nữa tâm cơ, thủ đoạn còn ngoan tuyệt nhất lưu. Ai chỉ cần trêu chọc nàng, cuối cùng chắc chắn nhận kết cục chết không toàn thây.

Bất quá, nàng đối với những người thân cận hay tri kỷ rất tốt, ban thưởng cũng rất nhiều, còn bao che khuyết điểm, nên thường những cung nhân khác đều hâm mộ không thôi, hận không thể có cơ hội được đến hầu hạ nàng.

Trừ phi chán sống, người của nàng, nào ai dám đắc tội.

“Trong mấy đứa nhỏ mới tiến cung, có phải có một người họ Kim, tên Chung Đại hay không?”

Hai tiểu thái giám thanh tú lanh lợi đẩy cửa tiến vào, xoa tay cười nói “Đêm hôm qua, quý phi nằm mộng thấy có khỏa sao băng bay vào cung, dừng ở bên cạnh Nhị hoàng tử, rồi bỗng chốc biến thành một cây bách thụ xanh tốt.”

“Nương nương sau khi tỉnh lại, cảm thấy đó là một điềm báo, đi giải mộng, quả nhiên không sai. Người giải mộng nói trong cung có người mới vô, họ Kim, tên  Chung Đại, tương lai chính là phúc tinh bảo hộ bên người Nhị hoàng tử.”

“Tiểu tử, ngươi không chỉ không cần tịnh thân, mà còn có thể trở thành bồi đọc của Nhị hoàng tử, tương lai nhất định có thể từng bước tiến lên, xem như một bước lên trời vậy.”

Tiểu thái giám đi đến bên cạnh Chung Đại, nhiệt tình thân thiết kéo tay y ra ngoài “Ta đưa ngươi đi Ngâm Phương cung, gặp Hoàng thượng cùng nương nương.”

**********

Khi Chung Đại còn ngây ngốc, Nguyễn Oa bên cạnh đã muốn chạy tới quỳ dưới chân tiểu thái giám, dùng sức dập đầu lạy “Cầu công công cũng mang ta đi, cho ta bồi đọc, học võ, cho ta gặp Hoàng thượng cùng nương nương! Ta cái gì cũng nguyện ý làm!”

“Cái gì cũng nguyện ý làm?” Tiểu thái giám xấu xa nheo mắt lại, nhìn nhìn Nguyễn Oa đang quỳ phía dưới, vươn một chân “Đem bùn trên mũi giày của ta liếm sạch sẽ, cũng chịu làm ư?”

“Các ngươi như vậy là khi dễ người!” Chung Đại lách khỏi tay tiểu thái giám, muốn nâng Nguyễn Oa dậy, lại bị Nguyễn Oa đẩy ra, ngã thật mạnh trên mặt đất.

“Cút ngay!!!” Nguyễn Oa ánh mắt đỏ ngầu, không hề biết mình rống to, rồi giống như cẩu cúi xuống chân thái giám, vươn đầu lưỡi, ân cần ra sức liếm đi bùn đất trên mũi giày của tiểu thái giám.

Chung Đại ngồi bệt dưới đất, nhìn hết thảy mọi việc trước mắt, hoàn toàn ngây ngẩn cả người, trong mắt bất tri bất giác rơi xuống hai giọt lệ.

Nếu đổi lại là y, phải lựa chọn giữa tôn nghiêm cùng sinh tồn, y cũng phải bỏ đi tôn nghiêm của bản thân. Y hiểu được Nguyễn Oa, cũng như vậy hiểu được chính mình.

Hắn cùng Nguyễn Oa căn bản chính là hai con người giống nhau.

Mũi giày tiểu thái giám rất nhanh được Nguyễn Oa liếm sạch sẽ, Nguyễn Oa ngẩng đầu, hi vọng có thể dùng ánh mắt thương xót mà cầu xin tiểu thái giám.

“Ngươi nằm mơ đi, bằng ngươi cũng xứng tập võ, rồi gặp được nương nương cao quý ư?” Tiểu thái giám động tác khoa trương ngẩng đầu cười lớn, một cước đem Nguyễn Oa đá văng ra “Ngươi không có phước này đâu!”

Nguyễn Oa miệng mũi máu tươi chảy ròng ròng, lại không cảm giác được đau đớn, vẫn nhào đầu về phía trước ôm lấy chân tiểu thái giám “Công công, cầu ngươi! Van cầu  ngươi!!”

“Công công, ta cầu ngươi, làm ơn mang theo Nguyễn Oa cùng đi đi!” Chung Đại cũng đi tới trước mặt tiểu thái giám, quỳ sụp xuống.

Tiểu thái giám vội vàng đem Chung Đại nâng dậy, trên mặt thần sắc dần dần ngưng trọng đứng đắn “Không phải ta không muốn giúp, nhưng Hoàng thượng cùng nương nương là ai mà mọi người muốn gặp liền có thể gặp? Ta mang ngươi đi là bổn phận, dẫn hắn đi theo là vi phạm quy củ, chuyện này rơi đầu, ngươi nói ta có thể hay không?”

Nguyễn Oa nghe xong những lời này, cuối cùng cũng buông chân tiểu thái giám ra, vô lực xụi lơ trên mặt đất.

Tiểu thái giám dắt Chung Đại, nhìn về phía Nguyễn Oa “Vừa rồi đùa giỡn ngươi, khiến ngươi khó chịu, cũng đừng để trong lòng. Ai có mệnh của người đó, ngươi nếu ngay cả điều đó cũng không hiểu được, cũng đừng nghĩ có thể sống yên ổn trong cung.”

Nguyễn Oa thùy hạ mi mắt, không nói lời nào.

Chung Đại bị hai tiểu thái giám kéo đi, khi đi ra khỏi căn phòng không có cửa sổ kia, y quay đầu nhìn lại, nhìn thấy Nguyễn Oa cúi đầu ngồi bệt dưới đất, dùng tay áo lau lau máu tươi từ mũi chảy xuống.

Chỉ cảm thấy trái tim mình giống như bị người ta cứa một đao, đau đớn không thể chịu nổi.

Y bỗng nhiên giật mạnh khỏi hai tiểu thái giám, vội vã chạy về gian phòng kia, quỳ bên cạnh Nguyễn Oa, dồn dập thở dốc lớn tiếng nói “Công công, xin đừng đem Nguyễn Oa tịnh thân vội, ta đi gặp nương nương, sẽ nói với nương  nương Nguyễn Oa so với ta cũng rất thông minh, xin người cho Nguyễn Oa cùng đọc sách, cùng học võ!”

Nói xong, Chung Đại lần thứ hai xoay người, cùng nhóm tiểu thái giám rời đi.

Nguyễn Oa mở to hai mắt nhìn theo bóng dáng của y, kinh ngạc mà rơi lệ.

End chap 2.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro