Chap 4.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Nương nương! Nương nương!”

Nàng đã tuyệt khí, Chung Đại toàn thân run rẩy, gọi nàng vài tiếng. Mãi đến khi đầu ngón tay cảm nhận da thịt ấm áp của nàng đã dần lạnh lẽo cứng đờ, mới lặng lẽ buông hai tay ra.

Nàng muốn y đến Kim Ma vờ hàng phục, cùng Lăng Trục Lưu và Giản Tùng phụ trợ cho Tiểu Thạc sau này bước lên đế vị, thu phục non sông.

Mà thời điểm đại công cáo thành[2], là lúc trên lưng y đeo theo bêu danh bán nước, cũng là lúc chết đi.

Chặt đầu đế hậu chạy tới Kim Ma, đây quả nhiên là bước đi tuyệt vời, người Kim Ma không thể nghi ngờ y chỉ giả làm phản, mà y, cũng không còn cách quay đầu được nữa rồi.

Y là quân cờ giữa hai phe đối chọi, nàng là người nhấc tốt[3] qua sông, một khi đã tiến tới liền không còn đường quay trở về.

Ý tứ của nàng, y hoàn toàn hiểu được. Lăng Trục Lưu và Giản Tùng có lẽ cũng hiểu rõ điều này.

Chung Đại hướng nàng cùng hoàng đế đã băng hà lạy hai lạy, rồi rút đao bên thắt lưng, đột nhiên vung lên. Chỉ thấy hàn quang rét lạnh sắc ngọt xẹt qua cổ đế hậu, đầu của hoàng đế và Khương hoàng hậu nhanh như chớp lăn xuống.

Quan hệ giữa nàng và y, từ trước đến nay vẫn là nàng mở miệng, y phục tùng.

**********

Mân Thạc thay một bộ thường dân bằng vải thô, bên hông giấu một kim bài thông hành, theo một lão thái giám ra đến cửa cung.

Hắn còn chưa rõ đã xảy ra chuyện gì, chỉ biết trong cung rất nhiều người vội vã rời đi. Sau có lại có người đưa tin đến, còn đưa cho hắn kim bài thông hành, dặn thừa dịp đêm hôm hãy đi tới Chu Tước môn, tìm đại tướng quân Giản Tùng.

Chung Đại tuy rằng mới mười tuổi, nhưng đối với chuyện tình trước mắt đại khái vẫn hiểu biết phần nào. Tình hình trong cung thế này, chắc chắn là đang muốn bỏ dân nội thành, trốn tới Giang Nam.

Phụ hoàng cùng phụ mẫu hẳn là đã đến Chu Tước môn, bí mật hướng về phía nam.

Ra cửa cung, khắp nơi tuyết trắng xóa. Mân Thạc liếc mắt một cái liền nhìn thấy một bóng người toàn thân hắc giáp, dắt theo hắc mã đang chầm chậm bước đi phía trước.

“Tiềm Chi!” Chung Đại không khỏi cao hứng reo lên, một bên đoạt đèn bằng ngọc lưu ly trong tay lão thái giám, đạp lên tuyết đọng tới cả mắt cá chân, chạy vụt tới trước mặt người nọ, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn “Ta còn đang tính đến Bạch Hổ môn tìm ngươi, bây giờ trong cung mọi người đều…”

Nói tới đây, Mân Thạcbỗng nhiên đưa tay che miệng, từng bước từng bước lui lại.

Kia… Trên yên hắc tuấn mã treo hai đầu người, không còn giọt máu nào, ngọn đèn trên tuyết chiếu rọi, mặt mày hiện lên càng thêm rõ nét.

Đó… chính là phụ hoàng phụ mẫu hắn…

“Cái này, cái này là chuyện gì… Tiềm Chi, đây là chuyện gì?!” Thân mình nho nhỏ của Mân Thạc run rẩy như lá trong gió. Hắn ngẩng đầu nâng đôi mắt đầy lệ, thương xót cầu xin nhìn về phía Chung Đại.

Chung Đại không ngờ được lại gặp Mân Thạc ở nơi này, chết sững tại chỗ, tim đập mạnh và loạn nhịp một hồi.

“Nha! A!!!” lão thái giám đứng một bên đã sớm bị dọa hồn phi phách tán, lảo đảo nghiêng ngả một bên hét lớn, một bên chạy trốn “Có người giết Thánh thượng! Có người giết Thánh thượng!!”

Để cho lão thái giám hô hoán lên, vậy cũng tốt.

Chung Đại đưa mắt nhìn Mân Thạc một cái, khẽ cắn môi, xoay người nhảy lên ngựa, một đường như điên phóng đi.

Mân Thạc suy sụp ngồi thụp xuống nền tuyết, trước mắt tất thảy đều nhòe đi, cái gì cũng không thấy rõ, chỉ cảm thấy có một luồng nhiệt ấm nóng không ngừng theo hai khóe mắt uốn lượn xuống, chảy trên hai má lạnh lẽo, liền kết thành băng.

Trong lồng ngực, tựa hồ như cũng có cái gì đó vừa rét vừa cứng, chỉ cần chạm nhẹ vào cũng sẽ vỡ vụn.

Không biết như vậy qua bao lâu, một người sau lưng đeo một bọc nhỏ, hẳn là từ trong cung đi ra, khi tới bên cạnh Mân Thạc, thấy được kim bài đeo bên hông Mân Thạc.

“Là Nhị hoàng tử ạ.” Người nọ dừng bước nghiền ngẫm một lát, loan hạ thân mình, nâng Mân Thạc từ trên nền tuyết lên “… Điện hạ làm sao vậy? Người muốn đi đâu?”

“Phụ hoàng, phụ mẫu đều bị giết… Chu… Chu Tước môn… Ta muốn đi Chu Tước môn.” Mân Thạc thần hồn phách lạc máy móc trả lời.

“… Nếu vậy, xin hãy để hạ thần đưa người đi.”

Mân Thạc nâng mắt lên, giữa cơn mịt mờ, hắn thấy được một khuôn mặt thanh tú xinh đẹp, trên má trái còn nhàn nhạt lúm đồng tiền, đang mỉm cười với mình.

“… Ngươi tên gọi là gì?”

Người nọ thay Mân Thạc phủi tuyết đọng trên người, nghe thấy Mân Thạc hỏi.

“Nô tài tên là Nguyễn Oa.”

Người nọ nắm lấy tay hắn, mỉm cười.

Nguyễn Oa thân phận thấp hèn, đại nạn ập tới, cũng không có người nói cho hắn biết. Nhưng hắn xưa nay lanh lợi, nhìn thấy tình hình căng thẳng trong cung, cũng đoán được tám, chín phần. Thế là thay đổi trang phục, cuốn thêm chút nữ trang vàng bạc trong cung, suốt đêm trốn đi.

Hiện giờ toàn thành giới nghiêm, hắn không thể ra khỏi thành mà không có kim bài, dự trước sẽ cùng đám thường dân trốn đi, tóm lại sao đi chăng nữa so với ở lại trong cung vẫn an toàn hơn.

Nhưng thật không ngờ, hắn ở cửa cung lại gặp được Mân Thạc, lập tức gạt bỏ ý tưởng đó.

Mười năm thâm cung, luôn bị xem thường khi nhục. Hiện giờ, cuối cùng hắn cũng có được cơ hội ngẩng cao đầu!

**********

Kiến Thuần năm thứ mười, khi quân Kim Ma sắp đánh vào hoàng thành Thiên Triều, Chung Đại một mình vào cung, chém đầu hoàng hậu cùng hoàng đế Thiên Triều, ra hàng Kim Ma, được đế hậu Kim Ma vô cùng trọng dụng.

Trong lúc đó, quân đội Thiên Triều mất đi hoàng đế do đại tướng quân Giản Tùng cầm quyền, ủng hộ Nhị hoàng tử Chu Mân Thạc lên làm tân đế, vượt sông tiến về Giang Nam, bỏ lại lãnh thổ rộng lớn phía bắc. Một năm sau, sửa niên hiệu thành ‘Thành Phục’.

Dân Thiên Triều khắp chốn bắc nam đều thương tiếc cho vong đế, đồng thời vô cùng tưởng niệm cố quốc, đem Chung Đại hận tới thấu xương.

Sau khi quân Kim Ma tiến vào kinh thành, dã tâm bừng bừng từng vài lần phát động công kích về phía Giang Nam. Nhưng bởi vì thủy quân Thiên Triều chiếm ưu thế tuyệt đối, hơn nữa Giản Tùng lại có một đội quân chiến đấu liều chết, cho nên Kim Ma đành đại bại mà rút quân.

Giang Nam giàu có và đông đúc, có lý nào Kim Ma lại buông tha. Thiên Triều lại đang ở giai đoạn nghỉ ngơi phục hồi, không muốn tái chiến. Cuối cùng trải qua hiệp nghị song phương, cắt sông mà trị, Thiên Triều hàng năm sẽ tiến cung Kim Ma cống nạp, nhưng không xưng thần.

Quyết định lấy một con sông ngăn cách Thiên Triều và Kim Ma, hai bên yên ổn, cứ như vậy mà qua sáu năm.

Thành Phục năm thứ sáu, thu — lại đến mùa Thiên Triều hướng về Kim Ma cống nạp.

Từng đại đội thuyền từ phía nam vượt sông mà đến, khiến cho người dân khắp dọc đường đi không thể không ngoái nhìn, hàng hóa tất thảy đều được thồ trên lưng la.

Từ sáng sớm, từng đoàn từng đoàn nối tiếp nhau, nhưng mãi cho đến chạng vạng mới kiểm kê xong. Lúc sắc trời nhá nhem tối, cống vật do đoàn sứ giả Thiên Triều mang tới mới hoàn toàn được đẩy vào dịch quán.

Đoàn sứ giả tổng cộng có hơn hai mươi người, trong đó có một người tuấn mĩ trẻ tuổi nhất, kéo lão hán Kim Ma phụ trách dịch quán, cười nói “Hôm nay là rằm tháng tám, nghe đồn ở nước các ngài từ đế vương đến thường dân ai nấy đều ngoạn nguyệt ngắm trăng có phải không?”

“Cũng không hẳn là vậy.” Lão hán sau một hồi sửng sốt, cũng cười “Từ hai năm trước, chúng ta mới bắt đầu tổ chức ngày hội của người Trung Nguyên. Bây giờ trên đường lớn, khắp nơi đều bán rượu trái cây, sênh ca hát hò, Hạnh Hoa lâu chỗ trống cũng không còn vì đã bị người ngắm trăng bao hết, náo nhiệt đến tận bình minh, thật sự rất vui nha!”

“Nghe nói Ưng Dương tướng quân Chung Đại của các ngài cũng xuất hiện ở Hạnh Hoa lâu để ngắm trăng, có thật không vậy?” Ánh mắt người trẻ tuổi dần dần lợi hại, tản mác hào quang sắc bén.

“Đúng vậy, cái này ai nấy đều biết.” Lão hán ngó chung quanh không có người, tiến đến bên tai người trẻ tuổi thấp giọng nói “Tuy hắn có công với Kim Ma… Nhưng thành thật mà nói, đừng nói Thiên Triều hận hắn, ngay cả người Kim Ma cũng không mấy ai coi trọng hắn… Hành thích giết vua mà là kẻ tốt à? Hắn bây giờ không còn nơi nào để đi, mới ở cái chốn cách Giang Nam nghìn dặm này, giống như chó canh cửa cho Kim Ma đế ấy chứ!”

Nghe được ba chữ ‘Chó canh cửa’ này, con ngươi sâu thẳm của người trẻ tuổi hơi hơi co rút lại, nhưng nháy mắt liền khôi phục thái độ bình thường “Chúng ta đêm nay không có việc gì làm, lại đang là rằm tháng tám, đường phố náo nhiệt như thế trở về ngay cũng đáng tiếc… Ngài có thể cho chúng ta đi dạo quanh phố phường một chút được không?”

Sau khi lão hán đánh giá đoàn người một chút, cười nói “Đúng ra các ngươi đến từ Giang Nam thì không được, nhưng nơi này vốn là một nơi hỗn tạp, các ngươi lại chỉ có hai mươi mấy người, ra ngoài tản bộ cũng không có việc gì. Chỉ có điều đừng nói thân phận ra, chia nhau mà đi, trước bình minh thì trở về, đừng để cho ta khó xử là được.”

“Đó là điều tất nhiên rồi, xin ngài cứ yên tâm.”

Người trẻ tuổi nhét vào trong tay lão hán một thỏi bạc, liền quay lại hướng đoàn sứ giả phất tay “Đêm nay không còn chuyện gì, chúng ta chia nhau ra, ra ngoài tìm vui thôi.”

Thế là hơn hai mươi người, phân thành tốp năm tốp ba, vô cùng hào hứng ra khỏi dịch quán.

**********

Người trẻ tuổi cùng một nam nhân da trắng đi chung với nhau, khi đến trước cửa Hạnh Hoa lâu, nam nhân kéo vạt áo hắn lại “Thạc gia, chúng ta không nên đi vào.”

“Nguyễn Oa, sợ bị hắn nhận ra sao?” Mân Thạc khẽ nhướn hàng mày dài nhập tấn, đôi mắt xinh đẹp đen láy hơi hơi nheo lại, đánh giá nam nhân “Ngươi xem thử, ta có còn là bộ dáng sáu năm trước không?”

“… Thưa không.” Nguyễn Oa cúi đầu, thanh âm nhu hòa mang theo chút lanh lảnh.

Mân Thạc bây giờ thân trường ngọc lập[4], chân mày cùng khuôn mặt cũng đã có góc cạnh sắc sảo của một nam tử, so với đứa nhỏ trước kia, quả thật là thay đổi rất nhiều.

Nhưng Nguyễn Oa biết, bộ dáng hiện tại của mình, so với sáu năm trước vẫn không có gì khác biệt.

“Ngươi yên tâm, ta đã tính toán rồi.” Mân Thạc vỗ vỗ vai Nguyễn Oa, cúi đầu thấp giọng nói “Chúng ta tìm chỗ nào cạnh cửa sổ, treo thêm tấm bình phong… Đảm bảo chỉ có chúng ta nhìn thấy y, chứ y không thể nào thấy chúng ta được.”

Nói xong, hắn kéo Nguyễn Oa lên lầu.

Lúc này, khách nhân ngồi trên lầu đã kín chỗ, chỉ còn một vị trí trống cạnh cửa sổ ở góc phía tây bắc.

Mân Thạc đoán chỗ đó là chỗ được giữ cho Chung Đại, cho nên đến một chỗ cách đó không xa, đưa cho người chủ bàn hai thỏi bạc, sau khi đẩy được họ đi, lại gọi một bàn rượu và thức ăn, lấy cớ sợ không thích người khác nhìn, kêu tiểu nhị treo hai bức bình phong chắn lại.

Hai chén rượu vừa mới xuống bụng, chợt nghe có tiếng người ồn ào, Mân Thạc buông chén, cắn răng xoay người, từ khe hở của bức bình phong nhìn ra bên ngoài.

Chung Đại thân mặc thường phục, dẫn theo hai gã lính, an vị ghé vào cửa sổ uống rượu.

Trên bàn của y có vài món đồ nhắm, một bình rượu đại đàn quế hoa, so với tưởng tượng của Mân Thạc thì đơn giản hơn nhiều lắm.

Y hơi hơi hướng về phía cửa sổ, nghiêng nghiêng lộ ra sườn mặt. Mỗi một phân góc cạnh, mỗi một tấc hình dáng, đều là bộ dáng in sâu trong trí nhớ Mân Thạc, anh tuấn mà ôn nhuận, mang thêm một chút u buồn tang thương.

Đáng chết! Sáu năm trước y đi nương vào địch quốc, không phải là vì theo đuổi vinh hoa phú quý sao? Không phải là muốn làm mưa làm gió không ai bì kịp đó à? Rồi còn nhất định phải đi rêu rao khắp nơi, dương dương tự đắc nữa?!

Mân Thạc một bên căm phẫn, quăng chén rượu trong tay, một bên lại có chút phát run.

Chung Đại nhấp môi vài chén, hơi hơi nhíu mày. Trực giác nhạy cảm được hun đúc từ trên chiến trường làm cho y cảm giác được một đạo tầm mắt đang nhìn mình, ánh mắt này hung ác nham hiểm, không tốt chút nào.

Mấy năm nay, người Thiên Triều muốn ám sát y không phải là ít. Mà y còn mang sứ mệnh quan trọng, lúc này vẫn còn chưa tới thời điểm.

Chung Đại đứng lên, nhìn tới một chỗ cách đó không xa, sải bước đi đến vị trí treo bức bình phong ngăn cách kia.

Nguyễn Oa ngồi ở ghế dựa bên cạnh, từ khe hở của bức bình phong nhìn ra, thấy thân ảnh của Chung Đại càng ngày càng lại gần, trên trán mồ hôi lạnh tinh mịn tầng tầng chậm rãi chảy ra.

Chung Đại rút bội kiếm bên hông, hướng về tấm bình phong vẽ khổng tước đậu trên nhánh tùng xanh biếc một kiếm chém tới, bình phong nhất thời bị rách thành hai mảnh.

Mân Thạc nắm chặt chén rượu, cùng Chung Đại hai mắt nhìn nhau chằm chằm.

Sau khi ánh mắt sắc bén của Chung Đại nhìn đến Mân Thạc, tầm mắt đảo qua Nguyễn Oa bên cạnh “Hội trung thu, ra ngoài uống rượu ngắm trăng chính là vui chơi náo nhiệt. Nếu muốn yên tĩnh, chi bằng về nhà, chứ che che dấu dấu là ý gì?”

Nói xong, y trở về vị trí của mình, không như chưa từng phát sinh chuyện gì tiếp tục uống rượu, thi thoảng còn nhìn ra ngoài cửa sổ ngắm trăng lên cao.

Mân Thạc nhẹ nhàng thở ra, Nguyễn Oa trong lòng lại đại chấn.

Chung Đại làm như vậy, rốt cuộc là có ý tứ gì? Chung Đại cho dù nhận không ra Mân Thạc, cũng không thể không nhận ra mình được.

Với thân phận nội thị của mình, làm thế nào mà được phép ra khỏi cung? Chỉ cần dùng chút tâm tư liền có thể đoán ngay. Chẳng lẽ y không muốn lần thứ hai lập công, trước mặt Kim Ma đế tranh công lĩnh thường ư?

Phải chăng…

Mân Thạc đứng dậy rời bàn, kéo Nguyễn Oa, trước ánh nhìn chăm chú của mọi người đi xuống tửu lâu.

Chung Đại không nhìn bọn hắn.

“Y quả nhiên không nhận ra ta! Mấy năm nay, ta chính là ngày ngày đêm đêm, không có lúc nào không nhớ tới y.” Ra khỏi tửu lâu, đến chỗ đám đông náo nhiệt, Mân Thạc dừng cước bộ, ngửa đầu nhìn bầu trời đen thẫm.

Ngữ điệu thống hận thê lương, lại ẩn ẩn sầu não.

Gặp qua Chung Đại , Mân Thạc không còn lòng dạ nào mà uống thêm được nữa, thế là cùng Nguyễn Oa lướt qua phố xá phồn hoa sầm uất, đèn sáng trưng như ban ngày trở về dịch quán, qua loa rửa mặt chải đầu rồi ngủ.

Lão hán của dịch quán còn chê cười bọn họ một trận, nói rằng tuổi trẻ mà không biết ngao du thưởng thức.

Phòng dịch quán cứ hai người một gian, trên bàn đốt một ngọn đèn dầu, hai chiếc giường được đặt đối diện nhau.

Mân Thạc gặp lại Mân Thạc, sau khi ngủ chỉ cảm thấy tinh thần rối bời, những giấc mơ hỗn loạn cứ thay phiên nhau ùa tới.

Ánh trăng sáng tỏ từ phía tây rọi vào cửa sổ, nhẹ nhàng lướt qua bóng đêm, làm cho gian phòng trở nên trong trẻo sáng ngời.

Mân Thạc nửa mơ nửa tỉnh, liên tục cựa mình.

Nguyễn Oa ở giường đối diện, thật cẩn thận mà nằm, không ngủ, cũng là không dám ngủ.

Dưới ánh trăng, hắn nhìn thấy khuôn mặt đang ngủ của Mân Thạc dần dần ửng hồng, giữa hai chân thon dài phủ tiết khố bằng bạch gấm, gồ lên một ngọn đồi nhỏ.

Đó là dục vọng sắp thức tỉnh của thiếu niên… Nguyễn Oa, chưa bao giờ trải qua cái gọi là dục vọng.

Tuy nói lúc này, hắn ở bên cạnh Mân Thạc coi như được sủng ái, nhưng vẻn vẹn chỉ là một kẻ được chủ thượng xem trọng nhiều hơn đám nô tỳ một chút thôi. Hắn đã mất đi rất nhiều, hắn không muốn cả đời chỉ dậm chân ở mức này.

Hắn muốn đường đường chính chính đứng trên triều đình, thậm chí nắm giữ vận mệnh của kẻ khác… Giống như ngày trước những kẻ kia nắm giữ hắn vậy.

Hắn đối với Mân Thạc mà nói, nhất định là có điểm đặc biệt ở phương diện nào đó, bất luận kẻ nào cũng không thay thế được.

Tim Nguyễn Oa đập như trống vỗ. Hắn lặng lẽ xoay người ngồi dậy, xỏ giày, đi đến bên giường của Mân Thạc, dùng những ngón tay linh hoạt mềm mại cởi tiết khố thiếu niên xuống.

Phân thân mang theo một chút ngây ngô, cứ như vậy thẳng tắp bật ra. Tuy rằng còn chưa phát dục hoàn toàn, nhưng kích cỡ đã phi thường đáng nể.

Nguyễn Oa do dự một lát, cuối cùng cúi người, đem thô vật trên đỉnh đang chảy ra chất lỏng trong suốt, còn có điểm lờ lợ tanh ngậm vào trong miệng, dùng lưỡi khẽ mút chậm liếm.

Loại chuyện này, trong những năm tháng dài đằng đẵng bị Khương hoàng hậu hãm hại kia, hắn vẫn trộm làm. Với cung đình thị vệ, thậm chí là những cung nữ, nương nương tịch mịch khó nhịn… Nếu không phải vậy, cộng thêm một chút mánh khóe, hắn làm sao có thể sống sót tới ngày hôm nay?

Chung Đại thuận buồm xuôi gió vĩnh viễn sẽ không biết, hắn vì sống sót, đến tột cùng đã phải trả giá đại giới quá nhiều.

Mân Thạc nhẹ nhàng phát ra một tiếng rên rỉ, chậm rãi mở mắt. Nhìn đến Nguyễn Oa phủ trên người hắn, ánh mắt mê mông.

“… Bệ hạ, xin hãy để nô tài hầu hạ người.”

Việc đã đến nước này, lại thấy Mân Thạc không có gì bài xích, Nguyễn Oa lá gan càng thêm lớn, một mặt tiếp tục vỗ về an ủi dương vật của thiếu niên, một mặt cởi bỏ tiết khố, trèo lên trên giường Mân Thạc

Hắn hướng Mân Thạc nở nụ cười quyến rũ, mở ra hai chân, đưa tay quệt lấy dịch của thiếu niên đưa vào hậu đình của chính mình, bắt đầu trừu tống khuếch trương.

Mân Thạc nhìn hắn, không nói được lời nào, trong đôi mắt hơi hơi có chút tơ máu.

Nguyễn Oa tiếp tục điều tâm, vẫn cười xinh đẹp, ngón tay đưa đẩy ra vào ngày càng nhanh.

Hắn đã sắp qua hai mươi sáu tuổi, đối mặt với dung nhan tuấn mỹ của Mân Thạc, thật sự không tin tưởng nhiều lắm có thể hấp dẫn được đế vương trẻ tuổi này.

“… Xoay người sang chỗ khác!” Mân Thạc bỗng nhiên mở miệng, thanh âm cùng thần tình hung ác “Đừng có để cho trẫm thấy phía dưới cùng mặt của ngươi!”

Nguyễn Oa vội vàng xoay người, dùng tư thế nằm úp sấp, lưng hướng về Mân Thạc.

Hắn không nhìn thấy Mân Thạc, chỉ có thể cảm giác được Mân Thạc từ phía sau gắt gao ôm lấy hắn, dùng răng nanh cố sức cắn lấy cổ của hắn, bàn tay liều mạng tàn sát hai nhũ tiêm trước ngực.

Cái loại tư thế cùng lực đạo này, hung mãnh giống như dã thú chốn rừng già, bức bách như muốn nuốt hắn vào bụng.

“Chung Đại… Trẫm muốn giết ngươi! Trẫm muốn tận tay xẻo thịt róc xương của ngươi!!” Mân Thạc một bên hung dữ bá đạo va chạm, một bên ồ ồ thở dốc.

Âm thanh nện vào da thịt dâm mĩ, đệm theo là tiếng mắng chửi không rõ ràng của Mân Thạc, trong bóng đêm dày đặc yên tĩnh vang lên.

Không biết qua bao lâu, hai người đều trong tình trạng kiệt sức mà xụi lơ ngã xuống giường, thần trí mơ hồ.

Nguyễn Oa gần như mê man nhớ rõ, thời điểm tới lần cuối cùng, động tác của Mân Thạc bỗng nhiên trở nên triền miên mà mềm nhẹ, lời nói thốt ra, cũng chỉ lặp đi lặp lại một câu kia —–

“Tiềm Chi, Tiềm Chi của trẫm…”

——————————

[1] Hoàng điệp: Bướm vàng.

[2] Đạo công cáo thành: Việc lớn đã xong.

[3] Tốt: Là một quân trên bàn cờ tướng. Mỗi bên bàn cờ sẽ có 5 con tốt tượng trưng cho đơn vị quân đội nhỏ nhất ngày xưa là 1 đội gồm 5 người lính, họ sử dụng 5 loại binh khí khác nhau. Tốt chỉ được đi thẳng theo chiều đứng và có thể ăn quân từng bước một, khi qua sông, chúng có thể đi và ăn theo chiều ngang. Nhưng dù ở đâu đi nữa thì tốt vẫn không được đi lùi. Cho nên, Chung Đại nói mình không thể trở về nữa là vì vậy.

[4] Thân trường ngọc lập: đại khái là thon dài cao lớn, đẹp đẽ tôn quý như ngọc.

" Gọt xoài đừng để xoài chua,
Lựa bạn đừng để bạn cua bồ mình"

Haizz nó không cua mà nó ngủ chung luôn mới đau 😑
Đã từng trải qua cảm giác đó😑 nó rất ư là khốn nạn😑

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro