Chap 4.3 ( Hạ)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Trăng tròn vạnh như mâm dần dần chìm vào phía đông.

Đêm trung thu hằng năm, Chung Đại đều đến Hạnh Hoa lâu, ngắm trăng uống rượu.

Y từ nhỏ đã sống lang thang trôi dạt, thấp kém gian khổ. Thời gian duy nhất sinh mệnh cảm giác được hạnh phúc là tám năm được ở bên nương nương và Mân Thạc, thêm đó là hai năm ở biên quan kia.

Mỗi mùa thu trong mười năm ấy, cho dù là đang ở quân doanh, nương nương và Mân Thạc đều không quên y, vẫn nhớ cấp cho y một ít lễ vật gì đó.

Rõ ràng biết nên là quân thần, quan hệ chủ tớ, nhưng từ đáy lòng vẫn nồng đậm nảy sinh cảm giác ấm áp của gia đình.

Dù rằng liều lĩnh, nhưng rất muốn ôm lấy ấm áp kia, mặc cho đằng sau sự ấm áp này ẩn giấu toàn gai độc, thật giống như thiêu thân lao đầu vào lửa vậy.

Đến Kim Ma được sáu năm, nhưng đêm trung thu hằng năm vào Hạnh Hoa lâu, Chung Đại mới có thể hoàn toàn thả lỏng tâm tình, tạm thời đem tất thảy hỗn loạn vướng víu gác ra sau đầu.

Chỉ là không tưởng tượng ra, đêm trung thu năm nay lại bất ngờ gặp được người ngoài dự đoán.

Nhị điện hạ năm đó luôn lẽo đẽo theo mình giờ đã cao như thế, đã dần dần có bộ dáng của một nam nhân, duy chỉ có đôi mắt vẫn không thay đổi gì cả.

Xem ra Nguyễn Oa cũng không tệ lắm… Mình hẳn có thể yên tâm rồi.

Nghĩ đến khi Mân Thạc nhìn về phía mình, ánh mắt hung ác nham hiểm không hề tốt chút nào, đáy lòng lại âm ỉ đau. Thế nhưng mà cũng không thể trách hắn được…

Có điều, Mân Thạc vì sao lại ở chỗ này? Hoàng đế tự mình đến địch quốc không phải rất mạo hiểm sao? Lăng Trục Lưu và Giản Tùng vì sao cũng không nói trước cho y biết?

Không khỏi lo lắng và lo lắng.

Chung Đại hơi ngẩng cổ, một hơi uống cạn rượu quế hoa trong chén sứ, đứng lên, không nói lời nào ly khai Hạnh Hoa lâu.

Ngã tư đường phía trước, người vẫn như triều dâng, đèn đuốc sáng như ban ngày.

Chung Đại đem theo hai tên lính, ở giữa đám đông ngược dòng mà đi, hướng về phủ đệ của chính mình.

“Tướng quân, đêm nay là đêm trung thu mà không dạo quanh phố phường ạ?”

Mở miệng là một binh sĩ tuổi chỉ chừng mười bốn mười lăm tuổi, gương mặt và đôi mắt đều tròn tròn, khiến cho khuôn mặt càng có vẻ trẻ con hơn.

Chung Đại nhìn hắn, cười cười.

Đứa nhỏ này tên là Tiểu Ly, sáu năm trước, khi Chung Đại đi tuần tra thì gặp một khất cái người Kim Ma đang cùng một con cẩu đói tranh nhau nửa miếng banh bao thịt. Có lẽ là đồng mệnh tương liên, y liền thu nhận hắn, bố trí vào quân tịch, vẫn luôn dẫn hắn theo bên người.

Sau vài năm, chờ cho Tiểu Ly lớn chút nữa, tìm một cơ hội và viện cớ nào đó để cho hắn rời khỏi quân tịch, trở thành dân thường.

“Nói không chừng còn có thể gặp tướng quân phu nhân tương lai a.” Chung Đại từ trước đến nay nuông chiều Tiểu Ly, Tiểu Ly với y riết thành thói quen, thấy y không nói lời nào, tiếp tục nháy mắt ra hiệu.

“Không được, các ngươi muốn đi thì đi đi.” Chung Đại phất phất tay.

Y như thế nào lại không biết, Tiểu Ly tuổi trẻ ham vui, trong lòng hẳn đã có dự tính sẵn rồi.

Quả nhiên, hai tên binh sĩ sau khi cao hứng bừng bừng hướng y hành lễ xong, nhanh chóng xoay người, hòa vào giữa đám đông náo nhiệt.

Chung Đại cười lắc đầu, một mình tiếp tục đi về phía trước.

Y chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thế nhưng cũng đã có tâm tình của tuổi già.

Vượt  qua đường phố náo nhiệt, đi đến trước cánh cửa trang nghiêm lạnh lẽo của tướng quân phủ, hướng hai thủ vệ chào mình khẽ gật đầu, bước vào đại môn dát đồng còn đính hai vòng khóa cửa đỏ thắm.

Y hơi hơi ngẩng đầu, nhìn đến một cái bóng nhỏ tinh tế đổ lên cửa sổ âm u của phòng ngủ, dưới ánh trăng còn lấp lánh ngân quang.

Y nhanh chóng đi vào phòng, bóng dáng kia liền phành phạch bay lên, đáp trên cánh tay, gù gù kêu vài tiếng. Hóa ra là một chú bồ câu đưa thư toàn thân tuyết trắng.

“Phi Tuyết, vất vả cho ngươi rồi.”

Chung Đại tháo ống trúc có chứa thư từ trên đùi của nó xuống, nắm chặt trong tay. Chú chim hoàn thành xong nhiệm vụ, vỗ vỗ cánh làm vài chiếc lông vũ rơi xuống, đảo một vòng rồi bay đi.

Vào buồng ngủ, châm cho ngọn nến sáng hơn, Chung Đại mở ống trúc được bịt kín bằng sáp, lôi mảnh giấy được cuốn ở bên trong ra, dưới ánh đèn mở xem.

Sau khi xem xong nội dung, y thở một hơi thật dài.

Nguyên lai, Mân Thạc lần này đến Kim Ma là trà trộn vào đám sứ giả tiến cung, hơn nữa còn không nói cho hai người Lăng Giản biết, đến khi mọi chuyện đã lỡ mới phát giác khiến bọn họ lo lắng vô cùng.

Bất quá cũng đã yên tâm phần nào, nếu là y phát hiện, Mân Thạc nhất định sẽ không có chuyện gì.

Nam ngạn trải qua nghỉ ngơi lấy lại sức, quân binh đã dần dần phục hồi. Thời khắc cùng Kim Ma quyết chiến, e là không đến vài năm nữa.

Lăng Giản hai người, một lo chính vụ một điều quân sự, đều là những vị trọng thần đứng đầu tinh thông, mưu kế hơn người, toàn tâm toàn ý phụ trợ tân đế. Lo ngại cuối cùng của nương nương, có vẻ đã có chút dư thừa.

Nếu như, dụng ý để Chung Đại kiềm chế hai người bọn họ không cần tới, vậy thì y chỉ một tác dụng duy nhất.

Đó chính là tiếp tục ẩn mình ở Kim Ma.

Đợi đến ngày quyết chiến, với năng lực của y, Kim Ma đế nhất định sẽ giao cho y một phần binh lực rất lớn. Chỉ nhiêu đó đã là then chốt giúp cho Thiên Triều giành được chiến thắng.

Đợi đến khi Thiên Triều thành công, đến khi thu phục được giang sơn, chính là lúc y chết đi.

Mấy năm nay, những khi nhàn rỗi, y đều tượng tưởng đến cái chết của mình.

Y không mong muốn sau khi bị bắt, bị trói và xử tử dưới ánh mắt theo dõi của cả bàn dân thiên hạ. Tuy rằng mang bêu danh ô nhục cuồn cuộn, nhưng chết kiểu này không khỏi quá mức thống khổ.

Trước khi đó, y sẽ tự kết liễu, cái còn lại chỉ là một khối thi thể. Muốn cho cả Thiên Triều an tâm, cho dù có chết cũng phải cho họ thấy xác của y… Dù sao cũng là một đống tử thịt đã mất tri giác, cứ mặc cho bọn họ giày xéo, xẻo thịt róc xương thôi.

Nghĩ đến đây, y ngẩng đầu nhìn ánh trăng, cảm thấy trong lòng bàn tay tuôn ra tầng tầng mồ hôi lạnh.

Y chẳng qua chỉ mới hai mươi bốn tuổi, thân cường thể kiện, thế mà có thể tinh tường nhìn được cái chết của chính mình, một cái chết vô cùng bi thảm.

Kỳ thật, nếu có một đường hi vọng, y vẫn là không muốn chết. Người càng lớn tuổi, càng gặp qua nhiều thương vong, lại càng bắt đầu sợ hãi cái chết hơn. Tuy rằng cảm thấy như thế thật đáng hổ thẹn, nhưng cũng không thể nào tránh được.

**********

Thành Phục năm thứ mười – thu – vào một đêm sương giăng mịt mờ, đại quân Giang Nam đổ bộ lên bờ, hoàng đế Thiên Triều tuổi còn trẻ tự mình chỉ huy đại quân, tiếp cận Kim Ma đánh úp bất ngờ.

Ưng Dương tướng quân Chung Đại tổ chức thủ thành chống cự lại, đồng thời lệnh cho thuộc hạ cấp báo về kinh thành cho Kim Ma đế, yêu cầu tiếp viện binh lực.

Theo báo, quân đội Thiên Triều lần này dốc hết binh lực cả nước, đột ngột tập kích, binh lực đóng ở bắc ngạn căn bản không thể ngăn cản.

Chung Đại thủ thành hai ngày thì nhận được hồi đáp của Kim Ma đế, lệnh cho y rời Bắc Giang thành, mang theo tất cả lương thảo bên trong, dẫn binh lui về Lục Dã thành nằm giữa Bắc Giang thành và kinh thành, tại đó hợp nhất với Vương sư, chung sức kháng địch.

Tuy nói Kim Ma là bộ tộc hiếu chiến, nhưng lại không hề khinh địch vô mưu. Loại lựa chọn này, không thể nghi ngờ so với phái binh tiếp viện phần thắng sẽ lớn hơn, Chung Đại cũng chỉ có thể phục tòng.

Xem ra, trận này không thể trong vòng hai ba tháng mà có thể chấm dứt.

Chỉ có điều, bỏ lại Bắc Giang thành, mang theo cả quân đội, lương thảo và ngựa, nhưng lại không dẫn theo dân chúng Kim Ma.

Nhận được tin tức lúc rạng sáng, lúc mặt trời còn chưa lên hẳn, Chung Đại liền vội vàng chỉnh đốn binh mã dưới trướng, đến khi có lệnh mở thành, toàn quân xuất phát tiến về phía Lục Dã thành.

Nắng sớm nửa tỏ nửa mở, giữa đoàn mã xa lộc cộc, Chung Đại một thân hồng y kim giáp, cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết, nhìn đến tùy thị Tiểu Ly bên cạnh cũng đồng dạng kỵ mã, thân hình và dung mạo đều rút đi vài trẻ con, bỗng nhiên cảm thấy tâm mềm nhũn.

Gần như là Chung Đại nhìn Tiểu Ly lớn lên. Hai năm trước đã để hắn thoát khỏi quân tịch, lại bị hắn ầm ĩ quấn nháo dọa tìm cái chết, cuối cùng phải lấy thân phận tùy thị giữ hắn lại.

Chỉ mới mười tám mười chín tuổi, vẫn là đứa nhỏ tràn đầy nhiệt huyết, cái gì cũng đều chưa hiểu mà thôi.

Lại nói, Mân Thạc tuổi cũng xấp xỉ cỡ này, thế nhưng trên lưng lại gánh vác trách nhiệm lớn lao vô cùng.

“Tiểu Ly… Sau khi ra khỏi thành rồi, ngươi không cần phải theo chúng ta đến Lục Dã thành.” Chung Đại nhìn hắn, chậm rãi mở miệng “Dù sao ngươi cũng không phải là quân nhân, tìm một nơi nào đó tránh thân, chờ sau khi chiến tranh chấm dứt rồi…”

“Tướng quân cho rằng, Tiểu Ly là người sợ chết như vậy sao?” Tiểu Ly cắt ngang lời y, ưỡn thẳng ngực, vẻ mặt quả cảm kiên quyết “Ngài chớ nên nói những lời như thế. Tướng quân là người tha hương còn bằng lòng vì bảo hộ đất đai và dân chúng Kim Ma mà chiến đấu, Tiểu Ly há có thể chạy trốn vào lúc này sao?”

Chung Đại yên lặng không nói tiếp nữa. Y thùy hạ mi mắt, gần như vô thức vươn tay, sờ lên lớp lông thô cứng của Ô Vân Đạp Tuyết.

Mười năm ngủ đông, này chiến mã một thời từng cái thế vô song, cũng bắt đầu già đi.

Y hổ thẹn với Tiểu Ly, với sự tín nhiệm của chúng quân Kim Ma dưới trướng. Nhưng y, còn có sứ mệnh không thể không hoàn thành.

“Cho nên, tướng quân, xin hãy cho Tiểu Ly theo đội quân, cho ta tận mắt chứng kiến phe nhà đẩy lùi kẻ xâm lăng, thu phục Bắc Giang thành, cứu lấy dân chúng bên trong.”

Từng tự Tiểu Ly nói, rõ ràng trở nên sục sôi mạnh mẽ.

Mười năm trước, Kim Ma vì củng cố thống trị, không biết đã giết chết bao nhiêu con dân Thiên Triều… Hiện giờ là trăm họ Kim Ma ở lại Bắc Giang thành, chẳng đoán được sẽ như thế nào đây.

Chung Đại sau một lúc yên lặng thật lâu, nâng mắt lên, nhìn Tiểu Ly cười yếu ớt “Hảo, vậy thì ở lại đi.”

Tiểu Ly hoan hô một tiếng, lại khôi phục bộ dáng hoạt bát thường ngày, bắt đầu nói đùa “Tướng quân mấy năm nay không thú phu nhân, chắc là đối với nữ tử Bắc Giang thành không hợp mắt. Lục Dã thành so với nơi này lớn hơn rất nhiều, lại vô cùng phồn hoa. Đi chuyến này, nói không chừng tướng quân lại gặp được người vừa ý đó!”

Chung Đại lắc đầu cười khẽ.

Y vẫn để Tiểu Ly lại bên cạnh, ngoại trừ sự kiên trì của hắn, kỳ thật cũng có chút tâm tư.

Tiểu Ly này thiên chân vô tà, lại cứ thích bám dính lấy y, giống như Mân Thạc khi xưa vậy. Mặc dù bộ dạng bất đồng, nhưng thần thái cùng tuổi tác thì gần như ngang nhau.

Nhìn Tiểu Ly cứ từng chút từng chút lớn dần lên, thật như là thấy được Mân Thạc ở bờ đối diện sông Trường Giang, cứ thế không tự giác được mà sủng hắn, mặc hắn hồ nháo.

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro