Chap 8.1

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ngự y thấy Mân Thạc lo lắng, sợ tới mức không dám chậm trễ, vội vàng xem bệnh.

Nhưng hắn tuổi tác lớn, lại vừa chạy một đường, cộng thêm Mân Thạc ở bên tai không ngừng nôn nóng thúc giục, phảng phất như còn bắn tia lửa về phía hắn, nhìn khí sắc nửa ngày, lần mò nửa ngày cũng không tìm ra được nguyên cớ.

Chung Đại cắn chặt răng, nhìn thái y đã lớn tuổi như vậy, gấp đến độ trán đổ đầy mồ hôi, bụng có chút không đành lòng, bèn cố chịu đựng đau nhức, đôi môi run run mấp máy "Ta không sao, đừng lo... chỉ là... chẳng qua, hôm nay không chừng buổi tối lại mưa."

Ngự y bừng tỉnh đại ngộ, đứng thẳng dậy, lập tức bẩm báo "Đúng rồi! Thưa bệ hạ, trong vòng nửa tháng, tay chân cùng xương sườn hắn bị đánh gãy hai lần, trong thời gian lành lại vẫn ở căn phòng âm u ẩm thấp này, phong thấp tận xương, cho nên một khi mưa nắng thất thường thì bệnh tái phát, toàn thân đau nhức không chịu nổi."

"Vậy... Có cách nào trị dứt cơn đau cho hắn không?"

Mân Thạc biết Chung Đại trời sinh cứng cỏi ngoan cường, bệnh tật đau đớn bình thường không để vào mắt, hiện giờ thấy y đau đến phát run, thân thể lại suy yếu, gầy chỉ còn da bọc xương, sợ y chống đỡ không được mà đau đến chết.

"Khởi bẩm hoàng thượng, phong thấp tận xương là bệnh mãn tính, chỉ có thể dùng dược chậm rãi điều trị, nếu vội vàng nôn nóng khó có thể chữa khỏi. Trước mắt, nên quét tước lại phòng này cho sạch sẽ, thay đổi nệm giường khô ráo, bày chậu than xung quanh để bớt ẩm, sau đó dùng thêm phong thấp cao để giảm đau..."

"Được rồi, được rồi, đừng có dài dòng nữa, mau đi gọi người làm đi!"

Lòng Mân Thạc đã sớm nóng như lửa đốt, lớn tiếng đánh gãy lời hắn.

"Vâng, vâng." Ngự y một bên lau mồ hôi, một bên nhanh chóng ra khỏi cửa.

Rất nhanh, trong phòng liền nhiều ra một đống cung nữ nội thị, quét quét tước tước, sau đó đặt thêm chậu than, mặt đất lần thứ hai trải thảm lông thật dày, mọi vật dụng trong phòng, thậm chí cả giường lớn, tất thảy đều được đổi thành mới.

Mân Thạc vẫn ôm Chung Đại, luôn miệng hỏi y cảm thấy thế nào.

Mân Thạc và Chung Đại đều thân cao thể trạng, theo lý, không thể bằng một vòng tay mà thoải mái ôm y như vậy. Nhưng Chung Đại gầy đến lợi hại, Mân Thạc ôm vào trong ngực, ngón tay, khuỷu tay đều bị xương cốt nhô lên đâm có chút đau, không khỏi cảm thấy chua xót, hối hận bản thân lúc trước chỉ lo sinh khí khiến cho y bị người tùy ý đối xử chà đạp.

Sau khi phòng được dọn dẹp xong, nhóm cung nhân đều thối lui, Mân Thạc thay Chung Đại cởi áo, đặt y lên tấm nệm bọc da điêu mềm mại, để cho ngự y cời lửa, tự mình bôi thuốc cho Chung Đại.

Thời tiết vốn nóng bức, trong phòng còn bày thêm bảy tám chậu than lớn, chờ ngự y trị liệu xong, Mân Thạc và ngự y đã đầm đìa mồ hôi, ngay cả xiêm y cũng ướt một mảng.

Tuy rằng Chung Đại cả người cũng đồng dạng ướt sũng, nhưng hơn hết đã không còn đau lợi hại như vậy nữa.

Ngự y làm xong bổn phận, liền thức thời mà rời khỏi phòng, lưu lại hai người Mân Thạc cùng Chung Đại.

Chung quanh không còn ai, Mân Thạc lấy tay nâng mặt Chung Đại, buồn bã cười thành tiếng "Được rồi, ngươi thắng... Trẫm thích ngươi, cho dù tới mức này... trẫm vẫn không thể bỏ ngươi."

Mân Thạc cười cười, trong đôi mắt, nước mắt đã lăn dài, nhỏ vào ngón tay của Chung Đại "Trẫm không lừa ngươi, không hề lừa ngươi, cũng không muốn nói dối với bản thân mình nữa... Chắc ngươi đắc ý lắm đúng không? Mỗi một lần ngươi lừa gạt đùa bỡn trẫm, trẫm vẫn là lại một lần đem tâm ra giao cho ngươi..."

Chung Đại hơi hơi hé miệng, muốn nói một chút gì đó, nhưng chung quy cái gì cũng không thể thốt thành lời.

"Thật kì quái, nói những lời này xong, trẫm ngược lại rất thoải mái." Mân Thạc nhìn y, vươn tay, mơn trớn một chút lông mi của y.

Đậm nhạt thích hợp, ánh lên cỗ anh khí sáng ngời.

Mân Thạc đã nghĩ thông suốt.

Nói với Chung Đại những lời này, không có nghĩa là mình yếu thế.

Không rời bỏ y, nhất định không rời bỏ y.

Che giấu bảo hộ y, hoặc là vì cơn giận sai lầm không đâu kia mà đánh mất y, cuối cùng vẫn chỉ là tra tấn chính mình mà thôi.

Nếu đã như vậy, còn ngại gì mà không đem hết thảy đặt ra chỗ sáng.

Chung Đại là người của hắn, hắn làm gì Chung Đại, tốt cũng thế mà xấu cũng thế, thưởng cũng ổn mà phạt cũng vậy, không phải đều là lẽ thường sao?

"Tuy rằng trẫm hận ngươi, nhưng ngươi ở trong tay trẫm đã ăn không ít đau khổ, còn chịu một thân ốm đau..." Mân Thạc cúi người, khẽ khàng như chuồn chuồn lướt nước hôn lên môi y "Sau này, ngươi phải theo trẫm, cái gì cũng đừng muốn, trẫm sẽ không cho ngươi bất kì cơ hội nào nữa... Chờ khi ngươi mãn thọ, hãy trấn thay trẫm trấn lăng, ở nơi đó chờ trẫm."

Chung Đại kinh hoàng nâng mắt lên nhìn Mân Thạc

Trấn lăng chính là tập quán của hoàng tộc Thiên Triều. Hoàng thất sẽ chỉ định một người đắc lực tối dũng cảm ở bên cạnh phụng dưỡng, cùng chính mình táng chung một mộ, vì thế, cho dù ở âm phủ vẫn có thể bảo hộ được mình.

Người trấn lăng, thường thường là thanh niên trẻ tuổi khỏe mạnh bị giết, tuy rằng là một hình thức chôn cùng nhưng đồng thời cũng là tôn vinh tối cao.

Mà Mân Thạc, muốn sau khi hắn chết y phải trấn lăng, rõ ràng là muốn cùng y hợp táng một chỗ.

"Ngươi là người của trẫm, cho dù xuống dưới cũng phải đi theo trẫm, vĩnh viễn đừng mong trốn thoát thêm một lần nữa."

............

Nguyễn Oa đứng canh giữ ở ngoài cửa, đem những lời Mân Thạc nói bên trong, nghe được rõ ràng từng câu từng chữ.

Mặt hắn không chút thay đổi thùy hạ mi mắt, trong mắt lóe lên quang mang khác thường.

Phải không... Xem ra, hoàng thượng không có khả năng buông tay.

Hắn đi tới được địa vị như ngày hôm nay, chính là dựa vào việc lấy tính mạng chính mình đánh cược.

Những thứ hắn coi trọng, từ trước đến nay hắn đều không nhường cho ai, hao tổn tâm tư, mạo hiểm mỗi lần càng thêm liều lĩnh, tất cả đều đáng giá.

Chung Đại, đương nhiên cũng không ngoại lệ.

**********

Sau ngày đó, Mân Thạc lệnh cho ngự y nối lại gân mạch cho Chung Đại.

Gần bốn tháng, vết đứt trên gân tay gân chân Chung Đại toàn bộ đều héo rút, các ngự y phải dùng dao mỏng cắt da, lại dùng thêm thiết câu vừa dài vừa nhỏ tham tiến vào tận sâu bên trong cơ thịt mới có thể tìm được điểm tiến hành ghép nối.

Trong cả quá trình, Mân Thạc vẫn bồi ở bên cạnh Chung Đại.

Nhìn Chung Đại đau đến cả người mồ hôi lạnh, Mân Thạc tuy rằng thủy chung không nói bất cứ điều gì, nhưng mày cũng chưa hề giãn ra.

Sau đợt cắt cơ nối gân đó, những ngày tiếp theo, Mân Thạc dứt khoát không để cho Chung Đại rời khỏi bên người nữa, đưa y vào Võ Dao cung. Ngoại trừ phải lâm triều, ngay cả phê duyệt tấu chương đều ở bên cạnh, bất cứ khi nào cũng nhìn được y mới cảm thấy yên tâm.

Triều đình và hoàng cung đối với chuyện này có phần kín đáo phê bình, nhưng Mân Thạc bất vi sở động, vẫn như cũ làm theo ý mình.

Cứ như vậy, ngày tháng chẳng mấy chốc trôi qua, nháy mắt đã nửa năm, Thành Phục năm thứ mười lăm lại rét đậm.

Bên ngoài trời rét đến đóng băng, đại tuyết như lông ngỗng, bay múa ngày một nhiều.

Võ Dao cung, trong phòng ngủ rộng thênh thang của Mân Thạc, mặt đất trải thảm lông trắng thật dày, chung quanh đốt chậu than, ấm áp như xuân.

"Nào, ngày hôm qua ngươi không vịn vào bất cứ thứ gì đã đi được đến đây. Hôm nay nhất định phải vượt qua chỗ này."

Nguyên Vị chỉ mặc áo mỏng, đứng cách Chung Đại khoảng năm mươi bước, trước mũi chân hắn là một dải lụa tơ tằm đỏ thắm được chăng ngang trên mặt đất.

Trên người trên mặt Chung Đại đã có chút thịt, tuy rằng vẫn rất gầy nhưng cũng không đến nỗi bệnh ốm nữa. Y cắn chặt răng, chậm rãi di chuyển từng chút một, một bước lại tiếp một bước, gian nan đi về phía Mân Thạc.

Lụa tơ tằm đỏ trên nền tuyết trắng của thảm lông mềm mại, phá lệ bắt mắt.

Chỉ năm mươi bước, thế nhưng y đi đến non nửa canh giờ, mồ hôi đầm đìa.

Hai chân sau khi giẫm lên dại lụa tơ tằm, cố đi thêm nửa bước nữa, cuối cùng tới cực hạn, lập tức tê liệt ngã xuống mặt đất.

Mân Thạc vội vàng vươn hai tay đỡ được y, ôm vào trong ngực.

"Tiềm Chi, ngươi giỏi quá!"

Mân Thạc hoan hô một tiếng, hôn lên môi y, ôm y đến ngồi trên nhuyễn ghế, lại chạy đến dải lụa đỏ trước mặt, thật cẩn thận mà đem nó dịch lên phía trước nửa bước.

Chung Đại ngồi trên nhuyễn ghế, nhìn Mân Thạc như vậy, bỗng nhiên hốt hoảng không thôi.

Giống như, lại nhớ về năm tháng không hề nghi kỵ oán hận, tràn ngập ôn nhu đó.

Tuy rằng biết đó là ảo giác... nhưng, loại ảo giác này có thể dừng lâu hơn một chút, cũng thật tốt.

Đằng sau, ngoài cửa có người bẩm báo Phụ vương cầu kiến.

Mân Thạc tâm tình không tệ, liền sai người truyền Tam Hoàng đệ của hắn, Phụ vương tiến vào.

Phụ vương so với Mân Thạc nhỏ hơn một tuổi, cử chỉ lời nói rất có phong độ của một vị vương, tướng mạo đường đường, cao lớn khôi ngô, chỉ là cằm hơi nhọn. Hắn đi vào, mang theo một cỗ gió lạnh, trên mũ sa cùng áo lông điêu, tuyết đọng thành mảng rơi xuống.

"Bệ hạ cũng biết, Minh Nhi là ngày gì sao?" Phụ vương sau khi khom người hành lễ một cái, đứng thẳng dậy, khóe mắt đảo qua Chung Đại ngồi cách đó không xa.

"Minh Nhi, là ngày giỗ của phụ hoàng cùng phụ mẫu."

Mân Thạc không đáp, niềm vui trong mắt biến mất hầu như không còn, Phụ vương tự mình trả lời xong, lại tiếp "Chung Đại tuy rằng được ân xá, miễn tử tội, nhưng vẫn phải chịu tội. Vô luận như thế nào, ngày giỗ không bắt hắn đứng trước lăng phụ hoàng phụ mẫu nhận tội, phụ hoàng phụ mẫu ở trên trời có linh thiêng, e rằng sẽ trách cứ con nối dõi bất hiếu."

Khương hoàng hậu tuy là thân mẫu của Mân Thạc, nhưng dựa theo lệ thường, tất cả hoàng tử đều gọi nàng là mẫu hậu.

Sau khi khôi phục non sông, lăng đế hậu được dời từ Giang Nam tới hoàng lăng kinh thành, triều đình lại buộc Kim Ma giao xương sọ của đế hậu, chôn cùng thi hài, lần thứ hai hậu táng.

"Trẫm đã biết. Chuyện này, trẫm đã có chủ ý cả rồi, ngươi lui xuống đi."

Mân Thạc bị hắn nói mấy câu, tâm tình nhất thời chùng xuống, mày nhíu chặt lại.

Phụ vương cũng không hề nói thêm gì nữa, hướng Mân Thạc hành lễ rồi lui lại vài bước, xoay người rời khỏi phòng.

Tiểu thái giám giữ cửa, lập tức khép cửa phòng lại.

Mân Thạc đứng tại chỗ, sau vài phút thất thần, bỗng nhiên đi về phía Chung Đại, hai tay ôm chặt lấy cổ y, ánh mắt trở nên lạnh như băng "Ngươi, ngươi này..."

Toàn thân Chung Đại cứng còng, trong mắt ẩn ẩn toát ra khủng hoảng.

Ở trong tay Mân Thạc, y nếm qua không ít đau khổ.

Mân Thạc nhìn đến vết thương trên cổ tay y, ánh mắt chậm rãi mềm dần, thấp giọng nói "Hiện giờ, trẫm với ngươi tính toán này đó còn có ích gì... Trẫm luyến tiếc giết ngươi, là trẫm bất hiếu, không phải lỗi của ngươi... Hơn nữa, thân thể ngươi đã thành như vậy, cái gì cũng không thể..."

"Minh Nhi, đến để nhận tội, cũng là chuyện nên làm." Mân Thạc hôn lên vết sẹo trên cổ tay y, trong mắt ậng lên một tầng hơi nước "Đơn giản chỉ là đầu trần chân đất, quỳ trên tuyết một chút mà thôi... Trẫm sẽ sai người làm cho ngươi hai cái nhuyễn đệm lớn, trước khi đi, thoa một chút dược chống tê cóng là tốt rồi."

Tình cảm hoàng tộc không thể so với dân chúng bình thường. Mân Thạc thuở nhỏ đã tách ra khỏi mẫu thân, phụ thân có đến thăm, cũng là theo phép mà kiểm tra công khóa, hỏi một chút về cuộc sống hàng ngày của hắn.

Cho nên tình cảm của hắn, ngược lại đã dành cho Chung Đại, người từ nhỏ đã kề cận với hắn.

Bây giờ nhớ lại, mùa đông năm hắn mười tuổi ấy, nhìn Chung Đại mang theo đầu phụ hoàng phụ mẫu phóng ngựa đi xa, đau đớn nhất không phải là cha mẹ hắn chết, mà chính là sự phản bội của Chung Đại.

Hắn từng tín nhiệm, sùng bái, ái mộ Chung Đại như vậy.

Bất quá, hiện tại đừng lo.

Vẫn là thương y, không cho y ly khai, nhưng Mân Thạc hiện tại đã không còn là đứa nhỏ ngây thơ cái gì cũng không biết nữa.

Hắn tọa ủng thiên hạ, trong tay là hoàng quyền tối cao, đã có đầy đủ năng lực đem người mình yêu vững vàng ôm vào lòng.

**********

Hoàng lăng được xây dựng ở góc kinh thành, cách hoàng cung một khoảng tương đối, rộng hàng nghìn khoảnh, là nơi an táng đế hậu các triều đại Thiên Triều.

Chung Đại đầu trần chân đất, quỳ gối trước mộ của Thánh Văn Diễn Liệt tiên đế cùng Thánh Đức Minh Từ Khương hoàng hậu.

Ấn theo luật lệ Thiên Triều, tiên đế cùng Khương hoàng hậu hợp táng trong cùng một tẩm lăng, nhưng không cùng mộ thất.

Giống như quan hệ của bọn họ khi còn sống.

Mỗi người đều vì tình hình và lợi ích mà ở cùng nhau, đối với nhau không thể không hiểu biết, có lẽ cũng có một chút yêu, nhưng hai trái tim đã bị lợi ích quyền thế ăn mòn, không thể nào phù hợp.

Chỉ mong sau này ở ven hồ, vĩnh viễn không xuất hiện bóng người lo lắng khóc chẳng biết phải làm sao.

Lăng mộ sừng sững cao ngất, có dạng hình bán nguyệt, tầng ngoài được xây bằng đá tảng cứng chuyên dùng để xây thành, chỉ cần đứng trước nó đã có cảm giác áp bách trầm trọng.

Ngày hôm qua, tuyết đã muốn ngừng rơi.

Mân Thạc đứng phía sau Chung Đại, hơi hơi cúi đầu, nghe trọng thần ti chưởng lễ bộ niệm tụng trường tế văn mà năm nào cũng phải đọc một lần, ánh mắt thế nhưng vẫn chú ý đến y.

Tuy rằng bên dưới có nhuyễn đệm, hai bên có người giữ lấy Chung Đại, nhưng y quần áo đơn bạc, lại quỳ lâu trên nền tuyết lạnh, hàn khí tận xương, trên người bắt đầu đau đớn kịch liệt, không thể kiềm chế mà run bần bật.

Vì đây là tế lăng hoàng thất, nên ngoại trừ Mân Thạc và Chung Đại, cũng không có mấy ai ở đây.

Chỉ có bốn vị vương gia, mấy tên thị hầu bưng lễ vật cùng vài quan viên lễ bộ.

Bốn bề im ắng một mảnh, khi quan viên lễ bộ đang tụng đến nhập thần, Bách Khiếu Thanh quỳ trên mặt đất bỗng nhiên đẩy hai tên nội thị đỡ y ra, dùng hết tất cả khí lực đứng lên, xoay người, cố nhịn đau nhức tận xương nhào đến xô vào người Mân Thạc.

"Cẩn thận!"

Bất ngờ không kịp đề phòng, Mân Thạc bị đẩy té ngửa lưng đập vào mặt đất.

Cùng lúc đó, một mũi tên nhọn đen sì phá không mà đến, chật vật cắm vào gạch men xanh lát trên mặt đất cách Mân Thạc một khoảng không xa.

Chỗ mũi tên nhọn cắm vào, mặt gạch men dần dần xuất hiện một vòng tròn ám nâu, chứng tỏ mũi tên được tẩm kịch độc.

Quan viên lễ bộ ngừng tụng, mọi người nhất thời ào lên náo động.

Ngay cả bên trong hoàng lăng linh thiêng, cư nhiên còn có kẻ dám cả gan hành thích vua!

Mân Thạc đã có phần ổn định tinh thần, đưa tay kéo Chung Đại toàn thân đã đau đến phát run, thậm chí không thể nói thành lời ôm chặt vào người, đến khi từ mặt đất đứng lên, hàng trăm Ngự lâm quân từ ngoài hoàng lăng đã vọt vào bên trong, bao bọc lấy bọn họ ở giữa.

Ám sát đế vương, chuyện này không phải là việc nhỏ.

Trong nháy mắt, cả hoàng lăng hoàn toàn bị phong tỏa, trong thời gian đó, quân đội đã nhanh chóng đi tuần tra lục soát hòng bắt được tên thích khách.

Kết quả rất nhanh được đưa ra, không có thích khách!

Ở một góc bí mật của lăng mộ có giấu một cái giá đỡ đặt một nỏ cơ[1]. Nỏ được đặt vào vị trí bị kéo căng, lẫy nỏ được ấn xuống rồi dùng băng đóng băng lại.

Khi buổi tế diễn ra, vừa lúc niệm tụng rầm rì, lại thêm khói hương nến che khuất cỗ nỏ cơ kia, đồng thời làm cho băng tan chảy, độc tiễn cứ vậy bắn về phía Mân Thạc.

Kẻ bố trí cỗ nỏ máy này, nhất định là người cực kỳ am tường trình tự tế lăng. Ngay cả thời gian, vị trí đứng của Mân Thạc có gần với thị vệ hay không, cũng rõ như lòng bàn tay.

Nhưng kẻ nọ ngàn tính vạn tính cũng không thể dự đoán được, Chung Đại gần như đã thành phế nhân thế nhưng vẫn còn sót lại trực giác kinh nghiệm trên chiến trường, trong một tích tắc nghìn cân treo sợi tóc đã đẩy ngã Mân Thạc, giúp Mân Thạc né qua hung kiếp.

Đại sự ập tới, tất nhiên không thể tiếp tục tiến hành cúng tế.

Trước mắt, bị nghi ngờ đầu tiên chính là đám người phụ trách trông coi hoàng lăng cùng nội thị xếp hương đốt nến, bưng bê đồ cúng.

Bởi rằng để đặt được cỗ nỏ máy này, không thể không thông qua bọn họ.

Mân Thạc hạ lệnh bắt tất cả thái giám thủ lăng, sau khi giao cho hình bộ thẩm vấn, lập tức mang Chung Đại cùng đám người liên quan ngồi vào ngự liễn, giữa vòng vây của Ngự lâm quân rời đi.

Đến khi cùng Chung Đại trở lại Võ Dao cung, Mân Thạc vừa uống được nửa chén trà nhỏ, đã thấy Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng hốt ha hốt hoảng chạy đến.

Lăng Trục Lưu và Giản Tùng nhác thấy Chung Đại bên cạnh Mân Thạc, trên mặt đều có vẻ xấu hổ, nhưng chỉ chợt lóe rồi biến mất.

Mân Thạc không phát hiện điều gì không ổn "Chuyện nên làm, đã làm tốt chưa?"

"Thưa rồi ạ." Giản Tùng hướng Mân Thạc khom người "An Bình vương cùng Phụ vương đã bị tách ra giam lỏng trong cung, phủ trạch của bọn họ đều bị đại quân vây quanh, gia quyến nô bộc không thể ra ngoài... Lăng Vương cùng Hữu vương tuổi vẫn còn nhỏ, nhưng cũng khó đảm bảo không bị giật dây xúi giục, cũng bị tách ra giam lỏng."

Mân Thạc gật gật đầu "Tốt lắm... Trẫm sẽ tự mình thẩm vấn bọn họ, các ngươi lui xuống đi."

Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng cúi mình một cái thật sâu, khi đến thì vội vội vàng vàng, khi đi cũng vàng vàng vội vội không kém.

Trong cung xảy ra đại sự lớn như vậy, nơi chờ bọn họ đến để bàn bạc tra xét sự tình, còn có rất nhiều rất nhiều.

Chung Đại ngồi ở một bên, hết thảy nghe vào trong tai, tâm cứ như bị bóp nghẹt.

Đúng vậy! Nếu nội thị cả gan ám sát hoàng đế, phía sau chắc chắn có người bởi vì tham vọng của chính mình mà giật dây sai khiến.

Mà quyền lợi lớn nhất thế gian này, chỉ có hoàng quyền.

Mặc kệ cái gọi là huyết thống thân tình, là huynh đệ máu mủ.

Một núi không thể có hai hổ, chỉ cần trước mặt là hoàng quyền, đó là ngươi chết ta sống.

Huống hồ, trình tự tế lăng rườm rà phức tạp, ngoại trừ một số quan viên lễ bộ cùng nội thị tham dự, biết rõ đường đi nước bước để rồi lợi dụng sơ hở, cũng chỉ có thành viên hoàng tộc.

Nhưng vô luận như thế nào... Nếu có thể, y không mong muốn nhìn Mân Thạc huynh đệ tương tàn.

Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng đi khỏi, Mân Thạc ngồi trên ghế cau mày suy nghĩ một lát, quay đầu liền thấy Chung Đại, trong mắt lại lộ ra hạnh phúc, đứng lên đi đến bên cạnh y, vươn song chưởng ôm chặt y vào lòng "Tiềm Chi... Ngươi vẫn thích trẫm đúng không?"

Chung Đại không đáp lại, cũng không biết phải nên trả lời như thế nào.

Mâu quang Mân Thạc vụt cái hạ xuống, ảm đạm nói "Hay là... Chỉ bởi vì, nếu trẫm chết trước ngươi, sẽ không có ai chừa lại cho ngươi mạng sống?"

Chung Đại sợ hãi ngẩng đầu, nhìn vào Mân Thạc "Bệ hạ cát nhân thiên tướng, sao lại nói những lời..."

"Được rồi, ngươi cái gì cũng đừng nói." Mân Thạc cắt ngang, chăm chú nhìn y, khóe môi chậm rãi cong lên "Miệng người nói ra chưa hẳn đã đáng tin... Nhưng là Tiềm Chi, trẫm sẽ không hỏi thêm gì cả."

Vô luận là lý do gì đi chăng nữa, Chung Đại vẫn đang quan tâm Mân Thạc, chỉ như vậy thôi cũng đã đủ rồi.

Mân Thạc kỳ thật có điểm sợ hãi. Hắn sợ biết được nguyên nhân xác thực có thể khiến hắn mất đi đường sống mà hắn từng rất mực chờ mong.

**********

Từ khi Chung Đại đến Võ Dao cung, Ngâm Phương cung liền trở thành một nơi hoang trống. Hiện giờ, Phụ vương bị giam lỏng ở Tiễn Phong viện, còn An Bình vương thì giam ở Thiêm Hương các.

Trong phòng ngủ, Phụ vương đứng ngồi không yên, thỉnh thoảng lại ngó qua cửa nhìn quân sĩ canh gác bên ngoài, tâm loạn như ma.

Lúc ấy cùng cung phụng tử y đại thái giám Nguyễn Oa bày ra mưu kế, rõ ràng thấy đây là sách lược tuyệt đối không một tia sơ hở, nhưng sao đến cuối cùng Mân Thạc vẫn né được?

Kịch độc được tẩm trên mũi tên kia, kiến huyết phong hầu[2], cực kì quý hiếm, người thường đừng mơ chạm tới tay.

Nếu dựa theo nó tìm hiểu nguồn gốc, rất có thể cuối cùng sẽ liên lụy đến chính mình.

Đương nhiên... sẽ không mau được như vậy đâu. Trong lúc này, ắt hẳn Nguyễn Oa đang nghĩ biện pháp đem tất cả chứng cứ hành thích vua hủy diệt.

Dù sao, nếu sự tình bị vạch trần, Nguyễn Oa cũng khó mà trốn khỏi can hệ.

Nhắc tới Mân Thạc, hắn có phần không phục.

Mặc dù hắn nhỏ hơn Mân Thạc một tuổi, nhưng từ bé, vô luận là học bài hay tập võ, hắn đều giỏi hơn Mân Thạc. So với Mân Thạc, hắn càng thích hợp trở thành vua một nước.

Chẳng qua, Mân Thạc rất được sủng ái, lại có một mẫu thân giỏi giang, mới khiến tất cả các hoàng tử bị Mân Thạc đè đầu.

Nghĩ đến cuộc sống thuở còn ấu thơ, mẫu thân của mình là Côn phi bởi vì thất sủng, mỗi ngày đều bi ai thống thiết, lấy lệ tẩy mặt. Hằng năm nếu Thánh thượng ban thưởng cho nhóm hoàng tử, Mân Thạc luôn là người được lấy những thứ cực phẩm, còn hắn chỉ có thể lấy món thứ phẩm, những lúc đó lại càng thêm căm hận mẫu tử Mân Thạc.

Vừa rồi, có tiểu thái giám bưng ấm trà nóng tiến vào, đặt trên trà kỉ. Tuy rằng hắn bị giam lỏng, nhưng vẫn đường đường là thiên hoàng hậu duệ quý tộc, không ai dám khinh nhờn vô lễ với hắn.

Phụ vương Hữu Huyền bồn chồn lo lắng không yên, đi đến bàn trà, tự rót cho mình nửa chén trà nóng, uống cạn một hơi.

Vừa uống xong, Phụ vương liền cảm thấy không bình thường.

Giây tiếp theo, cơn đau quằn quặn như xuyên thủng ruột nhanh chóng từ bụng dưới lan ra.

Hắn thét lên, tay ôm chặt bụng ngã vật xuống đất, lăn được hai vòng liền nằm yên bất động.

Đúng vậy... Nếu sự tình bị phát hiện, Nguyễn Oa cũng khó trốn khỏi can hệ.

Cho nên, Nguyễn Oa lựa chọn giết người diệt khẩu.

Vệ binh ngoài cửa nghe thấy tiếng thét, vội vàng vọt vào cửa.

Nhưng lúc này, Phụ vương tứ chi đã muốn cứng còng, thất khiếu ồ ồ chảy ra tử hắc độc huyết, vô lực hồi thiên.

Truyện sắp hết rồi đó a~
Mọi người ngủ ngon a~ 😘

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro