Chap 8.2

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

“Cái gì?!”

Trong Võ Dao cung, Mân Thạc nghe Lăng Trục Lưu bẩm báo xong, đại kinh thất sắc, đập bàn rống giận.

Phụ vương bị giam lỏng trong Tiễn Phong viện, lại có thể uống thuốc độc tự sát!

Sau khi Phụ vương tự sát, cộng thêm việc Lăng Trục Lưu hỏa tốc điều tra, so sánh với tình hình trước mắt, các điểm mấu chốt đáng ngờ trong chuyện ám sát Mân Thạc đều chỉ về hướng Phụ vương.

Ba tháng trước, Phụ vương một mình rời phủ bí mật đến Tây Vực mua nửa cân kịch độc Đoạt Phách Lam, cùng với chất độc trên mũi tên là hoàn toàn giống nhau.

Một trong số nội thị thủ lăng đã nhận tội, cỗ nỏ cơ kia là do người của Phụ vương mang tới, mua chuộc hắn, đảm bảo chắc chắn hắn sẽ bình an vô sự, chỉ cần hắn đặt vào nơi đó.

Trong Phụ vương phủ, đã tra soát được long bào, long ủng…

…………

Nghe Lăng Trục Lưu bẩm báo xong, Mân Thạc từ kinh hãi cuối cùng cũng dần dần bình tĩnh trở lại “… Người cũng đã chết rồi, vậy chấm dứt đi. Môn sinh gia quyến, còn cả những kẻ tham gia trong đó, hết thảy giao cho hình bộ xử lý.”

Nói những lời này xong, Mân Thạc bỗng nhiên như nhớ đến điều gì “Tội hành thích vua, ấn theo luật pháp phải xử lý như thế nào?”

“Bẩm hoàng thượng, hành thích vua là trọng tội, theo luật phải tru di cửu tộc… Môn sinh bằng hữu cũng không thể thoát khỏi.” Lăng Trục Lưu lúng ta lúng túng nói.

“Nói với hình bộ, tru di cửu tộc… miễn đi. Nếu thật sự chiếu theo pháp luật, trẫm, còn cả ba vị Vương gia chẳng lẽ không phải trong vòng chín tộc của hắn sao?” Mân Thạc nhìn Chung Đại, mỉm cười “Họ hàng thân thích, xăm chữ vào mặt rồi đày bọn họ đi xa một chút là tốt rồi. Còn môn sinh bằng hữu thì điều tra kỹ lưỡng vào, nếu như không liên can, trẫm sẽ không vấn tội.”

“Bệ hạ thánh minh nhân đức.” Lăng Trục Lưu nghe Mân Thạc nói xong, trong lòng cũng cảm thấy vô cùng vui mừng, hướng Mân Thạc khom mình thật sâu.

Trước đó vài ngày, Lăng Trục Lưu cùng Giản Tùng đã bí mật trao đổi với nhau về chuyện Chung Đại.

Năm ấy, Chung Đại dưới sự trợ giúp của hắn đã cưỡi Ô Vân Đạp Tuyết chạy trốn, Mân Thạc thế nhưng giữa chốn quân thần trừng mắt nhìn theo, miệng phun một búng máu tươi rồi ngất lịm trên mặt đất.

Sau khi hồi cung, Mân Thạc sốt cao đến gần nửa tháng, gần như mất mạng.

Chuyện này, cũng không phải là lần đầu tiên.

Mân Thạc mười tuổi, vào mùa đông năm ấy, chính mắt chứng kiến Chung Đại mang đầu song thân đi xa, cũng xảy ra tình trạng tương tự.

Ngày trước, Nguyễn Oa dẫn hắn đến Chu Tước môn, khi Lăng Trục Lưu và Giản Tùng nhìn thấy, hắn cũng là phun ra một ngụm máu tươi rồi ngã xuống đất không dậy nổi, sau đó là sốt cao.

Tuy rằng tình huống trước mắt không phải là nguyện vọng của Khương nương nương, nhưng nếu Chung Đại đã chết, tình hình tuyệt đối sẽ không tốt hơn hiện tại.

Mặc dù Mân Thạc đang chuyên sủng Chung Đại, nhưng y bây giờ thân thể bán tàn, đường cũng không đi được, lại là một nam nhân, không thể sinh con nối dõi, đối với triều đình và hậu cung càng không tạo được uy hiếp.

Vả lại, Mân Thạc sủng y, đồng thời cũng phòng y. Quan hệ hai người trong lúc này, cấu thành một loại trạng thái cân bằng vi diệu.

Mân Thạc cũng đã lưu lại đủ con nối dòng… Như vậy, không chỉ là phúc khí của mình Mân Thạc mà còn là phúc lợi của cả thiên hạ.

Có điều, phải hi sinh ý nguyện cùng tương lai của Chung Đại.

Bất quá, Chung Đại không phải là người không hiểu đạo lý, ắt sẽ có thể lý giải.

Nói cho cùng, bọn họ đều là vi thần, hết thảy chỉ là phụ tá đế vương, là công cụ để duy trì xã tắc ổn định yên bình.

Nếu đã biết vị trí của mình, thân là công cụ, thì nên có giác ngộ của một công cụ.

………

“Lăng thừa tướng, chẳng hay ngài có thấy chuyện này có chút kì quái không?”

Chung Đại nghe cuộc đối thoại của bọn họ, nhịn không được mở miệng “Phụ vương vì sao phải uống thuốc độc tự sát? Hơn nữa, quá trình điều tra cũng quá mức thuận lợi đi?”

Lăng Trục Lưu chắc hẳn công vụ bận rộn cực kỳ, cho nên có một số việc chỉ nhìn chứng cứ, nghiên cứu xem xét không thể hoàn toàn thấu triệt. Chung Đại tự biết nếu lúc này không đặt vấn đề, chắc chắn sẽ không còn cơ hội nữa.

“Láo xược! Trẫm cùng Lăng thừa tướng thương thảo sự tình, há là chuyện một tên tiện nô như ngươi có thể xen vào!”

Mân Thạc nghe Chung Đại hỏi xong, ý cười bên môi liễm đi, nộ khí trong mắt nhất thời bốc lên, đi đến trước mặt y, giơ tay hung hăng giáng cho y một cái tát.

Một phần, hắn không muốn Chung Đại tham dự vào việc này; mặt khác, những lời Chung Đại nói với Lăng Trục Lưu, nếu hắn không tỏ thái độ, tội trạng của Chung Đại chỉ sợ lại nhiều ra hai tội “Mị thượng hoặc quân, mưu toan tham chính”.

Má trái Chung Đại ngay tức khắc sưng đỏ. Y chậm rãi cúi đầu, không nói nữa.

Bởi những điều nên nói, y đã nói cả rồi.

**********

Mân Thạc xoay người, không hề nhìn Chung Đại, sau khi trầm ngâm suy tư một lát, mở miệng nói với Lăng Trục Lưu “Chuyện âm mưu hành thích của Phụ vương, mặt ngoài, cứ chiếu theo bàn bạc trước đó mà làm, giao cho hình bộ giải quyết… Nhưng phía sau, vụ này còn có rất nhiều điểm khả nghi, Lăng đại nhân cứ âm thầm điều tra, nhất định sẽ có manh mối, nhớ rõ không được đả thảo kinh xà.”

“Vâng.” Lăng Trục Lưu khom mình.

Chung Đại cúi đầu, nhìn phiến lông trắng trên thảm dày dưới chân, suy nghĩ miên man xáo trộn.

Nếu bên cạnh Phụ vương có đồng mưu, kẻ đó thật sự là người tâm cơ hiểm ác, thủ đoạn ngoan tuyệt, có thể bằng kịch độc giết chết Phụ vương dưới một người, trên vạn người chỉ vì diệt khẩu, giữ vững an toàn cho bản thân.

Mân Thạc và Lăng Trục Lưu hẳn đã nghĩ tới rồi, không có khả năng là một trong ba vị Vương gia còn lại.

Nếu không, cho dù Mân Thạc đã chết, tranh đấu hoàng quyền cũng còn lâu mới chấm dứt. Phụ vương vẫn là người có suy nghĩ, tuyệt đối không có khả năng vì chính mình mà chuẩn bị long bào long ủng sớm đến vậy.

Rốt cuộc, đến tột cùng là kẻ nào đây?

Trước mắt, thông tin thu được quá ít, không thể phán đoán thêm điều gì.

**********

Thành Phục năm thứ mười lăm, mùa đông, Phụ vương vì ám sát đế vương đã uống thuốc độc tự sát, thê thiếp tử nữ đều bị xăm chữ lên mặt rồi đẩy đi lưu đày.

Phụ vương chỉ mới hơn hai mươi tuổi, đã có tám người con, nhưng đứa lớn nhất cũng chỉ vừa tròn sáu tuổi, bé nhất, đang còn trong trứng nước.

Phu nhân Vương phủ, long tử phượng tôn, bất luận lớn bé, hết thảy đều bị ấn dấu lên mặt, xếp thành hàng dài, bị bọn nha dịch áp giải ra khỏi kinh thành, dọc đường đi mây đen mù sương, bi ai thê lương không sao kể xiết.

Sau khi kết án, tâm Nguyễn Oa sau một thời gian như bị treo lên, thấy triều đình cùng hình bộ không có thêm bất luận động tĩnh gì, cũng yên lòng dần.

Cứ như vậy qua hơn một tháng, nháy mắt lại tới lễ hội mùa xuân hàng năm.

Trong cung, khắp nơi đều treo đèn lồng đỏ thắm, bên ngoài còn trang trí đủ màu sắc rực rỡ. Các đại thần trong triều, ngoại trừ những ai phải trực gác, đều được nghỉ mười lăm ngày về nhà lễ mừng năm mới.

Chỉ có nhóm nội thị cung nữ trong cung, vội đến chân không chạm đất. Tuy nhiên, nghĩ đến cảnh tân niên sẽ được ban thưởng nhiều hơn, vất vả mệt nhọc một chút cũng không thành vấn đề.

…………

Thành Phục năm thứ mười sáu, mười lăm tháng giêng, vừa mới vào đêm, hoàng đế mang theo hoàng hậu cùng chúng phi tần đến ngự hoa viên mở yến tiệc xem ca múa.

Nguyễn Oa bận bịu đến gần nửa tháng cũng không xảy ra chuyện gì, liền xin trở về phòng nghỉ ngơi, nằm trên nhuyễn tháp trong phòng mình, để cho Lữ Ái bóp chân, khép hờ mắt dưỡng thần.

Chung Đại vào Võ Dao cung rồi, Lữ Ái tất nhiên không dùng được, liền phái hắn trở về bên cạnh Nguyễn Oa.

“Công công.”

Lữ Ái nắm chặt tay, chăm chú đấm bóp, bỗng nhiên mở miệng “Từ khi ta bị hoàng thượng phái về, liền hiểu được… người giống như chúng ta, không thể dựa vào người khác, chỉ có thể tương hỗ giúp đỡ lẫn nhau.”

Nguyễn Oa biết hắn còn có hàm ý khác, chậm rãi nâng mí mắt lên, ánh mắt sắc bén bắn về phía hắn.

Đâm lao thì phải theo lao, Lữ Ái cắn chặt răng, cũng đơn giản nâng mí mắt, đón nhận ánh mắt của Nguyễn Oa “Lữ Ái muốn ra khỏi cung, sống một cuộc sống bình thường… Thừa dịp bây giờ còn chưa muộn, công công hãy cùng ta rời khỏi cung đi. Sau này đều có thể chiếu cố lẫn nhau… Ta biết tất cả, cả chuyện công công giết Phụ vương bằng thuốc độc cũng đều biết.”

Nguyễn Oa cười lạnh, duỗi chân đá một cái khiến Lữ Ái đang quỳ trên nhuyễn đệm ngã ngửa “Muốn lấy cái này uy hiếp ta sao? Ngươi hẳn là ngại mệnh dài quá rồi.”

Tiểu tử Lữ Ái này, đầu óc quả nhiên không tồi, bằng không, lúc trước đã không phân hắn đến hầu hạ bên người Mân Thạc.

Chuyện này, mặc dù Nguyễn Oa không trực tiếp tham gia, nhưng trong lúc tới lui với Phụ vương, còn cả khi hủy diệt chứng cứ, hoàn toàn có thể nhìn ra dấu vết sót lại.

Nguyễn Oa có chút hối hận, lúc trước khi xóa chứng cứ không có lập tức giải quyết  luôn Lữ Ái một lượt.

“Lữ Ái muốn xuất cung, nhưng Lữ Ái là người hoàng thượng đã từng lâm hạnh qua… Nếu không có công công trợ giúp, Lữ Ái không thể đi ra ngoài!” Lữ Ái bổ nhào về phía trước, liều mạng ôm chân Nguyễn Oa “Hơn nữa, hơn nữa… nếu bây giờ công công không rời đi, sẽ không còn kịp nữa.”

“Ta đã trộm đem công văn mật báo công công trình lên hình bộ. Hiện tại quan viên hình bộ đều nghỉ, hồ sơ chất chồng không ít, lại không đủ người để xem xét hết… Nhưng mà, sau bình minh ngày mai, kì nghỉ xuân của quan viên sẽ chấm dứt, sẽ không còn kịp nữa.”

Lòng Nguyễn Oa kịch chấn, phẫn nộ cười lớn, cúi người vươn tay, nắm lấy thắt lưng của Lữ Ái, ôn nhu nói “… Ngươi đứng lên đi.”

Lữ Ái làm việc này, tất nhiên không phải xúc động nhất thời, mà là suy tính đã lâu.

Thời gian, thời cơ, đều lựa chọn rất tốt.

Lữ Ái đứng lên, cùng Nguyễn Oa bốn mắt nhìn nhau.

“Hảo hài tử, vì sao lại phải làm như vậy?” Nguyễn Oa nheo mắt đánh giá hắn “Chỉ vì muốn rời khỏi cung sao?”

Cũng chỉ có nguyên nhân này.

Nếu lựa chọn mật báo cho triều đình, không phải là không thể được, thậm chí còn nhận được tuyệt bút bạc có thể bình an sống cả đời, nhưng đổi lại, vĩnh viễn không có được tự do.

Nguyễn Oa là tử y cung phụng thái giám, có đặc quyền được dẫn người ra cung mua sắm.

Tuy nhiên, nếu ở tình huống bình thường, Nguyễn Oa  để cho Lữ Ái từng được thánh thượng lâm hạnh qua chạy đi mà có người phát giác thì Nguyễn Oa cũng khó trốn khỏi can hệ. Cho nên, Lữ Ái chỉ có thể bức Nguyễn Oa bỏ trốn cùng hắn.

“Đúng vậy!” Thanh âm cùng vẻ mặt Lữ Ái đều kích động “Công công là tử y giám sát vật phẩm, ta tất nhiên không so được, lại từng bị thất sủng, không có khả năng được trọng dụng một lần nữa, đến lúc già lại phải vào chùa làm công đức, còn bị người nghiêm mật canh giữ, công công cũng có thể thấy, thái giám, chính là người không ra người, quỷ không ra quỷ…”

Nguyễn Oa cong khóe môi mỉm cười.

Lữ Ái mở to mắt nhìn Nguyễn Oa, đột nhiên không nói nổi thành lời.

Nơi ngực trái của Lữ Ái, bị một thanh chủy thủ sáng loáng đâm vào. Trên thái giám phục màu xanh, vết máu lớn bắt đầu loang rộng.

“Công công ta còn có biệt tài khác. Khi còn bé, nhà ta thật ra làm nghề giết heo… Người cũng tốt, mà heo cũng vậy, vị trí trái tim này, tuyệt không nhận sai.”

Nguyễn Oa thấp giọng nói xong, buông tay ra, Lữ Ái liền đổ ập ngã xuống bên chân hắn.

**********

Nguyễn Oa đứng tại chỗ một hồi, xoay người, đi đến trước nhuyễn tháp, vớ lấy chiếc gối lông vũ màu lam bọc gấm mà hắn yêu thích, dồn sức xé mạnh.

Lông chim màu trắng nhất thời tựa như lạc tuyết giữa đông, bay đầy một phòng.

Nguyễn Oa bới gối, đem xấp ngân phiếu ở giữa gối nhét vào trong ngực. Hắn ném nệm, khiến cho lông vũ bay tán loạn trong không khí, chao đến cửa phòng, bay bay ra ngoài cửa sổ.

Hắn biết, cái gì cũng không thể vãn hồi nữa rồi.

Thời điểm này, đêm chỉ vừa buông xuống, còn cách hừng đông rất xa. Nếu hắn muốn chạy trốn, hoàn toàn có thể kịp.

Nhưng không biết vì sao, hắn sau khi ra khỏi cửa, không có ngay lập tức chạy đến cửa cung mà ngược lại còn đi thẳng đến ngự hoa viên.

Chỉ cần nhìn người kia một cái, hắn chết cũng cam lòng.

Một đêm cuối cùng của dịp nghỉ lễ xuân tiết, trong cung đèn lồng đỏ sáng trưng rực rỡ được treo khắp nơi, vẫn đang tràn ngập không khí vui tươi của ngày hội.

Trong ngự hoa viên, trên sân khấu kịch cao cao đang diễn vở <Biện bản>.

Một người mặc y phục sặc sỡ, trên mũi còn gắn cục bóng tròn, ở trên đài quay mặt xuống phía nhóm hoàng thân quốc thích, ư ư a a cất cao giọng hát, gãi tay nhăn mũi làm trò hề.

Mỗi khi diễn đến đoạn thú vị, Mân Thạc liền ôm Chung Đại cùng y cười ngất, đến nỗi không thể ngồi thẳng thắt lưng được.

Nguyễn Oa đứng trong gió lạnh, hơi hơi cắn răng, trong lòng dần dâng lên chút bi ai.

Giống như vai hề trên sân khấu kia, hài hước khoe cái xấu, tận lực diễn muôn hình muôn vẻ, nhưng mục đích cuối cùng, vẫn là mua vui cho người khác.

… Một khi đã như vậy, hắn đi, há có thể cam tâm sao?

Đúng vậy!

Hắn phải ở lại trong cung, mong ước của hắn, dục vọng của hắn, thanh xuân của hắn… tất cả đều chôn ở trong này!

Có chết cũng phải chết ở đây, hắn làm sao có thể đi?

Huống hồ… Cho dù mất đi sinh mệnh, người thua cuối cùng, cũng không phải là Nguyễn Oa hắn.

Trên mặt Nguyễn Oa dần kéo ra một cái tươi cười, lúm đồng tiền xinh đẹp nhàn nhạt hiện lên bên má trái.

Hắn kéo tiểu thái giám đứng ở bên cạnh, dán vào tai tiểu thái giám, ôn nhu nói “Nếu hoàng thượng tìm ta, hãy nói ta ở trong Lưu Vân các.”

Nói xong, Nguyễn Oa một bên cúi đầu cười, một bên xoải bước chân có chút hư vô, như mê mộng rời khỏi ngự hoa viên.

Tiểu thái giám kinh ngạc.

Lưu Vân các là công trình cao nhất Thiên Triều, hằng năm bốn mùa, đều lập đàn tế thiên cầu trời ban phước lành.

Bình thường, ngoại trừ quét tước lau dọn cho sạch, cũng không có ai đi lên.

Không biết bây giờ Nguyễn công công đến Lưu Vân các là có chuyện gì?

**********

Mười sáu tháng giêng, sáng sớm.

Mân Thạc lâm triều xong, giữa vòng vây của chúng nội thị, đang trên đường bãi giá quay về Võ Dao cung, bỗng nhiên thấy hình bộ thượng thư đầu nhễ nhại mồ hôi hối hả chạy tới, trong tay còn cầm một chiết tử, đột nhiên quỳ sụp xuống trước mặt hắn.

“Bệ hạ, thần có việc cấp tấu!” Hình bộ thượng thư đem chiết tử nâng lên quá đầu “Kẻ đồng mưu với Phụ vương ám sát bệ hạ đã tìm được rồi!”

Mân Thạc dừng lại, cau mày, cầm lấy chiết tử trong tay hắn, mở ra.

Là thư mật tấu.

Hơn một tháng nay, Lăng Trục Lưu cùng hình bộ đã bí mật thu thập không ít thông tin, bên cạnh Phụ vương nhất định còn có đồng lõa, hơn nữa kẻ đồng lõa này vì tự thân thoát tội mà đã giết Phụ vương bằng kịch độc.

Nhưng tất cả chứng cứ, ở những điểm mấu chốt đều bị chặt đứt, thủy chung không có biện pháp tóm được kẻ đồng lõa kia.

Phong mật tấu trong tay này, đem tất cả những điểm mấu chốt ấy chắp nối lại với nhau.

Mân Thạc xem xong, tức giận tới mức cả người phát run, giọng căm phẫn nói “Hóa ra là hắn!”

“Vâng, đúng vậy. Dựa theo nội thị thông báo, đêm hôm qua Nguyễn công công không có rời cung. Thần đã phong tỏa cung điện, chỉ cho phép vào chứ không cho ra, đang phái người lục soát các nơi.”

“Bẩm bệ hạ.” Tiểu thái giám theo hầu bên cạnh thấy sự tình như vậy, lớn gan lên tiếng “Đêm qua Nguyễn công công đã đến ngự hoa viên, hắn nói với nô tài nếu bệ hạ tìm hắn thì hãy đến Lưu Vân các.”

“Hắn quả nhiên đã biết trước… Thật to gan!” Mân Thạc hung hăng ném chiết tử xuống đất “Tập hợp Ngự lâm quân, theo trẫm đến Lưu Vân các! Trẫm muốn tận mắt chứng kiến xem hắn còn có thể giở trò gì nữa!”

Nói xong, hoàng đế tuổi trẻ khí thịnh liền sải bước đi nhanh, hướng về phía Lưu Vân các.

**********

Sắc trời dần sáng.

Nguyễn Oa đứng ở tầng cao nhất của Lưu Vân các nhìn Ngự lâm quân phía dưới nhỏ như những chú kiến, tầng tầng bao vây Lưu Vân các, nhịn không được bật cười “Thật chậm.”

Hắn vô thức vươn tay, vuốt lại vài sợi tóc dài bay tán loạn trước ngực, lại phát giác dị thường khô xơ, chẳng giống thường ngày.

Cúi đầu nhìn, đã thấy lọn tóc quấn quanh ngón tay, trắng như sương hoa lạc tuyết.

Hóa ra trên đời này, thật sự có thể một đêm đầu bạc.

Nguyễn Oa thấy thế, chỉ đơn giản tháo mũ sa cùng trâm ngọc ném xuống dưới lầu, ha hả cười lớn, cười không ngừng đến chảy ra nước mắt.

Mặc một đầu tóc trắng dài, trong gió lạnh bay lên hỗn loạn.

Cùng lúc đó, hắn nghe được tiếng va chạm của vũ khí và binh giáp, chậm rãi quay đầu.

Trước mặt là Mân Thạc một thân triều phục, phía sau mang theo một đoàn Ngự lâm quân, thở hồng hộc, xuất hiện ở lối vào của tầng cao nhất.

“Nguyễn Oa! Trẫm không hề bạc đãi ngươi, ngươi vì sao phải làm như vậy?!”

Mân Thạc lệnh cho đội Ngự lâm quân tạm thời canh giữ lối vào, chỉ mang vài người tiến lên, đi đến đối diện Nguyễn Oa.

Suy cho cùng cũng từng một thời là người đầu ấp tay gối, hắn không có cách nào hiểu nổi, cũng không thể nào cam tâm.

Nguyễn Oa thấy hắn tới gần, cười với hắn, rồi xoay người, nhảy xuống Lưu Vân các.

Mân Thạc chạy lên toan giữ lấy hắn, nhưng đã quá muộn.

Giữa không trung, Nguyễn Oa nhắm hai mắt lại.

Thân thể cứ thế rơi xuống, rơi xuống rồi rơi xuống. Cùng với tiếng rít gào của gió, đoạn kí ức hơn mười năm trước, theo ánh sáng lung linh vùn vụt lướt qua hiện lên trước mặt hắn ——

Chính mình hung hăng trừng mắt nhìn y, cay nghiệt bén nhọn mà nói ——

“Kim Chung Đại, nếu ngươi thật lòng xem ta là huynh đệ, muốn tốt cho ta, vậy hãy ly khai yêu bà kia đi, cùng ta rời khỏi hoàng cung.”

“Nhưng ngươi có chịu hay không?”

Những lời đó, kì thật là những lời rất thật tâm.

Năm ấy, khi ấy, nếu ngươi bằng lòng buông bỏ họ… cùng ta rời đi…

………

Mân Thạc trơ mắt nhìn Nguyễn Oa ở ngay trước mặt mình rớt xuống đài cao vạn trượng. Ở nền đá rắn chắc trên mặt đất, bung ra một đóa huyết hoa cực đại đỏ tươi.

Hắn không thể nào còn sống.

Mân Thạc đứng ở nơi Nguyễn Oa nhảy xuống, mặc gió gào thét thổi, vẫn ngây ngốc đờ ra, không biết tâm tình chính mình là như thế nào.

“Bệ hạ, chúng thần phát hiện hắn còn lưu lại một bức thư trên lầu các.”

Ngự lâm quân ở bên cạnh cầm lấy bức thư, đưa cho Mân Thạc.

Mân Thạc tiếp nhận, nhìn nhìn.

Là bút tích của Nguyễn Oa.

Nguyễn Oa xuất thân thấp kém, đến tận năm hai mươi tuổi còn không biết viết chữ. Quốc gia xảy ra biến cố, sau khi đến nam ngạn, hắn vì có công hộ giá mà trở thành người hầu hạ bên cạnh Mân Thạc.

Có đôi khi Mân Thạc cao hứng, sẽ dạy chữ cho hắn. Hắn thiên tư coi như có phần thông minh, cứ như vậy qua vài năm, mặc dù làm thơ văn còn rập khuôn cứng nhắc, nhưng đọc viết đều không thành vấn đề.

Chính vì nguyên nhân như thế, đối với bút tích của hắn, Mân Thạc có phần quen thuộc.

—————————–

[1] Nỏ cơ: Nỏ là một loại vũ khí cổ dùng để bắn tên, có hai loại chính là nỏ cơ và nỏ cầm tay. Nỏ cơ bắn được rất xa, thường dùng để công thành. Nó thường có giá đỡ và bắn theo kiểu cầu vồng. (Wiki)

[2] Kiến huyết phong hầu: Gặp máu là tử vong. Đây cũng là tên một loại kịch độc mà nếu người hay động vật bị dính chất này bên ngoài da bị rách sẽ chết ngay lập tức. Tuy nhiên, nếu không gặp máu thì độc này không có tác dụng

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro