Chương 14

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Đi vào bên trong, là một loại cảnh sắc lãng mạn,hai bên trồng đầy hoa tươi, trên cây còn treo đầy màn che màu tím, hồng nhạt, khiến người ta nhìn thấy, sinh ra loại cảm giác giống như bước vào chốn tiên cảnh, bên cạnh mỗi bàn của khách đều bày biện các loại hoa tươi trân quý, các cô nương ngọt ngào bên cạnh hầu rượu.

Hai người mới vừa tiến vào, liền có một người bước lại dẫn đường: "Nhị vị đây là muốn cô nương nào hầu hạ a?"

"Cái kia, cái kia, ta muốn cô nương nổi tiếng nhất ở đây ~" Vương Tử Tiến trả lời.

"Ha hả a", tên dẫn đường che miệng cười trộm, "Nhị vị chắc là lần đầu đến đây, nên không biết Trầm Tinh cô nương chính là đệ nhất hoa khôi của Đông Kinh? Sao nói kêu là có thể lại đây a!"

"Vậy ngươi nói đi, phải làm sao mới có thể gặp được mặt cô nương đó a~"

"Mời hai vị theo ta qua bên này, vừa vặn tối nay nàng sẽ ca vũ, các vị hãy bỏ ngân lượng ra mua một chỗ ngồi." Nói xong tên kia liền dẫn hai người đến sảnh giữa, trung tâm sảnh bày một dãy bàn dài, mặt trên của bàn còn tràn ngập hoa giấy.

"Nhị vị chờ một chút, hôm nay Trầm Tinh cô nương chính là ở phía sau hoa viên trong hồ biểu diễn tài nghệ, ở đình hóng gió bên hồ là mười lượng bạc một vị, ở trong hành lang của hồ là năm mươi lượng bạc một vị, còn nếu muốn ở bên trong thuyền hoa xem thì chưa nói được giá, bởi vì chỗ ngồi có hạn, tất nhiên là ai ra giá cao thì được ~"

"Phi Tiêu, Phi Tiêu, ngươi không phải có rất nhiều ngân lượng a? Chúng ta đi mua vị trí tốt nhất đi?" Vương Tử Tiến nói.

"Ai nha ~ còn không phải chỉ là một vị mỹ nhân sao, trăm năm sau cũng chỉ còn là đống xương trắng, có gì để xem đâu a, không đi!" Lần này bộ dáng của hắn cứng rắn như chém đinh chặt sắt.

"Chính là trăm năm sau ta cũng chỉ là một đống xương trắng a, ta sẽ không để ý ~"

"Không đi, nhàm chán, ta sẽ để ý!"

"Cái kia, cái kia Phi Tiêu, ta thấy ngươi mỗi ngày đều chỉ ăn mỗi gà nướng, không có gì mới lạ, ngươi không biết gà vốn có rất nhiều cách làm sao?" Vương Tử Tiến nói.

Bên kia Phi Tiêu lập tức hứng thú, vội la lên: "Mau nói, mau nói, gà còn có thể ăn như thế nào a?" Trong mắt hắn ánh lên vẻ hưng phấn.

"Ví như dùng măng tươi và nấm đông cô hầm thành canh gà, dùng bùn mà nướng thì sẽ thành gà ăn mày, còn có thể ở trong bụng gà lấp đầy hương liệu rồi dùng lá sen gói lại chưng lên, da ngon thịt mịn, thịt gà vào miệng là tan ngay, thật có thể nói như là mỹ vị nhân gian ~"

"A a ~ ta đều chưa có thử qua a, bởi vì lần đầu tiên ăn chính là gà nướng, cũng không biết gà có nhiều cách làm như vậy a? Thật là uổng phí sống nhiều năm như vậy, chúng ta ngày mai liền đi nếm thử đi?"

"Vậy ngươi hãy cùng ta đi xem ca vũ , ta mới cùng ngươi đi ăn gà ~" còn chưa đợi hắn nói hết, bên kia liền nghe Phi Tiêu kêu lên: "Người đâu, ta muốn hai cái ghế trên, muốn vị trí tốt nhất!"

Chỉ chốc lát sau, liền có hai nha hoàn tóc búi trên tay còn cầm theo một đèn hoa đăng tới dẫn đường cho hai người,đi một mạch, liền thấy trước mắt hiện lên một mặt hồ rộng lớn.

"Khách quan mời đi bên này, mời nhị vị lên thuyền hoa." Nha hoàn kia nói xong liền dẫn hai người bọn họ tới một mái đình của thuyền hoa, giữa mặt hồ rộng lớn cảnh sắc thật khiến con người ta mụ mị.

Hai người cùng ngồi xuống, đại khái hai tầng thuyền cỡ bốn mươi vị trí, ghế dựa đều được làm từ gỗ hoa lê, mặt trên còn có đệm ngồi bằng gấm vóc, khiến người ta ngồi trên đó thật sự rất thoải mái, bên cạnh có nha hoàn tay bưng rượu và trái cây ở bên cạnh hầu hạ, Phi Tiêu đối với sự tiếp đãi này tựa hồ rất là vừa lòng, ngã người trên ghế bắt đầu ăn trái cây được đưa tới. Ngược lại Vương Tử Tiến đang mỏi cổ trông ngóng mỹ nhân lên sân khấu.

Một lát sau, thuyền hoa liền di chuyển, như một tòa cung điện trong nước, càng lúc càng xa, hướng tới giữa mặt hồ. Chỉ thấy giữa hồ xây lên một một sân khấu, đốt rất nhiều đèn,khiến mặt hồ sáng như là ban ngày, ánh trăng trên trời in bóng xuống mặt nước theo gợn nước lưu động, tổng thể nhìn rất mỹ lệ.

"Di, không biết mỹ nhân khi nào mới có thể lên sân khấu a?" Vương Tử Tiến chính là chờ đến bắt đầu mất kiên nhẫn,chợt nghe trên mặt hồ truyền đến âm thanh của đàn tỳ bà, thanh lãnh mà mỹ lệ, ngay sau đó, là tiếng sáo, cảnh tượng bắt đầu nhộn nhịp.

"Xuân giang thủy triều liền hải bình, trên biển minh nguyệt cộng triều sinh. Diễm diễm tùy sóng ngàn vạn dặm, nơi nào xuân giang vô nguyệt minh......" Tiếng ca uyển chuyển tựa như đạp nước mà tiến tới, lại là một khúc < xuân giang hoa nguyệt dạ > rung động lòng người.

Tiếng ca kia vang lên, người chung quanh đều bắt đầu phấn khởi, tiếng vỗ tay không dứt, tiếng trầm trồ khen ngợi,tiếng đàn, tiếng sáo tựa hồ đều không ảnh hưởng được tiếng hát kia, giống như sương mù, chui vào tai mỗi người, lên xuống phập phồng, nói không nên lời tất cả chỉ thoải mái hưởng thụ. Một bài hát chưa xướng xong, liền thấy một cái thuyền hoa xuất hiện trên mặt hồ, phía trên có một cô gái, cầm trong tay nhạc cụ, đang diễn tấu, y phục đều là trắng thuần, vạt áo theo gió phiêu diêu, phảng phất cảm giác như tiên tử hạ phàm.

Ở giữa là một nữ tử hồng y, nàng cúi đầu đánh đàn, cũng không thấy rõ mặt mày, chỉ thấy chỉ Nhược Lan hoa, tóc đẹp như mây, chỉ vừa động, liền như hoa rơi,toát ra ngàn loại phong tình, không cần phải nói đó là một vị mỹ nữ.

Quần chúng nhìn thấy, ngược lại đột nhiên im lặng, đều bị này cảnh tượng này hút mất linh hồn. "...... Không biết thừa nguyệt mấy người về, lạc nguyệt diêu tình mãn giang thụ." Trong nháy mắt, cô nương kia đã hát xong , tiếng đàn dừng lại, nàng chầm chậm ngẩng đầu.

Khuôn mặt nàng vừa hiện ra, Vương Tử Tiến chỉ thấy một đôi mắt sáng như sao băng, gương mặt tựa đóa phù dung, dường như sắc xuân của cả thế gian này đều tập trung trên người nàng, nàng động như cành liễu trong gió, nàng cười, như mẫu đơn nở rộ, trong lúc nhất thời phảng phất trăm hoa đua nở, mỹ diễm không gì sánh được. Chỉ thấy vị giai nhân kia đứng lên nói gì đó, Vương Tử Tiến đã hoàn toàn bất giác, một đôi mắt nhìn chằm chằm mặt mỹ nhân, như si như say.

Âm thanh nhạc khúc lại truyền tới, nữ tử trên thuyền hoa bắt đầu múa, hồng y nữ tử kia eo thon đến mức dùng một tay có thể ôm hết, thân thể thật là uyển chuyển nhẹ nhàng, cổ tay trắng nõn như tuyết, mặt mày như họa, nàng múa một mình, nhẹ nhàng thế nhưng như bướm lượn, lập tức khiến mặt hồ yên tĩnh của mùa thu nổi lên xuân ý.

Như là mọi người còn chưa xem đủ, biểu diễn ca vũ đã đi đến hồi kết, vị hồng y nữ tử cầm lấy một cái tú cầu, ôn nhu nói: "Đa tạ các vị quan nhân đã đến xem, tiểu nữ tử vô cùng cảm kích, nhưng đêm đẹp luôn luôn chóng tàn, vị nào giành được tú cầu của ra, Trầm Tinh đêm nay liền cùng người đó bồi rượu?" Vừa dứt lời, tiếng hoan hô lập tức không dứt bên tai, "Ta, ta!" "Chạy nhanh hướng bên này vứt a ~" càng có nhiều cánh tay phóng qua đỉnh đầu người khác, tất nhiên là gấp không chờ nổi, trên bờ người càng là xô xô đẩy đẩy, ngươi không cho ta, ta không cho ngươi, đều là vì tranh vị trí tốt, hy vọng giành được tú cầu.

"Phi Tiêu, Phi Tiêu, giúp đỡ a, ta muốn tú cầu kia a ~" Vương Tử Tiến một bên nói còn một bên túm ông tay áo Phi Tiêu, thanh âm vội vàng gấp gáp đến sắp khóc.

Mọi người còn đang nói, cô nương kia đã đem tú cầu ném đi, Phi Tiêu nhìn thấy, hướng bên kia thổi một hơi, tú cầu kia tựa như có sinh mệnh, ở không trung vòng mấy chuyến liền rơi vào lòng ngực Vương Tử Tiến.

Chung quanh lập tức có một tràng tiếng thở dài, có người còn mắng lên, Vương Tử Tiến ôm tú cầu kia, trong lòng lại là một trận mừng như điên, đợi lát nữa thấy mỹ nhân, nên nói cái gì đây, nên làm thế nào mới phải đây?

Không đợi hắn nghĩ xong, hồng y nữ tử đã bước tới,nhưng dường như nàng không nhìn thấy Vương Tử Tiến,mà ánh nhìn lại chằm chằm rơi vào người Phi Tiêu đang ở bên cạnh, Vương Tử Tiến trong tay còn ôm tú cầu, nhìn nhìn Phi Tiêu, lại nhìn nhìn cô nương kia, một người bạch y thắng tuyết, phong độ nhẹ nhàng, một người diễm như đào lý, phong tình vạn chủng, đúng là một đôi tuyệt sắc khuynh thành.

Vương Tử Tiến tâm chợt lạnh đi, sớm biết, sớm biết đã không mang theo Phi Tiêu tới cùng,đúng thật là bất kì ai đứng cạnh y, cho dù chỉ có ba phần xấu cũng liền biến thành năm phần.

Chỉ thấy cô nương kia quay đầu nhìn Vương Tử Tiến nói: "Khách quan ngài thật kỳ quái a? Dạo chơi mẫu đơn viên vì sao còn mang theo một con hồ ly a?"

Bên kia Phi Tiêu "Hô" mà đứng lên, mắt phượng trợn lên, quạt xếp một lóng tay, "Chính mình toàn thân đều là hương vị của người chết, lại còn có mặt mũi nói đến người khác!"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro