Chương13

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Chạng vạng ngày kế tiếp, Phi Tiêu còn đang ở trên giường nghỉ ngơi, Vương Tử Tiến liền gấp không chờ nổi muốn kéo hắn ra cửa. Phi Tiêu vừa mở mắt, thấy hắn đã thay một bộ áo tơ lụa ngắn, búi tóc trên đầu được cài lại bằng một cái nạm phỉ thúy,trên tay cầm một cái quạt xếp, thắt lưng treo một miếng ngọc bội chất ngọc trong suốt, nào còn giống bộ dạng một thư sinh, kẻ không biết chắc còn tưởng là công tử trong phủ nhà quyền quý nào đó.

Phi Tiêu không nhịn được mà bật cười: "Ngươi có chắc đây chỉ là muốn đi đến nơi bán hoa uống rượu?"

"Ai nói ta muốn đi tìm các cô nương hoa liễu ở kia, chỉ là rảnh rỗi không có việc gì, tùy tiện đi một chút ~"

"Nếu như vậy, ta liền không đi cùng."

"Ngươi ngươi ngươi, ngươi sao có thể đã nói rồi liền thay đổi, không có ngươi thì ngân lượng ở đâu a?" Vương Tử Tiến vừa nói vừa kéo tay Phi Tiêu cùng ra cửa.

Đến lúc hai người tới giữa phố bán hoa, mặt trăng cũng đã lên cao, toàn bộ con đường người đến người đi, so với ban ngày còn muốn náo nhiệt hơn. Khắp các phố phường đèn lồng đỏ treo cao,các cô nương đứng phía trước mời khách, trang điểm đến hoa hòe lộng lẫy, hồng, hoàng, lục xiêm y, vũ động, cười đùa,cho dù là đêm tối cũng rực rỡ như ban ngày.

"Quả nhiên là thành phố lớn, không uổng công chuyến này a, ở quê hương nào thấy được loại cảnh vật như vậy, cổ nhân có nói: Thư trung tự hữu nhan như ngọc quả nhiên là đúng a ~"

(nghĩa của câu này là: trong sách tự có người con gái dung nhan đẹp như ngọc)

Phi Tiêu nghe xong, có chút sửng sốt: "Chỉ giáo cho a?"

"Nếu không phải mấy năm đèn sách, thì ta cũng không đi ứng thí, mà nếu không đi ứng thí thì cũng không đến được Đông Kinh, mà nếu không phải tới Đông Kinh thì như nào có thể đi gặp nhiều giai lệ mỹ nhân như vậy?"

"Ta nhớ rõ hình như câu này không giống như là ngươi đã giải thích a ~" Phi Tiêu liên tục lắc đầu, thật là đối với hoa si Vương Tử Tiến bội phục sát đất.

Hai người đang nói, đột nhiên từ hai bên xuất hiện 2 cô gái không liên quan, lôi kéo cánh tay hai người, liền hướng từng người mời gọi ngọt ngào. "Công tử, công tử là từ đâu tới a, ở chỗ chúng ta có Cẩm Sắt tỷ tỷ cầm nghệ rất nổi tiếng a ~", "Đến mời nhị vị công tử cùng nhau vào xem, nhất định sẽ không làm nhị vị thất vọng ~" một cổ son phấn hương khí ập vào trước mặt, khiến người ta không cách nào hô hấp bình thường được.

Vương Tử Tiến đâu có khả năng chống lại hoàn cảnh như vậy, mấy lời ngọt ngào uyển chuyển rót vào tai, bất giác tâm tình cũng lâng lâng theo. Nhấc chân liền không tự chủ được đi theo, nhưng đợi đến khi tập trung nhìn vào, trước mắt mấy gương mặt không hiểu sao đều là bình thường đến cực điểm, quần áo son phấn màu sắc có đa dạng,mỗi người đêm trang điểm hết sức lộng lẫy, da trắng môi đỏ chỉ là nhìn mãi cũng như còn đường vào mùa đông, tuyết rơi trắng xóa đã sớm thấy không rõ mặt đất bên dưới như thế nào rồi.

Hắn liếc mắt nhìn sang khuôn mặt hoa đào của Phi Tiêu,nếu không có so sánh sẽ không có bi thương, nếu so sánh lại thấy quả là khoảng cách mặt trời với mặt đất. "Không cần, không cần, vẫn là không cần, Phi Tiêu chúng ta đi nhanh đi ~" nói xong hắn liền kéo Phi Tiêu, cất bước bỏ chạy.

Chạy cả một quảng đường mới dám quay đầu chậm rãi thả chậm bước chân, "Ai nha nha ~ như thế nào nhìn kĩ thì phấn son này có chút dung tục a, chẳng lẽ tiêu chuẩn của Đông Kinh cũng chỉ như thế này?."

"Rốt cuộc phải đến nơi nào mới gặp được giai nhân a?" Lời hắn nói ra hoàn toàn không dấu được thất vọng, chỉ sợ là dù hắn có không đậu khoa cử cũng không thương tâm đến thế.

"Hì hì hì, cái này thì ngươi không hiểu rồi, trong thiên hạ, tuyệt sắc giai nhân vốn rất ít, thế nên đâu dễ dàng để ngươi gặp được, phỏng chừng đến lúc người gặp không phải yêu tinh thì cũng là quỷ quái, là muốn tới lấy tánh mạng của ngươi a ~" Phi Tiêu cười đáp.

Vương Tử Tiến nhìn nhìn mặt Phi Tiêu, ở trong bóng đêm dưới ánh sáng nhàn nhạt mông lung của mặt trăng, thật là tuấn mỹ không gì sánh được, hắn không chỉ có lắc lắc đầu, thở dài: "Ngươi lời nói cực kỳ ~". Thật là biết cách tạt cho người ta gáo nước lạnh.

Lại đi về phía trước, người thế nhưng chợt nhiều lên, đều tụ tập ở khoảng sân của một căn nhà lớn, ngôi nhà kia ngoài cửa treo có thể đến mấy chục cái đèn lồng màu đỏ nối dài suốt một đoạn đường đi, ở trong bóng đêm hết sức mỹ lệ. Mà ở khoảng sân vây quanh có hơn trăm người.

Vương Tử Tiến tò mò đi lên, chỉ là người quá mức chen chúc, thật sự không cách nào tới gần được cửa kia, xa xa nhìn qua đi, chỉ thấy mặt trên viết "Mẫu đơn viên" chữ to lại mang một màu sắc đỏ tươi, lộ ra một tia ái muội chi tình.

"Trầm Tinh cô nương ~", "Hôm nay tới xem Trầm Tinh cô nương ca vũ, không biết lại phải tốn bao nhiêu bạc mới có thể có được chỗ ngồi a ~"

Vương Tử Tiến thấy vậy không ngăn được hoa si trong tâm nở rộ, hắn rất muốn biết sự xinh đẹp của vị mỹ nhân này, vội kéo một vị thư sinh bên cạnh hỏi: "Vị nhân huynh này, cô nương ở đây xinh đẹp lắm sao?"

"Di, ngươi không biết Trầm Tinh cô nương là Đông Kinh đệ nhất hoa khôi sao? Tất nhiên là sắc nghệ song tuyệt." Thư sinh kia cả kinh nói.

"Hảo!" Vương Tử Tiến giống như ăn phải thuốc mê, "Phi Tiêu chúng ta vào xem." Cửa lớn mở cả đám như một đoàn người gương mẫu, người sau đi theo người trước, lần lượt tiến vào bên trong...

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro