Chương 3.21

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Đức phi bị hắc y nhân đưa tới một mật thất khác, ả cuộn mình thu lu trong góc tường gào khóc một hồi lâu cũng chưa thể hồi phục tâm tình. Viện chính Thái y viện tới chẩn trị xong, sắc dược rót hết cho ả thì tình hình mới tốt hơn một chút.

Hắc y nhân ngồi bên một cái bàn gỗ nhỏ, tay cầm bút hỏi: "Nói hết tất cả những điều ngươi biết về tương lai, nếu dám có nửa câu sai lệch với hiện thực, ta sẽ 'giúp' ngươi được thưởng thức hết tất cả các cực hình trên thế gian này."

Đức phi run rẩy không ngừng, vội vàng lắc đầu, "Không, không, ta không dám, ta không dám che giấu nữa, ta nói, ta nói hết!"

Ả nuốt nuốt nước miếng, gục đầu nói: "Ta, ta là người của 300 năm sau, không biết vì sao lại xuất hiện tại nơi này, còn có cả một dòng linh tuyền. Ta cho rằng, ta cho rằng đây là trời cao ban ân, cho nên, cho nên ta mới nổi tâm tư tranh vị, thay đổi lịch sử, ta không dám, ta thực sự không dám nữa, cầu xin các ngươi, đừng, đừng nhốt ta, đừng......"

"Đủ rồi! Nói những gì ngươi biết về lịch sử!" Hắc y nhân đè ép sự khiếp sợ xuống đáy lòng, đôi mắt không tự chủ được khẽ liếc qua viên gạch thứ ba trên tường, nhíu mày quát Đức phi.

Đức phi vươn tay túm tóc, không dám có chút giấu diếm, "Ta chỉ biết Khang Hi sẽ sống tới 69 tuổi, hắn có chín nhi tử tham gia tranh đoạt ngôi vị, trong lịch sử được gọi là 'Cửu Long đoạt đích'. Thái Tử bị phế rồi lại lập hai lần, hắn ta tham hoa háo sắc, nam nữ không kỵ, dung túng thủ hạ tham ô phạm án, cuối cùng bị phế bỏ hoàn toàn; về Đại a ca, hắn dùng vu cổ gì đó nguyền rủa Thái Tử, bị giam cầm; về Tam a ca, Tam a ca, ta không nhớ, nhưng dù sao cũng không sống tốt; Bát a ca cũng muốn tranh, Bát gia đảng rất có danh tiếng, bởi vì Cửu a ca, Thập a ca và Thập Tứ a ca đều đi theo giúp hắn, cũng có rất nhiều đại thần dâng tấu muốn Bát a ca làm Thái Tử, kết quả hắn bị Khang Hi mắng là kẻ do tiện phụ sinh ra, vậy cũng coi như phế đi đúng không?"

Đức phi nào có nhớ rõ chính xác các sự kiện trong lịch sử, đa phần những gì ả biết được đều từ nghe người khác nói và xem phim truyền hình mà thôi, hiện giờ vì không phải chịu ngược đãi nữa , ả chỉ có thể vắt hết óc mà suy nghĩ, dù sao thì đối với sự kiện 'Cửu Long đoạt đích', mọi người đều nói như vậy, chắc không sai đâu.

"Sau khi Bát a ca bị phế, Cửu a ca cùng Thập a ca liền chuyển sang duy trì Thập Tứ a ca, Thập Tứ a ca đánh giặc rất lợi hại, được phong làm Đại tướng. Đúng rồi, đúng rồi, thời điểm Thái Tử bị phế, Hoàng Thượng còn giam cầm Thập Tam a ca, chuyện này hình như có chút quan hệ với Thập Tứ a ca, ta không chắc lắm...... Cuối cùng, trong một lần Thập Tứ a ca ra biên cương đánh giặc, Khang Hi không được, Tứ a ca lên làm hoàng đế, nhưng Đức phi nguyên thân không thích hắn, kết quả chỉ không lâu sau đó Đức phi liền chết."

Đức phi ngẩng đầu cẩn thận nhìn về phía hắc y nhân, "Hình như...... hình như Thập Tứ a ca bị phạt thủ hoàng lăng, Bát Cửu Thập bị xóa tên khỏi ngọc điệp hoàng gia, sửa thành tên súc sinh gì gì đó, ta không nhớ rõ lắm. Những người khác...... ngoại trừ Thập Tam a ca được trọng dụng, hình như những người còn lại đều không có kết cục tốt, nhất là mấy người tham dự đoạt đích đều thực thảm. À đúng rồi, Bát phúc tấn cũng bị hắn ta nghiền xương thành tro. Dận Chân chính là kẻ khắc nghiệt thiếu tình cảm, còn có người nói rằng thánh chỉ truyền ngôi của Khang Hi viết là 'truyền ngôi Thập Tứ hoàng tử' nhưng bị Dận Chân đổi thành 'truyền ngôi cho Tứ hoàng tử', có lẽ đó chính là sự thật!"

Ả hít sâu một hơi, lấy hết can đảm nói tiếp: "Ta hại nó chính là vì sợ chết, ta cảm thấy Đức phi trong lịch sử khẳng định là bị Dận Chân hại chết, lại nói nữa, tương lai nó sẽ cướp đi ngôi vị hoàng đế của Tiểu Thập Tứ, ta, ta chỉ muốn phòng ngừa không cho nó có cơ hội bóp méo thánh chỉ. Những điều ta nói đều là sự thực, ngươi, ngươi có thể giúp giúp ta nói với Hoàng Thượng hay không? Về phần tình cảm, ta có thể được tha thứ không? Đừng nhốt ta về nơi đó nữa được không?"

Hắc y nhân hơi ngẩn người nhìn mấy tờ giấy chi chít toàn chữ mà mình vừa ghi chép lại, đôi tay hơi run run, lại không tự chủ được thoáng nhìn qua khối gạch trên tường, trầm giọng nói: "Tiếp tục, ngươi còn biết cái gì?"

"A?" Đức phi có chút hoảng hốt, "Ta, ta không biết...... không, không phải, ta biết, để ta nghĩ kỹ, để ta nghĩ thêm một chút......"

Ả kinh hoảng ôm chặt đầu mình, liều mạng suy nghĩ, ào ào tuôn ra toàn bộ những thứ mình nghĩ tới, mặc kệ chuyện đó có phải lịch sử chân chính hay không, "Thái Tử sau này sẽ dan díu với một nữ nhân của Khang Hi, nãi huynh(1) của Thái Tử là kẻ hư hỏng, là cái loại cực kỳ xấu xa ấy, hắn ta còn từng nói rằng vùng đất phía nam chính là túi tiền của Thái Tử. Bát phúc tấn không thể sinh, nhưng lại thường xuyên đánh chết tiểu thiếp, Bát a ca vì xem trọng thế lực gia tộc Bát phúc tấn nên mới chịu đựng nàng ta. Đức phi không thích Tứ a ca, Thập Tứ cũng chán ghét hắn, Tứ a ca cũng chỉ giao hảo với Thập Tam a ca. Ung Chính tại vị mười ba năm, bị người ta đặt ngoại hiệu là 'hoàng đế chuyênxét nhà', hình như là bởi vì Kjang Hi tuổi già hồ đồ làm cho quốc khố gần như trống rỗng, trong triều đình cực nhiều sâu mọt đều bị Ung Chính máu lạnh xử lý toàn bộ."

(1) Con của bà vú, có thể coi như bạn nối khố của các công tử tiểu thư thời phong kiến.

Đức phi nhắm mắt nỗ lực hồi tưởng những chuyện các đồng sự từng phun tào trong tán phiếm, tiếp tục nói: "Ung Chính độc sủng muội muội của Niên Canh Nghiêu, kết quả Niên thị cứ sinh hài tử nào là hài tử đó chết non, cả nhi tử của Hoàng Hậu cũng chết non, chính Ung Chính cũng mệt chết trên ngự án. Tứ nhi tử của hắn ta lên ngôi, niên hiệu Càn Long. Càn Long là kẻ xa xỉ lãng phí, còn dung túng một tên tham quan đệ nhất lịch swrclaf Hòa Thân, nghe nói là Càn Long coi trọng một phi tử của Ung Chính nhưng không dám động vào, sau lại phát hiện một nam tử là Hòa Thân có dung mạo cực giống vị cung phi kia nên mới sủng ái tên tham quan đố đến vậy, cũng chẳng biết có phải hai người này thực sự là...... hay không."

Hắc y nhân mặt mày cứng ngắc, mồ hôi lạnh tuôn ra ướt sũng lưng áo, lại không dám không ghi chép, chỉ có thể nghiến răng cầu nguyện cái kẻ không biết sống chết này đừng nói thêm nữa.

Đức phi còn tưởng hắc y nhân không hài lòng, vội vội vàng vàng nói tiếp: "Đúng rồi, Khang Càn thịnh thế, còn Khang Càn thịnh thế, trong lịch sử nói một nửa đầu trong triều đại Khang Hi rất lợi hại, nhưng về già lại trở nên hồ đồ, nếu không có Ung Chính gánh vác ác danh máu lạnh xét nhà quan viên thì cũng không thể bổ sung cho quốc khố trống rỗng cuối triều Khang Hi. Nhưng mà Ung Chính vừa mới làm đầy quốc khố thì đột ngột chết đi, mà vị hoàng đế tiếp theo là Càn Long lại chỉ biết hưởng thụ. Lúc Càn Long tuổi già, Thanh triều đã đi tới rất gần sự diệt vong. Đúng rồi, Càn Long tại vị 60 năm, hắn nói mình không thể vượt quá Khang Hi tại vị 61 năm, cho nên thoái vị nhường ngôi cho nhi tử, là Gia Khánh đế. Nhưng, hình như...... hình như Gia Khánh đế chết vì sét đánh."

Đức phi nghĩ không ra thông tin gì nữa, sốt  ruột tái xanh cả mặt mày, lắp bắp nói, "Sau thời Gia Khánh đế...... hình như còn có Đạo Quang, Quang Tự, Phổ Nghi...... Có vài hoàng đế nữa, nhưng đều chỉ vài năm đã đổi người...... trong đó...... trong đó còn có một Từ Hi Thái hậu rất biết khống chế hoàng đế...... có lẽ phải gọi là buông rèm chấp chính...... đúng không? Tiếp đó, tiếp đó Liên quân tám nước đánh tới, Viên Minh Viên bị hủy hoại hoàn toàn, rất nhiều quốc bảo bị cướp đoạt. À, đúng rồi, bọn họ còn mang tới một thứ đồ độc hại tên nha phiến tới dụ dỗ người Trung Quốc dùng, khiến người Trung Quốc đều bị nghiện, trở thành phế nhân. À, Trung Quốc chính là tên gọi của quốc gia sau này, tên đầy đủ là 'Nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa'."

Đồng tử hắc y nhân đột ngột co rút lại, không dám tin tưởng: "Ngươi nói vậy là có ý gì?!!! Đại Thanh......"

"Đương nhiên là Đại Thanh đã diệt vong, Phổ Nghi chính là vị hoàng đế cuối cùng, sau đó người Nhật Bản xâm lược, đốt giết cướp bóc, còn nghiên cứu virus sinh hóa, chiến tranh kéo dài thực nhiều năm. Đó là thời kỳ dân quốc, sau đó Mao chủ tịch đánh bại những thế lực khác, thành lập nước Cộng hòa Nhân dân Trung Hoa. Lúc ấy quốc gia vô cùng nghèo khó, rất nhiều người đói chết, hình như là phả trải qua rất nhiều gian nan mới phát triển lên, nhưng phát triển vô cùng nhanh chóng, sau khi Trung Quốc thành lập vài thật niên, chính là thời điểm ta xuyên không, đất nước đã phát triển tới mức người người ăn no mặc tốt, các tòa nhà cao ốc san sát, sản phẩm trong nước còn tốt hơn đồ nhập khẩu, địa vị Trung Quốc trên trường quốc tế cũng càng ngày càng được nâng cao. Còn Đại Thanh, có rất nhiều sự kiện được quay chụp thành phim truyền hình chiếu cho mọi người xem, phim truyền hình là...... là giống hát tuồng bay giờ ấy."

Đức phi đột nhiên câm tiếng, sợ bị hắc y nhân phát hiện là mình xem phim truyền hình rồi nói loạn, lắc lắc đầu nói tiếp, "Những chuyện khác không quá liên quan đến Đại Thanh, đều là chuyện của thời hiện đại, ta có kể ra thì ngươi cũng không hiểu, dù sao thì ngươi cũng chưa từng thấy qua, tưởng tượng không nổi đâu. Đơn giản nhất chính là không ai còn dùng nến nữa, mọi người đều dùng đèn điện, loại đèn đó sáng như mặt trời, hay là ngồi trong nhà cũng biết được thật nhiều chuyện xảy ra trong thiên hạ, bởi vì mọi chuyện đều có báo chí và TV đưa tin. Mà thôi, có nói nữa cũng vô dụng, ngươi sẽ không hiểu."

Hắc y nhân thấy ả không nói tiếp nữa thì thở phào một hơi, nhưng nhìn mấy tờ khẩu cung rậm rạp đầy chữ thì trái tim lại giật thột. Hắn đứng dậy nói: "Hiện tại ngươi cứ đợi ở đây, ta sẽ lại tới hỏi ngươi."

Đức phi mừng rỡ gật đầu lia lịa, tuy rằng nơi này không lớn lắm, nhưng tốt xấu gì cũng có giường ván gỗ cùng bàn ghế gỗ, điều quan trọng nhất chính là ở đây có ngọn nến, thực sáng, thực ấm áp......

Hắc y nhân trầm mặc cầm khẩu cung đi sang căn phòng sát vách, Khang Hi ngồi trong phòng đã tức giận đạp đổ, đập nát tất cả những thứ gì có thể đập. Lý Đức Toàn mồ hôi chảy dài, hận không thể lập tức ngất xỉu. Hắc y nhân quỳ xuống cung kính trình khẩu cung cho Khang Hi, âm thầm run sợ: "Hoàng Thượng, đây là phần giản lược lời khai của Ô Nhã thị, dường như nàng ta biết rất nhiều điều, chỉ là vì mới phải chịu kinh hách nên nhất thời nghĩ không ra. Theo như nô tài quan sát, Ô Nhã thị...... nàng không nói dối!"

Hắc y nhân nói dứt lời liền cúi gằm mặt, cũng chẳng dám cử động dù chỉ một chút. Loại tinhc huống này chỉ có hai khả năng, một cái là Đức phi cố tình lừa gạt, một cái chính là lời mà ả nói ra đều là sự thực. Nhưng Hắc y nhân là thống lĩnh ám vệ của Khang Hi, lấy biểu hiện của ả trong vài năm gần đây mà xét, ả nào có bản lĩnh qua mắt được hắc y nhân? Nhưng nếu Đứcphi nói không sai, vậy chẳng phải có nghĩa là  Đại Thanh chắc chắn sẽ diệt vong? Khang Hi khi về già sẽ trở thành lão hồ đồ? Thái Tử cũng là kẻ đại nghịch bất đạo?

Nhưng chuyện Tứ a ca bóp méo thánh chỉ căn bản là không có khả nang xảy ra, cái gì mà 'thập' đổi thành 'cho'? Làm  sao có thể sửa được? Lời đồn này quả thực chính là vô căn cứ. Chỉ có thể nhìn ra được, khẳng định là do Thái Tử đã khiến Khang Hi hoàn toàn thất vọng, mà các hoàng tử khác đều không thể so sánh với Tứ hoàng tử, nên Khang Hi mới truyền ngôi cho Tứ hoàng tử, về phần Thập Tứ hoàng tử, nếu Khang Hi thực sự có ý truyền ngôi, vậy sao có thể điều hắn đi xa ngay tại thời điểm mấu chốt đó, đâu phải không còn đại tướng nào khác......

Khang Hi trầm mặc đọc lại lời khai của Đức phi, càng nhìn càng kinh hãi, từ hoàn toàn không tin tưởng đến dần dần sinh nghi. Bởi vì tuy Đức phi nói quá sơ sài, nhưng nếu cẩn thaann suy xét, hắn cảm thấy những chuyện này không phải không thể xảy ra. Đặc biệt là mấy chuyện liên quan tới Thái Tử, hắn biết trong hậu viện của Thái Tử có không ít nữ tử mỹ mạo, ngay cả các thái giám cũng rất thanh tú, Thái Tử cũng rất thân cận tên nãi huynh kia, những chuyện này có phải sự thực hay không, chỉ cần nghiêm tra một phen là được. Nếu là thực, vậy tương lai, Thái Tử quả thực......

Khang Hi khẽ nhắm mắt nghĩ về vài điểm khác biệt giữa các a ca của hắn và các a ca trong lời khai của Đức phi, lại phát hiện đây căn bản không phải là sự khác biệt, bởi vì từ khi Dận Chân còn nhỏ đã bị Đức phi sử dụng thủ đọn làm thay đổi tâm tính, đã trở nên khác biệt với 'lịch sử'. Mà cũng vì Đức phi, hắn đặt tình cảm vào Đồng Giai Uyển Nhàn, sau đó, Đồng Giai Uyển Nhàn không chết, liền có Tô Viên Viên được sủng ái, đám hài tử trong cung đều giao hảo với Tô Viên Viên, cũng bội phục Dận Chân từ tận đáy lòng, mấy đứa nhỏ đều thực hòa thuận hữu ái. Những chuyện bất đồng với 'lịch sử' này, rất có thể là do chính Đức phi tạo thành......

Bởi vì càng nghĩ lại càng cảm thấy đây là sự thực, Khang Hi cảm thấy ngực mình ẩn ẩn đau đớn. Đức phi đến từ 300 năm sau, khi đó Trung Quốc đã được thành lập vài thập niên, trước khi Trung Quốc thành lập còn có thời kỳ dân quốc chiến loạn nữa, nói cách khác, nhiều nhất thì vận thế Đại Thanh chỉ còn có hai trăm năm! Hắn làm sao có thể cam tâm đây? Con cháu của hắn sao lại vô dụng như vậy? Còn bị một phụ nhân như Từ Hi gì gì đó cầm giữ triều chính? Lại còn chuyện bị sét đánh! Hoàng đế sao có thể bị sét đánh?!!! Chẳng lẽ trời cao muốn trừng phạt Đại Thanh?!!!

Khang Hi mặt nhăn mày nhíu, cứ nghĩ đến chuyện khói lửa chiến tranh và dân chúng lầm than là hắn không thể tiếp thu nổi. Như hắn xem ra, hiện giờ tứ phương triều bái, người ngoại quốc gì đó căn bản không đáng để sợ hãi, tại sao tương lai chúng lại có thể bức Đại Thanh đến hoàn cảnh đấy? Hắn phải làm gì mới có thể giúp Đại Thanh trường thịnh không suy?

Khang Hi càng nghĩ càng đau đầu, xua xua tay đứng dậy đi ra ngoài, "Ngươi lại tiếp tục thẩm vấn, phải đào sạch những gì nàng ta biết. Nếu nàng ta đã nói rằng mình tới từ 300 năm sau, vậy chắc chắn phải biết được điều gì đó mà chúng ta không biết, tiếp tục thẩm vấn nàng ta, thuận tiện thử xem có thứ gì có thể dùng được hay không."

Khang Hi đã tin những điều Đức phi nói là sự thật, nhưng hắn vẫn còn ôm một tia hy vọng, bởi vì 'lịch sử' trong miệng Đức phi thực sự quá khó tiếp nhận. Hơn nữa, nếu chỉ hai trăm năm nữa thiên hạ này lại trở về sở hữu của người Hán, vậy những gì hắn làm bây giờ lại có ý nghĩa gì? Nếu chứng thực lời Đức phi nói, hắn cần phải suy xét rất nhiều chuyện nữa, dù không thể chứng thực những chuyện Đức phi nói, hắn cũng phải cẩn thận suy tính, mấy nhi tử đang càng ngày càng trở nên ưu tú, liệu đây có phải một tai họa ngầm?

Chính hắn có ít huynh đệ, đồng thời tình cảm của hắn với hoàng huynh rất tốt, đương nhiên cũng hy vọng những nhi tử của mình sẽ hòa thuận hữu ái, cùng nhau phụ tá Thái Tử sáng tạo một vương triều thịnh vượng. Nhưng giờ Khang Hi đột nhiên cảnh giác hơn,  những đứa con trai của hắn không hiền hòa như hoàng huynh, ai có thể bảo đảm sau này chúng sẽ không tranh giành ngôi vị? Nếu chín nhi tử tranh giành, hắn phảu làm thế nào mới cân bằng được thế lực của chín gia tộc? Đến lúc đó, tiền triều hậu cung nhất định sẽ là một hồi tinh phong huyết vũ, hắn dám khẳng định mình sẽ không trở thành một lão già hồ đồ, nhưng...... nhất định là vì chuyện các nhi tử đoạt đích này mà hao tổn nguyên khí, mới để lại một cục diện rối rắm tới vậy cho nhi tử.

Hắn lại nghĩ tới Dận Chân, thì ra Tứ nhi tử chính là người thừa kế mà hắn sẽ nhận định? Nếu trước kia hắn biết được chuyện này, nhất định sẽ sinh khúc mắc với nhi tử, nhưng đối với Dận Chân, ngoại trừ thở dài thì hắn cũng không biết nên nói cái gì. Nếu đây là người kế thừa mà hắn nhận định, cũng là người có thể ổn định triều đình tràn đầy lỗ hổng trong mười ba năm ngắn ngủi, thậm chí còn mệt chết trên ngự án, chứng tỏ đứa con trai này thực sự là một hoàng đế tốt. Nhưng hiện tại Dận Chân đã bị Đức phi hạ tuyệt dục dược, trực tiếp đoạn tuyệt khả năng kế thừ ngôi vị, sự tức giận và tiếc nuối lập tức phủ qua lòng nghi kị, càng thêm đau lòng vì Dận Chân.

Nếu không có ả Đức phi đến từ 'tương lai' kia, Dận Chân vốn có thể trở thành hoàng đế.

Khang Hi lại thở dài, càng nghĩ càng đau đầu, nếu sau này các nhi tử tranh đoạt ngôi vị, Dận Chân lại bị tuyệt đường con nối dõi, không biết hắn có thể tìm được một người thừa kế xuất sắc như Dận Chân hay không. Khang Hi lập tức hạ quyết tâm nghiêm khắc quản giáo Thái Tử, nhất định phải bồi dưỡng Thái Tử trở thành một người thừa kế tốt nhất, chỉ là từ trong tiềm thức, hắn đã có chút ngăn cách với Thái Tử, cái loại cảm giác nghi kỵ và phòng bị này sẽ đâm sâu bén rễ, rồi nhất định sẽ có một ngày nó mạnh mẽ bộc phát.

Đức phi được như ý nguyện thoát khỏi phòng tối, nhưng thủ đoạn của hắc y nhân đâu chỉ có vậy, chỉ không lâu sau đó, ả hoàn toàn mất đi ý chí cá nhân, triệt để trở thành một kẻ tù phạm cả ngày lo lắng bất an, tự đặt mình ở vị trí ti tiện nhất, chỉ cầu nguyện không phải chịu khổ hình, còn lại thì muốn ả làm gì ả cũng chấp nhận, thậm chí còn sinh ra ý tưởng 'sống' như thế này cũng đủ thỏa mãn, biểu hiện điển hình của Hội chứng Stockholm......

Ả không hề cảm thấy mình rất đáng thương, ngược lại còn nghĩ rằng mình đang giúp đỡ Khang Hi phát triển quốc gia, là đang làm đại sự. Không cần  dụng hình, ả ngày ngày đều chờ mong thời điểm hắc y nhân tiến tới, sau đó nói hết thảy những điều mình suy nghĩ cả đêm ra cho hắn. Chỉ riêng ghi chép lời khai của ả thôi đã kín đặc vàu quyển sổ dày cộp, dù là hữu dụng hay vô dụng. Nhưng đối với Đại Thanh, nơi còn đang trong thời kỳ phong kiến, những điều mà ả nói ra gần như đều có chỗ sử dụng. Khang Hi còn căn cứ lời khai của ả sai người vẽ ra một bức họa đồ của thành thị hiện đại, nhà lầu san sát, xe cộ qua lại như nước chảy, chính là sự phồn vinh mà hắn không tài nào tưởng tượng ra nổi, khiến những thành quả phấn đấu của hắn trong vài chục năm qua đều trở nên thực nhỏ bé, làm hắn càng cảm thấy không cam lòng.

Việc đã đến nước này, mấy người biết được tình huống thực sự của Đức phi đều không còn chút nghi ngờ với thân phận của ả. Viện chính Thái Y viện cũng căn cứ vài lời miêu tả của ả về y học tương lai mà nghiên cứu ra phương pháp chủng đậu an toàn, giải quyết bệnh đậu mùa. Còn cả những phương thức tiêu độc và giải phẫu kỳ kỳ quái quái kia nữa, tuy rằng Đức phi không biết tình hình cụ thể, nhưng những lời của ả đã vạch ra một con đường rộng thênh thang cho Viện chính, giúp lão thái y đạt được sự tiến bộ cực lớn.

Hắc y nhân cũng từ miệng Đức phi lôi ra được phương thức huấn luyện bộ đội đặc chủng hiện đại, bí quyết hoang dã cầu sinh, phương pháp ẩn núp ám sát, tuy rằng có rất nhiều điều vô lý nực cười hoàn toàn vô dụng, nhưng hắn cũng thu được rất nhiều ý tưởng có lợi, sau khi thử nghiệm thành công liền bẩm báo với Khang Hi để nhanh chóng mở rộng trong quan. Chỉ tiếc là Đức phi không quá hiểu biết về phương diện này, đại bộ phận đều là xem trên các chương trình truyền hình giải trí, hiệu quả không quá rõ ràng.

Về phần Khang Hi, sau khi nghiêm túc điều tra, hắn trực tiếp xử bà vú của Thái Tử và tên nãi huynh kia lưu đày trọn đời, mấy người đó thực sự dã tâm quá lớn, lén lút làm cực nhiều chuyện. Còn cả quan hệ giữa Thái Tử và Đại a ca, hắn vốn cho rằng rất nhiều chuyện đều do Sách Ngạch Đồ và Minh Châu tranh đấu, hiện giờ điều tra kỹ càng mới phát hiện, Thái Tử và Đại a ca cũng tranh đấu cực kỳ lợi hại. Điều khiến hắn thất vọng nhất là thái độ của Thái Tử đối với các huynh đệ khác, hoàn toàn là kiểu cách của quân vương đối đãi với thần tử, không hề có chút thiệt tình quan tâm.

Thái Tử như vậy...... thực sự có thể làm các huynh đệ thật tâm phò tá sao? Hoàng huynh Phúc Toàn tận tâm phụ tá hắn như vậy, cũng là vì hắn thật tâm coi huynh ấy là huynh đệ a, Thái Tử không coi trọng tình huynh đệ, các huynh đệ có thể chịu phục? Nghĩ đến kết cục Đức phi nói, 'Cửu Long đoạt đích', mỗi người đều muốn kéo Thái Tử xuống, một hoàng tử đã làm Thái Tử vài chục năm, vậy mà lại không có lấy một vị huynh đệ thiệt tình đi theo, đây chẳng phải thể hiện vị Thái Tử này có vấn đề hay sao? Vì sao lão Bát có thể thu phục lão Cửu, lão Thập? Hay tại sao lão Tứ có thể thu phục lão Thập Tam? Nhất định là có nguyên do......

Còn lão Đại, ngày thường chỉ nghĩ Đại nhi tử tính tình sáng sủa, là một nhân tuyển tốt cho vị trí Đại tướng quân. Không ngờ cũng ẩn giấu dã tâm không nhỏ, từ sớm đã sinh ra ý tưởng thay thế Thái Tử. Vốn dĩ Khang Hi cảm thấy chính mình đang độ tráng niên, bồi dưỡng mấy nhi tử càng lợi hạu càng tốt, nhưng hiện giờ ngẫm lại, vẫn nên kiêng kị chế hành lẫn nhau thì hơn, bằng không tương lai các nhi tử tranh giành, sẽ ảnh hưởng rất lớn đến quốc gia!

Bởi trong những điều Đức phi nói có rất nhiều thứ hữu dụng, mà giờ ả cũng cam tâm tình nguyện nói ra hết thảy, Khang Hi liền quyết định, dùng ả, đương nhiên không phải là thả ả ra tiếp xúc với ngoại giới. Nhưng tình huống hiện tại cũng không ổn, vì giờ chỉ có bốn người biết được lai lịch thực sự của ả, là chính hắn, hắc y nhân, Lý Đức Toàn cùng Viện chính Thái Y viện, nên làm việc không quá thuận tiện, nếu tiếp tục tình hình này, chẳng lẽ mỗi lần thử nghiệm đều phải chờ hắn hành động, hắn làm hoàng đế công sự tràn đầy, lấy đâu ra tinh lực ứng phó mấy sự tình lặt vặt đó?

Vì thế, sau khi suy nghĩ vài ngày, Khang Hi vẫn triệu Dận Chân 'đã tuyệt dục' tới. Hắn vỗ vỗ bả vai Dận Chân, nói: "Hiện giờ người trẫm tín nhiệm nhất chỉ có con, đừng làm trẫm thất vọng."

Dận Chân đi theo Khang Hi vào mật thất, xem xong những lời khai kia, hắn 'đương nhiên' là vô cùng khiếp sợ, quyển sổ trên tay rơi xuống đất lúc nào không hay, hắn lảo đảo lui ra sau vài bước, thảng thốt hô lên, "Hoàng a mã, đây không phải sự thật, đây không phải sự thật đúng không?!!! Nàng...... Nàng không phải ngạch nương của con...... Nàng ta là yêu nữ?!!! Cho nên, cho nên nàng mới muốn hại con?"

Khang Hi thở dài, "Dận Chân, trwxm đã nghiệm chứng lời nàng ta nói ra, là thật." Hắn nghiêm mặt lại, "Theo như lời nàng ta, Đại Thanh chỉ còn hai trăm năm vận thế, trẫm quyết không cho phép Đại Thanh dễ dàng tiêu vong như vậy. Hiện giờ, trẫm mệnh cho con trông coi nàng ta, từ trong những lời nàng ta cung khai tìm ra những thứ hữu dụng với Đại Thanh ta, tận sức làm Đại Thanh lớn mạnh hơn, con có thể làm được?"

Dận Chân giật mình, đôi tay siết chặt, do dự hồi lâu, cuối cùng hắn thở dài một hơi, khôi phục biểu tình trầm ổn ngày thường, "Hoàng a mã yên tâm, nhi thần nhất định làm việc vì lê dân bá tánh, vì lớn mạnh quốc gia, quyết không cho người ngoại quốc có cơ hội thừa nước đục thả câu! Những thứ cao ốc ô tô, đèn điện máy tính kia nhất định sẽ xuất phát từ Đại Thanh ta!"

"Tốt!" Khang Hi cười vang, vỗ vai Dận Chân, cảm thấy yên tâm hơn nhiều, "Chúng ta phụ tử đồng lòng, ngày này sẽ không xa!"

Dận Chân khẽ mỉm cười, ánh mắt lấp lóe......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro