TG1: Thiếu gia bệnh trạng và tiểu tuỳ tùng (4)

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng

Ninh Thư gật đầu.

Quản gia xoay người, tiếp tục nói : "Nga, đúng rồi, tuy rằng thiếu gia thập phần quy luật nhưng ngẫu nhiên giấc ngủ của ngài ấy không tốt, nếu buổi sáng thiếu gia đến giờ nhưng chưa tỉnh, liền làm phiền cậu"

Ninh Thư gật gật đầu, đáp ứng ông.

Chỉ là sau khi quản gia rời đi, lại là có điểm mờ mịt.

Cho nên cậu không chỉ có muốn xoát Cố Sâm hảo cảm, làm tiểu tuỳ tùng của hắn, hiện tại còn muốn kêu hắn rời giường sao?

Cố Sâm nếu là có rời giường khí thì làm sao bây giờ, người giống hắn như vậy nếu có rời giường khí, nhất định sẽ thực đáng sợ đi.

Ninh Thư có điểm hối hận nhanh như vậy liền đáp ứng rồi.

Ước chừng mười phút sau, Cố Sâm từ trên lầu xuống dưới, hắn ăn mặc giáo phục kiểu Tây, nhìn qua ưu nhã lại tự phụ, như là nhân vật từ truyện tranh đi ra.

Ninh Thư cũng gặp qua một ít con cháu hào môn, nhưng hắn trước nay chưa thấy qua người nào hoàn mỹ như Cố Sâm.

Có lẽ là ánh mắt của cậu dừng lại có chút lâu.

Giây tiếp theo tầm mắt của thiếu niên liền như bóng với hình cùng lại đây.

Ninh Thư vội vàng đem đầu cúi xuống, tự nhiên cũng liền bỏ lỡ việc Cố Sâm nhìn hắn một hồi lâu, hơi hơi câu môi.

Vật nhỏ này, thật cho rằng trộm đánh giá hắn vài lần , hắn cũng chưa phát hiện sao?

Ánh mắt thiếu niên dừng ở người nam sinh đang cúi đầu, hơi hơi đỏ lên vành tai, cảm giác miệng khô lưỡi khô lại tới nữa.

Cố Sâm ưu nhã tọa lạc trên bàn cơm.

Ninh Thư không biết chính mình làm gì,  cho nên cậu muốn đứng ở một bên nhìn Cố Sâm ăn bữa sáng sao?

Cậu trộm sờ sờ chính mình bụng, cậu cũng có chút đói bụng nha.

Tự mình nhận là động tác ẩn nấp, lại không biết, đều bị Cố Sâm thu vào đáy mắt, nhiễm một chút ý cười.

Cố Sâm phát hiện, vật nhỏ này càng ngày càng thú vị.

Ngay từ đầu, hắn chỉ cảm thấy cách làm của Cố phụ thực nhàm chán , nhưng hiện tại, làm cái vật nhỏ theo bên người, cảm giác hình như còn không tồi?

"Lại đây, bồi ta ăn cơm."

Thanh âm ưu nhã dễ nghe của thiếu niên truyền đến, giống như đàn cello, mang theo một chút từ tính.

Ninh Thư không khỏi ngẩng đầu, chớp chớp mắt.

Cố Sâm là cùng mình nói chuyện sao?

Thiếu niên ngón tay gõ gõ bàn ăn, mắt đơn phượng nhãn nhìn qua, nhàn nhạt nói: "Trừ ngươi, còn sẽ có người khác sao?"

Ninh Thư do dự, vẫn là ngoan ngoãn ngồi xuống.

Cậu hiện tại còn đang không biết làm thế nào xoát hảo cảm, tự nhiên là ngoan ngoãn nghe lời Cố Sâm.

Cố Sâm nhìn nam sinh ngồi đối diện, phân phó hầu gái đem thêm một bộ chén đũa.

Nhìn qua tâm tình có điểm tốt.

Ánh mắt của hắn dừng lại trên mặt của nam sinh, Ninh Thư lớn lên đẹp, thập phần thanh tú, đặc biệt là cặp mắt kia, vừa thấy liền làm cho người ta thấy thoải mái.

Hơn nữa... Còn làm ngườicầm lòng không được muốn nhìn thấy đôi mắt này khóc thời điểm có thể ướt át hay không.

Nhất định sẽ rất đẹp.

Cố Sâm câu môi cười.

Mà Ninh Thư ngồi đối diện lại rùng mình, cậu yên lặng không hé răng, hơi hơi cắn môi.

Cùng Cố Sâm ngồi chung một bàn ăn, áp lực cũng không lớn lắm.

Linh Linh: "Đinh, hảo cảm +5."

Ninh Thư có chút giật mình, cậu  chính là buồn rầu phải làm như thế nào xoát hảo cảm, hảo cảm  liền chính mình đưa tới cửa.

Cậu không khỏi bất ngờ nhìn về phía đối diện.

Trong lòng có một cái ý tưởng, chẳng lẽ.. Chẳng lẽ Cố Sâm nhìn qua có chút đáng sợ, kỳ thật một người ăn cơm cảm thấy rất tịch mịch?

Ninh Thư nghĩ vậy, cảm thấy thiếu niên kỳ thật cũng rất đáng thương. Người khác không biết, nhưng hắn rất rõ ràng làm con của kẻ có tiền trên lưng đeo trọng trách thế nào.

Cả xúc sợ hãi của cậu đối với Cố Sâm giảm bớt một chút, lấy hết can đảm mở miệng nói: "Thiếu.. Thiếu gia, về sau ta có thể bồi ngài ăn cơm sao?"

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro