Chap 3

Màu nền
Font chữ
Font size
Chiều cao dòng


Tề Mộ Ngọc nằm trên giường bệnh, tính toán thời gian chờ hai người kia tới. Hắn biết Bạch Nguyên biết được hắn tỉnh nhất định rất nhanh sẽ chạy đến, vì hắn đã dự tính được tình huống, lại muốn trước mặt người khác biểu hiện ra đối với bạn tốt tỏ ra quan tâm. Mà Triệu Kình, bác sĩ Trần nhất định cũng sẽ thông tri hắn, dù sao Tề Mộ Ngọc nằm viện kí tên là Triệu Kình ký, không có khả năng không cho hắn biết. Bất quá hẳn so với Bạch Nguyên tới chậm hơn đôi chút. Đã như vậy, vừa vặn có thể diễn một trò hay cho hắn xem.

Cửa phòng bệnh truyền đến tiếng mở cửa, Tề Mộ Ngọc quay đầu nhìn lại, một thanh niên ôn tồn lễ độ đi đến. Nói là thanh niên, nhưng trên mặt lại vẫn mang theo một chút ngây thơ, lai tạo giữa thiếu niên và thanh niên. Nụ cười đến như gió mùa xuân, trong giọng nói mang theo kích động cùng quan tâm:

"Tiểu Mộ, cậu thật đã tỉnh a! Tôi nghe bác sĩ Trần thông báo còn có chút không thể tin được, liền vội vã chạy tới. Cậu có thể tỉnh lại thật sự là quá tốt, khoảng thời gian này làm tôi lo lắng chết rồi."

Người này chính là nhân vật Bạch Nguyên thụ chính đi, kỹ năng diễn xuất không tệ, ánh mắt nhìn cũng coi như chân thành, chỉ là vẫn như cũ có một tia ác ý không che giấu được hoàn toàn, nghĩ đến hắn sau khi biết tin tức nhất định tức giận đến không nhẹ.

Tề Mộ Ngọc nhìn hắn có chút đồng tình nhưng vẫn mang vẻ mặt cảm động, suy yếu cười một tiếng, "A Nguyên, cảm ơn cậu, tôi đã không sao rồi."

Bạch Nguyên nhìn bộ dạng yếu ớt tinh xả như búp bê phá lệ làm người ta thương tiếc này của hắn, trong lòng thầm hận, dựa vào cái gì hắn có được bộ dáng tốt tốt, gia cảnh tốt đến học tập cũng tốt! Trong trường học những nam nam nữ nữ kia đều đối với hắn kẻ trước ngã xuống, kẻ sau tiến lên, tất cả mọi người nguyện ý sủng ái hắn, che chở hắn, đến Triệu Kình trước đó đối với hắn cũng động tình cảm. Đi cùng với hắn, mình mãi mãi cũng chỉ là vật làm nền, đây rốt cuộc là dựa vào cái gì?!

Bất quá...... Hắn hiện tại có vẻ như ngoại trừ gương mặt kia cũng đã không còn có cái gì nữa. Ở trường học, bởi vì tai nạn xe cộ đã nghỉ học, Triệu Kình hiện tại cũng thành bạn trai của mình, mà cha mẹ của hắn...... Nghĩ đến lúc vừa mới đến bệnh viện bác sĩ Trần đã dặn dò muốn giấu diếm hắn, không thể để cho hắn bị kích thích, Bạch Nguyên nhếch miệng lên, Tà Mộ Ngọc nếu như biết việc này, không biết có thể hay không nhất thời chịu không được đả kích lại lần nữa biến trở về người thực vật? Dù sao hắn cũng chỉ có hai người thân này a......

Tề Mộ Ngọc nhìn thấy Bạch Nguyên ngăn không được giương lên khóe miệng, liền biết hắn nhất định là đang có ý đồ gì đối phó với mình.

Quả nhiên, Bạch Nguyên thu liễm suy nghĩ, đi đến bên cạnh giường bệnh Tề Mộ Ngọc ngồi xuống, hơi xúc động mà cầm tay Tề Mộ Ngọc: "Ngươi tỉnh thì còn tốt, lần tai nạn xe cộ nghiệm trọng kia, ngươi bây giờ không có việc gì cũng coi như phúc lớn. Đáng tiếc, thúc thúc cùng dì bọn họ...... Ai!"

Tề Mộ Ngọc trong lòng cười lạnh, đây là nghĩ kích thích hắn a, bất quá vừa vặn, Triệu Kình cũng vừa lúc cũng nên tới rồi đi. Một cái tay khác chụp lên mu bàn tay Bạch Nguyên, trấn an nói: "Bọn họ không có việc gì, tôi đã tỉnh dậy, bọn họ nhất định cũng có thể tỉnh lại."

Bạch Nguyên giống như kinh ngạc nhìn Tề Mộ Ngọc: "Cậu...... Không biết?"

"Biết cái gì?" Tà Mộ Ngọc có chút kỳ quái hỏi.

Bạch Nguyên sắc mặt biến hóa, lại rất nhanh khôi phục bình thường, chỉ là thấy thế nào đều có chút không bình thường. Thần sắc hắn cứng ngắc, cái trán thậm chí toát ra mồ hôi, cười ha hả đáp: "A, không có gì."

Tề Mộ Ngọc âm thầm bội phục, kỹ năng diễn này, hoàn toàn có thể so sánh với ảnh đế. Trên mặt lại vô cùng nghiêm túc, nghiêm mặt nói:

"A Nguyên, cậu có phải hay không có cái gì giấu diếm tôi chuyện gì?!"

"Không có, không có a". Bạch Nguyên ánh mắt đảo liên hồi, chính là không nhìn người trước mặt.

Tề Mộ Ngọc tay cầm tay Bạch Nguyên dần dần dùng sức:

"Sự tình gì khiến cậu nói dối tôi đến dạng này, mau nói, đến cùng là chuyện gì xảy ra?!" Sau đó, giống như là nghĩ đến cái gì, hết sức chống đỡ thân thể, nắm thật chặt tay của hắn hỏi: "Có phải là...... Cha mẹ của tôi lại xảy ra chuyện gì? Vẫn là nói...... Không, không thể nào, bác sĩ sẽ không gạt tôi!"

Bạch Nguyên nhãn tình bên trong không khỏi lộ ra mấy phần cười trên nỗi đau của người khác, thần sắc lại là phá lệ xoắn xuýt. Muốn nói lại thôi, do dự hồi lâu mới vỗ vỗ tay Tề Ngọc Mộ: "Tiểu Mộ, nên nén bi thương."

"Không! Sẽ không! Bác sĩ không phải trước đó nói bọn họ cùng tôi giống nhau sao? Bọn họ chỉ là còn chưa tỉnh lại mà thôi, nhất định là vậy, A Nguyên cậu gạt tôi, tôi muốn đi xem bọn họ......"

Tề Ngọc Mộ một mặt không thể tin, giãy dụa định từ trên giường đi xuống.

Bạch Nguyên nhìn như ở một bên vịn hắn, kì thực căn bản không dùng lực, đổ thêm dầu vào lửa nói: "Tiểu Mộ cậu tỉnh táo lại đi! Bọn họ đã qua đời! Làm sao có thể trùng hợp như vậy đều thành người thực vật! Cậu tỉnh táo một chút đi, để thúc thúc cùng dì yên tâm có được hay không?"

"Không...... Làm sao lại......" Tề Ngọc Mộ thần sắc bi thương, thân hình bắt đầu lung lay như sắp đổ, rốt cục dường như không chịu nổi hướng trên mặt đất ngã xuống.

"Tiểu Mộ!"

Bạch Nguyên đang vui sướng nhất thời sơ ý để Tề Mộ Ngọc ngã xuống, mắt thấy hắn sắp ngã xuống mặt đất, liền nghe được ngoài cửa truyền đến một tiếng kinh hô, lập tức một nam nhân sải bước đi đến đem hắn tiếp được.

Tề Mộ Ngọc cảm giác được vòng tay ôm bên hông, cũng may Triệu Kình đến kịp thời. Giống như hoảng hốt mở mắt ra, đối mặt với một đôi mắt thâm thúy đen nhánh như mực, thần sắc nhất thời trì trệ, người kia là ai? Hắn không phải Triệu Kình!

"Không sao chứ?"

Thanh âm gợi cảm từ tính truyền vào trong tai, Tề Ngọc Mộ ngơ ngác nhẹ gật đầu, lập tức cấp tốc khôi phục trạng thái tiểu Bạch liên hoa, mi mắt buông xuống, mang theo đắng chát lại có chút tiếu dung miễn cưỡng yếu đuối.

"Tôi không sao, cảm ơn vị tiên sinh này."

Nam nhân nhíu mày: "Không muốn cười cũng đừng cười."

"Tôi......" Tề Ngọc Mộ ngẩng đầu nhìn hắn, trong nháy mắt bị kinh diễm. Màu da lúa mạch, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, dưới mày phiếm tà phi là một đôi mắt phượng lăng lệ, dưới sống mũi cao là đôi môi mỏng mím chặt. Trên thân nam nhân mặc một bộ âu phục màu đen, cách quần áo có thể cảm giác được bắp thịt rắn chắc. Tốt...... Rất gợi cảm......

Bạn đang đọc truyện trên: Truyen2U.Pro